"Cậu đem nó đi cùng luôn vậy"
Chế Dream lúc nào cũng bán đứng em trai!!!
Câu nói ngắn gọn, đơn giản vang lên hồi nửa tiếng trước, làm cho Aston Martin đẹp đẽ có búp bê trang trí phía trước xe là cậu nhóc chủ nhân đôi môi đỏ và đôi mắt to, mà lúc này đang xị mặt hoàn toàn. Không muốn hờn giận cho ai mắng là ẻo lả hết, nhưng... cái người mà chế Dream gửi nhờ đó, tối qua hắn hôn em đó, thiệt chứ!
"Sao lại làm vẻ mặt như vậy?". Trong khi người lái thì không bị chấn động gì, ra vẻ bình thường tới nỗi muốn hét lên vang khắp xe rằng: Anh vừa mới hôn em tối qua đó, chịu trách nhiệm đi! Mẹ nó!
"Như vậy là như thế nào, anh Porsche?". Khi mà anh trai nhà bên cạnh muốn làm ra vẻ như không có gì xảy ra, thế là cậu quay ngược lại nhìn. Cố gắng làm vẻ mặt như gây sự, tay thì ôm túi bánh mà mẹ của đối phương gửi cho thật chặt.
Câu hỏi mà Purin chau mày một chút, trước khi đôi môi nhếch lên.
"Kiểu như... chó bị chủ bỏ rơi."
"Dear không phải là chó!!!". Câu trả lời mà Dear ngờ ngợ rằng có phải bị chửi là chó không, thế là phải nói với giọng giận dữ, ngẩng mặt lên dùng đôi mắt to, cố gắng căng mặt nhìn một cách hung dữ cái người có dáng vẻ bảnh bao mặc dù chỉ mặc quần jeans và áo thun màu sậm như vậy, hơn nữa còn lái xe một tay.
Ờ, anh đẹp trai mà. Chỉ tư thế lái xe thôi còn làm tim Dear run rẩy nữa mà. Không thích chút nào! Tại sao mỗi lần ở gần anh Porsche, cảm xúc của mình cứ như con gái trong tiểu thuyết mà chế Dream thích đọc quá ta?
Người nghe chỉ bật cười nhẹ trong khi điều khiển chiếc xe sang trọng xếp hàng lên đường cao tốc. Mặc dù cậu phải lái xe đi và về nhà như vậy hơn nửa năm rồi, mọi khi cũng không có thích bởi vì ghét kẹt xe. Càng vào chiều tối ngày chủ nhật thì không cần phải nói tới. Thế nên loại bỏ vấn đề bằng cách không hay về ngủ ở nhà. Dù có ghé qua gặp người ở nhà thì thường là buổi chiều của ngày mà phải vào công ty. Nhưng khi hôm nay có người đồng hành cùng...
Ừm, cũng đỡ cô đơn.
Mặp
Lại nữa rồi, lại xoa đầu Dear nữa rồi. Không phải chó mà!
Dear chỉ có thể nói với chính mình khi bàn tay lớn đặt lên trên đầu của cậu như trước rồi lắc qua lắc lại. Thật không thể nào hiểu được tại sao anh Porsche lại thích làm như cậu là con nít. Và suy nghĩ đã phải khựng lại khi giọng trầm đặc nói lên.
"Vậy tới làm chó con cho anh đi."
"..."
Cậu im lặng không phải là do hờn mát vì bị xem là chó lần nữa, nhưng gò má nó nóng rực lên tới nỗi phải quay qua hướng khác. Thật không muốn nói là trái tim nó lảo đảo sao sao ấy không biết. Hơn nữa câu nói cặp đôi chiến hữu "Thủy thủ mặt trăng" (Thì tại vì tên của đứa nó đều có nghĩa là mặt trăng) còn vang vào trong đầu nữa.
(Gia đình Sun có anh em: Tawan và Arthit (Sun) có nghĩa là mặt trời, Janjao và Bulan có nghĩa là mặt trăng)
Hay là tao nên dụ dỗ ta?
Và có vẻ như cảm giác nó đi trước lý trí, thế là phải ngẩng mặt lên làm ánh mắt ngây thơ giống như lúc làm nũng ba mẹ. Sau đó thì mỉm cười tươi, nói với giọng điệu lí nhí giống như khi làm nũng chị gái xin mua cái gì đó.
Dáng vẻ làm cho người vô tình quay qua nhìn phải vấp hơi thở lại một nhịp.
"Anh Porsche biết không? Chó con nó cần sự ấm áp nhiều lắm luôn đó, thích dính với chủ nhân nữa, chủ nhân phải cho nó ăn bữa và phải ăn cùng nhau nữa, thường xuyên chơi chung. Và khoảng thời gian này phải được chủ nhân nuôi thật tốt, cho hơi ấm nhiều nhiều, dạy nhiều nhiều, lớn lên để khỏi trở thành chó thiếu hơi ấm..."
Dear ơi! Nếu để thằng Shin-chan nghe thấy, nó nhất định sẽ chửi mày là lẳng lơ chắc luôn. Tao đang kêu anh Porsche cho nhiều hơi ấm, cùng ăn cơm mọi bữa, chăm sóc tao thật tốt phải không vậy trời?
Suy nghĩ làm cho gò má nóng lên. Nhưng Dear vẫn cố gắng ngẩng mặt lên, nhướng mày nheo mắt giống như nói rằng "Anh muốn đem em làm chó con, anh làm được không?". Thế là người nghe im lặng một chút, liếc qua nhìn trong khi điều khiển chiếc xe sang trọng từ làn ngoài cùng bên phải sang làn giữa. Cho nên tốc độ giảm xuống một chút.
Mặp
"Heyyyyy!!!". Dear đang định lùi lại ngồi đàng hoàng sau khi đã đưa mặt tới gần, nhưng lại phải hét vang khắp khu vực chỗ ngồi khi bàn tay của đối phương được đưa lên khóa cổ cậu lại một cách nhanh chóng, rồi kéo tới gần bản thân. Cho nên cậu chỉ có thể trợn tròn mắt, hết hồn suýt chết khi xe lạng một chút.
"Hét cái gì vậy Dear? Anh hết hồn rồi lái xe đâm vào chiếc phía trước thì sao?". Rồi anh Porsche liền nói với giọng trách móc làm cho người hét vang xìu xuống một chút và nhanh chóng phản bác rằng không phải lỗi của chính mình dù chỉ một chút.
"Rồi anh ôm cổ Dear làm gì vậy!"
"Ơ, sao nói là chó con cần hơi ấm mà? Anh sợ chó của anh thiếu thốn tình cảm khi lớn lên nên phải cho hơi ấm một chút."
Ngoắt
Mẹ nó! Chế Dreammm! Anh Porsche chọc Dearrrrrr!"
Dứt lời của người sợ chó sẽ gặp vấn đề về mặt tình cảm (?), Dear liền ngẩng mặt lên và thấy khuôn mặt đẹp trai đang cúi xuống mỉm cười tươi với cậu một chốc rồi quay lại nhìn đường như cũ. Nhưng cái đôi mắt long lanh làm cho trái tim nó ngứa ngáy từ lúc gặp nhau hồi tuần trước, nào là sự đổi làn đường sẵn sàng đối phó mọi tình huống đã làm cho cậu biết được ngay lập tức... bị anh Porsche bắt bài rồi.
Cái giọng trách móc lúc nãy là anh đang mỉm cười phải không? Ờ, Dear nó không theo kịp anh sẵn rồi mà!
"Ơ, chó con của anh im lặng rồi hả?"
Thì nói cái gì được chứ? Chơi khóa cổ kéo vào ngực như vậy! Đừng có mà vò vò! Giữ kỹ đó, nghe không chủ nhân? Dear giữ mình đó!
Người mà miệng nói là giữ mình, nhưng lại để cho đối phương vò đầu chơi. Thật không muốn thừa nhận là ngực của anh Porsche nó ấm, ấm lắm, ấm tới mức cậu vô thức tựa vào theo lực kéo. Thêm cả nước hoa nhàn nhạt giống như ánh nắng đó lại tiến tới xử lý cậu nữa. Cuối cùng chỉ có thể chấp nhận cho níu giữ người lại, hơn nữa còn vò nhiều phút tới nỗi đầu tóc rối hết cả lên trước khi Purin chịu buông tay ra.
"Ờ, Dear muốn ăn gì? Lát mình kiếm gì ăn trước khi về căn hộ vậy. Anh không muốn bị ai nói là nuôi chó không tốt."
Đây là định cho Dear làm chó cho bằng được luôn phải không? Chó nó chiếm hữu chủ nhân lắm đó, không biết hay sao?
Nhưng người đáng lẽ nên quay qua la lối lại chịu nhận vai trò của bản thân một cách hạnh phúc. Thì đó, có chủ giàu, chi tiền rộng lượng, cái gì cũng được như vậy nó cũng đáng mà. Đây là do nghĩ về cái ăn nhé, không liên quan tới việc thích anh ấy nhé. Thật sự không liên quan gì hết!
"Som Tum... Dear muốn ăn Som Tum.". Cuối cùng cũng nói ra ý muốn của mình. Muốn ăn từ lúc mở xem chương trình người Tây nấu món Thái hồi sáng rồi đó. Thì vậy đó, người Tây đăm Som Tum phong cách không được như người Thái gì hết. Thế nên bây giờ muốn ăn thứ thiệt một chút. Và anh Porsche thì quay qua nhìn với ánh mắt ngạc nhiên một chút trước khi mỉm cười.
(Som Tum: gỏi đu đủ Thái)
"Tuân lệnh ạ!"
Đừng nói như vậy chứ! Không biết hay sao rằng... người ta mắc cỡ!
Trong khi đưa đĩa nhạc của mình cho đối phương lựa chọn phòng khi muốn nghe gì đó, cậu nói với chính mình rằng cậu chăm sóc đặc biệt nhóc này bởi vì nó là đứa em trai nhà bên cạnh mà cậu rất thương. Một phần còn lại là do bạn nhờ vả... Chắc vậy.
"Chăm sóc em tớ cho tốt đó. Nó mà bị cái gì thì tớ xử cho chết nhé bạn!"
Thật sự... chỉ vậy thôi."Bác ơi, cho một phần gỏi cua thật cay nhé bác."
Bên trong quán Som Tum mà Dear vừa mới biết là ở cách căn hộ chỉ một quãng đường. Cậu nhóc nhanh chóng đi thẳng tới chủ quán mà bác ấy đăm thỏa mãn cậu lắm. Tiếng póc póc của cối và chày vang vọng khắp quán mặc dù bây giờ đã giờ rưỡi tối rồi. Khách hàng cũng đông đúc tới nỗi chỉ có không bao nhiêu bàn trống.
"Nổi hả con?"
"Ôi, bác! Mặt mũi như vậy chứ con ăn cay giỏi lắm đó.". Khi bác ấy hỏi với ánh mắt cảm tình, nhưng người nghe lại hiểu là xem thường, thế nên nhanh chóng nói và ưỡn ngực một chút. Cậu thường hay bị chọc là mặt mũi công tử mà, nhưng Daranpat này ăn cay giỏi lắm đó. Mặc dù cổ không như cái ống nước, nhưng chuyện ăn uống thì không bao giờ bỏ lỡ.
"Hey, Dear, nổi hả? Cay của bác ấy là cay thứ thiệt đó.". Và người đậu xe xong mới vào theo sau liền lên tiếng ngăn lại một chút, làm cho Dear quay lại nhìn anh Porsche rồi quay lại nhìn bác chủ quán có mặt mũi dân E-san chính gốc và phong cách đăm có thể nói luôn rằng bác ấy đúng là thứ thiệt.
"Úi, ra là chàng đẹp trai này đây. Nào, nào, vào ngồi trước đi. Cần gì thì nói với tụi nhỏ trong quán nhé chàng trai.". Và khi bác ấy vừa quay qua thấy anh Porsche thôi, làm vẻ mặt giống như gặp nam chính tuồng cổ ưa thích hay sao đó, làm cho chàng đẹp trai mỉm cười lại, bước đi dẫn trước vào trong quán, thế là không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
"Anh thường hay tới hả?"
", lần. Thỉnh thoảng cấp dưới ở nhà máy rủ, thế nên anh đi cùng.". Purin cứ nói vu vơ trong khi lấy menu được treo lên đưa cho, làm cho người nghe gật đầu lia lịa. Cậu vừa mới biết vài ngày trước đây thôi rằng anh Porsche ra ngoài ở căn hộ không phải do theo các bước của tiểu thuyết Thái Lan là nhà gần chỗ làm, nhưng đẳng cấp nam chính thì phải ở căn hộ để tô điểm cho uy thế đâu nhé. Mà là bởi vì nhà máy chính ở gần đây. Còn tòa nhà chính thì ở trung tâm thành phố, khoảng cách cũng cỡ cỡ từ nhà tới công ty vậy. Thế nên anh Porsche chọn mua phòng ở quanh đây.
"Anh không hay vào công ty, người cao tuổi nhiều, thế nên chuyện cũng lắm theo. Anh đi học hỏi công việc từ cấp độ nhà máy trước rồi hẳn vào điều hành ở công ty cũng không trễ."
Anh ấy nói vậy đó.
"Rốt cuộc lấy gì?"
"Anh, anh, ở đây cay lắm hả?". Câu hỏi mà Purin gật đầu xác nhận, làm cho người định gọi thật cay lưỡng lự một chút, trước khi quay qua gọi món từ bé gái có lẽ là cháu của bà chủ. Gọi xong liền quay qua hỏi chủ xị có muốn lấy gì nữa không, làm cho Purin ngẩng mặt lên.
"Vậy cho anh thêm đĩa cổ heo nướng nhé."
"Nhưng mà em gọi gà nướng rồi đó, anh Porsche."
"Thôi mà, anh muốn ăn.". Không nhịn được mà phản hồi lại rằng gọi giống làm gì. Nhưng kệ nó, anh Porsche trả mà (chắc vậy). Và làm cho đối phương mỉm cười lại rồi quay đi gọi nước tiếp mà không biết rằng cái mà Purin gọi... chính là cho cậu nhóc mắt to này đây.
"Hừ, hừ! Nổi không?"
"N... Nổi! Dear nổi..."
Sau khi thức ăn được đặt lên bàn đủ mọi thứ. Hơn nữa, anh Porsche còn gật đầu nói rằng ăn trước đi. Dear liền gắp miếng lớn Som Tum màu nhìn rất ngon vào miệng, mùi vị hòa quyện vừa đủ. Mặc dù rất cay, nhưng kiểu thỏa mãn người ăn làm cho cậu nhóc cười tươi, ăn liên tục. Xôi nếp thì nặn thành từng miếng bỏ vào miệng không ngừng. Nhưng khi đưa vào miệng miếng thứ thôi, người ăn cay giỏi liền suýt nữa chảy nước tai nước mắt.
Càng gặp câu hỏi cùng tiếng cười cái hừ mà cậu ghét tột cùng nữa, cái người lúc này mặt đang đỏ rực liền cắn răng.
"Uống chút nước không?". Purin vừa nói vừa đổ coca vào ly cho cậu nhóc mặt sáng sủa, làn da trên gò má của nó đang đỏ gắt thấy rõ. Nhưng có khi gần với sự... tội nghiệp.
Mặp
Không cần hỏi đâu. Nước vừa đầy ly cái, Dear liền cầm lấy uống ực ực. Lè cái lưỡi đỏ rực ra rồi lắc qua lại. Làm cho bác chủ quán lúc này đã bớt khách liền bước tới một cách lo lắng.
"Nổi không con?"
"Nổi... Nổi ạ, thưa bác... Ực, ực... Đây là cay vừa phải rồi ạ?". Vừa hỏi vừa hút nước vào, ngẩng khuôn mặt đẫm mồ hôi nhìn người gật đầu với mình. Cậu gọi cay vừa phải đó, nhưng cái này nó cay... chết mẹ luôn đó, hiểu không?
"Rồi nếu rất cay thì bao nhiêu trái ớt vậy bác?". Nghe đồn rằng lúc đầu không thấy màu nó tươi tới mức đáng sợ bởi vì gạt ra toàn thấy ớt hiểm màu xanh đầy cả đĩa luôn. Rõ ràng lừa mắt người rằng không cay mà.
Câu hỏi mà bác ấy đi trở lại lấy túi ớt hiểm rồi cầm lên một nắm.
"Đây là rất cay, còn đây... cay vừa."
Cái nửa nắm tay là cay vừa của bác ạ? Nhà con cay vừa chỉ có trái ớt thôi đó. Thiệt không nên mà, Dear. Mày thực là không nên không tin lời cảnh báo của anh Porsche mà.
Chỉ có thể nói với chính mình, nước mắt chảy ròng bởi vì danh dự nó quấn quanh cổ. Đã nói là ăn được thì cậu phải ăn được chứ. Hơn nữa anh Porsche còn nhìn với ánh mắt cười cười, càng nhắc nhở rằng phải ăn cho hết. Nhưng không lâu sau, người thích chọc (bây giờ cậu đã biết rằng anh Porsche thích chọc) liền đẩy đĩa cổ heo nước tới cho với nụ cười tươi sau khi gà nướng đã bị cậu đem chấm thay phiên với Som Tum cho đỡ cay.
"Đây, phòng khi em muốn ăn."
Hờn! Hờn bác! Hờn anh Porsche! Hờn Som Tum! Hờn tên người Tây đăm Som Tum hồi sáng nữa!!!"Ôi, cay! Cay! Cay! Cay! Cay! Cay quá!"
Sau khi trả tiền bữa ăn này xong, người bị cay tới nỗi nhức đầu liền kêu la với chính mình cứ như kêu lên sẽ giúp hết cay vậy đó. Bàn tay trắng thì cầm khăn giấy lau khắp khuôn mặt đầy mô hôi, nước mũi cũng chảy nữa, làm cho người mở khóa xe không nhìn được mà lắc đầu buồn cười.
"Anh Porsche, Dear chạy đi mua coca trước nhé, không nổi rồi."
Mặp
"Hôm nay uống chai coca rồi, một hồi đau bụng bây giờ. Anh có nước trong xe.". Nhưng trước khi chạy đi khỏi, Purin đã kịp nắm lấy cổ tay. Rồi không biết có phải bởi vì ánh mắt lo lắng đó hay không mà làm cho người nghe gật đầu, nhanh chóng ngồi vào phía của mình, tìm kiếm chai nước nhỏ thường hay được khuyến mãi ở các trạm xăng. Khi tìm thấy thì cầm lấy mở ra nốc ực ực liền luôn.
Dáng vẻ làm cho Purin vừa bước vào chỗ ghế lái nhìn thấy liền không nhịn được mà tội nghiệp. Thì mặt nhóc Dear lúc này nó đỏ gắt. Hơn nữa làn da trắng bóc tới như vậy, nó càng lên màu dễ hơn người ta.
"Nó không hết cay anh ơi.". Người hạ chai nước xuống quay qua nói với sắc mặt bẽn lẽn, mắt thì đọng nước bởi vì cay. Cậu đã nói rằng ăn không được cũng không sao, lại lì lợm ăn tới hết đĩa. Rơi vào tình trạng này cũng không có gì lạ đâu. Hơn nữa còn lè lưỡi ra rồi vẫy tay trước mặt nữa.
Purin im lặng suy nghĩ một chút trước khi lắc đầu cứ như đuổi suy nghĩ đó đi. Nhưng người bên cạnh thì cứ than thở là cay không ngừng nghỉ, hít mũi thật mạnh. Thế là... quyết định...
"Dear, ngồi yên nhé."
Hả? Ngồi yên cái... gì...
Người bị cay chỉ biết bất động. Chưa kịp suy nghĩ xong rằng tại sao anh Porsche lại kêu ngồi yên luôn, bàn tay lớn đã khóa cổ cậu. Rồi cái khuôn mặt đẹp trai làm cho trái tim không ngày nào không run rẩy đó liền cúi xuống áp miệng một cách nhanh chóng (lần nữa).
Nụ hôn thứ mà lần này không chỉ nhấn thật khít, không chỉ mớm nhè nhẹ, mà Purin đang đưa đầu lưỡi vào lướt theo hàm rằng của cái miệng đỏ mà lúc này còn đỏ gắt hơn trước. Sự ấm áp gần tới mức nóng quét sâu vào trong chạm tới cái lưỡi mềm làm cho chủ nhân giật nảy cả mình. Định lùi ra nhưng kẹt ở cái bàn tay to lại càng đẩy cổ cậu vào để tiếp nhận nụ hôn dữ dội hơn.
Nụ hôn mà nếu như là người khác, Dear thề luôn rằng đã đấm nó rách miệng luôn rồi. Nhưng bởi vì là anh Porsche...
Bởi vì là anh... Porsche... anh... Porsche...
Suy nghĩ của người nhắm mắt một cách chậm rãi. Bàn tay nhỏ nắm lấy áo của đối phương thật chặt khi đầu lưỡi nóng trơn trượt theo cái lưỡi mềm nóng rựa, quấn quýt vào nhau, làm cho tiếng trao đổi nước bọt vang khắp khu vực ghế ngồi. Khuôn mặt sắc sảo lại càng nghiêng qua để có được góc độ hôn khắn khít hơn.
Mọi chỗ trong khoang miệng mà đầu lưỡi nóng quét qua cứ như phép kì diệu thay đổi vị cay khổ sở trở thành... vị ngọt cám dỗ trái tim.
Nó ấm, nó nóng, nhưng hơn bất cứ điều gì khác... nó ngọt.
Lúc đầu định là chỉ giúp nhóc em trai trước mặt, nhưng khi được tiếp xúc sự ngọt ngào, Purin lại đổi góc độ lần nữa, cả tay giữ chặt lấy cổ của đối phương khi nụ hôn trở nên dữ dội hơn. Kiểu mà nhóc nhỏ cũng đáp trả một cách vụng về, làm cho đôi môi xiết vào tiếp cận nhau tới nỗi vang vọng âm thanh. Và có lẽ sẽ cứ mãi như vậy, nếu không phải vì...
"Ưm~". Tiếng rên nhỏ nhẹ thoát ra khỏi họng của Dear làm cho chủ nhân âm thanh trợn to mắt, không ngờ rằng kiếp này sẽ lên tiếng rên cứ như cô gái trong trắng tới như vậy. Cũng cỡ cỡ như Purin đã khựng lại một lúc, lui bờ môi ra khi cảm nhận được rằng lúc nãy... nó hơn cả cậu dự định ban đầu.
Purin cúi xuống nhìn cậu nhóc đang thở gấp. Đôi môi màu đỏ gắt bị đẫm màng nước trong suốt làm cho cậu không nhịn được mà đưa đầu ngón cái lên lau nhẹ rồi rời ra. Khuôn mặt sắc sảo liền quay đi hướng khác cứ như đang định thần lại một lúc.
"Hết cay chưa?"
"Ơ... Ừ... H... Hết rồi ạ.". Nếu trước đó cay tới khổ sở thì bây giờ Dear lại nóng mặt tới nỗi không biết nên làm gì. Thừa nhận rằng từng quen với con gái, nhưng kiểu puppy love đó mà. Nhiều lắm cũng chỉ môi chạm môi. Hơn nữa quen nhau chưa tới tháng đã chia tay nhau. Chính vì vậy, cái nụ hôn siêu sâu lúc nãy... giờ cậu mới được gặp hàng thật lần đầu.
Và cái tình trạng cay lúc đầu, thừa nhận rằng bây giờ ... nó chỉ còn cái rát rát và... sự ấm áp của đầu lưỡi quét khắp nơi mà thôi.
"Ừm, tốt rồi. Lầu sau không nổi thì đừng cố.". Purin quay qua lần nữa. Khuôn mặt sắc sảo hiện lên nụ cười giống anh trai như cũ. Bàn tay to lắc đầu đối phương nhè nhẹ một cách yêu thương rồi quay qua khởi động xe.
Dáng vẻ làm cho người nghe thốt lên hỏi.
"Anh... Anh Porsche dùng cách chữa cay này cho tất cả mọi người hả?". Nó có gợϊ ȶìиɦ quá không vậy anh. Và rồi nó nhói nhói trong lồng ngực khi nghĩ rằng anh Porsche làm như vậy với người khác.
Câu hỏi mà Purin im lặng suy nghĩ một chút, trước khi lắc đầu.
"Không có...". Rồi quay qua mỉm cười tươi với cậu sau khi đã khởi động xe. Sau đó câu trả lời làm cho người nghe quay mặt tránh đi ra cửa sổ mà chắc chắn sẽ không quay lại nhìn vào mắt đối phương nữa liền vang lên.
"Đâu có ai môi đỏ như em nữa đâu, nhóc nhỏ."
"..."
"Anh Porsche đúng điên!". Câu nói lúc trước lại thoát ra khỏi miệng lần nữa khi đang mím chặt môi. Câu trả lời như vậy có nghĩa là anh hôn bởi vì màu môi của cậu nữa chứ gì.
"Và còn..."
"Ờ, Dear rủ là môi Dear mềm. Lái xe đi anh! Quay đi đi chứ, quay điiiiii!". Kì này la lên vang khắp xe luôn. Làm cho người thích chọc bật cười lớn tiếng. Bầu không khí là lạ đã vụt mất ngay lập tức, mặc dù người bật cười đang hỏi chính mình với giọng điệu căng thẳng.
Mày lại làm cái gì nữa vậy, Purin?
Câu hỏi mà bản thân Purin cũng không có câu trả lời cho chính mình.
Vào lúc trời còn sáng sớm mà không có sinh viên nào đủ siêng năng tới trường, thân hình cao lớn trong cái áo màu sầm, quần jeans và khoác áo thực tập thực kỹ thuật chồng lên đang đứng bực bội bên cạnh chiếc xe máy ngoan ngoãn mà cậu đã dùng nhiều năm. Nhưng nó lại lì lợm tắt máy giữa đường, mặc dù còn tòa nhà nữa là tới tòa nhà học của mình rồi.
"Lên đi chứ.". Giọng trầm cộc cằn mà bạn bè nói rằng mày đừng nói lúc đêm khuya bởi vì nó đáng sợ như tụi cướp ngân hàng đang lầm bầm một cách bực bội. Càng cúi xuống nhìn đồng hồ thấy sắp giờ rưỡi, cậu càng không muốn liều đứng thu hút người ở quanh đây. Nên chỉ có thể cầm lấy điện thoại gọi điện cho bạn thân.
"Có chuyện gì?". Giọng của đứa bạn kéo dài cực kỳ, kiểu như còn tiếng nữa tao hẳn dậy, làm cho người gọi căng mặt bực mình.
"Xe máy tao hư, mày tới giúp tao chút."
"Chắc tao giúp mày được quá! Tao học ngành kiểm soát, không phải ngành động cơ!!". Đầu dây bên kia trả lời một cách vô tình cực kỳ. Còn bên này thì bắt đầu bực bội hơn trước.
"Mày tới giúp tao liền đi. Sắp giờ rưỡi rồi. Một hồi tụi năm nhất nó thấy hết bây giờ.". Lời nói mà có vẻ như kì này đã làm cho người ở đầu dây bên kia chịu ngồi dậy nói chuyện đàng hoàng, khi mà chuyện cho sinh viên năm nhất thấy bộ dạng thảm hại của trưởng nhóm giáo dục năm là chuyện không nên chút nào.
"Rồi ai kêu mày tới trường từ sáng sớm vậy, Oat? Mày đừng chống lại quan niệm đàn anh giáo dục vào học trễ chứ.". Saifah nói một cách chán chường. Ai nói làm đàn anh giáo dục mà khỏe? Bọn họ đây, ngoài lúc họp cổ động thì phải hành xử như bị mafia đuổi theo đòi nợ. Trốn được thì trốn. Gặp sinh viên năm nhất ở đâu thì phải trốn biệt. Cơm trưa còn phải tránh nạn trong lớp nhờ bạn mua cho mà ăn. Bởi vì gần như nó đã trở thành luật rằng đám đàn anh giáo dục sẽ không xuất hiện cho tụi nhỏ thấy vào thời gian bình thường, mắc công sẽ không được bí ẩn.
Chính vì vậy, bọn họ có lựa chọn. Nếu không đi vào lúc sáng
sớm mặt trời mới lên như thằng Oat thì phải lúc trễ trễ thầy cô đã bắt đầu dạy như thằng Saifah này.
"Rốt cuộc mày có tới giúp tao không?"
"Không, giờ mới hơn giờ. Mày đẩy xe mày tới phía dưới tòa nhà đi. Không có nhóc nào thấy đâu. Để chiều này tao cho người ở nhà kéo đi sửa cho.". Câu trả lời làm cho trưởng nhóm giáo dục chửi đứa bạn một cách bực bội và trở thành người cúp máy, nhét điện thoại vào túi cứ như cảm thấy rằng nó cực kỳ vô ích. Đem thời gian cãi với nó đẩy đứa con yêu tới phía dưới tòa nhà còn dễ hơn.
Hình ảnh đàn anh to con cởϊ áσ thực tập kỹ thuật và balô rồi để lên yên xe làm cho cái sinh viên năm nhất đáng lẽ sẽ không xuất hiện vào lúc này chau mày vào nhau.
Đàn anh giáo dục áo đen đó đây mà.
Dear ngủ không được (lần nữa) bởi vì cái nụ hôn chấn động đó chỉ biết đứng lưỡng lự sau khi bước xuống xe, khi mà đàn anh có khuôn mặt hung dữ, để râu lầm lì giống như tội phạm đó là đàn anh giáo dục đã mắng cậu hồi thứ Sáu. Thế nhưng bộ dạng bực mình với điện thoại và chiếc xe máy đó làm cho cậu suy nghĩ không ngừng.
Giúp... Không giúp... Giúp... Không giúp.
Ối, Dear! Kệ đi, đàn anh giáo dục thôi sợ gì.
Cuối cùng người tốt (mà không bao giờ nhận ra rằng bạn bè lo lắng cho nó tới cỡ nào) liền đi nửa sợ nửa không người đẩy xe máy kiểu minibike có kích cỡ không bằng sport bike nhưng cũng không nhỏ như xe máy thông thường.
"Ơ... Anh ơi!"
Nói rồi mà! Thằng Saifah, sao mày nói tụi nhỏ vẫn chưa tới mà!"
Người mắng chửi đứa bạn thở dài rồi điều chỉnh lại sắc mặt ngay lập tức, cứ như không quan tâm rằng bản thân đang đẩy xe với bộ dạng không đáng nhìn cho lắm và quay ngoắt lại nhìn người bắt chuyện.
"Cái gì!"
"Ơ... Cần em giúp không ạ?". Mặc dù đàn em trước mặt hơi giật mình một chút, nhưng cũng cố gắng mỉm cười cho cậu. Làm cho cậu nheo mắt một chút rồi nhớ ra ngay lập tức.
"Cậu... Daranpat."
"Ơ... Vâng, em Daranpat ạ.". Dear chỉ biết nhanh chóng đáp trả. Thừa nhận rằng không nhịn được mà cảm thấy sợ hãi. Hồi thứ Sáu, anh ấy chơi tới nỗi có một số bạn nữa khóc lén luôn đó. Và giờ cậu đang đối mặt với "thằng khốn nạn" (mà thằng Sun gọi) đó.
"Cậu có việc gì?". Mặc dù hơi vấp một chút với nụ cười và đôi mắt to đang nhìn thẳng tới, nhưng với tư cách và danh hiệu đàn anh giáo dục, cậu chỉ có thể hỏi lại với giọng nghiêm khắc. Thế là người trước mặt liếc nhìn minibike của cậu.
"Cần em giúp không ạ?"
"Không cần, cậu đi học đi.". Oat nói với giọng nghiêm khắc hơn trước, cứ như đang ép buộc cho đàn em trước mặt đừng xen vào chuyện của cậu. Nhưng người nghe lại có sắc mặt lưỡng lự thấy rõ. Và không biết có thấy do thấy áo cậu bắt đầu ướt đẫm bởi vì cố gắng khởi động xe gần phút nên làm cho cái đầu tròn tròn đó lắc qua lắc lại hay không.
"Cho em giúp đi ạ. Hôm nay em có giờ học lúc giờ.". Dear vẫn khẳng định là sẽ giúp. Và thấy rõ luôn rằng đàn anh trước mặt có vẻ không hài lòng cho lắm, có thể thấy được từ lông mày đậm đang chau vào nhau.
"Tôi là đàn anh kỷ luật đó.". Người to con lên tiếng nhấn mạnh lần nữa, cứ như là đang cảnh báo gián tiếp rằng tới đụng chạm vào đàn anh giáo dục hay đàn anh kỷ luật thì cuộc sống sẽ gặp rắc rối. Nhưng điều đó lại làm cho cậu nhóc trước mặt chớp mắt lia lịa rồi đưa tay lên gãi gò má.
"Ơ... Có luật cấm giúp đỡ đàn anh kỷ luật hay sao ạ?"
Nếu nó làm vẻ mặt khiêu khích chọc điên dù chỉ một chút, cậu dám chắc luôn rằng nhất định sẽ quát vào mặt vì không kính trọng đàn anh. Nhưng dáng vẻ ngây thơ và đôi mắt nhìn tới thẳng thừng lại làm cho người nghe thở dài nặng nề rồi ném cả balo và cả áo thực tập kỹ thuật vào mặt cậu nhóc mà suýt nữa đã bắt lấy không kịp.
"Giúp xách cái đó giùm chút đi vậy.". Mặc dù hơi hờn vì bị ném đồ vào mặt, nhưng người nghe lại gật đầu lia lịa rồi mỉm cười thân thiện, đi vòng qua phía còn lại của chiếc xe máy đang được đàn anh to con đẩy đi. Muốn giúp nhiều hơn vậy đó, nhưng không biết nên giúp thế nào.
Nụ cười làm cho người được nhận quay đi hướng khác. Và mặc dù nghĩ rằng anh ấy chắc sẽ im lặng hoàn toàn thì đột nhiên giọng nghiêm khắc nghe có vẻ đáng sợ đó lại vang lên.
"Có giờ học lúc giờ, tại sao cậu lại tới sớm?"
"A..."
Lười mắc cỡ vào sáng sớm nên trốn ra trước ạ. Trả lời như vậy chắc anh ấy sẽ chửi là điên.
"Ơ... A... Em... dậy sớm ạ, hehe.". Vừa nói vừa cúi mặt cúi mũi đi. Và dường như đối phương không thật sự cần câu trả lời ngoài việc không muốn cho bầu không khí im lặng. Bởi vì suốt quãng đường chỉ còn lại sự im lặng, nên không nhịn được mà cảm thấy rằng đàn anh giáo dục này đáng sợ ngay cả khi không mở miệng nói.
"Đây ạ, anh.". Khi tới phía dưới tòa nhà rồi, Dear liền đặt tất cả đồ đạc mà mình giúp xách theo lên cái yên da, đưa tay lên vái lần nữa như một đàn em, rồi quay người đi khi thấy đàn anh trướcc mặt không nói gì.
"Daranpat."
"Vâng?". Quay lại một cách khó hiểu trước khi để ý thấy khóe miệng lúc nào cũng thẳng tắp, hơn nữa còn bị bao phủ lấy bởi râu ria nhếch lên một chút.
"Cảm ơn."
Lời nói làm cho Dear nhanh chóng cúi đầu nhận rồi đi tới tòa nhà ở bên cạnh dù cho cảm thấy rằng anh ấy cũng... không có dữ như đã thấy.
"Ôi, tụi đàn anh giáo dục kỷ luật ấy hả? Sợ làm gì? Toàn là đóng kịch thôi. Bạn của chế người từng gào thét là mày dễ thương đó cũng từng là đàn anh giáo dục. Người ta chỉ tạo ra tình huống cho đàn em yêu thương nhau, tạo ra mối quan hệ giữa anh chị và đàn em cho có sự gắn bó. Lúc công khai bật mí ra, ai nấy cũng đều điên hơn là mình tưởng."
"Chắc là đúng như chế Dream nói.". Vừa nói vừa nhún vai một cách không quan tâm cho lắm. Khác với người đang cặm cụi với xe máy của mình ngẩng mặt lên, nụ cười khó mà tìm thấy giống như bạn bè nói đôi khi cậu im lặng tới nỗi đáng sợ liền nhếch lên một cách không cản được.
Daranpat à...
------------ End Chap ------------