Xin chào! Gobuta đây.
Hôm nay tôi sẽ kể về buổi tập huấn của tôi với lão g… à không, Hakurou-sensei. Đầu khóa huấn luyện, lão dạy tôi về ‘Cảm nhận nguy hiểm’.
“Gobuta, việc quan trọng nhất trong chiến đấu là đừng để bị đánh lén. Nếu mi sở hữu skill ‘Cảm nhận ma thuật’ thì sẽ không sao. Nhưng để đạt được nó thì vẫn còn một con đường dài, nên hiện tại mi sẽ phải học cách cảm nhận bầu không khí xung quanh và nhận diện nguy hiểm.”
Dù lão ta chỉ dạy cho tôi một cách nghiêm túc, nhưng tôi vẫn chẳng hiểu gì cả. “Huh~hmm, Vậy à?” Thế là tôi quyết định bỏ ngoài tai mấy lời lão nói—
Siiia—!
Tôi cảm thấy đau nhói sau gáy ngay khi nghe thấy âm thanh đó. “Ayaa!” Lệ tuôn ra từ mắt tôi vì cơn đau đột ngột ấy.
“Đợi đã, Sen-Sensei! Người vừa làm gì vậy?”
Tôi cực kỳ hối hận vì đã hỏi câu đó.
“Đồ đần, không được bất cẩn! Muốn học được cách cảm nhận nguy hiểm xung quanh thì tốt nhất, mi nên tin rằng ta luôn nhắm vào mi. Nếu không muốn chịu đau thêm nữa, thì mi nên chú ý tập trung vào mọi đòn tấn công từ ta đi!”
Qua những lời lão ấy nói thì dường như tôi sẽ phải chịu rất nhiều rắc rối đây.
Lão già này, lão không hề đùa!
Chỉ nhìn vào mắt lão thôi mọi ý định phàn nàn của tôi cũng đã bị dập tan. Thứ đang hướng thẳng vào tôi là một nụ cười chỉ có thể thuộc về quỷ dữ.
“Cứ yên tâm. Thanh kiếm gỗ này chỉ có thể gấp đôi sự đau đớn mà nó gây ra, nhưng đổi lại, sát thương của nó sẽ bị giảm đi một nửa… Và ta sẽ không dùng toàn lực, thế nên chỉ một hay hai đòn sẽ không giết được mi đâu.”
Này này, lão già này điên rồi! Một hay hai đòn thì không sao, nhưng chẳng phải nếu nhận thêm thì chuyện sẽ tồi tệ sao?!
“Đợi đã!? Tức là nếu tôi bị đánh trúng nhiều lần—”
“Nghe kĩ đây Gobuta, mi không muốn chết, phải không? Vậy thì mi chỉ có duy nhất một câu trả lời thôi! Làm chủ nó và cho ta thấy đi. Truy dấu sát khí của ta và cho ta xem ‘Cảm nhận nguy hiểm’!”
Những gì tôi nói ra đều bị phớt lờ, và Haruko-sensei bắt đầu biến mất sau màn đối đáp mà tôi còn chẳng được nói ấy. Kể từ đó, từng ngày trôi qua là từng ngày tôi phải trải qua vô số nguy hiểm.
***
Thực sự đấy, cái thể loại trò đùa bệnh hoạn gì thế này!
Tôi vò đầu bứt tóc trong đau đớn.
“Lão ta nói vậy đấy…”
“Hiểu rồi, bài huấn luyện của Hakurou quả thực rất khó khăn.”
“Souei-san cũng nghĩ vậy à? Lão già ấy còn chẳng tha cho bất kì ai một tí nào nhỉ?”
“Dù tôi đồng ý với những gì cậu nói, cậu có thực sự nên thiếu cảnh giác như vậy không?”
“Tất nhiên rồi. Kiểu gì Souei-san chẳng cảm nhận được khi lão gì đó tới, phải không? Nên ở đây là an toàn nhất!”
“—Hmm!?”
Dù tôi có thể không đủ khả năng để làm vậy, tôi vẫn có thể yên tâm khi biết rằng quanh mình có những người đủ mạnh để che chắn cho mình.
Một kế hoạch hoàn hảo, tôi tự nhủ với bản thân.
“Mà này, vì sao mà ‘Cảm nhận nguy hiểm’ lại có thể là một skill dễ học chứ? Lão ta suốt ngày cứ vung đi vung lại cây kiếm gỗ thôi. Với người bị đánh thì chắc chắn là khó rồi. Làm thế nào mà Souei-san và những người khác có thể vượt qua bài huấn luyện đó vậy?”
“…Hmm. Về phần Benimaru, cậu ấy đã học được ‘Cảm nhận ma thuật’ trong giai đoạn đang học ‘Cảm nhận nguy hiểm’, nên bắt đầu luyện kiếm thuật mà không gặp mấy khó khăn. Tôi có thể cảm nhận được sát khí khá tự nhiên nên có thể chuyển ngay sang giai đoạn tiếp theo.”
“Vậy à…
vậy có lẽ anh không giúp gì được cho tôi rồi…”
“Nếu đó là những gì cậu muốn biết, có lẽ Shion có thể giúp cậu đấy.”
“Thế ư? Vậy tôi sẽ đến gặp Shion-san để xin lời khuyên!”
“Ahah. Nhớ cảnh giác trước khi tới đó…”
Tham khảo ý kiến mấy thần đồng như Souei-san hay Benimaru-san sẽ chẳng giúp gì được cho tôi. Nếu là Shion-san, cô ấy hẳn sẽ hiểu nỗi thống khổ của tôi. Tôi nên tới đó để xin hướng dẫn.
Sau khi tách ra khỏi Souei và hướng tới căng tin của Shion-san… Vì lí do nào đó, Souei-san hướng ánh nhìn thương hại về phía tôi. Cảm giác khá khó chịu.
Meh, chắc là anh ta đang hồi tưởng về bài luyện tập của mình trong quá khứ thôi…
“Nói chuyện xong chưa, Gobuta?”
“Piyaa!?”
Quá ngây thơ. Tôi đã bị phản bội!
Souei-san hẳn đã nhận thấy lão ta giữa cuộc nói chuyện.
“Mi gọi ai là ‘lão già’ hả, tên đần!”
Tôi thấy thanh kiếm gỗ được vung xuống ngay sau khi nghe thấy tiếng hét. Đây là ‘Cảm nhận nguy hiểm’ à? Nhưng đã quá muộn. Không thể né được thanh kiếm, nên tôi lại phải chịu một trận bị đập te tua bở Hakurou-sensei.
— Tôi nhận ra rằng việc dựa dẫm vào năng lực của người khác là rất nguy hiểm. Đó là bài học của ngày hôm nay.
***
Sau bao gian truân, tôi đã có thể học được vài điều dễ hiểu từ Shion-san.
“Không phức tạp như cậu nghĩ đâu, Gobuta. ‘Có gì đó không ổn.’ Nếu cậu có cảm giác như thế, thì cậu sẽ biết cảnh giác với điều gì. Cứ luyện tập đi rồi cậu sẽ sớm học được nó thôi! Mà, còn một việc quan trọng khác—”
Cô ấy khuyên tôi với một nụ cười. Đơn giản mà nói, dường như đó cũng giống như giác quan thứ sáu vậy. Tạm thời thì tôi hiểu được tới đó.
“Hôm nay tôi rất tự tin về khả năng nấu nướng của mình đấy! Này Gobuta, tới ăn thử và nêu cảm nghĩ đi!”
Tệ rồi.
THỰC SỰ tệ rồi!
Một bầu không khí (mùi) nguy hiểm hơn cả mấy bài luyện tập của Haruko-sensei từ từ lan tới tôi.
Phải tới lúc này, thật đấy! Tới lúc này tôi mới học được ‘Cảm nhận nguy hiểm’.
<>
Wow! Thật ư?! Tôi vừa mới đạt được thứ tôi muốn bằng cách không ai ngờ tới. Cảm on nhé, Souei-san, lời khuyên của anh đã phát huy được tác dụng rồi đó.
Nhưng….
Nếu ăn thứ đó thì sẽ cực kỳ nguy hiểm, nên tôi phải chạy ngay!
Chà, hẹn lần sau gặp lại nhé!