Chương 8
Phần 1
Góc nhìn của Mira*
clang*clong*clang*clong
Cùng lúc với tiếng chuông đầu tiên trong buổi sáng vang lên từ Trung tâm Hiệp hội Tinh linh, một tiếng *cốc*cốc* vang lên từ cánh cửa.
「Mời vào.」(Mira)
Tôi trả lời trong khi mơ màng, và âm thanh phát ra như thể có rất nhiều người đang vào phòng tôi.
Chuyện gì vậy!?
Tôi hoảng loạn nhảy dựng lên, và các maid-san xếp hàng trước mặt tôi.
「Chào buổi sang, Mira-sama.」(Maid 1)
「Chào buổi sáng.」(Mira)
Tôi đáp lại lời chào của Carla Giralda-san, trưởng nhóm hầu gái và rồi nghiêng đầu bối rối.
Các maid-san xếp thành hàng cầm trên tay 5 bộ quần áo đầy màu sắc như màu xanh phấn, màu hồng kẹo hay màu xanh ngọc bích, và đồng thời còn mang theo những món đồ trang trí tóc được làm với tay nghề cao.
「Chào buổi sáng Mira-sama. Hôm nay là ngày chuẩn bị cho Lễ hội đón mừng Năm mới, mặc dù em có thể vẫn còn muốn ngủ nhưng em nên dậy mau thôi.」(Maid 2)
Người vừa nói liền mạch mà không ngắt quãng là Emel Sheeda-san. Cũng như Carla-san, chị ấy cũng là người hầu được chỉ định chăm sóc tôi.
Những cô gái này là con gái của những quý tộc không có lãnh địa ―― cái gọi là quý tộc cấp thấp ―― và được gửi đến làm việc như hầu gái ở Hoàng Cung để học tập cách cư xử phải phép thông qua việc quan sát. Nhận tiện, cả hai người họ đều 17 tuổi, độ tuổi mà họ sẽ tìm kiếm bạn đời của mình. Nếu phải nói ra sự khác biệt giữa họ, thì nó có lẽ là Emel-san có một thân hình đồng hồ cát rất quyến rũ. Tuy nhiên, không phải là Carla-san có một thân hình gầy. Chị ấy có ngoại hình bình thường. Chỉ là do Emel-san tuyệt hơn thôi.
Mà nói gì thì, chuyện gì đang xảy ra vậy? Chuẩn bị cho Lễ hội Năm mới sao?
Nó làm tôi sực nhớ, hôm này là Tháng 12, Tuần thứ Tư, ngày thứ Bảy, cái được gọi là Đêm Giao Thừa.
Vì thậm chí ở làng cũng tổ chức lễ hội suốt cả đêm giao thừa, dĩ nhiên, ở Kinh đô cũng sẽ
tổ chức lễ hội tương tự như vậy. Nhưng quy mô của nó thì sẽ rất khác ở làng.
Vì sẽ có những hàng quán mà ở làng không hề có, tôi đã nghĩ về việc ghé tham những nơi đó cùng với Gai, nhưng...
sao tôi lại bất ngờ bị các maid-san này đột kích vậy?
Hơn nữa, không phải Carla-san và Emel-san là những maid-san duy nhất được chỉ định cho tôi sao?
「Giờ thì, vì không còn thời gian, xin hãy nhận thủy thuật làm sạch trước.」(Carla)
Giao việc dọn giường lại cho Emel-san, Carla-san đưa tôi, người vừa mới tỉnh giấc và bối rối với sự tiến triển này, đến giữa căn phòng. Rồi đột nhiên tôi bị bao vây từ mọi phía bởi 4 maid-san mà tôi không hề biết mặt. Họ đưa bàn tay hướng về tôi. Việc này có hơi đáng sợ chút.
「Nhận lấy mana, hỡi Thủy Tinh linh, và hãy thanh tẩy cô ấy. Aqua Munda (Nước Thanh tẩy).」(Maid)
Cùng lúc, khi câu thần chú được đọc lên đồng thanh, một Tinh linh giống như một đứa trẻ 3 tuổi xuất hiện. Ánh sáng xanh dương được tạo ra từ pháp lực của các maid-san bao bọc lấy tôi.
splash* Bất thình lình, tôi cảm thấy như tôi bị nhấn chìm trong biển nước, tuy nhiên cơ thể tôi lại không bị ướt chút nào. Khi ánh sáng mờ dần, cảm giác có nước ở xung quanh biến mất. Mồ hôi đêm của tôi đã hoàn toàn được rửa sạch.
Mặc dù trong suốt cuộc hành trình, tôi cũng nhận được nó từ Guze-san hay Hiệp sĩ-sama mới đến để thay cho việc tắm rửa, nhưng bất kể tôi có tự mình cảm nhận nó bao nhiêu lần đi nữa thì cảm giác vẫn rất kì lạ. Tôi băn khoăn không biết tại sao mình không bị ướt nữa.
Mà nhắc mới nhớ, sáng giờ tôi không thấy Guno và các tinh linh khác đâu cả. Có lẽ họ bị hù dọa bởi vẻ ngoài nghiêm nghị của các maid-san rồi sao?
「Tiếp theo là đến việc thay quần áo. Filseria-sama đã cho mượn những chiếc váy của người. Vì Mira-sama nhỏ con hơn Filseria-sama, chúng tôi phải sửa nó lại một chút. Em sẽ chọn chiếc váy nào đây?」(Carla)
Các maid-san bày ra 5 chiếc váy với thiết kế khác nhau, nhưng tôi vô thức bước lùi lại.
「Umm, sao em phải chọn một chiếc váy?」(Mira)
「Dĩ nhiên là vì Mira-sama cũng sẽ tham dự bữa tiệc ngày hôm nay.」(Carla)
「...Ở đâu?」(Mira)
「Không phải bữa tiệc này được Hoàng gia tài trợ sao?」(Carla)
「Em chưa từng nghe chuyện này trước đây.」(Mira)
「Thật sao? Nhưng chúng tôi đã nhận lệnh từ cấp trên rồi. Nếu không sửa soạn cho Mira-sama đến bữa tiệc, chúng tôi sẽ bị mắng.」(Carla)
Au... Như thế thật xảo quyệt đấy. Vì chị ấy đã nói một thứ như thế, vậy thì tôi không thể trốn chạy khỏi tình huống này rồi mặc bộ đồ đẹp nhất mang từ làng đến và đi chơi trong thành phố được.
「Em sẽ để chị chọn đồ cho em vậy.」(Mira)
Tôi từ bỏ và bằng lòng để cho bản thân mình trở thành một manơcanh.
Tôi nhanh chóng thử năm chiếc váy và, cuối cùng, chiếc váy cùng màu với màu mắt tôi có vẻ hợp với tôi nhất, vậy nên tôi mặc chiếc váy màu xanh ngọc bích. Ngay khi tôi nghĩ mình sẽ được tự do, tôi lại phải cần chọn phụ kiện trang trí tóc nữa, từng cái một.
Xin hãy chấm dứt chuyện này ngay đi.
「Thế này thì sao?」(Maid)
「Tôi nghĩ là cái có viền ren đẹp đấy, cậu có thấy vậy không?」(Maid)
Tôi nghe thấy tiếng các maid-san nói chuyện rất vui vẻ trong khi trang trí cho tôi, còn tôi thì hướng mắt nhìn ra xa ngàn dặm.
Bất luận thế nào, đúng là hoàng gia có khác. Không chỉ áo quần được làm từ vải có chất lượng cao nhất, mà thêm nữa để tôn dáng người mặc, họ không dùng đai lưng mà thay vào đó là dùng nếp gấp hay xếp để làm nó bó chặt vào. Họ cũng dùng nhiều vải; có những chiếc váy như cái rèm lớn nữa.
Nhân tiện, khi tôi đến kinh đô, tôi đã nhận ra việc này khi đi bộ trên đường phố. Cả những người hầu gái ra ngoài để đi mua sắm cũng mặc những bộ váy một mảnh bó sát người, vậy nên có vẻ như đây là thời trang của thành phố này. Vì ở làng, chúng tôi ưu tiên cho sự thực dụng, vậy nên tôi đã bị bất ngờ khi lần đầu tiên nhìn thấy nó.
Hơn nữa, chiếc váy mà tôi mặc lúc này không chỉ có ren và diềm xếp nếp, mà còn được trang trí bằng những viên đá quý. Không phải việc này nghĩa là chiếc váy này đáng giá cả một gia tài sao?
「Được rồi, đã xong.」(Maid)
Trong chiếc gương lớn hơn chiếc gương ở nhà tôi nhiều, hình ảnh của tôi được hóa trang đến mức tôi có thể bị nhầm là một ojou-sama từ đâu đó nữa.
「Đúng là người đẹp vì lụa mà...」(Mira)
「Từ đầu nó đã rất hợp với em rồi.」(Maid)
Bên ngoài chiếc váy màu ngọc bích, tôi được đeo một chiếc khăc choàng nhỏ màu trắng. Mái tóc của tôi, chỉ dài đến ngang vai, cũng được chải gọn gàng. Phụ kiện trang trí tóc có màu trắng với một lớp vải mỏng có màu xanh ngọc như cánh hoa đính vào. Ở giữa bông hoa đó là một viên đá quý như kim cương hay sapphire... Ể? Cái này là đồ thật sao!?
「Cái này, thứ ở giữa cái phụ kiện trang trí tóc em ...」(Mira)
「Phải, là đá quý.」(Emel)
Sao chị lại nói ngày mà không hề do dự như vậy chứ, Emel-san!
Ngay cả khi đã có đá quý đính trên chiếc váy rồi, cả phụ kiện trang trí tóc cũng có nữa sao!?
Đây có thật sự là thứ mà trẻ con nên mặc không!?
「Không sao đâu, vì em rất dễ thương mà.」(Maid)
Các maid-san khác đều gật đầu hài lòng, tuy nhiên, vấn đề không phải vậy.
Một gia tài biết đi. Tôi không phải người trong hoàng tộc nhưng lại đi lại với cả gia tài. Chỉ nghĩ đến việc chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi làm mất nó cũng đủ làm tôi lạnh sống lưng rồi.
Phần 2
Vì bữa tiệc là một bữa trưa buffet, bữa sáng hôm nay nhẹ hơn thường ngày, nhưng... nói thật, tôi chẳng muốn ăn. Lí do là tôi sợ làm bẩn chiếc váy. Nếu như họ muốn biến tôi thành một con manơcanh, sao họ không làm thế sau bữa sáng chứ? Tôi nghĩ về chuyện này, nhưng nếu họ thật sự làm vậy, tôi sợ mình sẽ còn thấy tệ hơn nữa vì stress.
「Em thật là đáng yêu, Mira-san.」(Ainseld)
Việc đầu tiên Hoàng tử làm là khen ngợi tôi, nhưng tôi chỉ có thể đáp lại bằng lời cảm ơn.
「Nó thật sự rất hợp với em. Liệu anh có nên đặt cho em một bộ váy cặp với anh trong Lễ Hạ chí không, Mira.」(Ainseld)
「Eeeeh! Đó là một chuyện quá tốt không nên lãng phí cho em đâu!」(Mira)
「Em ghét chuyện mặt đồ đôi với anh sao, Mira?」(Ainseld)
「Uugh.」(Mira)
Liệu có phải vì không ngờ là tôi lại từ chối hay không mà ngài ấy nhìn tôi với ánh mắt long lanh và tôi nhận thấy mình không biết phải nói gì nữa.
「Vì em nhận được sự bảo trợ của Hoàng gia, em có thể sẽ cần phải tham dự những bữa tiệc lớn. Chỉ cần nghĩ việc này là vì lợi ích của Hoàng gia, em có thể chấp nhận chiếc váy được không? Vì trong tương lai có thể nó sẽ cần thiết.」(Ainseld)
Hoàng tử đang cố biện minh, vậy nên tôi không còn cách nào khác ngoài nhìn ngài ấy bằng ánh mắt trách móc. Tôi có thể không đến bữa tiệc hôm nay được không? Hay đúng hơn, loại tương lai nào mà việc tôi phải mặc váy đầm trở nên cần thiết vậy? Nếu tôi gặp khó khăn, liệu tôi có thể đem nó đi cầm ở tiệm cầm đồ được không? Tôi không muốn cái tương lai đó đến, nhưng tôi nghĩ tôi có thể ít nhất nhận nó như một quỹ khẩn cấp trong tay cũng được.
Trong khi chúng tôi đang nói chuyện như thế, Gai, người đang mặc quần áo của Hoàng tử lúc bé, trông có vẻ rất khác thường và không nói gì. Nhưng rồi, với một biểu cảm như đã hiểu ra được một cái gì đó, cậu ấy nói ra.
「Đúng là người đẹp vì lụa mà!」(Gai)
Thật thô lỗ! Tôi biết mình đã tự nói vậy nhưng nghe thấy người khác nói vậy vẫn làm tôi bực.
「Gai-kun, em không thể nói vậy với một cô gái đâu.」(Ainseld)
Vị Hoàng tử phong nhã bắt đầu quở trách Gai một cách đứng đắn. Nó có thể như đàn gãy tai trâu, nhưng hãy cố hết sức đi nhé.
Phần 3
Chúng tôi bước vào trong sảnh tiệc lớn một cách không cần thiết và, sau khi chúng tôi ngồi xuống ghế dành cho người nhận được sự bảo hộ của Hoàng gia, bữa tiệc bắt đầu.
Những quý tộc đi vào từng người một, và rồi quỳ xuống trước mặt Nhà Vua để gửi lời chào. Nó thật sự rất chán. Gai, người ngồi bên cạnh tôi, bị mê hoặc bởi bữa tiệc buffet, với hàng núi thức ăn được xếp thành hàng dài. Có vẻ như với cậu, bữa sáng hôm nay quá nhẹ và không đủ. Tôi ganh tị với Gai người chẳng biết căng thẳng thần kinh là gì.
「Nhờ sự hỗ trợ của mọi người, năm nay cũng vậy, đất nước ta đã trải qua một năm nữa trong hòa bình. Ta muốn thể hiện lòng biết ơn của ta khi bước sang năm mới. Ta muốn mọi người hôm nay hãy tận hưởng hết mình, và nạp lại tinh thần cho năm mới!」(Nhà Vua)
Nhà Vua kết thúc lời phát biểu bằng việc nâng ly.
「Cạn ly!」(Nhà Vua)
「Cạn ly!」(Quý tộc)
Toàn bộ quý tộc đồng thanh, và bữa tiệc bắt đầu.
「Mira, Mira, giờ ta có thể ăn rồi đúng không? Cậu muốn ăn gì đây?」(Gai)
Y hệt một chú cho vừa được giải thoát khỏi lệnh "chờ", tôi nắm lấy tay Gai và ngăn cậu ấy tấn công bàn buffet.
「Rồi, rồi, cậu không cần phải vội vì nó sẽ không chạy mất đâu.」(Mira)
「Nhưng những món ngon sẽ sớm hết thôi, cậu biết không?」(Gai)
「Nếu hết thì chúng tôi sẽ thêm vào mà.」(Ainseld)
Hoàng tử nói trong khi đang khúc khích. Ngài ấy đang dẫn theo em gái mình, Công chúa.
「Thật ra thì anh muốn đi cùng Mira-san, tuy nhiên chúng ta sẽ bị các quý tộc bao quanh. Chúng ta vẫn chưa đến mức độ quan hệ mà anh có thể tự mình giới thiệu với họ được.」(Ainseld)
Cảm ơn vì đã chu đáo, nhưng tôi không nghĩ là tôi muốn một mối quan hệ khiến cho tôi bị người khác bao quanh đâu. Nhất định. Đúng thế.
「Mira, Gai, hôm nay tớ không thể ở với các cậu được, nhưng hãy tận hưởng bữa tiệc nhé. Nếu thích bánh kem, thì tớ tuyệt đối đề nghị món bánh đậu.」(Filseria)
Sau khi Công chúa nói vậy, và cùng với Hoàng tử, cô ấy đi đến chỗ các quý tộc đang tụ tập để chào hỏi xã giao. Là Hoàng tộc thật sự rất khó nhỉ.
Sau khi tiễn Công chúa, Gai tiến đến cái bàn nơi những đĩa thịt mà cậu hằng mong ước xếp thành hàng. Vì nó ở độ cao mà trẻ em không thể với tới được, chúng tôi nhờ người ở bên cạnh bàn thức ăn, người có nhiệm vụ đợi ở mỗi bàn. Các món ăn tao nhã được đặt trên đĩa riêng của chúng tôi cũng trông rất ngon mắt.
「Chỉ chừng này thôi sao?」(Gai)
「Vì vẫn còn nhiều món khác mà, chừng này là được rồi. Nếu ăn một món quá nhiều thì ta không thể ăn các món khác đúng không?」(Mira)
「Đúng thế nhỉ.」(Gai)
Gai dễ dàng gật đầu trước lời khuyên của tôi, rồi cậu ngộn một miệng đầy thức ăn với đôi mắt lấp lánh.
「Ngon quá! Mira, món này ngon quá!」(Gai)
Nghe thấy chúng tôi nói chuyện, nhân viên bên cạnh bàn mỉm cười. Hơi bị xấu hổ nhỉ. Nhưng rồi, vào lúc đó, trong tầm mắt, tôi thấy một người đàn ông đứng tuổi đang tiến đến chỗ tôi.
Có lẽ ông ấy muốn một thứ gì đó trên bàn này hay có thể ông ấy muốn chào người được nhận sự bảo hộ của Hoàng gia.
Trong khi cẩn thận không để ánh mắt chúng tôi gặp nhau, tôi giả vờ nhìn quanh sảnh. Tôi có một linh cảm là ánh mắt người đó đang hướng vào tôi... Được rồi, lúc này hãy trốn chạy đã. Nếu chỉ là tưởng tượng của tôi thi ông ta sẽ không theo chúng tôi.
「Gai, đi tìm chút đồ uống thôi.」(Mira)
Tôi nhanh chóng ăn xong thức ăn trong đĩa, và kéo tay cậu bạn thuở nhỏ đang suy tính nên ăn gì tiếp theo của tôi. Cầm đĩa đi lại thì là một hành vi không tốt, nhưng tôi nghĩ sẽ không sao nếu chúng tôi cầm đồ uống. Tôi có thể để lại Gai, người vẫn đang ăn, và đi một mình,
nhưng để đảm bảo cậu ấy không gây ra chuyện gì có thể được dùng để chỉ trích Hoàng gia, tôi quyết định kéo cậu ấy theo.
Mặc dù chúng tôi là người nhận được sự bảo hộ của Hoàng gia, điều đó cũng không thay đổi sự thật chúng tôi vẫn là nông dân. Nếu vì một chuyện không may nào đó – như vô lễ với một quý tộc – thì Hoàng gia có thể sẽ mất mặt. Bên trong học viện, nơi không có bất kì sự đối đãi đặc biệt nào vì địa vị xã hội thì, ít nhiều sẽ không vấn đề gì ở đó cả, nhưng ở nơi này, việc đó sẽ là rất tệ.
Chúng tôi di chuyển, và quý ông đó cũng chuyển hướng theo. Quả nhiên, ông ấy nhắm đến chúng tôi sao? Vậy thì tôi cần phải cắt đuôi ông ấy thôi. Nhưng tôi nên làm việc đó bằng cách nào?...
Sẽ không được gì nếu tôi đi đến một nơi không có người. Tôi gần như sẽ bị tóm ngay lập tức. Vậy thì tôi cần phải đi đến một nơi nhiều trẻ em và nói chuyện hăng say với một ai đó, vào rồi như thế thì sẽ rất khó để gọi tôi.
Tôi nhìn xung quanh, toàn bộ những đứa trẻ trạc tuổi tôi đều ở xung quanh Công chúa. Aah. Dù cho tôi có cơ hội đến gần họ đi nữa, chẳng có khoảng trống nào để tôi gia nhập với họ cả.
Vậy, như một biện pháp cuối cùng. Tôi tiếp cận bàn chính nơi người ta phục vụ đồ uống có cồn và những người lớn đang tán dóc với nhau. Tôi nghĩ sẽ có khả năng lớn là sẽ có người quen của quý ông đang đuổi theo chúng tôi kia. Và rồi, vị khách đó nhất định sẽ gọi ông ấy đến.
Trong khi dự đoán rằng sẽ không có bất cứ món đồ uống nào ngoài đồ uống có cồn ở đây, tôi hỏi nhân viên-san.
「Xin hỏi có nước cam không ạ?」(Mira)
「Tôi thành thật xin lỗi, ojou-sama. Nhưng mọi đồ uống ở bàn này đều là đồ uống có cồn. Nước trái cây được phục vụ ở bàn bên kia.」(Nhân viên)
Trong khi tôi đang được nhân viên-san hướng dẫn, người đàn ông kia đến gần. Rồi, đúng như những gì tôi đã dự đoán, có một người khác đến chào người đàn ông đó.
「Lâu ngày không gặp nhỉ!」(Vị khách)
「À... Phải, cũng khá lâu rồi nhỉ.」(Người đàn ông)
Được rồi!
Khi tôi đang làm tư thế hell yeah trong đầu mình, tôi nói lời cảm ơn với nhân viên-san và tiến đến bàn nước ép cùng với Gai.
「Anh có chuyện gì với những đứa trẻ đó sao?」(Vị khách)
「À không, vì chúng đã vượt qua được bài kiểm tra đầu vào và đã được nhận sự bảo hộ của Hoàng gia, tôi nghĩ là làm quen với chúng cũng tốt thôi.」(Người đàn ông)
「Như thường lệ bản năng thăm dò của anh vẫn không thay đổi nhỉ.」(Vị khách)
「Đầu tư cho thế hệ trẻ là nghĩa vụ của quý tộc mà.」(Người đàn ông)
Nếu như cuộc nói chuyện tình cờ mà tôi nghe được đáng tin cậy, vậy thì người đàn ông đó không hề có ý định xấu với tôi. Tuy nhiên, ừm, trong tương lại tôi tốt hơn là nên giữ bản thân mình luôn cảnh giác.
Phần 4
Trong khi nghe bản nhạc được trình bày trực tiếp, tôi ăn những món ăn ngon. Tôi thử một miếng bánh mà Công chúa đã giới thiệu trong khi cảnh giác xung quanh và phải di chuyển liên tục từ nơi này sang nơi khác. Vì tôi phải trải qua quãng thời gian như vậy, và vì ban đầu thể lực của tôi đã kém, tôi dần trở nên mệt.
「Mira, cậu có muốn rời khỏi bữa tiệc một chút không?」(Gai)
「... Được. Nếu nói chuyện với Công chúa, tớ nghĩ cô ấy sẽ cho phép tớ rời khỏi bữa tiệc.」(Mira)
Sau khi xin lỗi vì đã bất lịch sự rời khỏi chỗ của mình giữa bữa tiệc, chúng tôi trốn vào phòng chờ, nơi được chuẩn bị ở gần sảnh tiệc mà không bị ai chào hỏi trên đường.
「Gai, cậu cũng thấy mệt sao?」(Mira)
Khi chúng tôi đến được phòng chờ, Gai lập tức ngồi xuống ghế.
「Không, nhưng dạ dày tớ đã no quá và tớ cũng không thể để Mira một mình được, đúng không? Vì cậu có vẻ thật sự bồn chồn.」(Gai)
Tôi chưa từng nghĩ là cậu ấy lại có thể nhận ra, vậy nên mắt tôi mở to ra. Nhưng vào lúc đó, có một tiếng gõ cửa. Tôi vẫn còn bị ảnh hưởng bởi sự hốt hoảng, nhưng rồi người bước vào trong là Emel-san
「Tôi xin phép, Mira-sama. Tôi được biết là em đã trở nên cực kì mệt mỏi. Em có muốn cởi bộ váy ra và nghỉ ngơi một chút không?」(Emel)
「Vâng, làm phiền chị!」(Mira)
Tôi trả lời câu hỏi một cách không do dự. Nếu tôi có thể thư giãn và cởi bộ váy mà mình không quen thuộc này ra, vậy không phải đó là một chuyện vui sao?
「Vậy vì căn phòng bên trong là một phòng ngủ, hãy đến đó. Nó ở hướng này.」(Emel)
Tôi đi theo chỉ dẫn của chị ấy, và sau khi thay sang bộ quần áo ngủ trẻ em được chuẩn bị, tôi nằm xuống và nghỉ ngơi trên giường.
Phần 5
Tôi dự định chỉ nghỉ ngơi một lát thôi, nhưng có vẻ như tôi mệt hơn mình nghĩ nhều. Là âm thanh lớn của tiếng rung chuông đã làm tôi thức dậy. Trong khi hốt hoảng, tôi đứng dậy và tiến đến cánh cửa sổ hướng ra bên ngoài để xem xét tình hình.
Đó là tiếng chuông đến từ tháp chuông ở Hiệp hội Tinh linh. Bất kể tôi có nghĩ gì về nó đi nữa, âm lượng chuông như thể chuông của cả 5 Chi nhánh Hiệp hội cùng vang lên vậy. Hơn nữa bên ngoài trời đã tối đen như mực.
Tôi đã ngủ được bao lâu rồi? Trong khi tự tsukkomi bản thân, tôi cố nắm bắt tình hình xung quanh.
Bình thường thì chuông không reo vào ban đêm. Nhưng rồi tôi nhớ lại Lễ hội Năm mới ở làng tôi. Tiếng vang lên để đếm ngược đến Năm mới chính là tiếng chuông của chi nhánh Hiệp hội Tinh linh.
Với một tiếng sột soạt, rất nhiều các Hỏa thuật được bắn lên và xóa tan đi bóng tối của màn đêm. Nó không đặc biệt nhắm vào bất cứ thứ gì và nó chỉ từ từ biến mất trên bầu trời đêm. Nó không tạo ra một vụ nổ giữa trời, nhưng nó trông giống như pháo hoa đỏ vậy.
Âm thanh của tiếng chuông ngân vang nhỏ dần xuống và bị thay thế bởi âm thanh của âm nhạc được mang đi bởi gió. Đây là âm thanh đến từ ban nhạc từ trong sảnh tiệc phải không? Có vẻ như âm nhạc đã được mang đi đến các khu dân cư ở gần cung điện bằng phong thuật. Tôi có thể nghe tiếng reo hò từ những người ở bên dưới. Ở đây và đó, những đốm ánh sáng nhỏ bắt đầu nhảy múa theo vòng tròn. Có vẻ như là người ta đang nhảy múa khi cầm đèn lồng trong tay.
Dân làng cũng rung chuông, nhưng nó không có tác động giống như cái ở Hiệp hội Tinh linh ở Kinh đô. Dù sao thì, đó chỉ là một ngôi làng nhỏ thôi mà.
Không hề có dàn nhạc. Chỉ có âm thanh của dân làng cùng hát trong khi gõ chậu, gãy các nhạc cụ dây tự chế, và nhảy múa theo điệu nhạc. Dĩ nhiên là họ không dùng Phong thuật rồi. Không cần thiết phải làm như vậy, vì nếu âm thanh đã đủ to để cả khoảng sân cùng nghe được thì như vậy là đủ rồi.
Những đứa trẻ, bình thường sẽ bị mắng nếu không đi ngủ sớm, có thể thoải mái thức khuya vào đêm giao thừa, vậy nên đó là lễ hội mà chúng cực kì yêu thích.
Bữa tiệc vừa nãy khá mệt mỏi, nhưng thức ăn rất ngon, và tôi cũng có thể ăn được một cái bánh rồi.
「Whoa! Cả tớ cũng ngủ quên mất!」(Gai)
Với một tiếng ồn ào, âm thanh những tiếng bước chân lớn chạm đến tai tôi.
Nhớ lại Lễ hội Năm mới ở quê nhà làm tôi có nhớ nó một chút, nhưng tôi không buồn. Dù sao thì, người bạn thuở nhỏ của tôi đang ở cùng với tôi mà.
「Mira, năm mới đã bắt đầu rồi! Hãy cũng đến bữa tiệc và ăn mừng trong sảnh tiệc thôi!」(Gai)
『Chủ nhân, Chúc mừng Năm mới!』(Các Tinh linh)
Các Tinh linh cả ngày nay tôi chẳng thấy đâu... không... cả hôm qua nữa, đột nhiên có mặt và xuất hiện đầy sống động.
Thật là, họ sẽ không xuất hiện nếu không gây rắc rối sao.
Tôi cười gượng, và nhờ Gai đi gọi Carla-san và Emel-san đến.
「Chúng ta có nên tổ chức một buổi tiệc pijama ở đây không?」(Mira)
Để xem nào, liệu các Tinh linh có ngoan ngoãn trong sảnh tiệc không? Bình thường, các Tinh linh rất thích những thứ vui vẻ, nên họ cũng rất thích chơi khăm nữa. Dĩ nhiên, họ sẽ chỉ gây ra lộn xộn và hỗn loạn ở bữa tiệc thôi.