Chương 3
Phần 1
Đã nhiều ngày trôi qua từ lúc tôi nói chuyện với Công chúa dưới tán cây trong công viên, giờ đã là tháng Sáu, tháng mà bầu trời tiếp tục trong xanh không một gợn mây. Ở Nhật Bản, giờ là lúc mùa mưa bắt đầu, và cũng là một mùa với thời tiết nóng ẩm, tuy nhiên, ở Vương Quốc Fimeria thì lại không có mùa mưa. Tuy nhiên, nhiệt độ sẽ nhanh chóng tăng lên thôi. Lúc này, tình hình vẫn ổn nếu mở cửa sổ ra, nhưng thế giới này lại không có sự tiện nghi của nền văn minh: máy điều hòa. Aah, ước gì bây giờ tôi có được nó.
Tôi đang ngắm nhìn khung cảnh oi bức bên ngoài cửa sổ với cái nhìn trống rỗng, nhưng tôi không thể cứ trốn tránh hiện thực mãi được. Tôi đưa mắt trở lại cục đất nặn trong tay mình. Rồi, tôi nghiêng đầu.
「Hmm, có gì đó sai sai.」(Mira)
Tôi nhìn con thỏ gỗ nhỏ ―― tuyệt tác của nii-chan của tôi ―― mà tôi lấy làm vật mẫu, lần này tôi lại nghiêng đầu theo hướng ngược lại.
Hiện tại, tôi đang học tiết năng khiếu tự chọn. Không bị ảnh hưởng gì của việc liên kết lớp, số lượng học sinh của một trong số những môn năng khiếu tự chọn: thủ công, âm nhạc, hội họa hay khiêu vũ, tối đa mỗi lớp là 60 người. Nếu số học sinh đăng kí nhiều hơn thì họ sẽ phải rút thăm sau giờ học. Nếu họ rút được lá thăm trúng thì họ sẽ được học lớp họ mong muốn, còn nếu không thì họ sẽ phải vào lớp nguyện vọng hai. Nếu lớp nguyện vọng hai họ chọn cũng đã đạt tối đa thì họ sẽ phải học lớp nguyện vọng ba, và tiếp đến là nguyện vọng bốn.
Nhân tiện, nguyện vọng một của các học sinh thường dân là thủ công. Tiếp theo sẽ là hội họa. Một số ít chọn âm nhạc hay khiêu vũ. Lí do của việc đó là vì các học sinh năm nhất tiểu học có rất ít những bài luyện tập phép thuật, nên ngoài trại luyện tập, ở lớp học thủ công họ sẽ có thể tạo ra những vật dụng từ chính pháp lực của họ. Với các học sinh có ít cơ hội để tự luyện tập thì, môn thủ công là một lựa chọn để họ có thể luyện tập phép thuật.
Với các quý tộc, thì ngược lại, số lượng học sinh đăng kí môn âm nhạc và khiêu vũ lại chiếm phần lớn, và chỉ một số ít là môn thủ công.Và, môn học mà một kẻ vụng về như tôi đã chọn là thủ công.
...Tôi xin lỗi nếu tôi cướp đi cơ hội của người khác. Dù gì thì, tôi nghĩ đây là lựa chọn số một với tôi rồi.
Tôi không thể chơi nhạc cụ ở lớp âm nhạc, và khiêu vũ thật bất ngờ lại là một thử thách về thể lực. Trên tất cả, cả hai cái đó đều sẽ khiến tôi thành tâm điểm chú ý mất. Không phải hiển nhiên là cơ thể tôi sẽ hóa đá bởi tất cả sự lo lắng đó sao? Còn về tài năng hội họa của tôi thì.... Tôi biết được từ kiếp trước của mình rằng nó hoàn toàn không tồn tại, nên loại bỏ hội họa. Nếu là thủ công thì tôi đoán chừng rằng có lẽ tôi sẽ có thể xử lí được, nên tôi chọn nó.
Và chủ đề hôm nay là đất nặn.
「Có lẽ cái tai hơi ngắn quá rồi sao?」(Mira)
Bao bọc cả hai tay tôi trong phép , tôi kéo tai bạn thỏ-san, và nó dần dài ra.
Gai, người đang ngồi chéo phía trước tôi đang nặn cục đất sét thành hình bằng chính tay cậu ấy. Nếu trong tương lai cậu có thể sử dụng ma thạch thì cậu đã có thể dùng
bằng cách dùng Thổ Ma thạch rồi.
「Giờ thì nó lại quá dài.」(Mira)
Lại một lần nữa, tôi cẩn thận so sánh với bạn thỏ gỗ-san mà nii-chan đã tặng cho tôi trong ngày sinh nhật và con thỏ đất sét trong tay tôi, và rồi tôi thở dài.
Dù cho cô em gái thật vụng về, các anh trai sao lại khéo tay như vậy chứ. Kuh, đây là sự khác biệt tài năng đây sao!?
「Hay đúng hơn, mình không biết nữa, nhưng nó đã trở thành một con thỏ tai dài rồi sao? Nhưng loài thỏ đó, liệu nó có tồn tại trong thế giới này không? Ít nhất thì, mình không nhớ là đã từng gặp con nào như thế khi còn sống ở Làng Ilga.」(Mira)
Tôi vừa tự nói một mình, vừa thực hiện ý tưởng thứ hai. Tôi cố gập đôi cái tai quá dài của con thỏ.
Giờ thì nó đã hoàn thiện rồi, nên tôi kết thúc . Ngay lúc đó, cứ như đã đợi khoảnh khắc đó từ lâu rồi, Sensei xem giờ trên hoa đồng hồ, và lạnh lùng thông báo.
「Tiết học sẽ kết thúc sau 15 phút nữa. Vì các thành phẩm sẽ được trưng bày tại kệ sách sau mỗi tiết học, nên mọi người hãy cố gắng lên nhé.」(Sensei)
Các sản phẩm được làm ra trong tiết học thường sẽ được dùng để trang trí kệ tủ phía sau lớp học, nhưng ai mà ngờ rằng cả thế giới khác cũng có tục lệ này chứ.
(Ể, cái thứ này có thể để mọi người thấy được không đây?)
Tôi nhìn xuống con thỏ thủ công của tôi và sự khéo léo đáng ngờ đó làm đôi mắt tôi lạc trôi về nơi nào. Và đích đến của sự lạc trôi đó, là Keina, người trông có vẻ rất hài lòng về thành quả của mình.
「Fumu, zậy là xong rùi.」 (Keina)
Cục đất sét đang nằm trong tay cô ấy, là một chú mèo vẫy gọi ―――, hay đúng hơn là, hình tượng một chú mèo con đang lau đầu mình bằng tay trái.
「Cậu thật kéo tay, Keina.」(Mira)
「Fufufu. Cảm ơn. Tui hổng dùng tí phép nào cỏa, mòa cái này có thể nói lòa từa neng từ lâu của tui rùi. Nếu sấy khô nóa và tô mào lên, thì có thể chưng nó trong cửa hoàng khi tui về nhà hè ni rùi.」(Keina)
Uh-huh, nhà Keina đang điều hành một nhà hàng ở làng suốt nước nóng, nên mèo vẫy gọi sẽ là rất hợp. Con mèo đưa tay trái lên nghĩa là nó sẽ gọi khách đến.
「「Bọn tui cũng làm xong rồi!」」(Arthur) (Bertha)
Ngồi cùng bàn với Keina là bản thuở nhỏ của cô ấy, tay sai A a.k.a Arthur-kun, và tay sai B a.k.a Bertha-kun. Họ đưa ra khối đất sét mà họ đã hoàn thành.
Con mèo của Arthur-kun là một chú mèo đang ngồi trong khi đưa hết hai tay lên. Nó trông như thể đang sắp vồ xuống một cái gì đấy. Tôi chắc rằng mèo vẫy gọi đưa bàn tay phải lên nghĩa là đang mời gọi vận may về tài chính. Thế mà, cậu nhóc này lại đưa hết hai tay lên, vậy nghĩa là nó sẽ mời gọi cả vận may về con người và tiền tài luôn sao? Nhưng đưa cả hai tay lên như thế cũng có thể xem là 「Tôi đầu hàng」 nữa.
Tôi nhìn tác phẩm của Bertha-kun: một con mèo đang cuộn mình ngủ.
「Mọi người đều thích mèo sao?」(Mira)
Nhìn thấy ba con mèo đó, tôi thử hỏi họ, nhưng họ lại đáp lại bằng một câu trả lời không thể ngờ được.
「Nếu hỏi tui thích chó hay mều, thì tui thích chó hơn.」Keina nói.
「Tui cũng thích chó nữa.」,Arthur-kun đáp.
「T-tớ thì là mèo.」, Bertha-kun trả lời, người duy nhất thích mèo.
Bertha-kun có vẻ như đang hoang mang trước sự hiện diện của Keina và Arthur-kun. Tôi cũng nghiêng đầu.
「Nếu các cậu thích chó, thì tại sao các cậu lại làm một con mèo?」(Mira)
「Chó thì, khó chọn tư thế của nó lém. Tui cũng hông ghét mều, vòa nếu là để làm hoàng khuyến mãi thì sẽ lòa mều.」(Keina)
「Vì cóa một chụy ở chỗ tui rất thích mều. Nếu tui lồm một con mều và cho chụy ý, thì tui có thể sẽ được nhận tiền tiu vặt.」 (Arthur)
「Nè, nè.」(Bertha)
Bertha-kun biểu lộ cảm xúc kinh ngạc vì cậu ấy lần đầu nghe được chuyện này dù là bạn từ thời thơ ấu.
「Vậy là, Mira thích thỏ sao, desuno?」(Filseria)
Công chúa, người đang ngồi bên trái tôi, nhìn con thỏ trên bàn và hỏi tôi. Nhân tiện, tác phẩm của cô ấy là một con chim. Không phải là một con thiên nga với cái cổ dài, mà giống một con vịt mỏ đốm hơn.
「Phải, tớ rất thích. Tớ rất thích những loài động vật nhỏ và mềm mại.」(Mira)
Tôi thích thỏ và cả những loài chim nhỏ nữa. Tôi chỉ là không thể kìm lòng được trước hình dáng tròn trịa của chúng khi bộ lông xù lên. Chỉ cần nhìn chúng, trái tim tôi đã ấm áp và nhẹ nhõm hơn nhiều. Tôi sẽ gục ngã trước cám dỗ muốn ôm một con hamster trong tay. Nhưng vì nó sẽ cắn, nên tôi sẽ không làm vậy.
「Nhưng cậu lại làm một con thỏ giống con thỏ mà anh của cậu tặng cho, nên nó chỉ là sao chép thôi, phải không?」(Gai)
Gai đã đánh trúng chỗ đau. Đôi mắt của tôi lại lạc trôi thêm lần nữa.
「À, phải, đúng là thế.」(Mira)
Nhân tiện, tác phẩm của Gai là...
「Đây là... thằn lằn sao?」(Mira)
「Không. Là Mana Eater.」(Gai)
Nhóc này! Sao lại làm một thứ như thế? Không phải nó sẽ làm cậu nhớ lại lúc đó sao?
「Tui cũng thấy nóa là một con thèn lèn.」(Arthur)
「Tớ đã thấy nó trong Sách Minh họa Quái vật rồi, nhưng nó trông như thế này sao?」(Bertha)
「Nghiêm túc chứ? Chỗ nào của nó giống thằn lằn vậy? Nói xem để tớ sửa lại!」(Gai)
Khi Arthur-kun và Bertha-kun cũng nói là nó trông giống thằn lằn, Gai liền cầu xin chân thành.
「Nó giống cá sấu quá.」(Arthur)
「Nó có răng nanh, nên cậu nên làm nó rõ ràng hơn nhỉ?」(Bertha)
Họ bắt đầu lần lượt đưa ra ý kiến với Gai.
Còn với tôi thì, con Mana Eater mà Gai làm là từ một cục đất nặn, nên nó có tí tẹo. Vì thế nên nó có lẽ sẽ giống thằn lằn. Phải. Mà tôi sẽ không nói cho họ đâu.
「Nếu muốn làm rõ bộ răng thì làm nó mở miệng ra, như 'Gwaaah' thì sao?」(Cậu trai)
「Tớ không phải Thổ Pháp sư, nên thay đổi nhiều thế sẽ tốn rất nhiều thời gian lắm, vậy nên không được đâu.」(Gai)
Cậu trai ở ghế sau nghe thấy cuộc hội thoại và tham gia vào, nhưng Gai phẩy tay để từ chối lời khuyên của cậu. Với Gai ở trung tâm, Hội Bàn tròn Tư vấn dần mở rộng ra, từng chút một.
「Này, Keina. Mana Eater nổi tiếng với bọn con trai lắm sao?」(Mira)
Thành thật mà nói, thật khó mà tôi có thể hiểu được việc này.
「Vì nó được gọa lòa Moa Thú tồi tệ nhứt, nên cóa lẽ nó tạo cảm gioác rất ngầu hỉ? Mà, cũng hổng phải là họ muốn gặp một con đâu.」(Keina)
「Đúng thật.」(Mira)
Ngay khi tôi đồng tình với Keina, Sensei liền vỗ tay.
「Được rồi mọi người, các em có thể đang thảo luận với các bạn khác, nhưng các em đã làm xong phần mình chưa?」(Sensei)
Khi Sensei cảnh báo họ, các cậu trai trở lại ghế của mình.
「Đồng thời, hãy hoàn thành tác phẩm của mình trong 5 phút nữa nhé?」(Sensei)
..........5 phút.
Tôi nhìn xuống tác phẩm trên tay mình. Nếu hỏi tôi là nó đã hoàn thành chưa, thì chắc rồi, nhưng chất lượng lại rất tệ. Không hiểu sao nó làm tôi thấy thất vọng. Thật bực mình là tôi không thể tái tạo lại nó được dù là đã có vật mẫu.
Phải làm sao đây, tôi nghiêng đầu sang trái rồi sang phải trong khi nghe thấy lời độc thoại của Gai.
「Hmm. Vảy vẫn chưa bắt mắt lắm, nhưng đành chịu thôi. Nếu có thể dùng
thì mình đã có thể làm được những phần chi tiết rồi.」(Gai)
「Phải rồi, đúng là vậy.」(Mira)
「Mira?」(Gai)
Với kẻ đang bối rối như tôi thì, lời lẩm bẩm của Gai là một sự cứu rỗi. Nơi này là một trường dạy phép thuật trong một thế giới phép thuật. Hơn nữa, chủ đề hôm nay là để tập luyện độ chính xác của . Bởi sẽ không sao khi dùng nó trong giờ học, nên sẽ không được nếu tôi không dùng nó, phải không? Đúng vậy.
「Mira, cậu cóa sao hông?」(Keina)
「Có chuyện gì sao, desuno?」(Filseria)
Vì tôi, người đang suy ngẫm, bỗng nói rằng tôi đã hiểu ra cái gì đó rồi, nên cả Keina và Công chúa, rồi cả Gai cũng hỏi tôi với vẻ lo lắng, tôi trả lời mọi người bằng một nụ cười.
「Tớ sẽ làm lại nó!」(Mira)
「「「Ểh?」」」
「Cậu tính làm lại nó sao, desuno?」(Filseria)
「Phải.」(Mira)
Ngay khi đáp lại, lại thi triển phép thuật một lần nữa.
「Guno, .」(Mira)
Guno, người đang đứng sau lưng, nhận pháp lực của tôi và cả hai tay tôi được bao phủ trong ánh sáng của phép thuật.
「Tei!」(Mira)
Với một tiếng hét, tôi đập khối đất nặn bằng bàn tay tôi và nghiền nát nó trên bàn.
「「Ah」」(Gai)(Bertha)
「Cậu lồm gì thế, Mira-chan!」(Arthur)
「Mi-Mira, chỉ còn cóa 5 phút nữa thui đóa!?」(Keina)
「Mira, cậu không thể từ bỏ vì thất vọng được desuno...」(Filseria)
Vì hành động không ngờ của tôi, Gai và Bertha-kun hét lên, trong khi Arthur-kun, Keina và Công chúa hoảng hốt.
Hay đúng hơn là, Công chúa, người vừa vô tình độc ác với tôi đấy. Có phải là vì con thỏ lúc nãy là một thứ đáng để thất vọng sao? Thật sự là vậy sao?
Tôi thật sự muốn hỏi về việc này, nhưng không còn thời gian cho việc đó nữa. Tôi kìm chế những thứ muốn nói, và nhắm mắt lại để tập trung.
「Ngọc cầu.」(Mira)
Tôi tưởng tượng ra hình ảnh một quả bóng lớn bằng một quả bóng mềm, và từ từ đưa tay lên. Khi tôi mở mắt ra xem, thì có một vòng tròn phép thuật trên bàn. Và trung tâm của nó là một khối đất nặn tròn.
Được, một hình ảnh đơn giản thì thật dễ.
Hình trụ mà tôi đã tạo ra trong trại tập huấn cũng là một thứ như vậy, nhưng với một hình ảnh đơn giản, thì không cần phải dùng tay để tạo dáng nếu tôi không thể tưởng tượng rõ ràng. Tuy nhiên, bất kể có nhìn thế nào đi nữa, dùng một quả bóng làm tác phẩm nghệ thuật của tôi thì thật là quá nực cười.
Tôi dùng cả hai tay bọc lấy quả cầu đất nặn, và khắc ghi hình ảnh bạn thỏ-san của onii-chan vào tâm trí trước khi nhắm mắt lại một lần nữa. Bỏ qua sự khác nhau giữa gỗ và đất nặn, tôi hồi tưởng lại hình ảnh bạn thỏ-san mục tiêu.
「Thỏ.」(Mira)
Hình dạng cục đất nặn biến đổi trong nháy mắt. Tôi không nghĩ về quá trình để thực hiện nó. Tôi chỉ tiếp tục tưởng tượng không gì khác ngoài hình ảnh hoàn chỉnh. Khi tôi tách biệt bản thân ra khỏi những tiếng động xung quanh và đắm mình thật sâu, có một lời Thần giao Cách cảm từ Tinh linh xuất hiện trong đầu.
『Chủ nhân』(Guno)
Hình ảnh Guno đang cười hiện lên trong đầu tôi.
『Không phải thế là đã đủ rồi sao.』(Guno)
Theo lời nhắc nhở của anh ấy, tôi ngừng phép, và dần mở hai tay ra. Khối đất nặn đã trở nên giống hệt với bạn thỏ gỗ-san.
「Hông thể nào!」(Keina)
Keina không thể tin vào mắt mình và tiếp cận để nhìn rõ nó. Bên trái và phía trước, có những tiếng vô tay lác đác vang lên.
「Wow, Mira-chan vẫn luôn hành động nhớ ngẩn như thường lệ nhể?」(Arthur)
「Đúng nhỉ? Nếu tay không thể làm được, thì hãy làm nó chỉ bằng cách tưởng tượng, thật giống với Mira-chan.」(Bertha)
「Vì đó là Mira mà.」(Filseria)
Không chỉ Arthur-kun và Bertha-kun, mà cả Công chúa cũng cùng kết luận là 『Vì đó là Mira mà』. Tôi đã quen với việc bị xem như người phá vỡ lẽ thường, nhưng tôi lại thấy có đôi chút cô đơn. Khi tôi đang nghĩ vậy, tôi thấy Gai gật đầu với đôi mắt sáng rỡ.
「Này Gai. Giờ lại gì nữa đây? Sao cậu lại gật đầu?」(Mira)
Cậu có thể cho onee-san này biết được không?
「Hm? Về việc Mira vẫn tuyệt vời như thường lệ thôi.」(Gai)
「.......Cảm ơn?」(Mira)
Tôi đang mất dần sự bình tĩnh khi tôi nghĩ rằng cả bạn thuở nhỏ của tôi rốt cuộc cũng có thái độ『Vì đó là Mira mà』, nhưng nó hóa ra lại là một thứ khác. Từ lần đầu mà tôi sử dụng phép thuật, Gai vẫn luôn thành thật khen ngợi tôi, và nó làm tôi xấu hổ với bản thân mình. Xin lỗi vì đã nghi ngờ cậu, nhé?
「Sensei, không phải đã hết giờ học rồi sao?」(Cậu trai)
「Ể, à ừ nhỉ.」(Sensei)
Sensei, người đang kinh ngạc nhìn tôi, giật mình khi bị một học sinh khác gọi, trước khi kết thúc buổi học.
Phần 2
Với tiết học năng khiếu tự chọn kết thúc, cũng là tiết học cuối cùng trong ngày bận rộn hôm nay, chúng tôi trở về lớp học của mỗi người để đặt tác phẩm của mình. Bởi phòng thực hành nằm trên tầng hai của tòa trung tâm và không hề nối liền với lớp học của tôi ở tòa phía đông, nên sẽ cần thời gian và công sức để đến được đó, nhưng chẳng còn cách nào khác. Cũng không thể tránh khỏi việc phải bước xuống cầu thang trên đường đến đó nữa.
Nhưng tôi được cứu bởi vì lớp học của tôi nằm ở tầng một, nhỉ? Sang năm, khi tôi trở thành học sinh năm hai thì tôi rốt cuộc cũng phải lên tầng hai thôi.
Nếu chứng sợ độ cao của tôi không khá hơn được chút nào, và nếu như tôi bị tách khỏi Công chúa hay nhóm của Keina vì xáo lớp, thì tôi sẽ gặp rắc rối cực lớn bởi những người có thể giúp tôi đã không còn nữa. Đó là vì, dù cho chúng tôi ở cùng Lớp Pháp sư, nhưng khi giờ học của chúng tôi khác nhau, trừ tiết học kết hợp và tiết năng khiếu tự chọn, thì lịch trình của chúng tôi cũng sẽ khác nhau.
Được rồi, nếu tình thế đưa đẩy thì, mình sẽ nhờ Guno và mọi người giúp vậy. Tôi ngoái đầu lại nhìn họ, đang đi sau tôi một chút và cứng rắn giải quyết nỗi bi quan của mình. Rồi, lúc này thì, tôi nhìn về hàng người trước mắt tôi.
Tôi đưa con thỏ đất sét của mình cho Arthur-kun và Bertha-kun thì mang con Mana Eater của Gai. Bạn thỏ gỗ-san đã được đặt vào chiếc túi nhuộm tye-dyed và đang nằm trong cặp tôi cùng với tập và bút. Chiếc cặp ấy lúc này đang treo lủng lẳng trên tay Keina.
Còn hai bàn tay của tôi, lúc này không còn cầm gì nữa, một bên đang nắm tay Gai, còn tay còn lại đang đặt trên lan can cầu thang. Việc chuẩn bị đã hoàn tất. Tôi từ từ bước xuống cầu thang. Khi tôi cuối cùng cũng xuống được tầng một, tôi cảm giác như mình đã phải chịu đựng một thử thách nặng nề.
「Arthur-kun, Bertha-kun, Keina, cảm ơn vì đã cầm đồ giúp bọn tớ.」(Mira)
「Hem, có chi mô mà.」(Arthur)
「Chuyện vặt ấy mà.」(Bertha)
「Đúng đó. Chiện như ri hổng thể coi là giúp gì mấy được. Nếu quan tâm tới hén, thì cậu đãi bọn tui một chầu nước hỉ?」(Keina)
「Vậy, bữa trưa trưa mai tớ nhất định sẽ đãi các cậu!」(Mira)
Chúng tôi đùa giỡn với nhau khi Keina đưa cặp sách cho tôi và tôi cũng hứa đùa lại.
「Được. Zậy của tui là nước ép táo nhé.」(Keina)
Keina xoay người đầy hứng khởi và bắt đầu đi về phía lớp học. Rồi chúng tôi bắt đầu theo sau cô ấy.
「Zậy, tui là nước cam.」(Arthur)
「Tớ cũng là nước cam.」(Bertha)
Tôi gật đầu trước yêu cầu của Arthur-kun và Bertha-kun trước khi đưa mắt về phía Công chúa và Gai.
「Công chúa muốn uống gì đây? Cả Gai nữa.」(Mira)
「Tớ cũng được đãi sao?」(Gai)
「Cả tớ nữa sao desuno?」(Filseria)
Tôi gật đầu 'tất nhiên' với Gai và Công chúa, những người đang bối rối nhìn tôi.
「Vì Gai và Công chúa cũng giúp tớ nhiều lần lúc trước rồi.」(Mira)
「Uu. Vậy với tớ thì... à thì, cậu biết đấy, giúp đỡ một người mà tớ xem như một người em gái là chuyện bình thường thôi.」(Gai)
Có vẻ như cậu ấy không muốn nói bất cứ lời cảm ơn nào vì được cứu ở trại tập huấn. Có lẽ đó là lòng tự trọng của đàn ông chăng... có phải không nhỉ? Gai là một đứa trẻ sẽ luôn nói cảm ơn những lúc cần. Mẹ của Gai, Ina-san rất nghiêm khắc trong việc giáo dục cách ứng xử mà.
Vậy thì tại sao chứ? Có lẽ là vì cậu ấy không thấy rằng cậu ấy đang nợ mình rất nhiều sao?
U-myuu, chẳng thể hiểu nổi.
「Tớ cũng không cần cảm ơn đâu. Với tớ giúp Mira là chuyện thường mà desuno.」(Filseria)
「Cảm ơn rất nhiều. Nhưng, Công chúa nè, xin hãy yên lặng để tớ được đãi cậu đi.」(Mira)
Tôi ra hiệu với Công chúa và cố làm cô ấy hiểu được.
「......À, ra là vậy sao. Vậy thì tớ sẽ lấy một phần nước ép lựu.」(Filseria)
「Được. Đã rõ.」(Mira)
Quả là Công chúa có khác, cô ấy đã nhận ra. Nếu xem cả nhóm Keina là bạn, thì tôi nói「Tớ sẽ đãi nước các cậu」, là để tôi không thấy áy náy vì được giúp. Bằng nước ép trái cây, tôi sẽ trả được ân huệ. Kiểu như vậy.
Tuy nhiên, nếu Gai và Công chúa, người đã giúp tôi trong rất nhiều lần, nhiều hơn cả nhóm Keina, lại không muốn nhận lại gì bằng câu nói 「Giúp bạn mình là chuyện thường thôi.」, thì thế nghĩa là việc nhóm của Keina đòi phần thưởng từ một người bạn là một cách hành xử không hay.
「Gai, giờ đến mai hãy nghĩ về món cậu muốn uống đi nhé?」(Mira)
Gai vẫn đang nghiêng đầu, nhưng khi giờ khắc đến, cậu ấy sẽ bị ảnh hưởng bởi tình thế và sẽ yêu cầu cái gì đó thôi. Nếu không thì tôi có lẽ sẽ ép cậu ấy phải nhận cái gì đó, cách nào cũng được thôi.
Sau đó, chúng tôi tiếp tục nói về nhiều thứ trước khi đến được khu tiểu học ở tòa nhà hướng đông.
「Đến~nơi~rồi~」(Mira)
Từ chỗ đứng của chúng tôi, Lớp 1 và Lớp 2 liền kề nhau, còn Lớp 4 của Gai thì nằm ở giữa tòa nhà.
「Vậy giờ, tớ sẽ đi đặt tác phẩm của mình đây.」(Gai)
「Bọn tớ cũng vậy. Sau khi làm xong, bọn mình hãy tập hợp lại nhóe.」(Keina)
Gai nhanh chóng chạy đến Lớp 4, trong khi nhóm của Keina tiến đến Lớp 2.
Sau giờ học là giờ các học sinh làm bán thời gian lau dọn các lớp học. Các học sinh năm nhất tiểu học cũng chẳng có hoạt động câu lạc bộ nào. Thế nên, chúng tôi đều là một phần của câu lạc bộ về-nhà. Đó là vì chúng tôi sẽ gây cản trở cho việc dọn dẹp lớp học nếu chơi đùa trong lớp.
Thậm chí trở về nhà thì cũng đã có một chiếc xe ngựa đón các học sinh đang đợi chúng tôi và nhóm của Keina, nên chỉ là đi bộ một đoạn ngắn ra cổng trường mà thôi. Tuy nhiên, khi lịch học chúng tôi trùng nhau, chúng tôi sẽ về nhà cùng nhau.
Tôi và Công chúa học Lớp 1 và tiến đến tủ đồ ở phía sau lớp học.
Nhưng thứ không thích hợp với bàn học sẽ được đặt vào trong kệ tủ. Tuy nhiên, không hề có ổ khóa nào được nhà trường chuẩn bị cả, nên phải cẩn trọng khi sử dụng nó.
Các bạn học cùng lớp cũng lần lượt bước vào lớp như chúng tôi và đặt thành quả của mình vào kệ tủ để trang trí trước khi về nhà. Cả chúng tôi cũng vậy, cũng đặt tác phẩm lên kệ tủ và tiến ra hành lang.
「Filseria-sama, Mira-san, gokigen’you」(Cô gái)
「Mọi người, gokigen’you.」(Filseria)
「Gokigen’youuu」(Mira)
Khi các bạn cùng lớp chào tạm biệt nhau, Công chúa và tôi cũng đáp lại bằng câu tương tự.
Vậy ra đây là cách chào hỏi của các Ojou-sama. Công chúa có vẻ quen với việc này và đáp lại những lời chào một cách duyên dáng, tuy nhiên, đến giờ tôi vẫn chưa thể quen được với việc này. Khi ra đến hành lang, tôi gặp Keina người đang nở một nụ cười tự mãn.
「Cậu nghe thấy rồi sao?」(Mira)
「Ừa, đúng zậy. Nè Mira, cậu vẫn chưa hết e lệ sao?」(Keina)
「Dù sao thì, tớ tin là nó không hợp với mình. Đáng ra phải là 'bái bai' ..... đúng không?」(Mira)
Dù cho địa vị xã hội không ảnh hưởng gì trong Học viện, tôi vẫn không có gan chào hỏi như thế. Nhưng dù cho rất xấu hổ, tôi vẫn chẳng có cách nào khác ngoài đáp lại bằng câu「Gokigen’you.」.
Và tôi nghe thấy một giọng nói khác biệt hoàn toàn với sự mâu thuẫn phức tạp đó.
「Gai, mai gặp lại.」(Cậu bé)
「Ừa, mai gặp lại.」(Gai)
Một cậu trai quý tộc vẫy nhẹ và Gai đáp lại một cách thân mật.
Uhg, tôi tuyệt đối không có ganh tị chút nào đâu!
Phần 3
Chúng tôi gặp lại Gai và sáu chúng tôi đi bộ đến cổng phía đông. Chẳng qua là vì nó gần tòa nhà phía đông hơn cổng chính thôi, và đồng thời nó cũng gần kí túc xá hơn.
Học viện có cả thảy 4 cổng. Một trong số đó nằm ở phía bắc - một cánh cổng lớn đối diện với vùng thảo nguyên rộng lớn dẫn đến Dãy Yggurd. Ba cánh cổng còn lại nằm ở phần phía nam. Cổng chính là cánh cổng nằm ở giữa ba cánh cổng đó, trong khi cổng nằm ở bên trái và bên phải nó được gọi là Cổng Tây và cổng Đông. Cổng chính là cánh cổng lớn nhất trong số những cánh cổng hướng về những con đường. Khách tham quan bằng xe ngựa sẽ đi qua cánh cổng này, nơi những chiếc xe và những con ngựa sẽ được chăm sóc.
Những chiếc xe ngựa đến đón học sinh sẽ đợi ở một vùng đất trống trước Cổng chính. Đáng lẽ là như vậy... Tuy nhiên, trước cổng Đông, có một chiếc xe ngựa đứng đối diện với cung điện.
「À rế? Cái xe ngựa nớ, hổng phải là của Hoàng Gia sao?」(Arthur)
「Nó có huy hiệu Hoàng gia, nên có lẽ là vậy. Phải không, Công chúa?」(Bertha)
Arthur-kun nghiêng đầu trong khi Bertha-kun gật cậu với cậu ấy và hỏi lại Công chúa.
「Phải. Đó chính là huy hiệu của nhà tớ.」(Filseria)
Huy hiệu trông giống một ngôi sao của Học viện chính là bản sao chép từ cái được dùng cho Hoàng gia. Một tấm khiên ngũ giác màu chàm với viền màu bạc, bên trong là một đôi cánh rồng màu trắng đang sải ra để bảo vệ một ngôi sao màu bạc. Đây là huy hiệu Hoàng gia. Không phải là thứ có thể tự ý sử dụng được.
「Mừng người trở lại, Filseria-sama.」(Người lái xe)
Khi chúng tôi đến gần, toàn bộ người lái xe đều không phải là người thường đưa đón chúng tôi. Toàn là những gương mặt xa lạ. Tuy nhiên, hành động kính cẩn cúi chào thật sâu của họ là thứ mà tôi đã quen thuộc.
「Chuyện gì đã xảy ra với những người mọi hôm vậy?」(Filseria)
「Thật xấu hổ, nhưng họ nói sức khỏe của họ không tốt lắm.」(Người lái xe)
「Vậy sao desuno? Vậy mong họ hãy sớm khỏe lại deusno.」(Filseria)
「Thần sẽ truyền lại lệnh người. Thần tin là họ sẽ rất vinh hạnh khi được Công chúa quan tâm đến.」(Người lái xe)
Người lái xe liền đưa tay ra, giúp Công chúa bước lên bục của chiếc xe. Vì Công chúa đã bước lên xe, thì tôi cũng bước lên bục.
Rồi tôi lập tức bị ném vào chiếc sofa và chiếc xe ngựa bắt đầu phóng đi.
「Mấy ông vừa làm gì với Mira vậy desuno!」(Filseria)
Có thứ gì đó đang chĩa vào cô Công chúa đang giận dữ che chở tôi tôi ở sau, đó là một thành đoản kiếm đã rút khỏi vỏ. Người đàn ông, người đang chỉa nó, lột bỏ lớp mặt nạ lái xe, và cười nham hiểm.
「Cấm cử động!」(Tên bắt cóc)
À, phải phải. Đây là trò bắt cóc kinh điển trong thế giới ảo đây mà, thật là.
.....Sao mình không nghi ngờ gì lấy một chút vậy chứ, mình thật tình!
「Chống cự là bụng bự! Ngồi xuống!」(Tên bắt cóc)
Nghe theo lệnh của tên bắt cóc, tôi ngồi xuống bên cạnh Công chúa. Có lẽ do chiếc xe ngựa xóc dữ dội vì đang phóng nhanh và do tôi ngửi thấy cái mùi khó chịu, nên tôi thấy buồn nôn.
Dù cho bên ngoài hoàn toàn giống với một chiếc xe ngựa Hoàng gia, bên trong lại có mùi cực kì kinh khủng. Bất luận thế nào, tôi cũng thấy buồn ói. Chiếc xe ngựa này được dùng để làm gì vậy chứ? Hay có lẽ đây là một chiếc xe mới? Hay là hội chứng nhà cao tầng? Hay một chất hóa học hay một thuốc ma thuật?
Chịu! Mình nghĩ chiếc xe ngựa này là giả rồi. Nhưng sao họ cần phải lừa mình chứ.
「Mira, trông cậu xanh xao lắm. Cậu đã say xe rồi sao?」(Filseria)
「Gì chứ? Ta nghe nói là con bé rất yếu, nhưng nó đã say rồi sao? Đã vậy thì, chẳng cần phải mua Thuốc đuổi Tinh linh đắt tiền làm gì.」(Tên bắt cóc)
Whoaa, hắn đang xem thường mình. Việc này làm mình bực rồi đấy. Mà đúng hơn là, chẳng còn lại chút thái độ đúng mực nào của hắn nữa. Tên nãy đã đội lốt cừu đến mức nào vậy chứ?
Lãng phí tiền sao? Nhưng Thuốc đuổi Tinh linh là một cụm từ mà mình đã nghe ở đâu đó rồi thì phải.
「Thuốc đuổi Tinh linh?」(Mira)
Khi tôi lẩm bẩm từ nó, hắn ta liền khịt mũi tự hào.
「Một mùi hương mà Tinh linh rất ghét. Nếu phong ấn được phép thuật thì cách chống cự duy nhất còn lại sẽ là cường hóa thể chất. Tuy nhiên, sức cường hóa của một con nhóc bình thường chẳng là gì hết.」(Tên bắt cóc)
Vừa nói, hắn vừa nhìn tôi và cười toe toét.
「Ta đã thận trọng trước một con nhóc có pháp lực như của loài quỷ trong những câu chuyện, rằng nó hay bị say xe và nó không thể cường hóa thể chất được.」(Tên bắt cóc)
Unyaaa! Bực mình quá! Bực~mình~quá~!
「Với cái xe bốc mùi như thế này thì đố mà ai không say xe cho được.」(Mira)
Tôi lầm bầm đầy thách thức và hắn ta tròn mắt.
「Bốc mùi?」(Tên bắt cóc)
「Mira, chiếc xe này bốc mùi sao desuno?」(Filseria)
「Ểh?」(Mira)
Nó bốc mùi đến thế cơ mà, không thấy sao? Công chúa, người bị cảm rồi sao?
「Có lẽ, mày đang ngửi thấy mùi Thuốc đuổi Tinh linh sao?」(Tên bắt cóc)
Từ những lời của hắn, tôi nhanh chóng nhận ra rằng cả hai người đó đều không hề bị cảm lạnh. Dù là sẽ thật tốt biết mấy nếu tên bắn cóc bị cảm và gục xuống. Chậc. Nói đơn giản thì cảm giác khó chịu của tôi chính là lỗi của thứ thuốc phép thuật đó.
Lúc đó, tôi nhận ra một giọng nói quen thuộc, làm tôi và Công chúa nhìn nhau.
「Đợi đã, đáng ghét!」(Gai)
Đó là Gai, người đáng lí ra đã bị bỏ lại ở Học viện, đang đuổi theo chúng tôi.
「Chết tiệt! Thằng nhóc đó là cái quái gì vậy? Nó có thuộc tính ma thuật khác ngoài Hỏa thuật sao?」(Tên bắt cóc)
Không, thuộc tính duy nhất của cậu ta là Hỏa. Cậu ấy chỉ đang tập trung pháp lực để ngay lập tức cường hóa đôi chân của cậu ấy thôi.
Kiểu là như vậy, nhưng tôi sẽ không nói cho tên bắt cóc đâu.
Vì Gai không hề có ma thạch, và từ đầu thì cậu ấy cũng không thể dùng được nó. Chỉ sau khi có thể điều khiển pháp lực của mình đến một mức độ nhất định, cậu ấy mới có thể được học cách sử dụng ma thạch. Vì không thể can thiệp vào ngọn gió nên cậu phải nhận toàn bộ sức cản không khí, nhưng cậu lại đang chạy như thể chẳng quan tâm gì đến chuyện như thế cả. Ngay từ đầu, đôi chân cậu ấy đã rất nhanh nhẹn rồi, nhưng hiện giờ, cậu chẳng khác nào Idaten vậy.
Tuy nhiên, thay vì đuổi theo chúng tôi, tôi ước rằng cậu ấy nên đi tìm người giúp đỡ thì hơn.
À, mà dù vậy, có lẽ Keina và mọi người sẽ đi báo cho Sensei hay liên lạc với Vệ binh Kinh đô rồi.
「Thả Mira và Công chúa ra mau!」(Gai)
「Đồ ngốc! Sao mày không giải quyết thằng nhóc đó đi chứ!」(Tên bắt cóc)
「Biết chết liền á! Nếu biết thằng nhóc đó có thể đuổi theo xe ngựa thì ta đã chém nó ngay rồi.」(Tên bắt cóc 2)
Mấy tên bắt cóc bên trong và bên ngoài đang cãi nhau.
À, vì thế nên mới bắt cóc mình đấy nhỉ?
Nếu để mình lại sau, thì phép thuật cấp độ cheat của mình mình đã xử đẹp bọn chúng để cứu Công chúa rồi. Thế nên bọn nó mới nhốt mình vào trong xe để mình không thể sử dụng phép thuật như thế này.
Dù cho phép thuật điện của mình đã có được đối tượng thí nghiệm mà dù tim có ngừng đập cũng không sao như thế này. Tiếc thật. Bằng cách đốt cháy Thuốc đuổi Tinh linh, mình chẳng thể nào dùng phép thuật sử dụng Tinh linh làm trung gian được.
Còn về phép Cường hóa thể chất có thể dùng mà không cần Tinh linh... Nếu cố gắng, thì có lẽ là mình sẽ dùng được, nhưng với một thanh đoản kiếm đang chỉa vào như lúc này thì, mình không được bất cẩn hành động. Hơn nữa, thể trạng của mình đang ở mức tồi tệ nhất. Trong chiếc xe ngựa nhỏ bé này, mình nghi ngờ rằng mình có thể giải phóng đủ sức mạnh để áp đảo một người lớn hay không nữa.
Nếu thất bại, thì dù mấy người này có mục đích gì với mình đi nữa, chúng cũng sẽ giết mình. Tuy nhiên, ít nhất thì, mình muốn Công chúa phải thoát được. Nhưng chẳng thể ngờ được rằng Thuốc đuổi Tinh linh lại có thể gây ảnh hưởng đến mình nhiều như thế này.
Những từ ngữ đầy giận dữ của Gai làm mọi người trên đường đều ngoái đầu lại, thông báo cho mọi người biết rằng chiếc xe ngựa này không phải một chiếc xe ngựa bình thường. Và tất nhiên, chẳng có ai dám liều mạng dừng chiếc xe này lại, nhưng họ ít nhất cũng có thể báo cáo lại về nó.
「Tên, bắn tên đi!」(Tên bắt cóc)
Tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân từ trên nóc chiếc xe ngựa. Có vẻ như một tên bắt cóc ở chỗ lái đã leo lên nóc.
「Thậm chí còn bắn cả tên nữa chứ, dừng lại ngay!」(Filseria)
「Công chúa.」(Mira)
Tôi ôm Công chúa, người đang định tiếp cận tên bắt cóc, từ phía sau để ngăn cô ấy. Thật quá nguy hiểm khi di chuyển gần một kẻ đang cầm vũ khí chết người trong khi bản thân mình lại không được trang bị gì.
「Sẽ không sao đâu. Tuyệt đối không thể trúng được Gai đâu.」(Mira)
「Nhưng.」(Filseria)
「Sẽ không trúng đâu. Đơn giản là không thể trúng cậu ấy được.」(Mira)
「Mày đang nói cái gì thế?」(Tên bắt cóc)
Thanh đoản kiếm lướt qua ngay trước mắt tôi. Tôi lườm lại hắn, kẻ đang hỏi ý nghĩa ẩn sau những lời của tôi.
「Tinh linh của tôi sẽ không để nó trúng cậu ấy đâu.」(Mira)
Có lẽ vì mùi của thuốc đuổi Tinh linh, nên có vẻ như họ không thể tiếp cận ở một khoảng cách nhất định so với chiếc xe, nhưng, Rufi đã đuổi theo chiếc xe ngay khi nó thình lình phóng đi.
Lần đầu tôi có thể cảm nhận sự hiện diện của họ là ở trại tập huấn. Nhờ Viễn kiến Tinh linh mà tôi chẳng gặp rắc rối gì khi nhìn họ, nhưng việc cảm nhận họ với tôi lại rất khó. Tất nhiên là vì tôi quá phụ thuộc vào đôi mắt. Tôi chỉ có thể cảm nhận được Tinh linh Giao ước của tôi thôi, nhưng, nó làm tôi an tâm hơn nhiều.
Chắc chắn là họ sẽ đến cứu.
Ngay cả khi chúng tôi bị chia cắt, chúng tôi vẫn có thể tiếp tục nói chuyện. Nếu Rufi biết được tình hình, thì các Tinh linh khác cũng sẽ biết. Vấn đề là làm sao để có thể báo cho người khác, nhưng vì Guno có thể viết chữ, nên bằng cách nào đó họ sẽ làm được thôi.
Một giọng giận dữ vang lên từ trên nóc xe.
「Chết tiệt, thế éo nào. Mấy mũi tên đều gãy giữa chừng!」(Tên bắt cóc 2)
Nghe thấy tiếng hét của đồng bọn, tên bắt cóc trước mặt tôi cắn môi.
「Vậy ra, đó là Tinh linh Cấp cao sao.」(Tên bắt cóc)
Thường thì, không có pháp lực của pháp sư, Tinh linh Cấp thấp chỉ có thể dùng phép thuật yếu ớt. Đó là vì Tinh linh Cấp thấp dùng phần lớn pháp lực của nó để duy trì sự tồn tại. Tuy nhiên, Tinh linh Cấp cao thì khác. Họ có thể độc lập sử dụng phép thuật mạnh.
Nếu Rufi không trở thành Tinh linh Cấp cao, thì không thể nào cô ấy có thể tiếp tục bay ở tốc độ này trong thời gian dài hay chặn những mũi tên có thể làm Gai bị thương được.
Dù là thay vì chỉ chặn lại, có vẻ như cô ấy đúng hơn là đang cắt những mũi tên. Cái này là... có lẽ cô ấy đang khá là giận dữ nhỉ? Tất nhiên là vậy rồi.
「Các người tốt hơn là nên ngừng việc bắt cóc này lại đi. Đặc biệt là với những người ngoài chiếc xe. Họ cần phải nhanh chóng đầu hàng đi. Phong Tinh linh sắp sửa tấn công đấy.」(Mira)
「Mày đang nói g...」(Tên bắt cóc)
「Gwaach!」(Tên bắt cóc 2)
Có một tiếng hét và tiếng tên cung thủ ngả xuống vang lên.
「Có vẻ là tôi đã quá trễ rồi.」(Mira)
「Chuyện gì vừa xảy ra vậy....」(Tên bắt cóc)
「Không phải chỉ là
thôi sao? Nếu ngã khỏi chiếc xe với tốc độ này thì, hắn nhất định sẽ gãy vài cái xương đấy.」(Mira)
Khi tôi hờ hững chỉ ra, hắn liền nắm chặt thanh đoản kiếm.
「Tinh linh Giao ước của mày sẽ không làm chủ nhân mình gặp nguy hiểm đâu.」(Tên bắt cóc)
(Tên này, hắn đang định đe dọa các Tinh linh bằng cách lấy mình làm con tin sao?)
「Mira...」(Filseria)
Công chúa, lúc nãy đã giận dữ với tên bắt cóc, nhưng giờ cô lại run lên vì sợ hãi. Cô ấy nắm chặt lấy váy tôi bằng những ngón tay mảnh dẻ của mình.
(Sẽ không sao đâu. Tớ sẽ bảo vệ Công chúa.)
Bởi họ đã đốt Thuốc đuổi Tinh linh nên các Tinh linh không thể tiếp cận, còn tôi thì đang bị ảnh hưởng nặng bởi cái mùi đó nên không thể dùng Cường hóa Thể chất được ――― có lẽ đây là điều mà hắn đang nghĩ. Vì hắn đang xem thường tôi, nên đây sẽ là cơ hội cho tôi.
Khi thời cơ chín mùi thì...
(Cường hóa Thể chất bắt đầu!)
Để không bỏ qua cơ hội đó, tôi luôn tập trung để có thể mặc Giáp Ma thuật bất cứ lúc nào.
Tôi chưa từng nghĩ đến việc hạ sát những người này. Mục đích của tôi là thoát khỏi đây.
Tất nhiên không lâu sau, Vệ binh Kinh đô sẽ đến. Vì đây là âm mưu bắt cóc người trong Hoàng tộc, Cận vệ Hoảng gia sẽ gấp rút đến thôi.
Khi những tên tội phạm bị các Hiệp sĩ bao vây, chúng tôi sẽ chạy đi trước khi trở thành con tin. Rồi, phối hợp cùng với các Hiệp sĩ, tôi sẽ bắt mấy tên này.
(Đừng hòng nghĩ là có thể trốn thoát!)