Lá cây rơi rụng, ngay cả cây cối trong khu vườn quạnh hiu cũng đang gắng đua nở liên tiếp những nụ hoa, như thể đang báo hiệu một mùa xuân sắp sang.
Nhiệt độ tăng lên một cách đầy chậm rãi, thật tốt khi thời tiết chẳng nóng bức, hay lạnh lẽo.
Bên trong khu vườn đã bắt đầu được bao trùm bởi một thứ màu xanh như thế, những món hành lí đang được đóng gói một cách nhanh chóng lên chiếc xe ngựa.
Phải, là để cho tôi đi tới vương đô.
Tuy hãy còn hãy còn thời gian cho đến ngày tổ chức bữa tiệc, nhưng nhiều phần là vì làng Coliat là một vùng làng quên, nên đường đi tới vương đô khá xa xôi.
Thì bởi nằm ở vị trí xa nhất về phía Đông nếu so với vương đô của vương quốc Misfrite, nên sẽ tiêu tốn một tuần lễ để đi tới nơi bằng xe ngựa.
Tốn từng ấy thời gian cơ à......
Bởi giữa đường có thể nẩy sinh vấn đề gì đó cũng nên, nên việc xuất phát sớm là một chuyện đương nhiên.
Mà~, khi tới vương đô thì đột nhiên bị bảo tham gia bữa tiệc vào ngày kế tiếp thì cũng thật khó chịu nữa. Chuyến hành trình bằng xe ngựa sẽ chẳng thoải mái như thế đâu. Tôi đã thử ngồi vài lần rồi, nhưng nó rung lắc khủng khiếp, khác xa với xe ô tô.
Có thể do con đường không được bảo trì cỡ như Nhật Bản cũng nên, nhưng ngay cả trên con đường bằng phẳng, xe vẫn rung lắc.
Không thể nghĩ rằng đó sẽ là một chuyến du ngoạn thoải mái.
Cũng bởi có nhiều chuyện khác nhau như thế, ngày khởi hành là hôm nay, sớm hơn hai tuần so với ngày xuất phát vốn dĩ.
Nhắc đến tôi thì đồ đạc chỉ cỡ như quần áo thay thế của bản thân, nên công việc chuẩn bị đã ngay lập tức xong xuôi.
Chỉ cần bỏ chúng vào trong cái túi lớn.
Mà~ dẫu cho có nhiều đồ đạc, tôi vẫn còn thể đi tay không do có thể bỏ toàn bộ vào trong ma pháp hư không. Có là món đồ nào chăng nữa cũng bỏ vào bịch bịch thôi. Cũng chẳng phải lo lắng về các món đồ bỏ quên. Bởi có thể bỏ bất cứ thứ gì, từ thức ăn cho đến đồ lót.
Nghĩ lại thì tôi cho rằng kĩ năng này là thứ năng lực mà đối với thương nhân, là thứ họ muốn có, tới độ cánh tay sẽ chui ra từ cổ họng ấy. Dù cả việc di chuyển cũng như vậy nữa.
Giờ do chẳng có việc làm, nên tôi đang lại gần cửa và ngẩn ngơ dõi theo mọi người đang chất hành lí lên xe ngựa chở hàng.
Những khuôn mặt như cô hầu Mina, Mel và Baltro hiện đang chất hành lí lên xe ngựa chở hàng. Tôi cũng trông thấy cả Roomba và một ông già mà bản thân không quen biết.
Họ giao tiếp mấy lời kiểu: cho thứ kia lên, không chất thứ này lên, trong khi chạy quanh.
Bởi giữa chuyến hành trình, nếu không đủ đồ cần thiết, hay thiếu đồ ăn thì thật khó khăn hen.
Bố Nord, chắc do đã quen bởi vốn từng là nhà mạo hiểm, hiện đang giúp mẹ Elna chuẩn bị với phong thái điềm tĩnh.
"Liệu đã bỏ hộp trà vào chưa nhỉ?"
"Ban nẫy Mina đã để lên rồi đó"
"Kế đến là cuốn sách để giết thời gian rảnh, rồi bánh, kẹo, pasta ......"
Mẹ Elna hầu hết là đồ ăn đó.
"Rồi rồi, hành lí đủ rồi đó"
"Nếu anh nói vậy thì là ổn hen"
Hai người đánh sánh bước cùng nhau đi ra xe ngựa với vẻ thân thiết.
Ở đó, Sera chậm rãi trao cái túi cho mẹ Elna đang lại gần.
"...... phu nhân, người quên bộ váy dùng cho bữa tiệc"
"Ta không cần đâu"
"Không! Cần đến chứ!?"
Nhận lời thuyết phục vội vàng của bố Nord, mẹ Elna nhận lấy cái túi với vẻ căm ghét và ném nó một cách thô bạo lên xe ngựa chở đồ.
Sách lược gì đây. Bản thân giả vờ lo lắng về đồ đạc, rồi lại đề bộ váy để tham gia bữa tiệc lại dinh cơ. Nếu mà không có Sara, thì lúc tới vương đô, cái chiến thuật "Em quên váy mất rồi, nên không thể tham gia bữa tiệc đâu" chắc hẳn đã thành công rồi.
Nhìn là biết, xem ra mẹ Elna ghét tham gia bữa tiệc. Hình như bà ghét cay ghét đắng việc tiếp xúc với các phu nhân của những quý tộc xấu bụng.
Tuy nhiên mẹ Elna đành miễn cưỡng tham gia, bởi lá thư từ nhà bố mẹ đẻ của bà ở vương đô rằng: hãy ra mặt đi đã được gửi tới.
Mẹ Elna thực lòng muốn được thong thả ở dinh cơ.
Nếu không có vở kịch, thực phẩm, ma đạo cụ vân vân thì chính tôi cũng thế.
Quả nhiên tôi là con của mẹ Elna rồi.
Chưa kể chiến thuật quên đồ hay nha.
Nếu làm như thế, có khi tôi sẽ chẳng phải tham gia bữa tiệc cho quý tộc cũng nên.
Nghĩ như thế tôi di chuyển cái túi của bản thân vào một góc không dễ nhận thấy.
Trong đó cũng có bỏ trang phục chính thống dành riêng cho tôi. Nếu bỏ quên cái này, hẳn sẽ có thể thực hiện chiến thuật quên mất rồi, mà mẹ Elna đã không thực hiện được.
Lúc tôi bỏ lại cái túi và tính hướng tới xe ngựa một cách tình cờ, thì bị đánh vào đầu từ đằng sau.
"Đang làm cái gì đó. Cầm túi theo mau. Đằng nào cũng có cửa hàng trang phục ở vương đô, nên thành ra sẽ đi mua trang phục chính thức khẩn cấp thôi"
Chị Elinora đẩy cái túi ra, trong khi làm biểu cảm ngạc nhiên kiểu: thật tình, thằng ngốc này.
Gừ ...... rõ ràng có khi vậy cũng nên. Ngay từ đầu tôi tuyệt đối phải tham gia bữa tiệc rồi. Đúng như lời của chị Elinora, có thể chuẩn bị ngay lập tức quần áo cho trẻ con còn gì. Còn do đấy là váy cho nữ giới, nên kĩ thuật mới có thể xài được. Bởi tốn kém nhiều thời gian hay tiền bạc để làm lên bộ váy người trưởng thành cho nữ giới. Nên thế thì có lẽ lần này họ đành phải từ bỏ việc tham gia bữa tiệc thôi.
Thật không thể coi thường được, mẹ Elna.
"...... Chị lại gần từ lúc nào vậy ......"
"Đang nghĩ nhóc làm bộ mặt ngu ngốc trước cửa nhà, rồi tự nhiên lại nổi lên nụ cười tà ý ...... Nên chị đã cảnh giác thôi"
Bộ mặt ngu ngốc là thất lễ nha. Đang muốn bảo tôi giống như Thor sao.
"Em đâu có làm bộ mặt ngu ngốc cơ chứ. Chỉ là hơi rảnh rỗi nên nhìn ngó quanh quanh thôi"
"Rồi rồi, hãy nhanh lên xe đi"
Tuy đang nói chuyện vô cùng quan trọng, chị Elinora làm hành động chống tay vào hông và phủi tay xùy xùy.
Rõ ràng mặt tôi không được như anh Silvio hay chị Elinora, nhưng không tới độ có bộ mặt ngu ngốc ...... hẳn thế mà.
Khi tôi hướng ánh mắt phản đối trong im lặng, chị Elinora nói "hửm", rồi ấn vào ngực tôi cái túi một cách thô bảo.
Hơi đáng yêu chút, nên hãy dừng lại đi.
Rồi tôi bị chị Elinora ấn vào trong chiếc xe ngựa, như thể một món hành lí.
Nhân tiận, những khuôn mặt lần này sẽ đi tới thủ đô là tôi, bố Nord, mẹ Elna, Mina và Sara.
Về phía hộ vệ là Roomba và một ông chú người nhập cư kiêm cựu mạo hiểm giả tên Gates. Người lái xe đồng thời là người làm công là Lou, một người dân luôn chăm sóc bò hay ngựa trong làng.
Anh Silvio, chị Elinora, Mel và Baltro sẽ canh chừng ở dinh thự.
Là bởi việc tới tận vương đô vốn phiền phức và nếu họ tham gia bữa tiệc thì sẽ xảy ra chuyện phiền hà như lần trước.
Tôi cho rằng chuyện ấy có phần không công bằng.
Chiếc xe chở đồ nhỏ bé chở hai người hộ vệ và chiếc xe ngựa lớn có huy hiệu rồng mà bọn tôi đang ngồi lên, đã khởi hành một cách gấp rút.
Chị Elinora và anh Silvio, Mel với Baltro đang ở trước cửa vẫy tay tiễn bọn tôi lên đường.
Lời nói "Cố đừng có gặp rắc rối với quý tộc kì quái nào đó đấy" của chị Elinora khiến cho tôi cảm thấy vô cùng bất an.
Nhắc mới nhớ, nghe bảo chị trả đũa người đàn ông bắt chuyện với chị bằng kiếm. Liệu người đàn ông ấy có giở trò với tôi để trả đũa ngược lại không đây nhỉ......?
Chẳng bận tâm tới nỗi bất an trong tôi, chiếc xe ngựa đã rời khỏi làng Coliat từ lúc nào.
Những ngôi nhà dân, hay hàng rào có thể nhìn thấy từ bên ngoài trong nháy mắt đã trở nên nhỏ xíu lại.
Thế này tương đương với việc bản thân không thể trở về lại dinh cơ à ....... tuy nghĩ vậy, nhưng lúc nguy cấp thì lúc nào tôi cũng có thể trở về bằng dịch chuyển thôi.
Bởi tôi tiến hành khóa huấn luyện đặc biệt tăng ma lực không nghỉ ngày nào, nên hẳn là ổn thôi. Tuy không biết liệu có thể về được tới làng Coliat từ vương đô trong một lần sử dụng không, nhưng tệ nhất thì nếu sẽ đi qua các ngôi làng hay thị trấn dọc đường, thì chắc mình có thể trở về trong hai ngày thôi.
Khi nghĩ như thế thì không hiểu sao tôi cảm thấy nỗi bất an được vơi bớt đi.
×××
"Không~, quả nhiên quanh đây thật hòa bình nhể"
"Thật tuyệt khi sắc xanh vẫn trải dài tới tận đây hen"
Trong chốc lát đã vài tiếng khi bọn tôi tiến trên con đường bình yên phẳng tắp. Bọn tôi đi qua một ngôi làng bé nhỏ và đang cho ngựa nghỉ ngơi. Hiện chúng tôi đang cho chiếc xe ngựa đỗ lại bên đường và nghỉ ngơi trên một thảo nguyên có tầm nhìn đẹp.
"Ngôi làng ban nãy, làng Poda cũng khá là sôi động lên rồi. Hồi ta còn là con nít, đồ ăn vừa ít ỏi, nhà ở lại lại còn ít ỏi hơn thế nữa ......"
Đó là Gates, người đàn ông đang làm vẻ mặt hoài niệm lại những ngày xa xưa.
Đôi mặt xanh trên khuôn mặt đầy sắc cạnh. Mái tóc cũng rất đàn ông, kiểu mohican mềm mại đầy hoang dã.
Phần tóc mai dài dày làm cho khuôn mặt thêm phần ấn tượng sâu đậm.
Kế đến điểm đáng chú ý nhất chính là cái cằm.
Cằm của người đàn ông này khá dài.
Hình dáng khi ông ấy ngước lên nhìn bầu trời, trông tựa như vầng trăng lưỡi kiềm trôi nổi giữa trời đêm.
Gates từng làm nhà mạo hiểm thời xưa, nhưng nghe bảo ông đã quy ẩn và trở về vùng nông thôn cùng với vợ.
Hình như ngôi làng Poda mới đi qua ban nẫy là cố hương của ông ấy, nhưng lúc trở về ngôi nhà của gia đình thì ở đó là những người không quen biết đang sinh sống, thanh ra ông đã không còn nhà để ở nữa.
Khi nghe chuyện từ hàng xóm rằng bố mẹ đã di cư tới làng Coliat và chuyện Roomba, một người bản thân quen biết, đang ở đó, ông đã quyết định sẽ di cư tới làng Coliat.
Vào lúc trở lại nơi này, có vẻ như ông đã rất ngạc nhiên khi ngôi làng trở nên huyên náo hơn nhiều so với ngày xưa.
"Hồi đó ta đã rất ngạc nhiên" Gate vừa cười vừa nhìn xa xăm.
Chắc hẳn ông ta đang nhớ lại mấy chuyện ngày xưa rồi còn gì.
Tôi nghĩ vậy khi nhìn từ bên cảnh. Quả nhiên là cái cằm dài ha.
Trên thế giới này có những thứ không được chạm vô dẫu cho có tò mò chăng nữa đấy? Giống như ngực và mông của con gái ...... mà trẻ con thì hãy còn chưa biết à"
Chắc do nhận ra ánh nhìn săm soi của tôi, Gates thốt ra một lời khuyên nhủ, rồi vô tình phụt cười.
Tuyệt đối hiện ổng đang nghĩ kiểu "Giờ mình mới nói một điều hay ho" rồi.
"Ừm. Cháu, là trẻ con nên không biết mà. Cứ sờ thoải thích thôi"
Tôi chọc vào cằm của Gate đang làm vẻ mặt hả hề bằng cái cành cây rớt xuống.
"............"
"...... Chọc chọc"
Cái cành cây cứ vậy chọc và vuốt ve nó, rồi bị gẫy.
Kinh ghê, cành cây gẫy rồi.
Nhìn chăm chăm vào cái cành cây đã gẫy, nhưng bởi giờ nó đã ngắn mủn, xem ra không sử dụng được nữa, nên tôi đã ném nó đi ra quanh đó.
Vào lúc tính tìm kiếm cành cây kế tiếp thì có một âm thanh cây cỏ rung động ở gần chỗ bọn tôi.
Không hiểu sao xem ra Gates đang tính ôm lấy tôi, nhưng tôi không để tâm. Giờ tôi đang để ý tới tồn tại đã vang lên tiếng động. Có lẽ nào là ma vật cũng nên.
Khi quay người về phía âm thanh, tôi hiểu ra được chuyện những bụi cây ở sau lưng đang rung rinh một chút.
Khi Gates khịt mũi sưn-sưn, thì
"......Bốc mùi ha. Ma vật ...... là goblin"
Cũng lúc với lời nói ấy là một con goblin xuất hiện.
Bởi goblin có mùi khó chịu, nên nếu ngửi là biết được nó có ở đấy hay không. Có cảm giác Roomba cũng đã nói chuyện như vậy. Rõ ràng bằng cách nào ấy cho tới giờ đã có mùi gì đó.
Con goblin dáo dác nhìn xung quanh và nhận ra bọn tôi, rồi phô ra nụ cười gớm ghiếc.
Xem ra nó đang hoàn toàn vui mừng bị tìm thấy được con mồi.
"Trở về xe ngựa đi ha. Từ giờ là công việc của bọn ta rồi"
Gates nở nụ cười ra vẻ, rút ra thanh iếm khỏi bao và thủ thể bằng tấm khiên hình trong đeo cánh tay trái.