Hoặc Đúng Hơn Là Cái Cách Mà Tôi Ngừng Lo Lắng và Bắt Đầu Thích Mặc Đồ Khác Giới
========
Vào ngày đó, những nữ cư dân sinh sống tại đây lẳng lặng mà làm việc. Tất cả họ đều hướng mắt về phía tòa nhà kia như thể có gì đó đang ở trong tâm trí họ vậy. Bên trong tòa nhà đó, các cô gái đang thận trọng tổ chức một cuộc họp bàn chiến thuật.
“Được rồi, Haruna-san, công đoạn chuẩn bị không bị trì trệ gì chứ?”
“Vâng, Shuna-sama. Mọi thứ đều đang diễn ra theo kế hoạch.”
Mọi việc chắc chắn sẽ ổn nếu nó dưới tay cô ấy. Shuna gật đầu đáp lại, vẻ hài lòng hiện rõ lên khuôn mặt cô.
“Shion, phía cô không có vấn đề gì chứ?”
“Không hề, Shuna-sama. Cứ để mọi chuyện cho tôi!”
“… Vậy à. Vậy thì hãy nhớ rằng vai trò của cô chính là mấu chốt để kế hoạch này thành công đấy.”
“Tất nhiên ạ! Ngài đừng lo!”
Không như những gì Shuna cảm nhận được từ Haruna, cô cảm thấy hơi lo khi hỏi Shion. Tuy nhiên, kế hoạch này sẽ không thể thành công mà không có sự trợ giúp của cô ấy. Dù hơi mâu thuẫn, Shuna vẫn gật đầu đáp lại Shion. Cả ba nhìn nhau một lần nữa rồi bắt đầu di chuyển tiến hành nhiệm vụ của mình.
***
Hôm nay là một ngày đẹp trời. Tôi (Rimuru) dạo phố để kiểm tra công cuộc xây dựng thị trấn. Do hôm nay Shion không ở cùng với tôi, nên tôi phải tự mình bước xuống phố. Mà, slime thì chẳng có chân, nên thế này giống như đang trườn hơn là đang bước – cơ mà thế cũng chẳng quan trọng lắm. Điều quan trọng ở đây là lâu lắm rồi tôi mới được một mình dạo chơi loanh quanh.
Tuy nhiên, khoảnh khắc thảnh thơi ấy đã sớm phải kết thúc.
“Ngài đây rồi, Rimuru-sama!” Shion lao tới ôm chầm lấy tôi, cọ má vào tôi và nở nụ cười. Tôi chẳng muốn nghĩ nhiều đâu, vì chuyện này xảy ra suốt, nhưng có khi nào cô ấy coi tôi như pet của cổ không? Nah, cái cảm giác tới từ bộ ngực này thật thoải mái, nên tôi cũng chẳng tính phàn nàn.
Nói vậy thôi, chứ cứ để yên thế này thì cũng không hay cho lắm. Thế nên, tôi chuyển sang dạng người và nhảy ra khỏi ngực của Shion, đương nhiên là cũng hơi tiếc một chút.
“Cô tới đây tìm ta có việc gì vậy?”
“A, phải rồi! Shuna-sama nhờ tôi gọi Rimuru-sama tới…”
Hmm? Shuna đang tìm mình à? Hiểu rồi, thế tức là Shion vắng mặt là vì cô ấy phải tới chỗ Shuna. Như thế thì tình huống này cũng dễ hiểu thôi.
“Được rồi, để ta tới xem cô ấy có cần gì không.”
“Vâng!”
Cứ như thế, tôi ghé qua chỗ của Shuna mà không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra cả… Và đó chính là khởi đầu của sai lầm của tôi, mà tôi cũng không có lí do gì để nhận ra điều đó…
Khi tôi bước vào, Shuna chào tôi với một nụ cười tươi như thường lệ. Tôi cảm giác như thể tất cả mọi cô gái tại xưởng may này đều trở nên căng thẳng khi tôi vào trong xưởng. Chắc chỉ là tưởng tượng thôi, Shuna vẫn cư xử như mọi khi mà.
“Đây, mời ngài dùng trà!”
Ngay lúc đó, Shion bưng khay trà bước vào.
Tôi cảm ơn rồi với lấy tách trà…
“Oh! Tôi V Ô C Ù N G X I N L Ỗ I!”
Shion nói với cái biểu cảm xứng được trao giải Oscar trong khi vô tư đổ trà lên người tôi. Dù tôi vốn sở hữu kháng nhiệt và cũng chẳng cảm nhận được hơi nóng gì từ chỗ trà này, tôi vẫn la toáng lên “Nóng qué!?” theo phản xạ. Hóa ra là chỗ trà này ngay từ đầu đã hoàn toàn lạnh tanh. Có lẽ nào, họ đã tính đổ trà lên tôi từ đầu? Tôi nghi ngờ nhìn sang phía Shion…
Rồi cánh cửa bật mở. “Ayyya Rimuru-sama! Ngài cứ ở im trong bộ đồ này thì sẽ bị cảm mất!” Haruna nói trong khi chạy lại gần phía tôi.
— MẮC BẪY RỒI! —
Khoảnh khắc tôi nhận ra thì đã quá muộn.
“Đ-Đợi đã! Các người, các người tính làm gì!?”
“Ara ara, bộ này sẽ hợp với ngài lắm đây!”
“Bộ này chắc hẳn cũng hợp với ngài lắm đó, Rimuru-sama!”
“Xin hãy thử cả bộ này nữa! Đây là bộ mà tuyệt nhất của tôi, tôi đã làm nó trong khi nghĩ về ngài đó, Rimuru-sama!”
“C-Chờ đã nào! Nghe lệnh của ta đi.”
Quần áo của tôi bị lột sạch bởi những cánh tay bủa vây từ tứ phương tám hướng. Chuyện xảy ra tiếp theo ấy à, nó là nguyên một bữa tiệc hóa trang. Mấy bộ đồ họ ép tôi mặc gồm–đồ thủy thủ, đồ vu nữ, trang phục quân đôi, đầm nữ chúa, vân vân và mây mây.
Việc họ biết về mấy thể loại trang phục này cũng hoàn toàn dễ hiểu, vì tất cả chỗ này đều từ mấy bản khắc gỗ của tôi mà ra. Dường như ngay lúc mấy bản khắc ấy lọt vào tầm mắt cánh phụ nữ là trí tưởng tượng của họ đã bắt đầu bay cao bay xa rồi. Lần này thì lỗi là do tôi khi đã không tiêu hủy mấy bản khắc gỗ của mình. Mà, tôi có cảm giác như mình đang bị đối xử như một con búp bê vậy, buộc phải chơi với họ tới khi nào họ hài lòng mới thôi. Shion thì đặt toàn bộ tâm hồn vào buổi trình diễn thời trang này với đôi mắt lấp lánh, trong khi Shuna liên tục ghi chép những điểm cần được cải thiện. Tôi đã hoàn toàn bỏ cuộc ngay từ lúc chuyện này bắt đầu đầu rồi, vì tôi thừa biết rằng trong cả đám này chẳng có nấy một ai là đồng minh của tôi.
Một bài học đắt giá—Nếu tôi làm mọi chuyện một cách vô lo, thì nghiệp sẽ tích tụ và một ngày nào đó quật lại tôi!
Và nhờ mấy bản khắc của mình, tôi tin rằng sắp tới sẽ có khá nhiều bộ đồ độc đáo được sản xuất. Và nhờ vậy, vùng đất này sớm sẽ được biết tới với cái danh thánh địa may mặc. Nhưng câu chuyện đó sẽ được kể vào một ngày khác.