Xem ra tôi đã chết và được tái sinh rồi nhỉ.
Tôi khá ngạc nhiên, mọi chuyện diễn ra quá sức đột ngột.
Đang trên con đường từ trường về nhà quen thuộc. Vừa lúc qua đường khi đèn chuyển xanh, tôi bị húc bay thẳng lên trời.
Uầy, con người có thể bay dễ thế luôn cơ á?? Bé cũng hem biết nữa~ ☆ lúc đó tôi đã nghĩ vậy đấy.
Sau chuyển bay không lường trước đó, tôi đáp thẳng xuống đất
Ngã nhào xuống, tôi lập tức kiểm tra chân mình và nó đã vặn vẹo đến nỗi không thể nào tin được, tôi đã rất bàng hoàng đấy.
Không lường trước việc bị ném xuống đất, khi kiểm tra hai bàn chân thì chúng đã bị uốn cong theo cách không tài nào tưởng tượng nổi.
Một gã nào đó tiến lại và la lên “Đệt! Có ai đó vừa bị tông!”
Gã tông tôi hét lên “Tệ rồi đây! Một người vừa bị tông!”
Có vẻ như tôi vừa bị một chiếc xe tông phải.
Hiểu được tình hình, tôi chậm rãi khép mắt lại. Buồn ngủ quá đi.
Đó là khoảnh khắc cuối cùng cuộc đời của tôi, một nữ sinh cao trung 17 tuổi.
Và giờ tôi đang bú ngực của một người phụ nữ với dung mạo trung bình này.
Dù có khổ cực mà bú, chả có tí sữa nào chảy ra cả.
Nếu cứ bú như này thì chắc mặt tôi chẳng khác gì con rùa đâu.
Nhưng trước đó, núm vú của người phụ này chắc sẽ dài đến mức vào kỉ lục Guinness thế giới mất. Xin lỗi nhé. Nhưng tôi đói.
Nhưng dù hôm nay có tiếp tục bú thì chắc cũng sữa cũng chả ra. Tôi bỏ cuộc và cuộn tròn người lại để tiết kiệm năng lượng.
Người phụ nữ này hẳn là mẹ tôi trong thế giới này. Tôi bị xe tung, ngủm và dường như đã được tái sinh.
Sau khi tái sinh, người phụ nữ này là mẹ tôi. Chỉ cần nhìn vào, tôi cũng có thể đoán được là bà không giàu có gì cho lắm. Da bà nứt nẻ, đôi mắt thiếu sức sống và hai má thì hóp lại. Sữa không ra vì dường như bà không có đủ dưỡng chất. Không thể sản xuất sữa sẽ khiến tôi bị suy dinh dưỡng và tình hình càng ngày càng tệ.
Chưa đầy một năm, cái ánh nhìn xa xăm đã xuất hiện trên đôi mắt tôi.
Tôi ở kiếp trước thành thật mà nói, giàu. Con gái duy nhất của giám đốc một bệnh việc lớn, một mĩ nhân thừa hưởng sắc đẹp từ mẹ. Không chỉ có mỗi cái mặt, thể dục ổn còn điểm số thì xuất sắc. Fufu, tự luyến về bản thân như thế không thấy ngại à? Méo nhá. Tôi chỉ đang nói sự thật thôi! Ohohoho!
Tôi được đánh giá rất cao, được coi như sao trên trời và chưa hẹn hò với một bạn nam nào… Ah tôi cũng có một vài người bạn… K-không phải là do tôi xấu tính đâu nhé?!
…Ờm, có lẽ vậy.
Mà dù sao, đây là chỗ quái quỷ nào thế? Dựa vào vẻ bề ngoài và lối sống của cha mẹ tôi, đây không phải là Nhật Bản.
Tuy có làn da trắng như người Nhật, tóc của cha lẫn mẹ đều có màu vàng. Cảm giác như người Nhật với khuôn mặt chữ điền cùng mái tóc nhuộm vàng vậy. Khuôn mặt của họ trông như được chạm khắc nhưng không hiện rõ cho lắm.
Có thể thấy nó khác hẳn so với Nhật Bản khi nhìn vào cấu trúc căn nhà. Mái nhà thậm chí còn được làm bằng rơm. Bọn tôi đang sống trong một căn nhà làm từ gỗ, đất và rơm. Đôi xăng-đan họ đi giống thì như của người Nhật
Giày thì có vẻ giống với người Nhật, nhưng quần áo thì lại theo kiểu phương Tây. Tuy là họ đang mặc áo thun, nhưng phần vạt áo thì lại dài lòng thòng.
Nhân tiện, phần dưới của tôi chỉ diện mỗi tấm vải.
Thôi nào, tôn trọng nhau thêm tí đi! Chỉ vì tôi là em bé mà cho mặc mỗi cái quần thôi à!? Tôi là con gái đó!
Đó là những gì tôi nghĩ, nhắm mắt lại và bắt đầu nghiền ngẫm.
Thế giới này rất rộng lớn. Thế giới này thực sự rất rộng lớn, nhưng… có một quốc gia như thế này sao?
Ở kiếp trước, tôi cực kì thông minh, có khả năng nhớ sạch mọi thứ bản thân đã nhìn qua. Đó là lí do tôi nghĩ rằng quan sát xung quanh sẽ giúp bản thân nhận diện được đặc điểm của nơi đây, nhưng… Trước hết là ngôn ngữ, thứ đặc trưng cho từng khu vực cụ thể, và tôi đã thất bại. Tuy có vài từ giống tiếng Nhật, nhưng đôi lúc lại có những từ mà tôi chưa từng nghe qua. Cách họ phát âm lại giống với tiếng Anh, và quan trọng nhất là ngữ pháp lại không có chút tương đồng nào với tiếng Nhật cả.
Đã một tháng kể từ khi tôi chào đời. Bằng cách lắng nghe những đoạn hội thoại trong gia đình, tôi đã nắm được cấu trúc chính của thứ tiếng này. Hơn thế, đó lại là một loại mà trước đây tôi chưa từng nghe qua. Đối một người thậm chí còn thành thạo cả tiếng Ả Rập như tôi thì điều này khá là sốc.
Mà ngay từ đầu, tiếng Nhật đã là một thứ tiếng khá đặc biệt trên thế giới rồi. Nhưng tôi chưa từng nghe qua việc có một loại ngôn ngữ khá giống với tiếng Nhật như thế này.
Hay là tôi đang ở tương lai xa của Nhật Bản? Còn tiếng Nhật đã phát triển thành thứ ngôn ngữ hiện tại.
Ờ thì đến một ngày nào đó rồi tôi cũng sẽ hiểu thôi. Một khi học cách nói, chỉ cần hỏi ‘Đây là đâu?’ và ‘Tôi là ai?’ rồi mọi thứ sẽ ổn cả thôi.
Sau đấy, tôi ngừng nghĩ ngợi một lát và đánh một giấc để quên đi cơn đói.