Hoặc đúng hơn là Gobuta bị nhốt trong kén.
======
Chào mọi người, Gobuta đây!
Hiện tại, tôi đang chịu hình phạt của Rimuru-sama. Hình phạt này tên là “Kén Địa Ngục”, bị trói chặt trong dây và treo lên trần nhà.
Nghe ghê tai vậy thôi, chứ chẳng hề có chút đau đớn hay gì cả. Hiện tại, tôi đang thư giãn và ở trong trạng thái tương đối tự do. Ai mà ngờ được là thế này lại thoải mái phết. Và vì những sợi dây này rất dẻo, nên thực tế thì cơ thể tôi hoàn toàn có thể di chuyển được. Dù vậy, dù tôi có cố cựa quậy tới mức nào đi chăng nữa thì những sợi dây này cũng không chịu đứt, và kết quả sau một lúc cố giãy là một cơn buồn nôn. Thế là, tôi quyết định cứ ở im một chỗ cho lành.
Tâm trí tôi lúc này đang hướng tới một sự thật còn đau lòng hơn cả việc chỉ có một mình ở đây. Rimuru-sama và những người khác đã đi tới câu lạc bộ Bướm-gì-gì-đó mà không đem tôi theo cùng! Thật quá đỗi bất công. Tôi cũng muốn tới đó…
Cơ mà, tôi thực sự đang phải đối mặt với một vấn đề ở đây đây…
Tôi biết chắc rằng việc tự mình thoát ra khỏi cái kén này là không thể, hy vọng duy nhất lúc này là triệu hồi cộng sự lang nha của tôi tới giúp. Nhưng làm sao mà tôi có thể làm thế được cơ chứ? Thậm chỉ cả đội trưởng Rigur cũng không làm được cơ mà. Dù vậy thì có lẽ tôi không cần lo lắng, vì nếu mà tôi bị ngài ấy bỏ lại một mình thế này thì chắc đó sẽ chỉ là chuyện đơn giản. Đây hẳn là thử thách của Rimuru-sama. Mà dù vậy thì ngài ấy vẫn bẩn tính quá đi mất, tôi chỉ ngủ quên có một chút thôi mà… Nhưng nếu tôi nói vậy trước mặt mọi người thì sẽ chỉ tổ khiến đội trưởng Rigur và trưởng lão Rigurd nổi đóa thôi. Tốt nhất là không nên để cho họ biết.
Phàn nàn vậy thôi, chứ bị thế này cũng chẳng đau đớn hay khó chịu gì cả, ngoài việc chán ra. Nhưng rốt cuộc thì Rimuru-sama vẫn rất hiền hậu và dịu dàng. Đó hẳn là lí do mọi người ai cũng yêu mến ngài ấy.
Mà, chắc hẳn ngài ấy sẽ gỡ tôi xuống khi quay lại đây và ngày mai, tôi chỉ cần cố chịu qua đêm nay là được.
***
Lạ thật.
Đêm đã qua và trời đã sáng, vậy mà Rimuru-sama và những người khác vẫn chưa về. Có chuyện gì đã xảy ra sao? Chắc họ đang đi ngắm cảnh ở đâu đó hoặc đang kiếm chỗ ngủ qua đêm thôi. Mà nói thực nhé, tôi bắt đầu cảm thấy đói rồi đấy. Mong rằng họ sẽ sớm quay trở lại.
***
Tệ rồi đây… Đã ba ngày rồi mà Rimuru-sama và những người khác vẫn chưa quay trở lại. Đáng lo đấy, nhưng mà—ngay lúc này tôi chẳng còn thời gian để mà lo mấy việc khác nữa!
Hiện tại, tôi đang rơi vào một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng. Mặc dù có cái bụng hoàn toàn rỗng tuếch đã rất tệ rồi, một vấn đề đáng lo ngại hơn đã xuất hiện.
piii ~~~~~~ guruguruguru…
Đau bụng quá… Nhịn tiểu thì tôi đã cố nhịn trước rồi, nhưng giờ thì tôi đang phải chịu đựng một thứ khác. Dưới sự công kích từ cả hai cái lỗ, tôi cảm thấy như thể tâm trí của tôi đang được rèn tới mức cùng cực.
Còn nữa—Ahh! Lúc này tôi đang bị treo lơ lửng bên trong phòng khách, mà ngay phía dưới tôi là nguyên một tấm thảm lông. Nếu đây chỉ là nền đá thì mọi chuyện sẽ khác, cơ mà nếu tôi làm bẩn một thứ trông có vẻ đắt tiền như thế này, thậm chí Kaijin-san cũng sẽ nổi khùng… Cả Rimuru-sama cũng vậy, ngài ấy chắc chắn sẽ giận tôi nếu tôi gây ra thảm họa trong căn phòng này, nhất là đối với một kẻ chẳng bao giờ chú ý khi ngài ấy giảng giải mấy thứ như vệ sinh và tắm rửa như tôi.
Có vẻ như, ngay bây giờ, tình thế hiện tại không chỉ khiến tôi khó chịu, mà còn đặt tôi vào nguy hiểm. Vậy tôi nên làm gì bây giờ… Không, chuyện không hề nhỏ đâu… tệ rồi đây…
Cơ thể tôi bắt đầu run lẩy bẩy khi cố chịu đựng, truyền những rung động ấy lên cái kén, và nó bắt đầu kích thích ham muốn xả hết mấy việc tế nhị ấy ra ngoài. Nếu cứ như vậy, sẽ chỉ là vấn đề thời gian trước khi đại bi kịch xảy ra. Việc nới lỏng sợi dây này ra gần như không thể, nên tôi buộc phải đợi Rimuru-sama quay về. Không còn giải pháp; tôi đã hoàn toàn cạn kiệt ý tưởng. Mồ hôi túa ra và bắt đầu chảy xuống, đổ thằng vào mắt tôi và khiến tầm nhìn trở nên lu mờ. Nếu chẳng còn cách nào khác, thì có lẽ mình nên bỏ cuộc, và xả hết ra—
Không, đợi đã? Nói mới nhớ… Trong lúc đang tuyệt vọng, tôi nghe thấy một giọng nói vang lên từ thiên đường:
“Nếu cảm thấy muốn bỏ cuộc ấy, thì hãy cố gọi cộng sự của mình lên mà tự cứu bản thân đi!”
Phải, Rimuru-sama đã nói vậy. Tôi chắc chắn đang bị thử thách! Biết được điều đó, tôi phải gọi cộng sự của mình lên ngay lập tức.
Người anh em, mau tới đây đi! Nếu cậu không thể đến kịp lúc, một chuyện cực kỳ tồi tệ sẽ xảy ra đấy!!
Tôi nói như vậy trong lòng, và cũng cảm thấy được nó đã truyền tới lang nha, vốn là điều mà nó chưa nhận được bao giờ.
Hình như là tới thật rồi!
Và cứ thế, tôi tiếp tục cố gắng sau lần thử đầu tiên, và cuối cùng cũng có thể liên kết được ý thức với nó vào lần thứ ba. Nếu cố gắng là điều cần để làm được việc này, thì việc nó đã quá đợn giản bởi tinh thần tôi đã luyện việc đó từ mấy hôm trước tới giờ rồi.
Cuối cùng, tôi đã có thể triệu hồi được cộng sự trước khi đạt tới giới hạn và nhờ nó chở tôi vào nhà vệ sinh.
Việc sau đó khi tôi hoàn toàn kiệt quệ sau khi xả hết tất cả ra trong nhà vệ sinh sẽ là một bí mật.
May thay, mọi chuyện diễn ra ngay trước ngày Rimuru-sama trở về, đủ thời gian để tôi có thể xóa sạch mọi dấu vết. Thực sự thì tôi khá bất ngờ khi có thể triệu hồi được cộng sự của mình đấy, đồng thời cũng làm tôi vui lên một chút.
Nhưng chắc chắn, tôi sẽ không nói cho ai biết rằng mình đã suýt thất bại khi làm vậy. Tôi sẽ mang theo bí mật này xuống mồ.
Thành công của tôi là nhờ sự nỗ lực, và đây chính là câu chuyện đó!