Mở đầu.
Trong khi chìm đắm dưới ánh nắng ấm áp và ôn hòa, tôi thơ thẩn đi trong làng.
Mẹ nói là sẽ làm mứt vì trái Rabo sắp chín rồi. Tôi rất thích trái Rabo và cũng rất thích mứt Rabo nữa. Đó là lí do lúc này tôi đang sung sướng hát bài ngẫu hứng「Raran, ran」. Mẹ cũng thường ngân nga trong lúc nấu ăn, nhưng tôi chưa từng thấy mẹ hát cùng một bài.
Khi có người hỏi 「Tại sao?」mẹ trả lời là「Chỉ là ngẫu hứng thôi.」
Và khi được hỏi「Ngẫu hứng là gì vậy mẹ?」, mẹ trả lời với 2 anh trai và chị gái của tôi rằng 「Nó là thứ xuất hiện trong đầu mà không hề có sự chuẩn bị nào cả.」
Sau đó, mẹ tôi véo má người anh lớn và nói 「 Chẳng hạn như: Trừng phạt nè!」.
'Trừng phạt' của mẹ tôi là có một không hai. Này anh ba, anh đã làm gì vậy?
Lúc này, mẹ, chị hai và bà đang làm việc để nhuộm màu áo quần được dệt tay. Bố, 2 anh trai và ông đang ở trên cánh đồng lúa mì. Là con út, tôi, để không làm ảnh hưởng đến công việc của mọi người, cũng đang làm việc -- bằng cách hăng hái chơi đùa. Đến khi tôi lớn hơn, tôi tự hỏi liệu mình có cần phải phụ giúp công việc không nữa.
Khi tôi đến rìa ngoài của ngôi làng, tôi gặp Kuga-san đang vác củi. 「Chào buổi sáng, Kuga-san」.
Tôi cúi đầu chào bác ấy. Bố dạy tôi rằng lời chào hỏi rất quan trọng.
「Ồ, Mira à. Thật tốt là cháu luôn chào hỏi đàng hoàng nhỉ. Dù cho các anh chị của cháu lớn hơn cháu rất nhiều, cháu vẫn ngoan nhỉ? Không, Gai cũng nhỏ hơn các anh chị của nó rất nhiều... nhưng cậu ta có vẻ khác nhỉ」 (Kuga)
Tôi không biết tại sao, nhưng Kuga-san xoa đầu tôi bằng bàn tay rắn chắc của bác ấy. Waaii, mình đang được khen.
Kuga-san là thợ rèn duy nhất của làng Ilga. Bác ấy có thể mượn sức mạnh của Hỏa tinh linh, vậy nên bác ấy có thể dùng phép thuật. Thời còn trẻ, công việc của bác ấy là tiêu diệt quái vật hay là thu hái nguyên liệu làm thuốc, tuy nhiên, sau khi bị thương nặng, bác ấy đã nối nghiệp gia đình mình.
Mặc dù tôi nghĩ rằng chiến đấu với quái vật thật đáng sợ, nhưng tôi cũng muốn dùng phép thuật. Tôi muốn gặp các Tinh linh. Tôi tự hỏi không biết họ ra sao. Họ có sôi nổi không? Có vẻ như chỉ có những người có đôi mắt đặc biệt mới có thể thấy được Tinh linh. Vì Kuga-san nói là bác ấy không thể thấy được họ.
「Hôm nay cháu đi dạo một mình sao?」(Kuga)
「Vâng. Vì hôm nay Gai đang chơi bóng ở bãi đất trống.」(Mira)
Gai là người bạn từ nhỏ của tôi và thường hay chơi với tôi.
「Có lẽ thỉnh thoảng thì Gai cũng muốn chơi với bọn con trai nhỉ. Cháu ở một mình liệu có ổn không?」(Kuga)
「Cháu ổn. Dù cho cơ thể cháu khá yếu ớt, cháu cũng có thể tự mình đi dạo được mà. Đồng thời, cũng không phải là Gai lúc nào cũng có thể ở bên cháu được mà」(Mira)
「Vậy sao? Tuy nhiên cho dù trời đang có nắng ấm, vẫn còn có gió lạnh đấy. Đừng có về nhà mà bị ốm đấy, nghe không? Vậy nha, vì giờ bác vẫn còn việc phải làm」, bác Kuga nói và bước vào nhà. Người lớn luôn ghép tôi với Gai thành một cặp.
Tôi tự hỏi không biết có phải do nhà chúng tôi kề nhau và chúng tôi luôn ở cùng nhau từ khi được sinh ra không nữa. Anh và chị tôi cũng từng hay chơi với tôi, nhưng giờ họ đã bận giúp đỡ bố mẹ nên không thể chơi với tôi nữa...
「Đi xem thử Gai sao rồi. Chỉ nhìn trộm một cái thôi. Sau đó thì về nhà thôi.」(Mira)
Tôi, người đã trở nên hơi cô đơn, thay đổi hành trình của mình. Tôi sẽ đến bãi đất trống xem thử một cái, và rồi sẽ về nhà. Vì Kuga-san nói là thỉnh thoảng Gai muốn chơi với bọn con trai, nên tôi không thể cản trở cậu ấy được.
Nếu tôi chạy, hơi thở sẽ trở nên khó khăn hơn với tôi, nên tôi chỉ đi bộ nhanh đến bãi đất trống. Ở đó, có 8 cậu bé và một cô tomboy nổi danh. Mọi người đang vui vẻ chay quanh.
Không có cô gái nào cả.
Khá thú vị đấy. Tuy nhiên, vì tôi không thể chạy, tôi không thể chơi bóng được.
「Về nhà thôi.」(Mira)
Ngay khi tôi quay người lại, tôi nghe thấy tiếng Gai.
「Coi chừng!」(Gai)
Khi tôi tỉnh lại, tôi bị bối rối vì trần gỗ sần sùi.
Không phải trần bệnh viện thường có màu trắng sao? Ý tôi là, không có đèn huỳnh quang nào cả. Cả cái giường cũng cứng nữa.
Hình như, tôi đang ở trong một căn phòng tối tăm với tường gỗ và nằm trên một cái giường không thoải mái. Cảm thấy lạ, tôi nhìn xung quanh, và thấy một cây nến đặt trên bàn.
Có lẽ nơi này không phải là bệnh viện chăng?
Tuy nhiên, không phải tôi đã chết sau khi bị đâm mạnh bởi chiếc xe hơi đó rồi sao? Bất kể tôi bị đâm thế nào, tôi phải bị thương nặng rồi chứ. Tôi ít tập thể dục và ghét sữa, nên tôi nhất định bị loãng xương. Một cái xương có thể đã gãy và đâm vào nội tạng... Thật khó chịu. Thôi đừng nghĩ về nó nữa.
Bất luận thế nào, vì tôi vẫn còn tỉnh, điều đó có nghĩa là tôi đã được cứu! Tuy nhiên, tôi tự hỏi sao nơi này không phải là bệnh viện? Hơn nữa, vì lí do nào đó, trừ đầu, tôi không thấy đau ở nơi nào khác trên cơ thể tôi.
Trong khi tôi đang tự hỏi và ngồi dậy trên giường, tôi nghe tiếng bước chân lớn tiến đến căn phòng. "BAN!" Cánh cửa mở ra với một tiếng động lớn.
「Xin lỗi Mira!」(Gai)
Lời đầu tiên mà cậu bé đó nói là một lời xin lỗi. Tôi thấy mái tóc đỏ và đôi mắt đỏ của cậu bé đó, và rồi tôi hiểu ra.
「............ Tái sinh đến một Thế giới khác thật sự tồn tại nhỉ.」(Mira)
「Đầu cậu có sao không?」(Gai)
Bây giờ, chỉ cần ném cái gối cứng này thôi nhỉ. Trúng này!