Theo lời Naviko-san, lũ orc sống ở trong pháo đài.
[…..Cái tên này, ngài thực sự không định đổi nó à?]
“Thế thì Navitchi nhé?”
[Tôi thật ngu ngốc khi mong đợi vào khả năng của Chủ nhân.]
Cố gắng đi xuyên rừng cây, tôi hướng thẳng tới pháo đài.
Đứng trên ngọn đồi, tôi có thể thấy một công trình kiến trúc khổng lồ bằng đá.
Nó lớn hơn cả tôi nghĩ. Có vẻ sẽ khó mà chiếm được bằng cách bình thường.
Nhân tiện, lũ orc có não phẳng lỳ nhưng lại rất hiếu chiến, nên thường bị coi như những nhân vật phản diện ở thế giới này.
Nghĩa là chúng bị coi như quái vật, không phải bán nhân.
Cổng pháo đài đã đóng chặt, bức tường đá bao quanh phải cao đến 4m.
“Giờ thì, giả sử có một hiệp sĩ sắp bị giết ở trong đó, ta sẽ giải cứu cô ấy thế nào đây? Trực diện luôn nhỉ?”
[Tôi không hiểu được giả thiết đó, nhưng xâm nhập pháo đài là quá đơn giản đối với Chủ nhân. Ngài có thể dễ dàng phá hủy cánh cổng hoặc chỉ cần nhảy qua bức tường.]
Tôi hiểu rồi.
“Không thể kín đáo xâm nhập à?”
[Có thể ạ. Xin hãy sử dụng skill . Tuy nhiên, có cần thiết phải lẩn trốn không ạ?]
“Ngốc quá. Ngươi cần che giấu bản thân để xem full HD cảnh giết chóc chứ!”
[….. Tại sao ngài lại tức giận, tôi không thể hiểu được điều đó.]
Tôi dùng skill bí mật.
“Ta sẽ không bị phát hiện chứ?”
[Vâng. Với , bầy orc sẽ không nhận ra dù ngài đứng ngay trước mặt chúng hay thậm chí hét vào tai chúng.]
Nó gần giống như sự ngụy trang quang học.
Tôi bước tới trước pháo đài.
Nhưng, lũ orc xung quanh đó không chú ý đến tôi.
Tuyệt. Dường như chúng thật sự không thể nhìn thấy tôi.
Tôi cởi quần ra.
Tôi cũng thoát y luôn cái underware.
Gió nhẹ nhàng vuốt ve háng tôi----Một Cảm Giác Thật Yomost!!
[….Ngài đang định làm gì khi phô bày cái thứ thô tục đó vậy, Chủ nhân?]
“Iya, khi biết là người khác không nhìn thấy được, một người bình thường sẽ muốn cởi bỏ trang phục đấy.”
(Katsu: đừng có đánh đồng bọn anh vs chú, anh cởi trước mặt vợ chứ ko phải mặt orc nhá)
Hơn nữa, đừng có gọi nó là thô tục chứ.
Tôi nhảy lên và hạ xuống đỉnh bức tường.
Ah mà tôi mặc lại quần rồi đấy nhé.
Tôi xâm nhập pháo đài như vậy đó.
[Chủ nhân. Tôi phát hiện một sinh vật sống khác bên cạnh bầy orc trong pháo đài.]
“Không thể tin được, Naviko còn có thể làm thế sao?”
[Vâng. Tôi đã được trang bị tính năng dò tìm. Nhưng mà, nó chỉ khả dụng trong tầm bán kính 200m.]
“Hee.”
Naviko-san tài thiệt.
[Chủ nhân cũng có khả năng dò tìm đấy. Ngài sở hữu skill . Do đó, địa hình, công trình kiến trúc, nguồn nhiệt, năng lượng ma thuật, mẫu cá thể, bẫy, ngài có thể nhìn thấu được tất cả. Phạm vi hiệu lực là trong khoảng bán kính 3km.]
Tôi còn tài hơn.
Nhân tiện, là một skill chủ động nên tôi phải khởi động bằng ý chí riêng, trong khi là một skill bị động không cần phải khởi động. Tôi sở hữu , nên có thể auto phát hiện những bẫy nguy hiểm, những sự hiện diện, suy nghĩ hiểm độc và sát khí.
Tôi thử dùng skill dò tìm.
“Ooh, ta có thể hiểu rõ cấu trúc của pháo đài.”
Một skill thật tiện lợi, kiếm bản đồ là không cần thiết.
Lũ orc đang tập hợp ở trung tâm pháo đài với lối kiến trúc giống như đường xoắn ốc.
Ngoài chúng ra, còn có một người khác chủng tộc.
“Đó chính là hiệp sĩ bị giam cầm.”
[Chưa thể quyết định đó là một con người được, và cứ cho là vậy, vẫn có khả năng hiệp sĩ đó là đàn ông.]
“Theo lý thuyết, người bị bắt giữ bởi lũ orc sẽ luôn là nữ hiệp sĩ!”
(Katsu: thì tại bọn đàn ông bị kill luôn từ vòng gửi xe còn đâu nữa)
[……]
Tôi nhanh chóng hướng tới đó trong khi thăm dò sự hiện diện của người mà Naviko đã phát hiện ra.
Tôi tiếp cận ngay lập tức.
Đây rồi! Đúng thật là một nữ hiệp sĩ!
Đó là một cô gái tóc đỏ mặc bộ giáp bạc tuyệt đẹp.
Tay chân cô ấy bị trói vào những cái xích lủng lẳng trên trần, một biểu hiện đau khổ hiện rõ trên gương mặt trông như quý tộc của cô.
Xung quanh cô là lũ orc với những nụ cười tục tĩu.
“Ku….. Giết ta đi!”
Mong muốn cái chết đã phải thốt lên.
tte, giờ chưa phải lúc để vui mừng.
-----Tôi nên chậm rãi tận hưởng nó!
(Katsu: are u kidding me)
[…..Không phải ngài đến để cứu cô ấy sao, Chủ nhân?]
Lơ Naviki-san đi, tôi trà trộn vào đám orc.
Tôi cũng không quên buhibuhi, nên không hề bị phát hiện. Hoàn hảo.
“! A-Anh là một con người? Tại sao anh lại ở đây…..?”
Trong khi run rẩy kích động về sự tàn ác sắp xảy ra, nữ hiệp sĩ nhận thấy tôi.
Ku….. sao cô ấy biết được!?
[Nếu ngài đứng gần như thế thì tất nhiên cô ấy sẽ phát hiện ra thôi.]
Có vẻ tôi không nên ngồi ghế VIP. Tôi là loại sẽ luôn ngồi ở hàng đầu trong rạp chiếu phim mà.
“Buga!?” (Mày là ai!?)”
“Buhii? (Từ đâu mà?)”
“Buhihi! (Một con người!)”
Muộn màng nhận ra tôi, lũ orc bắt đầu ré lên. Tôi có thể hiểu được ngôn ngữ lợn như vậy là nhờ có .
Tôi tốc biến về phía trước.
“Tôi đến giải cứu cô đây. Mọi thứ đã ổn rồi.”
“Chứ không phải là anh đang tận hưởng cùng lũ orc cho tới tận bây giờ đó hả!?”
“Cô cứ khéo tưởng tượng.”
(Katsu: chém mặt tỉnh bơ thế hả)
Tôi ôm chặt cơ thể nữ hiệp sĩ trong lúc cố gắng xoa dịu cô ấy.
Dĩ nhiên, đây không phải là quấy rối “thể dục”, mà là một phần của cuộc giải cứu.
Bóp ngực cô ấy bên dưới lớp giáp ngực cũng chỉ là tai nạn thôi. Bưởi của nữ hiệp sĩ này lớn thật đấy.
Đám orc cùng lúc tấn công chúng tôi.
Chăm sóc lũ này trong khi ôm cô hiệp sĩ chỉ là việc vặt vãnh.
[Chủ nhân sở hữu nên hãy dùng phép thuật dịch chuyển. Ngài có thể thoát ra khỏi pháo đài với nó.]
Phương pháp sử dụng được đưa vào đầu tôi như thường lệ.
“Teleport!” [note2468]
“U, uwaaaa!?”
Nữ hiệp sĩ hét lên.
Tôi đã dịch chuyển địa điểm khoảng 100m phía trên pháo đài. Tôi đang lơ lửng trên không bằng cách dùng phép thuật gió.
“Cô sợ độ cao à?”
“Tôi, Tôi sẽ chết mất…..chết mất…..cứu tôi vớớớới!”
Không phải cô còn đòi lũ orc giết mình chỉ vài phút trước à?
Nữ hiệp sĩ hoảng loạn cực độ, nhưng tôi cố chịu đựng.
Tôi có skill .
Phép thuật gió là một trong số chúng.
[Vâng. Bốn thuộc tính cơ bản của phép thuật là lửa, nước, gió, và đất.]
Tôi quyết định dùng tiếp phép thuật lửa. Khá là phiền phức, nên tôi sẽ cho đám orc trong pháo đài thành BBQ lợn hết.
Có vẻ không còn người nào nữa.
“Ultimate skill, !”
[…..Chủ nhân, hạn chế overkill đi ạ.]
“Eh?”
Tức thì, một vòng tròn lửa khổng lồ xuất hiện, và ngọn lửa khủng khiếp ấy hấp diêm tòa pháo đài.
Ngọn lửa ngay lập tức nhấn chìm pháo đài, và một cột lửa phóng lên tận trời.
Mặc dù tôi đứng khá xa, luồng nhiệt nóng rực vẫn thổi tới tận đây.
“Cái, cái, cái…..”
Có vẻ nữ hiệp sĩ đã sa mạc lời bởi cảnh tượng trước mắt cô.
Hơn nữa, tôi cũng rất ngạc nhiên. Tôi không nghĩ là nó sẽ mạnh đến thế.
Thậm chí cả khu rừng cũng bắt lửa.
tte, bỏ bu! Cứ thế này sẽ cháy rừng mất!
Tôi hoảng hốt dùng phép thuật khác.
“Ultimate skill, <Đại hồng thuỷ>!”
[…..Chủ nhân, ngài cố ý phải không? Ngài định thay đổi địa thế khu vực này sao?]
“Đâu có.”
Lần này, cơn mưa dữ dội như từ một cái thùng bị lật trút xuống pháo đài.
May thay, đám lửa đã tắt, nhưng một lượng lớn cây rừng bị nuốt chửng bởi dòng nước lũ, và hầu như toàn bộ khu vực đã biến thành hồ.
Pháo đài có vẻ cũng đã lạc trôi mất dạng, không còn chút vết tích gì.
“Un, hãy dùng phép thuật có sức mạnh yếu hơn vào lần tới.”
[Xin hãy, làm vậy, bằng mọi giá.]