※ Tác giả: Vì đây là phần ngoại truyện sau khi chính truyện đã kết thúc nên những ai không thích thì xin lưu ý.
-------
Diablo luôn bắt đầu ngày mới từ rất sớm.
Á nhầm, lộn tí, lại nào.
Diablo vốn dĩ chẳng cần phải ngủ, vì thế anh luôn hoàn thành mọi việc vào tối muộn. Để có thể phò tá vị chủ nhân đáng kính, Rimuru của mình, anh luôn xử lý hết những việc linh tinh mỗi khi rảnh rỗi.
Và như mọi ngày, khi bước đến phòng ngủ của Rimuru, đập vào mắt anh là cảnh giành nhau đánh thức Rimuru giữa Shuna với Shion.
「Chỉ lần này thôi mà Shion, không phải hôm qua cô đã được làm rồi sao? Hôm nay đến phiên của tôi mới đúng chứ?」
「Thứ lỗi thưa ngài Shuna, nhưng đây là bổn phận của một người làm thư ký như tôi. Dù có là mệnh lệnh của ngài Shuna đi chăng nữa thì tôi cũng không thể nghe theo được.」
Phớt lờ họ, Diablo thản nhiên bước vào như chẳng có gì.
(Trời ạ. Sáng nào cũng thế, bộ họ không thấy chán sao? Ồn ào như vầy kiểu gì cũng đánh động đến Rimuru đại nhân thôi...)
Có lần anh từng khuyên ngăn hai người họ nhỏ tiếng lại nhưng,
「Mặc kệ họ! Ngươi không thấy rỗi hơi à? Nên nhớ là『Đừng có lo chuyện bao đồng』, hiểu chưa.」
Vì đã được Rimuru dặn trước nên Diablo quyết định mặc kệ hai cô gái.
Quả là một quyết định khôn ngoan.
Đây đã thành chuyện cơm bữa rồi, thỉnh thoảng Milim và Ramiris còn nhảy vô góp vui nữa cơ.
Cũng có hôm Milim và Ramiris đã chui vào trong chăn từ trước. Khi ấy thì loạn cào cào lên, vào những lúc đỉnh điểm mà có mặt Milim vào thì Diablo không cách nào cản được.
(Kufufufufu. Quả không hổ là ngài Rimuru, ngài ấy đã tiên liệu được chuyện này nhỉ?)
Trong khi ngưỡng mộ Rimuru vì đã tiên đoán chính xác mọi chuyện đã xảy ra, anh ngoan ngoãn nghe theo lời cậu 'đừng lo chuyện bao đồng'.
Nếu anh làm quấy rầy thì chỉ tổ khiến cậu phiền não hơn thôi, nên tốt nhất là mặc kệ, Diablo đi đến kết luận.
Tuy nhiên, không phải ai cũng lý giải được như Diablo.
Giả sử nếu là Benimaru, trong trường hợp này hai cô gái sẽ bắt anh làm người phân xử, và mọi chuyện có thể sẽ thành ra thế này.
「Làm ơn khuyên Shion giúp em đi mà anh hai!」
「Ể, khoan, chờ đã... Chuyện ai là người đánh thức quan trọng đến thế à...」
「Ngài Benimaru. Đây chắc chắn là trách nhiệm của thư ký. Ngài cũng biết công việc này quan trọng đến thế nào mà, đúng không, ngài Benimaru?」
「À thì, cô biết đấy, công việc cũng rất quan trọng nhưng――」
「Anh hai!?」
「Ngài Benimaru!!」
Và thế là, Benimaru bị hai cô gái ép giao cho trọng trách nặng nề, nếu anh mà làm gì không vừa lòng họ thì xác định.
Nguyên nhân của sự khác biệt này là do Diablo luôn tỏa ra hào quang cự tuyệt tất thảy và khí thế áp đảo khiến các cô gái cảm thấy khó gần và không dám bắt chuyện.
Ngày nào Diablo cũng rèn luyện kỹ năng làm ngơ người khác và dùng kỹ năng này mọi lúc mọi nơi.
「Thưa ngài Rimuru, là thần, Diablo đây ạ. Công việc buổi sáng đã hoàn tất, thần xin phép được diện kiến ngài.」
Nói thế Diablo đi vào trong phòng của Rimuru.
Tuy nhiên lần này, mọi chuyện đã khác.
◇◇◇
Sau màn chào hỏi, Diablo ngẩng đầu lên.
Anh hướng mắt về phía chiếc giường và bắt gặp hình ảnh một con slime đang không ngừng lắc lư run rẩy.
「Ồ? Có chuyện gì sao, ngài Rimuru?」
「Purupuru. Tôi là slime Rimuru-n. Tôi không phải là một slime xấu đâu.」
「Có gì làm ngài phi―― 」
「Ôi trờiーーー!! Ngài có bị làm sao không, ngài Rimuru!?」
「E hèm, Shion! Xin hãy để tôi ôm ngài ấy!」
Diablo vừa định hỏi liệu Rimuru có cảm thấy không khỏe sau khi nhận thấy hành vi bất thường của cậu không, thì đột nhiên Shion lao đến từ đằng sau.
Cô ôm chặt lấy con slime đang run rẩy trên giường kia, và vui vẻ xoa má lên nó.
Trong khi nhìn cảnh đó bằng ánh mắt ghen tị, Shuna đưa tay ra giật lấy con slime Shion đang ôm.
Có vẻ như hai người họ không chú ý nhiều đến hành vi kì lạ của Rimuru lúc nãy.
(Dù thế, Shion...... khỏe đến mức đẩy được mình sang một bên dễ dàng như vậy. Chỉ xét riêng về sức mạnh vật lý thì có khi cô ấy còn hơn cả mình...... Nhưng chính xác thì chuyện gì đã xảy ra với ngài Rimuru――)
Trông cảnh hai cô gái ôm ấp, vuốt ve con slime đó với ánh mắt dò xét, Diablo cố gắng sắp xếp lại thông tin trong đầu.
Con slime trước mặt anh chắc chắn chính là Rimuru.
Nhưng lúc nãy, con slime đó có nói ra cái tên Rimuru-n.
Kể cả khi có người đủ sức đánh lừa được Shion thì cũng không tài nào qua mắt được『Thẩm định phân tích』của Shuna, thế nên không nghi ngờ gì nữa, đó chắc chắn là người thật.
(Chỉ liếc mắt cũng cảm nhận được nguồn ma lực vô tận. Có nghĩa là con slime đó chính là ngài Rimuru ư? Không phải, nhưng――)
Con slime đó chỉ để hai người họ làm theo ý thích, làm anh cảm thấy khá bối rối.
Dù nhìn kiểu gì thì cũng thấy đó chỉ là một con slime ngây thơ vô tội, khác hẳn một Rimuru cứng nhắc thường ngày.
Tuy nhiên vẫn không thể phủ nhận rằng đây chính là Rimuru thật.......
Shuna và Shion bắt đầu vui vẻ chăm sóc con slime đó―― Rimuru-n.
(Đây có lẽ là một âm mưu bí ẩn gì đó của Rimuru-sama. Nếu đúng là vậy thì ngài ấy sẽ làm gì tiếp theo nhỉ?)
Diablo đã rút ra kết luận.
Có lẽ cậu đã chuyển ý thức sang một phân thân khác, bỏ lại cơ thể thật để có thể tự do hành động.
Bởi vì nếu sử dụng『Đa tồn tại song song』thì ta có thể xác định ngay vị trí của『Cơ thể thứ hai』của mình.
Diablo nhớ lại lúc Rimuru phàn nàn về việc gặp khó khăn mỗi khi hành động bí mật vì tiêu tốn quá nhiều năng lượng để sử dụng kỹ năng đó.
(Ôi chà. Phải chăng ngài ấy ngại viện cớ không? Hoặc cũng có thể ngài ấy đã nhắn rằng sẽ đi ra ngoài...... Dù sao đi nữa thì nó cũng thôi thúc mình hãy đi tìm ngài Rimuru, nhỉ? Kufufufufu.)
Bỏ lại Shuna và Shion chỉ quan tâm đến Rimuru-n trên giường, Diablo nghe theo trực giác của mình và bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm Rimuru.
◆◆◆
Tẩu thoát thành công.
Chà, đương nhiên rồi.
Rốt cuộc, tôi đã phải chuẩn bị một cơ thể phân thân không có tí ma lực nào, sau khi bí mật thí nghiệm rất nhiều lần.
Cơ thể này giống hệt một người bình thường.
Chắc chắn không ai có thể nhận ra tôi chính là Ma Vương trong hình dạng này đâu.
Vì kế hoạch đang tiến triển thuận lợi nên tôi thấy khá thoải mái.
Mục đích của tôi lần này là tham gia Diễn đàn Phát triển Ma thuật và Khoa học lần thứ Tám đang được tổ chức tại thành phố học viện Ingracia[note18012].
Tôi đến đó không phải để phát biểu, mà tôi chỉ định tham gia vào sự kiện này với tư cách là người tham dự bình thường thôi.
Dù đây là sự kiện diễn ra hằng năm nhưng phải có lý do nên lần này tôi mới tham gia. Một trong số những người lên phát biểu là người tôi quen.
Đó chính là Mai Furuki.
Cô ấy là người đã góp phần giúp tôi hoàn thiện『Dịch chuyển tức thời』.
Hiện tại diễn đàn này được tổ chức ở ba nơi, gọi là học viện.
Đầu tiên là Học viện phát triển Nhân lực Tempest, nằm ở ngay nơi tôi đang sống, Tempest.
Học viện mở rộng đến tận Vương quốc Ingracia, nay là Thành phố học viện Ingracia, và được gọi là Học viện Tổng hợp Ingracia.
Và cuối cùng là tại Đế chế Liên hiệp phương Đông Nasca Namrium Ulmeria, Học viện Nghiên cứu Ma thuật và Khoa học NNU.
Mỗi học viện đều có những đặc điểm riêng, nhưng không hoàn toàn vượt trội về lĩnh vực nào cả.
Nơi tổ chức sự kiện thay đổi theo từng năm. Và năm nay nó vô tình được tổ chức ở Thành phố Học viện Ingracia. Ngay cả Mai, người phát ngôn cho diễn đàn này, cũng không nghiên cứu cho Học viện Ingracia, mà là một thành viên của Học viện Nghiên cứu Ma thuật và Khoa học NNU. Cô ấy gia nhập NNU vì có vẻ ở đó sở hữu công nghệ tiên tiến nhất, nhưng...... vì Mai có thể di chuyển qua lại dễ dàng bằng『Dịch chuyển tức thời』, nên cô không bị ràng buộc là thành viên của bất kỳ học viện nào.
Cuối cùng lần này Mai cũng đã thành công trong việc trong việc phát triển phương pháp định hướng để di chuyển xuyên qua các chiều không gian.
Và vì cô ấy sẽ công bố lý thuyết của công trình nghiên cứu đó, nên tôi không thể không tham gia được.
Còn chuyện tại sao tôi lại phải lén lút thế này thì cũng có lý do cả đấy.
Vì tôi đã quá nổi tiếng với cương vị là Đại Ma Vương đã cứu cả thế giới, nếu tôi tuyên bố mình sẽ tham gia một sự kiện ở nơi công cộng như này thì chắc chắn biện pháp bảo vệ sẽ được tăng cường và an ninh được thắt chặt.
Tôi sợ có tên điên nào đấy mối
nhắm vào mình để được nổi tiếng, nhưng kể có đi chăng nữa thì tôi cũng chẳng cần ai đi theo bảo vệ đâu. Chỉ là nếu người phát ngôn hay thường dân bị liên lụy dù chỉ một chút thì tình hình cũng rất tệ rồi.
Đặc biệt là những người phát ngôn, vì họ là những người tài giỏi nhất đến từ mỗi quốc gia được công nhận trên toàn thế giới – nếu trường hợp đó xảy ra thì tổn thất phải gánh chịu là vô cùng to lớn.
Mặc dù tôi có thể quay ngược thời gian và ngăn chặn chuyện đó, nhưng tốt hơn hết là cẩn thận ngay từ đầu cho đỡ mất công.
Hay đúng hơn là, tôi muốn đi chơi một mình cho khuây khỏa.
Quê hương của tôi, Tempest, giờ đã phát triển thành một thành phố lớn, cho dù ở bất cứ đâu trong lãnh thổ Tempest, thì ở đó luôn có người theo dõi.
Mặc dù bình thường tôi cũng hay sống theo ý thích, nhưng đôi khi tôi nghĩ mình muốn được tự do hơn nữa.
Dù sao thì tôi cũng rất tự tin với kế hoạch này.
Tôi thậm chí còn giữ bí mật với cả Diablo nữa, nhưng tôi hiểu rất rõ cậu ta, khi nhìn thấy cơ thể mà tôi đã bỏ lại - Rimurun, thì dám cá cậu ta sẽ nhận ra ý đồ của tôi thôi.
Chuyện đó chỉ còn là vấn đề thời gian, nhưng liệu cậu ta đủ khả năng để tìm ra tôi ở hình dạng này không, khi tôi chẳng khác gì một người bình thường?
Tôi rất mong chờ cậu ta đấy, vụ này sẽ thú vị lắm đây.
Và thế là, như đã nói, tôi lén rời khỏi Tempest vào ban đêm và đi đến sân bay.
Tôi sẽ không sử dụng『Dịch chuyển tức thời』ở đây. Là bởi họ có thể đoán được địa điểm tôi sẽ đến thông qua biến động trong không gian, và ai lại muốn như thế chứ.
Dùng bản thể thật thì tôi có thể dịch chuyển tức thời mà không để lại bất kỳ dấu vết gì nhưng mà lại dễ bị tóm lắm.
Nhỡ mà hấp tấp rồi mắc lỗi thì thôi rồi, bởi vì『Thẩm định phân tích』của Shuna có độ chính xác cực cao chỉ thua Milim và tôi thôi, bị lộ thì phiền lắm.
Chà, và đó chính là lý do tôi chuẩn bị sẵn Rimurun.
Nếu tôi bỏ nó lại đó thì có khả năng sẽ qua mắt được Shuna và Shion.
Và chỉ có một lý do duy nhất để tôi đến sân bay.
Tất nhiên là để đi phi thuyền[note18013] rồi.
Nói chung tốt hơn hết là nên tẩu thoát bằng đường bộ, vì nó dễ thoát khỏi sự giám sát hơn so với sử dụng bất kỳ phương tiện công cộng nào.
Tuy nhiên việc giám sát trong thế giới này gần như được thực hiện hoàn toàn bằng ma thuật nên không có gì đáng lo ngại. Thay vào đó, đi một mình còn dễ bị tóm hơn vì dấu vết các kỹ năng của tôi có thể bị phát hiện.
Và cuối cùng thì tôi cũng đã có được cơ thể của một người bình thường. Tôi vẫn có thể sử dụng được sức mạnh nhưng tôi nghĩ sẽ tốt hơn là phong ấn lại và chỉ sử dụng khi cần cho chắc ăn.
Dành dụm từng đồng, tôi đã xoay sở để tiết kiệm được nhiều tiền nhất có thể.
Nói thật thì tôi chỉ cần muốn cái gì là có cái đó ngay nên chẳng cần dùng đến tiền. Nên là số tiền hiện tại của tôi cũng chẳng tăng thêm mấy so với những ngày đầu.
Khoảng tiền 200 đồng vàng này tôi kiếm được bằng cách quỳ xuống cầu xin Myourmiles hoặc nhanh gọn hơn là đe dọa ông ta.
Đó là một khoản tiền khổng lồ - xấp xỉ 20 triệu yên, nhưng liệu nó có thực sự là số tiền lớn đối với một Đại Ma Vương không? Tôi hơi nghi, nhưng giống như khi giao hết việc trả lương cho các cấp dưới vào tay Myourmiles, tôi quyết định im lặng và không phàn nàn gì nữa.
Tôi mua một vé đi Vương quốc Ingracia tại sân bay.
Tốn 10 đồng vàng - khoảng một triệu yên.
Không cần phải bất ngờ đến thế đâu. Nghe thì có vẻ hơi mắc nhưng thực sự giá này cũng khá hợp lý.
Nếu đi tàu thì tôi chỉ phải trả bằng một phần mười giá này nhưng ngay cả với chuyến tàu nhanh nhất thì từ Tempest đến Vương quốc Ingracia cũng phải mất ít nhất là ba ngày. Và nếu bạn dừng chân tại mọi thành phố trên lộ trình thì sẽ mất hơn 10 ngày mới tới nơi.
Đó là chưa kể đến các chi phí phát sinh như ăn ở. Đi phi thuyền lợi hơn rất nhiều. Suy cho cùng thì nếu đi phi thuyền thì chỉ cần nửa ngày là đến Vương quốc Ingracia rồi.
Nếu phải lựa chọn giữa thời gian và tiền bạc thì hầu hết mọi người đều ưu tiên thời gian.
Cũng hơi lạ khi tôi lại chọn thời gian dù tuổi thọ của tôi là vô hạn.
《Tempest Airline - Công ty điều hành chuyến bay này, đồng thời cũng là công ty chủ, đúng không? Ngay cả khi ngài tiêu xài hoang phí ở đây thì kiểu gì sau này tiền cũng vào túi ngài cả thôi, vậy nên ngài không cần phải tiết kiệm đâu.》
Nếu tôi mà làm thế thì hỏng bét. Chẳng phải chơi vầy hơi bị trội à?
Ciel-san vẫn nghiêm túc và thẳng thắn như mọi khi.
◇◇◇
Và sau đó tôi đã mua vé và lên phi cơ.
Nội thất cực kì sang trọng, đó là lý do nó có giá tận 10 đồng vàng. Cũng đúng thôi. Suy cho cùng, tôi đã phải trả cả đống tiền mà.
Đúng lúc tôi định đi xuống khoang dành cho khách thượng lưu thì――
「Ah, đợi đã cậu kia. Cậu là học viên của học viện đúng không? Nếu thế thì đi lối này.」
Khi tôi đang đi đến khu thượng lưu thì bị một soát vé chặn lại.
Có lẽ anh ta hiểu nhầm tôi là một học viên của học viện Ingracia vì vẻ ngoài của tôi.
Tóc tôi hiện tại có màu đen, tôi còn đeo cả kính và mang khẩu trang. Nhờ vậy, tôi trông không nổi bật lắm.
Vì tôi đã chọn tuổi của cơ thể này là khoảng mười lăm nên có bị hiểu lầm là một học viên cũng chẳng có gì lạ.
Tôi muốn lấy ngoại hình của Mikami Satoru nhưng lại không thể.
Tôi đã mang theo gen dữ liệu (chứa thông tin di truyền) lúc quay lại, nhưng không phải là tôi không thể làm được mà là do.......
《Trả lời. Chẳng có lý do gì để thay đổi giới tính của ngài cả.》
Và thế là, Ciel-san lạnh lùng từ chối bằng cái giọng máy móc như thường lệ.
Túm lại, lý do không phải vì tôi không làm được mà là do Ciel-san hổng cho.
Cổ bảo rằng sẽ rất rắc rối nếu tôi chọn một giới tính nhất định.
―― Tôi sẽ không cam chịu bị cánh phụ nữ bắt ép nữa đâu! Thật độc ác!! ――
Uh, bỗng dưng tôi thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Có vẻ sẽ tốt hơn nếu tôi không đào quá sâu vào chuyện này.
Dù sao thì trước tiên tôi cũng phải đối phó với nhân viên soát vé này cái đã.
Trong khoang thượng lưu có sẵn một phòng riêng.
Chỉ có một vài phòng cấp cao ở gần đỉnh của phi thuyền.
Mặt khác, những vé bình thường thì có chỗ ngồi giống như ở Trái Đất - như trên máy bay vậy đó, rất nhiều hàng và dãy ghế được xếp đều vào trong một phòng lớn.
Giá vé cũng rất rẻ, chỉ có một đồng vàng thôi, nên nó cũng được rất nhiều khách hàng lựa chọn.
Lần này tôi chọn phòng cao cấp là để tránh ánh mắt của những người xung quanh nhưng.....
Sau khi nghĩ kỹ lại thì có vẻ hơi bị phản tác dụng, nếu tôi được vào một căn phòng sang trọng như này thì còn nổi bật hơn nhiều.
Đổi lại vé cũng không khó vậy nên tôi quyết định để anh soát vé đây hiểu nhầm tiếp luôn.
Ghế ngồi trên phi thuyền thì có đầy, hiếm khi nào hết chỗ lắm, cứ ngồi đại một chỗ là được, khỏi phải giải thích gì thêm.......
「À vâng. Xin lỗi ạ, vì em không quen lắm nên bị nhầm một chút.」
「À, chúng tôi cũng từng thấy nhiều đứa trẻ khác giống cậu. Vì giá vé cao nên bố mẹ cậu có thể lo lắng vì không thể đi cùng đấy. Nhưng hãy yên tâm. Phi hành đoàn trên phi thuyền này sẽ chịu mọi trách nhiệm và đảm bảo cậu sẽ đến được Vương quốc Ingracia an toàn.」
Anh nhân viên soát vé hớn hở nói với tôi. Nếu tôi nhớ không nhầm thì hình như chỉ những ai trên hạng B mới có thể được làm soát vé viên. Anh nhân viên này không chỉ tốt tính mà còn rất lành nghề nữa.
Anh ta trang bị một bộ giáp đặc biệt làm từ sợi ma thuật và có khắc ma pháp trận cho phép biến đổi đấu khí thành lưỡi kiếm.
Các nhân viên soát vé còn ở cấp bậc cao hơn nhiều so với những quý tộc cấp thấp - họ chính là các tinh anh.
Đó là quy định được chính tôi thông qua nên chắc chắn không nhầm đâu.
Và một người ưu tú như vậy cư xử lịch sự với một học viên bình thường.
Tôi khá hài lòng khi thấy rằng các nhân viên của Tempest Airline được đào tạo rất bài bản.
Tôi cảm ơn và theo anh nhân viên soát vé đi đến khoang dành cho khách bình thường.
「Vậy thì, chúc cậu may mắn.」
Anh ta cười sảng khoái và rời đi.
「Dạ, cảm ơn nhiều ạ.」
Câu đáp lại của tôi khá đơn giản, vì tôi không muốn quá nổi bật, mong là anh ta sẽ bỏ qua cho tôi.
Tôi ngồi vào một chiếc ghế trống.
Tôi sẽ đến Vương quốc Ingracia sau khoảng mười tiếng đồng hồ nữa.
Nếu họ tìm kiếm dấu vết ma thuật của tôi thì sẽ không thể nào tìm ra đâu. Nếu họ biết các phương pháp truy tìm thường được sử dụng ở thế giới cũ thì có lẽ mọi chuyện đã khác, nhưng ở đây thì không như thế, tôi có thể dễ dàng nghỉ ngơi và chạy thoát.
Tâm trạng tôi hiện giờ đang rất tốt, thở phào nhẹ nhõm một cái tôi thả mình xuống chiếc ghế ngồi êm ái.
◆◆◆
Diablo, người đã bắt đầu tìm kiếm Rimuru, hiện đang suy nghĩ.
(Giờ thì, để đoán được ý định của ngài Rimuru....)
Sau một hồi ngẫm nghĩ, Diablo sớm đưa ra kết luận.
Một khi Rimuru mà đã nghiêm túc chạy trốn thì sẽ rất khó để bắt được cậu.
Khi anh liên lạc với thuộc hạ của mình là Moss và biết rằng Rimuru vẫn chưa bị phát hiện trong mạng lưới giám sát của họ, anh đã lập tức hiểu ra kế hoạch tẩu thoát của Rimuru lần này vô cùng phức tạp.
Nếu vậy thì cậu sẽ làm tiếp theo đây?
Anh cố gắng suy luận từ quan điểm của Rimuru.
Nếu bay hoặc sử dụng dịch chuyển tức thời thì có khả năng sẽ bị phát hiện ngay lập tức. Vậy thì có lẽ cậu đã đi bộ?
Nhưng để theo dấu được cậu thì trước hết phải biết được điểm đến đã......
Vào lúc đó, anh chợt nhớ ra một người có lẽ sẽ biết rõ hơn về hành động cũng như đích đến của Rimuru.
Người đó có thể nói là phụ tá của Rimuru――
Tất nhiên đó không phải là Shion rồi.
So ra thì, Diablo còn phải làm công việc của thư ký nhiều hơn cả Shion.
Anh nhớ lại cảnh đã thấy trước khi rời khỏi phòng.
Anh đã nghĩ đến việc nhờ Shuna dự đoán đích đến của Rimuru, nhưng anh đã bỏ cuộc trước cả khi kịp mở miệng.
Đó là vì trước mắt Diablo, trận chiến giữa Shuna và Shion đang càng lúc càng nảy lửa.
「Tôi sẽ chăm sóc ngài Rimuru. Đối với một người thô lỗ như cô thì sẽ rất khó khăn để làm việc này, đúng không?」
「Ngài Shuna nói sao? Nhìn vậy thôi nhưng tôi cũng được trẻ em yêu quý lắm chứ bộ! Ngài cứ giao việc đó cho tôi.」
Họ đang chơi kéo co với bản thể thật trống rỗng của Rimuru.
(Ku-kufufu...... Cô ấy khỏe không thua gì Shion luôn sao? Shuna-dono mạnh đến thế à...... Không, chuyện đó không liên quan gì đến vấn đề này cả. Nếu họ bị phân tâm thì tốt nhất mình không nên hỏi một câu tế nhị như thế.)
Diablo gật đầu một mình và rời khỏi phòng mà không để ý gì đến hai cô gái nữa.
「Hai người, vừa phải thôi đấy――」
Nói bằng một giọng nhỏ nhẹ để hai người kia không nghe thấy được, Diablo bỏ lại căn phòng phía sau lưng.