Test Love – Thử Yêu Nhau Không Người Anh Trai Cùng Phòng

trái tim không phải bộ não

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Dear! Shin-channnnn! Chào buổi sáng! Good morning! Ohayo gozaimassssssu!"

Hửm?

Dear đang ngồi nói chuyện với thằng Shin-chan chuyện game mới vừa ra thị trường ở Nhật một cách say sưa thì đứa bạn siêu thân la làng từ góc còn lại của tòa nhà. Khuôn mặt đẹp trai của nó mỉm cười tươi giống như trúng số giải nhất. Và rồi nó chạy tới ôm lấy cổ cả cậu và thằng con lai, làm cho chỉ biết nhìn nó với ánh mắt lạ lùng.

"Mày bị cái quái gì vậy? La làng cho người ta biết là mày có học vấn hay sao? Nói xin chào được nhiều thứ tiếng?"

"Nhưng tao nghĩ chỉ chào buổi sáng được nhiều thứ tiếng không làm cho có vẻ có học vấn đâu mày.". Thằng Shin-chan nói một cách đau rát, hơn nữa còn níu giữ cổ khỏi thằng Nam khôi khoa mà nó thì không thèm để ý lời chửi mắng của bạn bè, hơn nữa còn nói tiếp mà không thèm quan tâm sắc mặt của ai.

"Tiếng Nhật mỗi ngày một từ. Hôm nay xin đưa ra từ kawaiiiiii, i cực kỳ luôn đó tụi mày. Kawaaaaaaaaaaai!"

Thằng Sun nói rồi làm vẻ mặt giống như vừa mới chiếm toàn bộ thế giới về, làm cho Dear chỉ biết nhìn khinh thường từ đầu tới chân, không nhịn được mà nghĩ rằng có phải nó nghĩ nhiều chuyện bài thi suốt cả ngày nghỉ tới nỗi khùng luôn rồi không.

"Mày thôi i giùm tao đi, うるさい!". Kỳ này chàng trai Nhật Bản đích thực quay qua nói với giọng điệu bực mình, thế là người nhỏ con nhất trong nhóm quay qua nhìn một cách chú ý.

"Nó có nghĩa là gì vậy mày?"

"Mày cảm giác như thế nào lúc thằng Sun kawai vào mặt mày?"

"Ồn ào, điếc tai."

"Ờ, nó có ý nghĩa như vậy đó.". Thằng con lai đầu đỏ nói rồi lắc đầu, làm cho Dear cười kaka dữ dội, gật đầu một cách đồng ý cực kỳ vì đã chửi nó bằng từ này. Trong khi người bị chửi thì bỏ đồ lên bàn, hơn nữa còn mỉm cười một cách cao hứng, nhưng vẫn khẳng định câu nói cũ."

"Thì người ta dễ thương thiệt mà. Sao mà tao không nói từ kawai được..."

Pặc

"Ôi, thằng chết tiệt!". Vẫn chưa kịp để cho thằng Nam khôi khoa đẹp trai nó i cho tới cùng, cú đấm mạnh mẽ đã đấm vào đầu làm cho nó kêu lớn, quay ngoắt qua nhìn người vừa mới xông tới từ phía còn lại của tòa nhà cùng sự giận dữ. Sự cao hứng mất hết luôn, nhưng chỉ vừa mới thấy là ai thôi...

"Tuyệt đỉnh kawai của Sunny tới rồi."

Pặc

"I nhà cha già mày thì có. Mày lừa tao!!!". Và chắc chắn rằng Sun vừa mới ra vẻ định tiến tới chỗ anh Ryu, người đẹp đã quất balô của mình thẳng vào thân người của Nam khôi khoa tới nỗi giật lùi ra sau. Hơn nữa còn quát lớn tiếng với sự giận dữ.

Lời nói làm cho Sun đang xoa xoa tay mình phải quay lại nhìn trước khi kêu "À..." nhè nhẹ.

Biết rồi hả ta? Wa....

"Sao mày nói khu trọ mày cắt điện mà? Tại sao tao đi hỏi bạn tao, nó nói là cắt cái quái gì chứ? Nó còn ngồi chơi game cả đêm. Mày lừa tao đây mà!"

"Thì tại anh tin làm gì?". Chắc chắn rằng Sun chỉ lầm bầm với chính mình lúc nhìn người đẹp đang nổi giận tới nỗi đỏ mặt. Bàn tay đang nắm lấy dây balô thì gồng chặt tới nỗi run run. Nếu như gϊếŧ cậu chết ngay dưới chân được thì tin đi, anh Ryu không lưỡng lự đâu. Nhưng giờ phút này cậu chỉ có thể làm vẻ mặt ỉu xìu, đảo mắt lên nhìn.

"Nếu em không làm như vậy thì anh không chịu gặp em, đúng không? Đáng tủi thân quá đi mà. Em cố gắng tiếp cận anh bằng mọi cách, nhưng anh lại mắng em như vậy nữa.". Đàn em cao ráo nói với giọng buồn bã, làm cho người máu chảy lên mặt nguội đi một chút. Nhấn mạnh là chỉ một chút khi nhớ tới buổi tối khủng khiếp (hay là nhiệm màu? Không chắc nữa) mà nó đã làm với cậu.

Dáng vẻ của người làm Dear nhích mông tới gần thằng bạn con lai rồi thì thầm nhỏ tiếng.

"Mày có biết là thằng Sun đã làm gì anh Ryu không vậy? Nói thẳng là tao sợ đó". Câu hỏi mà Shin-chan chỉ nhếch nụ cười ở khóe miệng rồi mở miệng trả lời.

"Mày nghĩ là đáng sợ nhưng mà tin tao đi, thằng Sun nhất định cho là kawai cực kỳ."

"I nhà cha già mày thì có. Kawai phải là các cô gái đáng yêu, ngực to to chứ mày. Nhưng mà đây...". Nói rồi nhìn anh cùng mã số của mình một cái, đẹp thì cũng phải, thân hình thì cũng chuẩn, nhưng tay và chân... Dù là sinh viên khoa Kỹ thuật, không phải sinh viên Kế toán, nhưng cộng qua trừ lại thì... sự đáng sợ hơn sự đáng yêu cỡ lần.

Mặp

"Thằng khốn, buông tao ra!!!". Và rồi người bạn thân ngẩng mặt lên lần nữa khi anh Ryu la lối om sòm. Thấy thằng Sun đang đưa tay lên ôm vai người đẹp, làm cho anh Ryu hất người tránh. Nhưng không thoát khỏi thằng Nam khôi khoa đã khóa chặt người lại rồi nói một cách suиɠ sướиɠ.

"Tụi mày, đây là người yêu tao. Kawai đúng như tao nói không?"

"..."

Dứt lời của thằng Sun, mọi thứ rơi vào im lặng. Đừng nói là Dear bị sốc, ngay cả anh Ryu còn há hốc mồm, ngưng vùng vẫy đột ngột, quay qua nhìn người nói kiểu như không tin vào mắt mình. Và rồi giây tiếp theo...

"Hả!!! Người yêu!!!". Dear đứng vụt dậy, chỉ tay qua lại giữa người mà cậu chưa bao giờ biết là có something với nhau ngay vào lúc anh Ryu định thần được bởi vì tiếng kêu.

Mặp

"Mày đi với tao ngay!!!". Sau đó thì nắm lấy cánh tay đàn em to con đang mỉm cười, nhướng mày với thằng bạn con lai lúc bị lôi đi, làm cho Dear quay lại nhìn thằng Shin-chan lần nữa khi mà nó ra vẻ như đây không phải chuyện vượt quá dự đoán chút nào.

"Mày! Mày nói tao nghe liền đi. Thế này là thế nào vậy? Tại sao tao không biết chuyện? Tao... Tao... Tao... Tao ở cùng thằng Sun suốt, tại sao tao không biết gì hết? Đó là bạn, đây là anh, rồi thằng Sun nó thích con trai từ hồi nào?... Rồi... rồi..."

"Chỉ việc chồng cũ có vợ mới mà mày tới mức hoảng loạn luôn hả?... Vậy tao sẽ bố thí cho mày nhé, Dear. Nếu mày thử mở mắt ra nhìn xung quanh, không phải chỉ nhìn anh Porsche của mày thì mày sẽ thông minh hơn vậy lắm luôn.". Chàng trai tóc đỏ trao nụ cười trước khi quay lại mở balô, lấy pocky ra khui, làm cho đứa bạn còn lại chỉ biết đỏ cả mặt.

Hỏi chuyện thằng Sun, sao tự nhiên lại quay ngược về chuyện anh Porsche "của tao" chứ?Rầm

"Sao mày lại nói như vậy được chứ!!!"

Sun cảm thấy hơi choáng một chút khi người đẹp trước mặt đẩy cậu tới nỗi lưng đập vào tường rồi theo sau đó là nắm lấy cổ áo một cách gây sự, đôi mắt long lanh... khác hoàn toàn với lời được nói ra.

"Anh muốn làm công cũng không nói, làm tới nỗi em đau lưng luôn.". Lời nói làm cho Ryu cắn môi của mình thật chặt, muốn đấm vào thẳng mặt nó, nhưng lại nổi hứng cái gì không biết, làm cho không ra tay được. Thế là chỉ biết hất tay rồi nói với giọng hung hăng.

"Sao mày lại nói với bạn mày như vậy được chứ!"

"Đâu thấy sai gì đâu ạ. Mình là người yêu với nhau thì em nói thẳng ra với bạn."

"Mày đừng có ghẹo gan tao. Chuyện như vậy phải giữ bí mật chứ. Giờ này không phải bạn mày đã đem đi bàn tán tới tận đâu luôn rồi hay sao. Và mày ép buộc tao nữa, tao không có tự nguyện, biết điều đó đi!". Lời nói tổn thương trái tim làm cho Sun nhăn mặt một chút trước khi thở dài nặng nề. Hai tay đưa lên ngang vai.

"Vâng, là em sai vì đã ép buộc anh, em sai vì đã nói với bạn em, em sai vì đã nghiêm túc với anh tới mức không muốn giữ bí mật với người thân cận. Vâng, tất cả là do em sai vì đã thích anh."

Kực

Ryu đang nổi giận liền dịu đi ngay lập tức. Từ lúc đầu suýt nữa bùng cháy như lửa khi bạn nói là khu trọ không có cắt điện, thế là phải chạy tới tìm. Nhưng mà bây giờ, tại sao cậu phải cảm thấy có lỗi với thằng nhóc đang nhìn cậu bằng ánh mắt xin lỗi chứ? Rồi tất cả những điều đã nói đó...

Tại sao tao cảm thấy giống như tao mới là người sai?

"T... Tao đâu có nói gì mày đâu.". Và rồi Ryu chỉ biết cà lăm, quay mặt tránh đi hướng khác.

"Anh không muốn cho ai biết rằng tụi mình quen nhau sao?"

"Chứ gì nữa. Ai mà muốn bị xem là không bình thường chứ?". Ryu suýt nữa đã vả miệng chính mình vì đã hơi lẹ một chút, làm cho thằng nhóc trước mặt cười đắng, thở một hơi thật mạnh, gục đầu, vai xìu, nhưng vẫn đưa tay tới nắm lấy tay cậu một cách không tự tin, làm cho cậu không đủ rắn lòng để mà hất đi.

"Anh nói với em là anh sẽ chịu cho em mọi thứ..."

"Mày định trả giá với tao hả!". Ryu quay ngoắt qua nhìn ngay lập tức. Suýt nữa là sôi máu lần nữa khi thằng gian manh vẫn không bỏ đi bản chất. Nhưng Sun lại lắc đầu chầm chậm rồi nói với giọng nghiêm túc.

"Em chỉ muốn xin anh chịu cho em nói với bạn bè rằng chúng ta quen nhau. Em thật sự không muốn che giấu với người thân cận rằng em nghiêm túc với anh tới cỡ nào.".

Người nghe mím chặt môi ngay lập tức, nhìn người làm vẻ mặt buồn bã, nói giống như tuyệt vọng làm cho cậu cảm thấy có lỗi. Và cái trái tim không biết điều thì lại đập mạnh tới mức đáng sợ khi nó nói là nghiêm túc với mối quan hệ lần này, mặc dù cậu vẫn cố gắng nhấn mạnh với chính mình rằng cậu chỉ thuận theo nó mà thôi, không có yêu, không có thích con trai dù chỉ một chút.

Tao không thích mày, nhưng tại sao không muốn mày làm vẻ mặt buồn bã như vậy chứ?

"Ờ!!! Chỉ nói với bạn mày thôi đó, nhưng với người khác thì phải giữ bí mật.". Cuối cùng thì chỉ có thể mềm lòng, làm cho thằng nhóc trước mặt mỉm cười rạng rỡ, mắt thì long lanh, rồi còn đem cậu vào ôm nữa.

"Buông tao ra, Sun! Một hồi có người thấy!". Ryu quát giọng vào mặt, trong khi vùng vẫy không ra được, để cho nó ôm trong im lặng, nói với chính mình là không muốn nó tủi thân để bản thân không thấy có lỗi nữa mà thôi, kiểu mà người cao hơn một chút mỉm cười lại, đem gò má áp vào gò má rồi nói nhỏ nhẹ.

"Cho hôn cái nhé?"

"Đem chân tao đi ăn đi!"

"Đi mà!". Nói xong thì Sun di chuyển tới gần, nhìn vào mắt, trước khi hôn lên đôi môi mềm, kiểu mà người nói "không" chỉ có thể mềm lòng, chịu cho nó chạm nhẹ lên môi. Sau đó nó nhấn xuống mạnh mẽ hơn trước. Trái tim rung động tới mức phải đưa tay lên siết chặt lấy áo sinh viên của nó.

Từ lúc đầu Sun là người lưng chạm vào tường thì bây giờ Ryu đã bị đẩy tới nỗi va vào tường ngay lúc cả đầu lưỡi chen vào quấn quýt nhau. Nhưng lúc người xinh đẹp đang cảm thấy có lỗi, người đẹp trai lại mở mắt lên, hơn nữa còn sáng rỡ.

Hừ hừ, dễ mềm lòng như trước nhỉ, người đẹp? Em nói rồi rằng sẽ thuần hóa cho hổ rên như mèo mà!

"Haizzz, mày bị cái quái gì vậy, Oat!"

Khu vực phía sau tòa nhà học, thân hình cao ráo của cựu trưởng nhóm giáo dục đang vò đầu mình một cách bực bội sau khi ngồi mơ màng, hồn phách bay bổng hết mấy tiếng đồng hồ, tới nỗi bạn cùng nhóm ai nấy đều kêu cậu đi ra ngoài làm gì đó cho cái đầu nhẹ hơn. Nhưng biết làm sao được? Dù cho đi đâu, cậu cũng thấy hình ảnh người mà cậu thích hôn người khác hết.

"Người ta có chủ rồi đó, Oat. Mày chấp nhận sự thật đi.". Nói rồi thở dài lần nữa, bởi vì nếu nói quên là quên được thì thế giới này không có ai đau bởi vì tình yêu rồi.

Bản thân cậu không biết tại sao lại thích Dear nhiều tới vậy đâu. Đó là cảm giác không tả được. Chỉ biết rằng chỉ cần thấy khuôn mặt sáng sủa, nụ cười tươi tắn, không hề có gì đen tối đó thì liền làm cho cậu thoải mái, muốn tiếp cận, muốn chăm sóc, muốn chiều lòng. Càng được trò chuyện, càng được gần gũi thì cậu càng cảm thấy thích... và còn thích nhiều hơn mỗi ngày.

Cậu không có xem bản thân là gay hay không khi mà cậu chưa từng thật sự thích ai bao giờ. Nhưng cảm giác nghiêm túc lần này, nó lại rơi lên cậu nhóc có mặt mũi đáng yêu đó.

"Lại nữa rồi, mỗi lần rảnh đều chỉ nhớ mỗi Dear.". Oat lắc đầu thật mạnh. Khuôn mặt nét cạnh ánh lên sự căng thẳng lúc quay người vào nhà vệ sinh phía sau tòa nhà, muốn rửa mặt cho đầu nó nhẹ hơn vậy một chút.

"Ứ... ah... héc... héc..."

Nhưng rồi chân dài khựng lại tại chỗ khi thoáng nghe thấy tiếng gì đó từ phòng vệ sinh trong cùng. Đôi mắt nheo lại một chút, nói với chính mình rằng có thể không giống như cậu nghĩ đâu.

Kịch kịch kịch kịch

Rầm!

"Ức... ức... chụt... Tốt... hư..."

Chắc chết!

Oat thở dài lần nữa một cách bực bội khi mà không chỉ có tiếng thở gấp lọt ra, tiếng rêи ɾỉ cố kìm nén cũng vang lên một đống cùng với tiếng của cái gì đó va đập vào cửa phòng vệ sinh tới nỗi cánh cửa rung động. Khi bao gồm cả tiếng da thịt va đập vào nhau thì cậu biết ngay là đang gặp phải cái gì.

"Nhà vệ sinh đó, không phải khách sạn.". Chàng trai lầm bầm với chính mình, nhưng vẫn đi tới bồn rửa mặt rồi mở nước lớn tiếng, để cho người trong phòng nó biết rằng người khác cũng vào dùng nhà vệ sinh.

"Á... Có người..."

"Hừ, mày sợ cái gì? Tự mày là người cho tao chơi mà.". Tiếng trò chuyện vang lên nhỏ nhẹ, nhưng với cái nhà vệ sinh vang vọng tới như vậy thì Oat vẫn nghe thấy. Trưởng nhóm giáo dục hất nước rửa mặt thật mạnh.

"Ưʍ... tiếp... á... nữa... nữa đi mày..."

Chết tiệt! Tụi mày là chó hay sao mà lại đi chơi nhau không thèm chọn chỗ!

Oat chửi đổng trong lòng. Lúc đầu cũng định bước ra khỏi nhà vệ sinh rồi đó, nhưng bởi vì cảm giác khó chịu không tìm được chỗ giải tỏa, làm cho cậu chọn việc bước tới phía trước cái phòng đó.

Păng Păng Păng Păng

"Nếu muốn chơi nhau thì đi chơi nhau chỗ khác. Ở đây là nhà vệ sinh trường!"

Tiếng trong phòng vệ sinh lặng đi một chút, kiểu mà người phía trước phòng chỉ mỉm cười rồi định bước ra khỏi đó, nếu không phải bởi vì...

"Rồi mắc gì tới mày?"

Kực

Oat khựng cái chân định bước ra khỏi nhà vệ sinh ngay lập tức, lông màu chau lại, đôi mắt mà bạn bè nói là đáng sợ sẵn rồi lại càng bốc lửa, khuôn mặt nét cạnh hiện rõ sự không hài lòng. Từ việc định quay người ra khỏi đây thì cậu chỉ đứng khoanh tay dựa tường tại chỗ đó luôn.

Cũng muốn thấy mặt rằng thằng nghiệp chướng nào đầy ham muốn tới nỗi chơi nhau trong trường như vậy.

Éttt

Qua được một lúc, sau khi tiếng rung động trong phòng chấm dứt, cánh cửa phòng vệ sinh được mở ra cùng lúc một cậu nhóc bước ra. Và chỉ cần nhìn thấy cậu thôi...

"Anh Oat!!!". Có vẻ người trợn to mắt là sinh viên năm nhất, tóc tai rối bù, mặt đỏ đỏ cùng đôi mắt ướŧ áŧ, tình trạng quần áo thì được mặc qua loa. Không cần nói cũng biết là vừa làm gì. Đứa năm nhất đưa tay lên vái chào cậu, mặt mũi thể hiện ra rằng xấu hổ cực kỳ, sau đó thì nhanh chóng chạy ra khỏi nhà vệ sinh ngay lập tức.

"Tưởng ai ở đâu, ra là anh."

Ngoắt

"!"

Oat đang nhìn theo thằng nhóc đó liền quay lại ngay khi nghe thấy giọng trầm tĩnh từ phía trước phòng vệ sinh lúc trước. Và rồi phải chau mày lại, thừa nhận rằng thật sự ngạc nhiên với hình ảnh của nhóc năm nhất mặt mũi bảnh bao, chủ nhân của mái tóc màu đen đỏ mà cả khoa ai cũng biết tới và bây giờ thằng nhóc này vẫn chưa cài nút áo nữa là, để cho vạt áo mở rộng tới mức thấy lồng ngực cơ bắp, nào là quần jeans vẫn chưa kịp cài nút tới nỗi thấy cạp qυầи ɭóŧ nữa.

"Sao vậy? Không muốn tin rằng đó là em?". Shin mỉm cười lúc cài nút quần jeans của mình với dáng vẻ thoải mái rồi đi qua đàn anh trước mặt tới chỗ bồn rửa mặt để rửa vết còn dính trên tay.

"Đúng vậy, tôi không ngờ là cậu.". Oat nói một cách không hài lòng cho lắm. Thừa nhận là không hài lòng không phải bởi vì bị mắng lúc đầu, mà là bởi vì thằng nhóc này là bạn của Dear thì đúng hơn.

Cậu không biết rằng thằng nhóc này nó như thế này, việc nó thân thiết với Dear, đừng nói là mong làm cái gì đó nhé?

"Đó là người yêu của cậu?"

"Người yêu? Không phải đâu.". Shin khựng bàn tay đang rửa dưới làn nước chỉ một thoáng trước khi đóng van nước, quay lại đem hông dựa vào bồn rửa, nhìn đàn anh có thân hình cao lớn mà cậu cho là mình cao rồi nhưng vẫn thấp hơn một chút.

Có lẽ thân hình cỡ cỡ anh Porsche của thằng Dear.

"Không phải người yêu, nhưng lại làm với nhau trong nhà vệ sinh khoa ấy hả?". Oat không muốn tin vào tai mình.

"Đúng vậy. Bởi vì không phải người yêu, nên em mới có thể làm ngay cả trong nhà vệ sinh. Sεメ và tình yêu nó không giống nhau đâu anh. Sεメ ấy hả, dù là ai, lúc nào... cũng không thành vấn đề.". Shin nói với giọng trầm tĩnh rồi mỉm cười giống như đó không phải chuyện lớn dù chỉ một chút.

Nếu yêu thì nâng niu và nghĩ tới cảm giác của đối phương, nhưng nếu sεメ... thì chỉ là giải tỏa ham muốn mà thôi.

"Cậu muốn nói là với bạn cậu, cậu cũng làm được?"

Shin lặng đi một chút trước khi bật cười nhẹ.

"Chắc anh muốn nói tới thằng Dear... Cũng đúng đó, nếu nó cho em chơi thì có lẽ em cũng không từ chối..."

Mặp

"Dừng nói chuyện chó lại được rồi đó!". Vẫn chưa kịp để cho chàng con lai nói hết thì Oat đã xông tới nắm lấy cổ áo tới nỗi suýt nữa Shin lơ lửng. Thế nhưng người có mái tóc đỏ chỉ cứ mỉm cười, không hề có dáng vẻ bất ngờ dù chỉ một chút.

"Còn anh thì sao? Chừng nào mới dừng?... Biết rõ là không thể nào được."

Shin nói có ý nhắc nhở mặc dù đó không phải chuyện của cậu dù chỉ một chút. Nhưng nói thẳng là cậu không muốn bạn mình có chuyện buồn lòng nữa. Nếu người trước mặt vẫn chưa từ bỏ thì cậu không biết rằng tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.

Cậu hiểu rõ cảm giác bị giành người yêu. Nếu thằng Dear (nó là người dễ mềm lòng sẵn rồi) lỡ mà thật sự mềm lòng với anh Oat thì cậu cảm thấy tội nghiệp anh Porsche... Hơn nữa, mắc công lại cực nhọc tới ngồi trông trước nhà tao nữa.

"Không phải chuyện của cậu.". Đối phương nói với giọng hung hăng.

"Vậy thì chuyện này cũng không phải chuyện của anh!". Shin nói trong khi gỡ bàn tay đang nắm lấy áo của cậu ra và bắt đầu cài nút áo một cách không hề gấp rút. Khác với người cảm xúc có vẻ bình tĩnh nhưng mắt lại rực lửa, nóng lên bởi sự giận dữ tới nỗi khuôn mặt bảnh bao lại càng dữ dằn tới mức đáng sợ.

"Chananon! Tôi chỉ nhắc nhở cậu với tư cách đàn anh, dù cho cậu đi quan hệ bởi vì tình yêu hay là sεメ thì cũng không nên làm ở đây, không tôn trọng nơi học hành thì tôn trọng người mà cậu ngủ cùng một chút!". Chàng trai nói với giọng gay gắt mà người nghe thì chỉ cài lại cái nút áo cuối cùng.

"Vậy em cũng nhắc nhở anh với tư cách bạn của thằng Dear...". Kỳ này Shin ngẩng mặt lên nhìn vào mắt trước khi cười nhạo.

"...Đừng đụng vào nó. Cố gắng tới chết nó cũng không đời nào quay qua nhìn anh đâu. Nó yêu anh Porsche năm, chắc không mềm lòng bởi vì anh chỉ mới đeo đuổi nó tháng đâu.". Sự thật thoát ra từ miệng của thằng nhóc trước mặt làm cho Oat gồng chặt nắm tay.

"Tôi không có ý định giành lấy Dear từ người yêu của em ấy."

"Nghĩ được như vậy thì tốt."

"Nhưng cậu cũng không thể ngăn cản cảm giác mà tôi có với bạn của cậu."

Kực

Thế nhưng khi Oat nói tiếp, người nghe liền lặng đi ngay lập tức. Muốn thở một hơi thật mạnh với người lì lợm hơn cậu đã nghĩ. Lúc đầu tưởng là chỉ mê khuôn mặt sáng sủa, tính cách ngay thơ của thằng Dear. Nhưng có khi anh Oat ngu ngốc hơn cậu đã tưởng.

"Anh có biết người ngu ngốc là người cứ đâm đầu, mặc dù không bao giờ được như vẫn không chịu từ bỏ không?". Và Shin không định giữ sự im lặng với chính mình, mà lại nói thẳng thừng ra. Đôi mắt sắc cạnh ánh lên sự cảnh báo mà có thể thấy rõ sự được nguy hiểm.

Cậu đã nhắc nhở rằng đừng đụng vào bạn của cậu. Và lời nhắc nhở này làm cho Oat lặng đi, nhìn người nhỏ con hơn cậu một chút, nhưng bản năng lại nói rằng đàn em này có gì đó đáng sợ hơn cậu nghĩ. Và dù cho cái đó là gì thì cậu cũng không nên phạm vào nó.

Dáng vẻ mà Shin chỉ nhìn vào mắt không bao nhiêu giây rồi đi ngang qua, định bước ra khỏi nhà vệ sinh.

"Tóm lại em sẽ nghe lời nhắc nhở của anh, không chơi ai trong nhà vệ sinh nữa.". Ít ra cậu cũng làm ra được một biểu hiện kính trọng đàn anh. Nhưng vẫn chưa kịp bước chân ra khỏi nhà vệ sinh, giọng của người phía sau đã vang lên.

"Vậy tôi chịu làm người ngu ngốc, bởi vì trái tim con người không phải bộ não, bắt buộc nó ngu ngốc hay thông minh không được đâu."

Shin quay người lại nhìn vào mắt, thế là thấy khuôn mặt đẹp trai mà ai ai cũng nói là nghệ sĩ Hàn Quốc còn ngang cơ hiện lên sự nghiêm túc. Và giọng điệu được thốt ra lúc nãy... càng nghiêm túc hơn.

Nhưng thay vì chàng con lai đồng cảm với cảm giác của người trước mặt, Shin chỉ nói một cách đơn giản.

"Anh ngu ngốc hơn em đã nghĩ.". Nói xong, người nói liền quay người rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh, hơn nữa còn lắc đầu một cách chán chường. Chỉ thấy ánh mắt của người ngu ngốc thì cậu đoán được rằng chuyện tình tay ba này chắc chắn sẽ không kết thúc dễ dàng. Nhưng sâu thẳm bên trong trái tim, cậu nghĩ rằng cậu hiểu điều mà anh Oat nói.

Tình yêu... không có gì ngăn cản nó được đâu. Nhưng... chúng ta phải biết cách xử lý nó, chỉ vậy thôi.

Vào buổi chiều ngày thứ

Sáu, Sun vừa mới vác balô bước vào nhà thì chỉ có thể chau mày lại một chút khi nghe thấy tiếng ríu rít của đứa em gái vang ra từ phòng ngồi chơi. Nghĩ trong lòng là tụi nó đi phê cặp đôi nào đó được ship trên mạng nữa chắc luôn, thế là chỉ biết mỉm cười một cách vừa buồn cười, vừa yêu thương.

Thì vậy đó, dù cho điên tới cỡ nào thì đứa quậy vẫn dễ thương nhất đối với cậu thôi.

"Hello, hello! Người đẹp trai về rồi đây."

"Anh Sun!!!". Và rồi đứa em út Bulan liền quay ngoắt qua nhìn với đôi mắt long lanh, sau đó phi thân từ ghế salon tới, trong khi Janjao vẫn ở trong bộ đồ học sinh trung học liền chỉ tay về phía tivi ngay lập tức.

"Anh Sun, dẫn tụi em tới chỗ này đi!"

"Đúng đó, đúng đó. Anh Sun, đi nhé? Đi ngày mai luôn cũng được. Anh rảnh phải không? Nhé, chàng siêu đẹp trai của em gái? Tuần trước cũng không chịu về nhà, giờ đền bù cho tụi em đi.". Và rồi đứa em út hay làm nũng liền vùi mặt vào vai, cọ gò má qua lại kiểu mà người làm anh trai muốn nói là có cả mồ hôi, cả hờm, nổi mụn thì đừng có la lối đó.

"Khoan đã, anh vẫn chưa hiểu. Cái gì? Tự nhiên bước vào nhà, thay vì nói nhớ nhung nhau mà lại muốn anh dẫn đi đâu vậy?". Sun nói với sắc mặt khó hiểu, nhìn màn hình tivi thì thấy rằng nó đang quảng cáo rồi.

"Đi chơi đó. Đi chơi với nhau nhé, anh Sun!". Janjao nói một cách hăng hái, gật đầu thật mạnh tới nỗi tóc đuôi ngựa lúc lắc qua lại.

"Khoan đã, chỉ người tụi mình..."

" chứ!"

"Đúng đó, chứ. Anh Sun đừng quên người yêu anh chứ, anh Dear đó. Không được gặp cả tháng rồi, tụi em nhớ."

Thấy chưa! Tao biết ngay mà! Kiếm chuyện phê vào ngày nghỉ nữa chứ gì!

Sun nghĩ rồi lắc đầu. Bàn tay thì vò đầu đứa em út một cách yêu thương. Nhận biết được bằng việc tích tụ kinh nghiệm làm anh trai... rằng đứa em chỉ muốn thấy con trai ở cạnh nhau mà thôi.

Hửm? Khoan đã, con trai ở cạnh nhau...

"Vậy đi người với nhau, được không?"

"Tại sao vậy?". Janjao hỏi với khuôn mặt xệ xuống. Nhưng đối với người làm anh thì lại mỉm cười vui vẻ khi nhớ tới người nào đó. Em gái đã đưa cho cơ hội, không gấp rút nắm lấy sao mà được?

"Anh định rủ bạn đi cùng."

"Con trai phải không?"

"Ờ, con trai."

"Vậy em ok ạ.". Và rồi Bulan liền kêu lên với nụ cười tươi thích thú ngay lập tức, làm cho Sun bật cười nhẹ, không thèm quan tâm cả đứa em gái đã chạy tụm đầu vào nhau rồi, bởi vì cậu đang quay người bước lên phòng trong khi kế hoạch xấu xa sinh sôi trong lòng. Chắc chắn rằng nạn nhân trong kế hoạch của cậu lúc này chỉ có người.

Anh Ryu, đi chơi với em không ạ? Hừ hừ!"Đang xem gì vậy Dear?"

"Tivi chứ gì, anh Porsche."

Purin vừa mới bước ra khỏi phòng ngủ lớn suýt nữa đã bật cười khi chú chó con của cậu mặc áo bóng rổ cùng quần đá banh đang ngồi vừa ăn bánh Lays, vừa nhìn tivi không thèm rời mắt, trả lời câu hỏi kiểu mà thiên hạ gọi là... ghẹo gan.

Mặp

"Ghẹo gan anh hả!"

"Hey, anh Porsche! Khoan hãy ôm! Khoan! Cho Dear xem trước đã, đang hay mà!". Purin bước tới đem nhóc nhỏ ôm lấy, nhưng thay vì nó sẽ chui vào vùi vùi, tựa tựa như trước, nó lại đẩy vai cậu ra rồi quay qua nhìn màn hình tivi lần nữa, làm cho cậu phải quay qua nhìn theo.

"Kìa, kìa, kìa, nam chính này đẹp trai nhỉ, anh Porsche? Là một trong không bao nhiêu người con trai mà Dear thừa nhận là cực kỳ đẹp trai. Nếu Dear đẹp trai như Kim Soo Hyun thì tốt rồi."

Kực

Người nghe cảm thấy giống như mạch máu ở thái dương lồi lên ngay lập tức. Đôi mắt sắc bén nheo lại, nhìn nam chính người Hàn Quốc mắt to, môi đỏ cùng lời mô tả mà Dear nói là cực kỳ đẹp trai. Và chắc chắn rằng mặt mũi của cậu và chàng nam chính này phải nói là khác biệt nhau, thế là đôi môi nhếch lên một chút.

"Hey, sao anh lại luồn tay vào áo Dear!". Và rồi Dear kêu lớn khi bàn tay to luồn vào bên trong áo bóng rổ, ra vẻ vuốt vuốt, sờ sờ làm cho cậu phải nhanh chóng nắm lấy. Nào là người to con vùi mặt vào cổ của cậu nữa.

"Phạt vì xem người con trai khác đẹp trai hơn anh."

Tao không có! Tao nói Kim Soo Hyun đẹp trai hơn anh Porsche hồi nào vậy!

"Aaaaa, anh Porsche! Đừng mà! Hahahahaha! Đ... Hahahahaha! Đừng... Đừng... nhột... eo... Hahahaha. Đủ rồiiiii!". Kỳ này tới nỗi Dear kêu lớn khi cái người vùi mặt vào cổ của cậu dùng tay chọt mạnh vào eo, tới nỗi người dễ nhột la lớn, vùng vẫy bạch bạch qua lại tới nỗi té xuống nằm lên ghế salon, tay thì gạt đi hết mình, tiếng cười thì vang vọng khắp căn phòng sang trọng.

"Phạt đó mà."

"Aaaaa, đừng! Không... Hahahaha... Không... Đủ... hahahaha... rồi. Đừng mà...". Dear vừa giẫy, vừa vùng vẫy. Cưỡng bức thì không nói, nhưng làm vậy với nhau thì người ta chống trả đó! Nhưng chắc chắn là đấu không lại, chỉ có thể nằm cười tới nỗi đỏ cả mặt, nước mắt chảy làm cho người trêu chọc tội nghiệp.

"Đâu, nói anh Porsche đẹp trai nhất đi.". Người nói nói trong khi lau nước mắt một cách nhẹ tay. Đôi mắt sắc bén dịu đi khi cơ thể nhỏ nhắn thở gấp tới nỗi lồng ngực phập phồng, mặt đỏ gắt và có vẻ như là đỏ hơn nữa khi nghe thấy điều mà cậu nói.

"Héc... Không chịu..."

Câu trả lời làm cho Purin cúi mặt xuống cho tới khi trán áp sát vào người thở gấp, rồi hôn nhè nhẹ lên đôi môi đỏ.

"Đi mà, anh muốn nghe.". Lời năn nỉ làm cho chó con mềm nhũn, nhìn cái người lại cám dỗ cậu nữa rồi. Thế là chỉ biết dùng tay đưa lên ôm quanh cổ rồi kéo tới gần.

"Hôn thay lời nói được không? Dear mắc cỡ.". Nói rồi đưa mặt tới hôn nhẹ lên đôi môi nét cạnh và rời ra, ra vẻ định giẫy ra khỏi vòng tay nếu không kẹt ở chỗ anh Porsche quấn lấy eo của cậu.

"Anh Porsche cứ!"

"Hừ hừ, đừng có mà làm nũng. Nếu hôn thì phải nhiều hơn việc lấy môi chạm nhau chứ.". Vừa nói vừa cúi tới gần, thế là Dear chỉ có thể nhắm nghiền mắt một cách chấp nhận số phận ngay sau đó...

RRRRRRrrrrrrrrrrrrr

"A, điện thoại Dear reo. Khoan đã!". Nhưng rồi, điện thoại reo lên làm cho Dear nhanh chóng đẩy vai người to con ra trước và chồm tới lấy điện thoại chiến hữu đã kịp cứu mạng cậu. Chỉ màn hình thôi thì đã mỉm cười vui vẻ, mặc dù eo đang bị quấn lấy không buông đi chăng nữa.

Cứu mạng tao đúng lúc luôn, Sun.

"Có gì không, Sun?"

"Tuần này mày phải đi Amphawa với tao. Nếu mày không đi, tao nghỉ chơi với mày!"

Kỳ này tới nỗi Dear ngơ ngác khi đứa bạn nói không có lời dẫn gì hết, tự nhiên la vào điện thoại. Và chắc chắn rằng Purin cũng nghe thấy, thế là chỉ biết quay qua nhìn mặt nhau.

Tự nhiên nó nổi máu cái gì mà lại đi chơi chợ nổi đột xuất vậy ta?

------------ End Chap ------------

Truyện Chữ Hay