Mười phút sau...
“Ahahaha. Xin lỗi vì đã cho tiểu thư ra rìa khỏi cuộc trò chuyện nghe.”
“Dạ không sao.”
『Có vẻ như Fran có thể tiếp tục sử dụng tôi như vũ khí chính của em ấy. Thế giờ thay cho yêu cầu trước đó, ông làm cho con bé một cái bao kiếm, được chứ?』
“Dĩ nhiên là được! Rồi cậu sẽ thấy bao kiếm nhứt hạng là thế nào.”
『Chúng tôi không có nhiều tiền đâu, ông làm ơn đừng đầu tư quá... Ngoài ra thì cô bé cũng cần một bộ giáp nữa.』
“Được thôi. Cậu có nhiêu?”
『Bởi vì phải mua sắm một số thứ thiết yếu khác cũng như trang trải tiền trọ,... Chúng tôi có thể bỏ ra tối đa 150,000 Vàng.』
Hiện tại chúng tôi không ngại sử dụng trang bị giá rẻ lắm. Nhưng tôi cũng tò mò rằng với 150,000 Vàng, chúng tôi có thể mua được tối đa bao nhiêu thứ một thợ rèn bí kĩ nổi danh.
“Để xem... Chà, bởi vì ta khá là có cảm tình với hai người, ta đồng ý làm cho tiểu thư đây một bộ giáp hoàn chỉnh cùng với cả bao kiếm với mức giá ấy luôn.”
『Ông chắc chứ? Tôi không biết nói sao nữa, ông đã quá hào phóng với chúng tôi rồi.』
“Hêy, đừng bận lòng gì cả. Thế tiểu thư muốn giáp kiểu gì? Chuyên môn của ta là kim loại, nhưng nghề thuộc da ta cũng rành lắm nhé.”
『Em thích thế nào?』
“Em muốn gì đó nhẹ.”
“Vậy giáp da thôi. Tiểu thư muốn ta gia cố thêm kim loại ở những chỗ trọng yếu không?”
“Dạ vâng, cháu muốn.”
“Giáp mũ thì sao?”
“Cháu không muốn đội gì hết. Nó khiến cháu chẳng thấy gì cả.”
“Nếu thế ta có thể làm cho tiểu thư vòng tai dành riêng cho thú nhân tộc. Cháu chỉ cần đeo nó lên tai thôi, không cần khuyên hay xỏ gì đâu. Được chứ?”
“Dạ vâng.”
“Rồi. Tiểu thư ngồi yên đây một lúc.”
Garrus biến mất vào trong nhà kho của mình và trở lại với một bộ trang bị.
“Cháu mặc ướm thử chúng cho ta xem.”
Bộ trang bị ấy gồm có: Giáp váy Hỏa Viêm Ngưu, Vòng tay Liệt Miêu, Giày Độc Tiểu Long (Wyvern) và Vòng tai Thiên Bạc (Mithril) (thiết kế cho miêu nhân). Chỉ số phòng thủ của chúng không tệ chút nào, đã thế còn có kèm thêm cả Kháng Hỏa, Kháng Chấn Động, Kháng Tê Liệt, Kháng Độc và Kháng Ma pháp nữa. So với giáp của Chủ Hội hay Donadrond thì rõ ràng là chưa bằng, nhưng có thể nói là được hơn so với mặt bằng chung.
Chúng cũng chẳng nặng nề như mấy bộ giáp hiệp sĩ thời trung cổ. Thậm chí phần nửa dưới của nó chỉ là một chiếc váy trắng kèm tất đen kéo đến đầu gối mà thôi. Màu cơ bản của chúng là đen và trắng, nhìn chung rất hợp với Fran. Chú trọng bề ngoài là thế, nhưng khả năng phòng thủ vẫn còn đó. Phần giáp ngực được củng cố bằng cả da luyện lẫn kim loại chất lượng cao nên nó sẽ bảo vệ Fran rất tốt.
Không những thế, Garrus còn tặng kèm cho Fran một vài bộ quần áo bình thường nữa. Tất nhiên là chúng chẳng có khả năng phòng thủ gì rồi, tuy nhiên, chất vải không chê vào đâu được.
『Tất cả chỗ này đều có vẻ mắc tiền quá. Ông thật sự cho chúng tôi hết sao?』
“Ta còn phải nói đi nói lại đến bao giờ nữa? Tất nhiên rồi, đừng khách sáo gì cả! Mạo hiểm giả cần trang bị xứng đáng với tài năng của mình. Có trời đất chứng giám chẳng trang bị của ta sánh được với thanh ma kiếm nào cả. Thêm nữa, ta cũng không bị lỗ lắm đâu.”
『Ông lão tốt quá trời luôn, đúng không Fran.』
“Cảm ơn ông ạ.”
“Chớ quên ghé qua chỗ ta thường xuyên trong tương lai nhé? Nghiên cứu vũ khí có trí tuệ từ lâu là mơ ước của ta đó.”
『Đừng có làm gì kì lạ với tôi nghe.』
“Cùng lắm ta chỉ sử dụng Thẩm Định và Con mắt Đánh giá thôi.”
『Chỉ vậy thì chắc cũng không sao.』
“Ồ hút quên. Cậu có thể mang đến cho ta vật liệu. Ta có thể rèn trang bị cho tiểu thư từ chúng đấy. Giá tất nhiên sẽ rẻ hơn rất nhiều.”
Tôi ngay lập tức nghĩ đến chỗ nguyên vật liệu cao cấp đến giờ tôi vẫn bỏ xó trong Rương Đa Chiều. Bán chúng cho Công Hội thì đang mời quá nhiều rắc rối vào người rồi, nên sự lựa chọn an toàn nhất là đưa chúng cho Garrus để làm trang bị.
“Cháu có vật liệu.”
『Chúng tôi chưa muốn nổi tiếng lắm nên không dám bán cho công hội. Ông có thể rèn cho chúng tôi trang bị từ chúng chứ?』
“Ồ? Cậu đang nói đến vật liệu gì đây?”
『Hạng C và D.』
Hạng C là mức mà triều đình các vương quốc bắt đầu can dự và lập tức cử Đoàn Hiệp Sĩ của họ đi chinh phạt ngay khi chúng đến gần thành phố nào đó. Chỉ có mạo hiểm giả hạng B hoặc hơn mới đơn độc chiến đấu với chúng được.
『Có căn phòng nào trống không?』
“Lối này. Lát nữa cậu mới mang đến hả?”
“Chúng cháu mang ra bây giờ.”
“Tiểu thư có túi vật phẩm hử? Sao ta không thấy cái nào trên người quý cô vậy...”
Ông ta nói phải, Fran không có cái túi vật phẩm nào cả. Em ấy chỉ mặc một chiếc váy, đôi xăng đan, và có tôi treo trên lưng.
『Em ấy đang nói đến kĩ năng của tôi ấy mà.』
“Thật thú vị... Ta không tưởng tượng được chuyện một thanh kiếm có thể cất trữ đồ đạc đấy.”
Tôi ngó lơ mấy lời lẩm nhẩm của Garrus rồi tiến vào bên trong căn phòng trống. Xét đến việc nơi này không lát gạch sàn và trần nhà được thiết kế khá cao, chỗ này ắt hẳn là nhà kho.
『Đây.』
Tôi bắt đầu lấy đồ ra từ Rương Đa Chiều. Tôi bắt đầu với răng, nanh, vuốt và da của Bạo chúa Nanh kiếm. Kế đến là nanh và vảy của Song trùng Xà. Sau đó, tôi lấy ra vỏ và da của Rùa Thần Công. Tất cả chỗ ấy dễ dàng khiến cả nơi này chật kín.
Về phần Hoạn thực Slime Chúa tôi chỉ kể cho ông lão nghe về nó mà thôi. Tôi mà mang nó ra là cả căn phòng này bị nhấn chìm bởi dịch nhớt của nó mất. Tôi sẽ để dành nó cho đến khi tìm được thùng để đựng.
“Ôi trời... Cậu tự mình diệt trừ hết bọn chúng đó hả? Đây chẳng phải là quái vật hạng C và D sao.”
『Phải.』
“Một mình tiểu thư và cậu à?”
『Chính xác thì chỉ tôi mà thôi. Tôi có thể tự bay lượn với Tâm Linh Lực.』
“Hahahaha! Quá dữ! Chà, đó cũng là một cách để sử dụng kĩ năng đó nhể.”
『Lúc chưa có nhiều kĩ năng thì tôi đành phải sáng tạo thôi.』
“Được rồi, với chỗ này ta có thể rèn được nhiều trang bị tốt lắm đấy. Cơ mà cảnh báo trước nghe: Cho đến khi đã tăng thêm được vài cấp nữa thì tiểu thư không mặc được chúng đâu.”
Tôi không bất ngờ lắm. Trang bị làm từ nguyên liệu cao cấp thế mà.
“Da chất lượng thế này một mình ta ta không xử lí nổi rồi. Chắc phải thuê thêm nhân lực rồi. Có lẽ...”
『Uầy, Garrus?』
“Ặc, cho ta thứ lỗi. Đã lâu lắm rồi ta chưa được rớ đến nguyên liệu thượng hạng thế này nên có chút phấn khích. Không biết hai người còn bất ngờ gì giấu dưới tay áo nữa không đây.” Ông lão quả thật đang bừng bừng nhiệt huyết.
“Vậy ông sẽ làm cho cháu?”
“Tất nhiên!”
『Chúng tôi phải trả bao nhiêu để được đặt trang bị từ ông đây?』
“Để xem... Cậu đã mang tới chỗ của ta nguyên liệu rồi, nhưng ta cũng phải lấy cậu 3 triệu Vàng.”
『Đệch, đắt thật.』
“Cậu có muốn bán lại cho ta chỗ nguyên liệu còn lại không?”
『Được thôi. Còn lại bao nhiêu ông cứ lấy hết đi.』
“Thế cũng tiện cho đôi bên hơn. Cỡ người tiểu thư làm gì cần đến toàn bộ nguyên liệu, nên ta sẽ mua số còn lại và dùng nó trừ đi chi phí rèn đúc. Đồng ý chứ?”
『Được rồi.』
“Thỏa thuận hoàn tất.”
『Khi nào thì chúng tôi đến nhận trang bị được?』
“Cũng cỡ một tháng đấy.”
『Lâu hơn tôi tưởng...』
“Tin ta đi, thế là nhanh đấy. Không ngắn nữa đâu, đời nào ta lại dám đối xử tầm bậy với nguyên liệu cao cấp thế này! Ta cũng cần phải đặt hàng thêm một số nguyên liệu khác nữa, không vội được.”
『Cũng đành vậy nhỉ. Em thấy như vậy ổn chứ, Fran?』
“Dạ vâng. Cháu rất mong chờ.”
“Thành phẩm sẽ nhất hạng nhé, yên tâm.”
Sau đó chúng tôi cũng đổ xác con Hoạn Thực Slime Chúa vào mấy cái thùng Garrus đã chuẩn bị sẵn cho ông ấy luôn. Có vẻ như nó cũng có ít nhiều công dụng cần thiết.
“Cô cậu có viên tinh thạch nào không?”
“Dạ không.”
“Ah, tiếc thế.”
『Tinh thạch cũng có thể được dùng để làm giáp à?』
“Ờ. Có chúng, trang bị sẽ nhận thêm chúc phúc. Lấy nanh con Song Trùng Xà này làm ví dụ nhé. Dùng nó đúc làm giáp sẽ cho cậu Kháng Độc Trung Cấp, còn rèn vũ khí sẽ cho cậu Nanh Độc. Nếu trong quá trình chế tạo có thêm viên tinh thạch của nó nữa, cậu sẽ nhận thêm chỉ số Kháng Độc và Nanh Động Cao cấp. Dùng tinh thạch của mấy con quái vật khác cũng được, nhưng muốn đạt hiệu quả cao nhất thì trang bị và tinh thạch phải cùng một loài.”
Tôi không biết tinh thạch có thể được sử dụng theo cách đó đấy. Không may là có bao nhiêu tôi hấp thụ hết sạch rồi. Có lẽ từ lúc này trở đi tôi nên cất trữ những viên tinh thạch đến từ bọn quái vật có kĩ năng mà tôi đã sở hữu rồi thì hơn. Lúc nào cần, tôi luôn có thể lấy chúng ra mà.
『Chúng tôi sẽ tìm thêm.』
“Ờ, tốt nhất nên thế.”
『Có lẽ cũng đến lúc chúng tôi nên ra về rồi.』
“Bye-bye.”
『Đã làm phiền ông nhiều rồi.』
“Hahaha! Cứ chờ đến lúc hai cô cậu thấy được trang bị của mình nhé! À, vỏ kiếm của cậu ba ngày nữa xong. Nhớ ghé qua lấy.”
『Tất nhiên rồi.』
Chúng tôi không chỉ đã sử dụng nguyên liệu hiếm hiệu quả mà không chuốc lấy sự chú ý, mà còn sắm được trang bị thiệt tốt nữa. Thật may là chúng tôi đã gặp được ông lão.
『Em trông tuyệt lắm đấy, Fran. Ra dáng mạo hiểm giả thực thụ rồi đó.』
“Cảm ơn anh.”
『Để xem... Ờ, em cần nội y không?』
“Dạ không.”
『C—Chắc chứ?』
Váy...Không quần lót... Em ấy nói không cần, nên chắc không sao...
Không không không. Vấn đề này không khoang nhượng được. Biết là khó khăn, nhưng nếu tôi không đối mặt với chuyện này ngày hôm nay, tôi sẽ chạy trốn mãi mãi mất!
Thoáng đãng thế là không được, tôi không muốn Fran mất đi sự nữ tính của mình. Tôi phải chủ động!
『Không. Chúng ta— sẽ đến cửa hàng nội y ngay bây giờ!』
Đã được mười phút kể từ khi chúng tôi rời chỗ của Garrus.
『Đến nơi rồi.』
“Nhiều diềm quá,” Nhìn qua cửa sổ và thấy vô số nội y được trang trí bằng diềm đang được trưng bày bên trong cửa hàng, Fran nhận xét.
『Có vẻ đối tượng cửa hàng này nhắm đến là các bà vợ nhỉ.』
Không biết vì sao, nhưng tôi thực sự cảm thấy như tim mình đang đập thình thịch. Thân là đàn ông chắc bị vậy cũng khó tránh khỏi. Đây là lần đầu tiên tôi bước chân vào cửa hàng như thế này đấy, cả hai kiếp sống.
“Chào mừng quý khách.”
“Nn.”
“Em là mạo hiểm giả?”
Người tiếp viên là một cô gái trẻ với mái tóc xanh dương cắt ngắn, thoáng quá giống như nhân vật trong thể loại khoa học viễn tưởng hơn là huyễn tưởng. Giọng nói của cổ cũng khiến tôi nghĩ rằng cô ta thuộc kiểu người có xu hướng nổi loạn.
“Em đang tìm mua cái gì đây? Bọn chị có bán từ đồ lót hằng ngày đến mấy thứ quyến rũ hơn phù hợp cho cả việc chiến đấu lẫn phục vụ ngày thường.”
(Em cần lấy thứ gì?)
『Nhắc lại theo anh nhé.』
(Dạ vâng.)
“Nội y cho năm ngày. Càng dễ giặt càng tốt.”
“Ờ hớ.”
“Em cũng cần thêm áo lót mặc dưới áo giáp.”
“Cũng cho năm ngày à?”
“Dạ vâng.”
“Kích thước nhỏ nhất bọn chị có nằm ở hướng này. Có gu nào em đặc biệt thích không?”
“Dạ không.”
“Không có ư! Không thể chấp nhận được, một cô bé dễ thương như em mà không có gu nào là không thể chấp nhận được!”
Hóa ra chủ cửa hàng từng là một mạo hiểm giả. Cô cảm thấy không hài lòng vì tìm đỏ mắt không ra nơi nào bán nội y vừa dễ thương vừa có thể mặc để chiến đấu, thế là cổ quyết định tự làm lấy luôn. Cô ấy hiện đang hợp tác với cửa hàng này để bán một số đồ dùng đặc biệt nhắm đến các mạo hiểm giả nữ.
“Da trắng, tóc đen, mắt đen, đôi tai cũng đen. Thứ này sẽ hợp với em đấy.”
Th—Thứ tai nghiệt gì đâu? Màu đen? Đã thế còn có thêm cái lỗ đuôi mèo dân gian vẫn hay đồn đại nữa?
Hư hỏng, quá sức hư hỏng rồi! Cơ mà cũng vì thế mà nó lại số dzách!
“Cái này được thiết kế dành riêng cho người thú. Có chừa chỗ cho đuôi của em đấy, thấy sao?”
Không biết nói sao luôn đấy. Cơ mà chắc cũng hơi quá ‘nhớn’ cho Fran rồi. Em ấy chưa ở cái tuổi lo chuyện trai gái, cần gì quan tâm đến chuyện quyến rũ bọn đực rựa. Cô bé cần thứ gì đó dễ thương hơn.
Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, nữ tiếp tân lấy ra một thứ khác.
“Bọn chị còn nhiều thứ khác lắm nhé. Như cái này thì em thấy sao?”
Quần sọc. Có trời đất chứng giám, đó là quần lót sọc không sai đâu được. Đã thế còn sọc xanh trắng huyền thoại nữa chứ!
“Này nữa nè.”
Mười trên mười, chẳng chê vào đâu được. Nhìn thoáng qua,mấy chiếc quần lót này cũng chỉ là những chiếc màu kem bình thường, nhưng nhìn kĩ lại thì chúng còn được trang trí thêm diềm và ruy-băng nữa, tinh tế cực kì. Cô ấy cứ lấy ra cho chúng tôi xem hết cái này đến cái khác. Tuy nhiên chúng cũng thường gặp vấn đề hoặc về tính co giãn, hoặc là hơi bó sát quá.
“Cái này bọn chị có thể tạo lỗ để đuôi cho em bây giờ luôn.”
“Vậy em sẽ lấy cái này và cái kia.”“Rồi. Em ưng cái gì nữa không?”
Phụ nữ cần gì để sinh hoạt hằng ngày nhỉ? Kem rửa mặt? Ồ, phải rồi— chúng tôi nên lấy luôn một bộ chăm sóc da nữa.
“Đồ chăm sóc da? Nếu chị có.”
“Tất nhiên. Bọn chị có nguyên bộ luôn là chuyện khác.”
“Cái nào cũng được.”
“Đây.”
Có vẻ như ở đây không bán áo ngực nhỉ. Đó là bởi nơi này không bán, hay là trình độ văn minh ở thế giới này chưa phát triển đến mức đó? Mà Fran cũng là lol— kiểu ngực nhỏ, cũng chưa thực sự cần lắm.
“Vậy năm ngày đồ lót và áo lót... Một cặp áo thoáng khí và quần ngắn... Em cần thêm bộ đồ ngủ không?”
“Cho em một cặp.”
“Rồi. Một bánh xà phòng rửa mặt và khăn tắm...”
Không biết xà phòng ở thế giới này như thế nào nhỉ?
“Cái này được làm từ dược liệu, đảm bảo giữ cho làn da của em mềm mại và mượt mà. Nó cũng không có mùi hương gì, rất phù hợp với các mạo hiểm giả như em.
Cũng phải nhỉ. Đi săn quái vật mà thơm như hoa thì thật ngớ ngẩn.
Chúng tôi cũng mua thêm những thứ mà nữ tiếp viên khuyên nữa. Cổ có vẻ đang khá là vui, có vẻ không phải ngày nào cô ấy cũng gặp được người nào mua nhiều thứ như chúng tôi. Khi chúng tôi rời đi, cô cũng đến tận cửa để tiễn.
“Cảm ơn em rất nhiều!”
Tôi còn phải dạy cho Fran cách giặt giũ quần áo nữa, kẻo em ấy xé rách chúng hết. Tại sao tôi không làm dùm cô bé luôn? Không, hoàn toàn không. Thú tính đàn ông là thứ không đùa được. Em ấy phải tự làm lấy việc đó. Chắc tôi sẽ tự ném mình vào lò lửa nếu tôi lỡ nhìn con bé bằng đôi mắt dâm tà mất.
Nửa tiếng sau...
Chúng tôi hiện đang đứng trước nhà trọ mà người tiếp viên khi nãy giới thiệu cho. Theo như cô gái ấy nói, nơi này khá phổ biến với các mạo hiểm giả nữ. Mặt ngoài của nó nhìn cũng đẹp đấy chứ, tôi khá là ưng ý đấy.
Rồi chúng tôi bước vào bên trong.
Quầy lễ tân được sửa soạn rất tử tế. Trên các mặt bàn là những chậu hoa xinh xắn. Tôi thử dùng Tâm Linh Lực quẹt thử lên các bề mặt xem thử và không có lấy một hạt bụi. Được. Nhà trọ này ngon lành.
“Master, anh giống ba của em quá.”
『Xin lỗi em, Frannie, nhưng anh đang giúp em hưởng những gì tốt nhất có thể!』
“Kính chào.”
Đứng sau quầy lễ tân là một cô gái trẻ tầm hai mươi.
“Nơi này còn phòng?”
“Em đến đây một mình à?”
“Dạ vâng.”
“Phụ huynh của em đâu?”
Thân là trẻ con tự thân đi thuê phòng rắc rối quá nhỉ.
『Fran, lấy ra cho cô ta xem thẻ hội của em.』
“Đây.”
“Chờ đã, cái này là thật ư?”
“Dạ vâng.”
Cô gái bị sốc trước tấm thẻ hội một lúc trước khi xác nhận tấm thẻ.
“Chà, có vẻ em là mạo hiểm giả nên chắc không sao. Nơi này 300 Vàng một đêm. Với 400 Vàng, em sẽ nhận kèm bữa ăn nữa. Mọi phòng đều là phòng đơn. Em chọn mức giá nào?”
『Tối nay cứ thuê trước một đêm kèm bữa ăn đi.』
“Cho em một đêm kèm bữa.”
“Được rồi. Đây, chìa khóa của em. Nhớ cẩn thận với vật tư của mình nhé.”
“Dạ vâng.”
Sau đó cô ấy liệt kê các mức giá dịch vụ nhà trọ cung cấp, nhưng tôi bỏ qua. Chúng tôi có thể sử dụng ma thuật hoặc kĩ năng để thay thế đèn cầy và nấu nước nóng. Ngoài ra thì tôi cũng khá là ngạc nhiên khi ở đây người ta có bán kem đánh răng đấy, nhưng chúng tôi có phép thuật làm sạch nên chẳng cần lắm.
“Em có thể mang tờ phiếu này đến căn tin để đổi lấy bữa ăn. Em cứ thoải mái đến đó lúc nào cũng được.”
Cô ấy đưa cho chúng tôi hai phiếu ăn. Việc căn tin luôn mở cửa bất cứ lúc nào trong ngày thật sự rất tuyệt. Tuy nhiên, trong rương đồ chúng tôi còn khá là dư dả thịt quái vật. Sẽ lợi cho túi tiền của chúng tôi hơn nhiều nếu mang chúng ra nấu. Bữa sau chúng tôi phải tự nấu đồ ăn cho mình mới được. Tôi chỉ cần nấu thiệt nhiều thứ rồi ném tất vào Rương, thế là khi nào cần thì chỉ việc mang ra mà thôi.
Nhưng tôi có thể nấu nhiều món đến như vậy ở đâu? Fran sẽ phát ngấy nếu tôi cứ cho con bé ăn đồ nướng và xiêng mất. Tôi muốn thực đơn của em ấy phong phú hơn, nhưng trước đó tôi cần phải tìm cho mình một căn bếp phù hợp mới được.
Chúng tôi lên lầu và hướng đến phòng mình, căn phòng 204, nằm ở góc hành lang.
“Đây?”
『Ồ, phòng được đấy chứ.』
Căn phòng rất sạch và thoáng. Ở góc là một chiếc giường và một cái bàn có ngăn kéo nhỏ. Bên cạnh đó, nơi này còn có thêm giá treo quần áo và giá treo vũ khí trên tường nữa. Một nơi dễ chịu để nghỉ ngơi. Căn nhà trọ này đúng là không chê vào đâu được.
“Master, em có vào nhầm phòng không?”
『Đúng rồi đấy chứ. Phòng chúng ta đó. Sao thế?』
“Nó tuyệt quá.”
Lúc đó, tôi chợt giật mình.
Bốn năm. Trong suốt bốn năm ròng rã, Fran là nô lệ của kẻ khác, bị tước hết mọi thứ. Với em ấy, căn phòng mà tôi nghĩ là bình thường này rõ ràng từ lâu chỉ tồn tại trong giấc mơ mà thôi. Tôi khóc mất, Fran của tôi tội nghiệp chết mất! Yên tâm, anh sẽ khiến em trở thành cô gái hạnh phúc nhất trên đời! Cơ mà trước đó tôi phải dỗ dành cô bé mới được.
『Làm gì đến mức đó. Phòng này chỉ thường thôi.』
“Thật ư?”
『Trăm phần trăm. Từ giờ trở đi, em sẽ được ngủ trong những căn phòng ít nhất như thế này, đảm bảo luôn.』
“Whoaaa!” Fran hô vang, đấm nắm đấm của mình lên trời. “Thật mừng khi có anh ở bên, Master.”
『Thật à?』
“Em cảm thấy như mình vừa trở thành một người thành công.”
『Thế thì hơi quá rồi.』
“Thời của em đã đến.”
Biểu cảm lạnh nhạt của cô bé đã vỡ ra thành cảm xúc vui sướng, em ấy hạnh phúc đến thế đấy. Tôi thực sự mừng khi thấy cô bé như vậy.
*** (Fakebi: 2000 chữ mới cập nhập)
Chúng tôi muốn dành khoảng thời gian còn lại trong ngày để nghỉ ngơi, nhưng rồi tôi chợt sực nhớ ra là chúng tôi còn cần đi mua sắm thêm nữa.
『Trước khi đêm xuống thì em muốn đi mua sắm một chút không?』
“Chúng ta sẽ mua gì?”
『Gia vị và dụng cụ nấu nướng. Em có thích đồ ăn anh nấu không?』
“Dạ có.”
『Thêm gia vị, những món ấy sẽ ngon gấp bội phần đấy.』
“Vậy phải mua đi gia vị ngay thôi.”
『Người ta thường bán chúng ở tiệm tạp hóa. Anh nghĩ là cô tiếp viên có thể giới thiệu cho chúng ta đến một chỗ đấy.』
“Dạ vâng.”
『Chúng ta cũng chẳng để lại tư trang gì trong phòng, nhưng cứ hãy cẩn thận khóa cửa lại.』
“Phải ha.”
Chúng tôi nhờ nữ tiếp viên chỉ đường đến một tiệm tạp hóa mà cô ấy ưng ý. Và hóa ra có ngay một tiệm như vậy gần cạnh nhà trọ, cũng trên cùng một con đường.
『Cái này nhỉ.』
Bảng hiệu ghi “Tạp hóa Hổ Nanh Kiếm”
“Hổ nanh kiếm?”
『Đây mà là “tiệm tạp hóa” ấy hả.』
“Nhưng đây là cửa hàng duy nhất.”
Fran nói đúng—quanh đây không còn bất cứ cửa hàng nào khác nữa. Tôi khẽ thở dài, xốc lại tinh thần, và chúng tôi bước vào bên trong.
Tiếng chuông cửa vang lên.
“Chào đằng đó!”
Bên trông cũng bình thường đấy chứ, nếu không chú ý đến ông chú chủ tiệm đồ sộ đang đứng quán. Ổng chào chúng tôi với chất giọng trầm cực kì nam tính, tưởng như nghe được cả mùi xạ hương từ ổng.
“Tạp hóa?”
“Phải. Đừng chú ý nhiều đến tên tiệm, đây chính xác là cửa hàng tạp hóa đấy.”
Rõ ràng là cái tên hơi bị lệch lạc quá rồi. Ai lại gọi tiệm tạp hóa của mình là Hổ Nanh Kiếm kia chứ. Đã thế, chủ quán còn trông như kiểu người thường xuyên ăn sống quái vật và ngủ tại hang động như ngủ ở nhà chứ không có chút gì để gợi lên hình ảnh một anh nhân viên nhiệt tình săn sóc khách hàng đằng sau quầy tính tiền cả. Chỉ cần quan sát những bước chân của ông ta thôi là đủ để khẳng định ổng không phải một tay mọt sách nào đó tốt nghiệp từ trường lớp kinh doanh nào ráo. Dù vậy, tôi cũng muốn thử Thẩm Định cho chắc.
___
Tên: Rufus
Tuổi: 41
Tộc: Nhân loại
Nghề: Thương nhân
Lv: 30
HP: 188 | MGC: 73 | STR: 150 | AGI: 77
Kĩ năng:
Vận chuyển 3; Phân tách 4; Thu thập 4; Số học 1; Giao thương 2; Búa Chiến Kĩ 4; Búa Chiến Thuật 6; Truy vết 2; Kháng Lạnh 2; Nấu nướng 1; Thao túng Linh lực; Cự Nhân Sát Chiêu
Danh hiệu: Khổng Lồ Chi Đồ (Đồ tể của những kẻ khổng lồ)
Trang bị: Tạp dề thương nhân, khuyên tai tính toán
___
Thương nhân bình thường đừng mơ có được chỉ số như ổng. Chắc chắn ổng đã từng là một mạo hiểm giả trung cấp chiến đấu ở hàng trước. Nội việc chức nghiệp của ông ta là thương nhân mà kĩ năng tính toán lẫn giao thương cấp độ thấp đến thế thật sự lạc loài.
“Mạo hiểm giả?”
“Đã từng thôi, đến nay bác giải nghệ cũng đã được ba năm rồi. Giấc mơ của bác từ lâu không phải là mạo hiểm, mà là làm chủ một cửa hàng. Và sau trải qua chừng đó chuyện thì cuối cùng bác ở đây, với cửa hàng mình.”
“Tên không dễ thương. Tại sao?”
『Fran! Lịch sự nào.』
“Hahaha! Phải ha, người ta cũng hay nói bác như vậy. Chuyện là khi mới mở cửa hàng, bác cần một thứ gì đó đặc biệt để thổi chút sức sống vào nơi này. Và sau cùng thì bác quyết định treo cục cưng kia lên.”
Chủ cửa hàng chỉ đến thủ cấp của con hổ nanh kiếm treo bên trong. Trông nó như đang gầm lên đe dọa kẻ thù y hệt như hồi còn sống.
“Ngầu quá.”
“Phải chứ? Tiếc là hầu hết các chị em phụ nữ đều không niềm nở với nó lắm.”
Nơi này có ổn không đấy? Chắc nếu chúng tôi không được giới thiệu đến đây, tôi đã ngoảnh mặt mặt quay ra cửa rồi.
Trong lúc Fran còn đang nói chuyện, tôi thử quan sát xung quanh. Các mặt hàng nơi này có bán cũng khá đa dạng, từ gia vị đến vật dụng hằng ngày, và tất cả cũng được trưng bày rất tử tế.
“Mà đằng nào đi nữa thì có vẻ bác đang làm phiền cháu rồi. Cứ thoải mái nhé.”
『Đi lấy những gì chúng ta cần nào.』
“Dạ vâng.”
Có muốn mua gì đi nữa thì thứ chúng tôi cần nhất vẫn chính là muối và tiêu. Tiện nơi này cũng có bán đường và một số gia vị khác nên chúng tôi cũng lấy luôn. Thêm vào đó, chúng tôi cũng cần đĩa và muỗn.
Giữa chừng, tôi chợt cảm thấy lo thay cho tính an ninh của cửa hàng này. Các mặt hàng được trưng bày rất thoáng, giống như ở Nhật vậy. Với số lượng tội phạm ở thế giới này thì làm vậy khó có chuyện không gặp ăn cắp vặt được...
Suy nghĩ đến đó, tôi chợt nhìn sang ông chủ cửa hàng. Ờ, là ổng thì chắc chẳng sao đâu. Trưng bày tự do như vậy cũng là một cách để ổng khẳng định với khách hàng rằng nơi này rất an toàn.
Cuối cùng thì chúng tôi chi ra khoảng 3,000 Vàng. Không phải ai cũng hào phóng đến thế, thành ra ổng ưa chúng tôi đến mức đã gọi to “Chúc may mắn và nhớ ghé lại nhé” sau khi tiễn.
『Vậy là còn 40,000 Vàng.』
“Chúng ta nên đi đâu nữa?”
『Nếu có thêm ít potion nữa thì tốt quá, nhưng...』
Chúng hơi đắt so với giá trị mà chúng có thể mang lại cho chúng tôi.
“Nhưng chúng ta đã có ma pháp trị thương rồi mà.”
『Cấp độ của chúng còn thấp. Cùng lắm cũng chỉ giúp em giảm đau mà thôi.』
“Lên cấp cho chúng?”
『Anh đang nghĩ đến chuyện đó.』
Chúng tôi vẫn còn 27 điểm tiến hóa. Để lên một cấp, chúng tôi phải chỉ 2 điểm. Thế nên, chúng tôi có thể đẩy thêm một kĩ năng từ cấp độ 1 lên tối đa nữa. Tuy nhiên, tính tôi khá là khó chịu với việc chi tiêu mạnh tay như vậy.
『Chúng ta còn nhiều kĩ năng khác để lên cấp nữa.』
“Như những cái nào cơ?”
『Chẳng hạn Kiếm Kĩ này.』
Sau bài sát hạch, Chủ Hội đã kể với chúng rằng kĩ năng Long Nha chúng tôi đã thi triển là kĩ năng trung cấp của Kiếm Kĩ. Kiếm Kĩ của chúng tôi đang cấp 7. Nghĩ đến sát thương mà kĩ năng cao cấp có thể mang lại, nâng kĩ năng ấy lên cấp 10 không phải cũng khá là quan trọng sao?
“Phải ha.”
『Đúng nhỉ?』
Tuy nhiên, cấp độ của Kiếm Kĩ không thể vượt quá cấp độ của Kiếm Thuật. Nếu đã xác định nâng Kiếm Kĩ lên tối đa, chúng tôi cũng cần phải nâng Kiếm Thuật theo nữa. Cứ cái này kéo theo cái kia thì chừng nào điểm mới đủ.
Ưu tiên tiếp theo của chúng tôi chính là Song Trùng Thuật. Cơ bản thì ở cấp độ hiện tại, gọi nó là rác rưởi được, nhưng sau khi đã nâng cấp lên được rồi thì sao? Nó có thể trở thành con bài tẩy cực kì giá trị với chúng tôi như nó với con Song Trùng Xà. Trong trường hợp nguy hiểm, nó có thể trở thành quân cảm tử của chúng tôi, hoặc trở thành lá chắn sinh tử cho Fran. Ở phiên bản người của tôi thì cũng dễ thuê phòng hơn nữa chứ.
“Nghe tuyệt quá.”
『Ừm.』
Chúng tôi cũng không nên bỏ qua các kĩ năng phòng thủ: Hồi phục Tức thời, Đề kháng Nguyền rủa Trạng thái, và Chống chịu Sát thương Vật lí. Trông bọn nó có vẻ nhàm chán, nhưng trong chiến đấu, chúng chắc chắn sẽ trở thành phao cứu sinh cho chúng tôi. Ba kĩ năng ấy còn là ba kĩ năng cao cấp, hơi bị khó để học được nữa chứ.
Cấp độ của Fran còn lè tè. Em ấy mà nhận phải một đòn trực diện từ quái vật trung cấp một cái là chết chắc. Trước khi con bé tăng thêm được vài cấp nữa, tôi phải đảm bảo là Fran sẽ sống sót trong mọi tình huống. Phòng thủ đâu vào đó đã rồi hẵn đầu tư hơn vào mảng công kích.
“Em chưa suy nghĩ kĩ đến đó.”
『Anh nghĩ là tăng cấp cho Hồi phục Tức thời một chút chắc cũng không sao đâu.』
Nó phối hợp rất tốt với Ma pháp Trị thương. Tất nhiên, không như ma pháp Trị thương, chúng tôi không thể dùng nó để cứu người khác được.
Có lẽ việc tập trung vào một kĩ năng nhất định sẽ tốt hơn là chia đều ra, cho mỗi kĩ năng một ít điểm tiến hóa.
『Thiệt tình là cái nào cũng ngon lành hết.』
Chúng tôi trở về nhà trọ rồi thảo luận tiếp, và quyết định đầu tư vào Ma pháp Trị thương. Nó không chỉ vô cùng hữu ích mà còn mở khóa cho chúng tôi kĩ năng Chế Thuốc chống lại hầu hết trạng thái bất lợi. Nếu Fran rơi vào tình huống hiểm nghèo, tôi cũng sẽ có một công cụ để giúp em ấy trở về an toàn.
Chúng tôi cũng đồng thời nhận được Ma pháp Hồi phục luôn. Có vẻ như nó là phiên bản cao cấp hơn của Ma pháp Trị thương, như Liệt hỏa Thuật với Hỏa Thuật vậy. Nó còn kèm theo cả Tái tạo và Khôi Phục Cao cấp nữa chứ. Cả hai đều ở cấp 1. Tái tạo cũng như Khôi phục, nhưng nó là kĩ năng nội tại, hồi phục chúng tôi từng chút một không ngừng nghỉ. Còn Khôi phục Cao cấp có thể chữa lành các chi dù chúng đã bị dập nát. Cả hai đều cực kì giá trị.
Cuối cùng chúng tôi nhận được danh hiệu Hồi Phục Sư, có vẻ như có độ hiếm tương đương với Hỏa Pháp Sư.
『Với cái này thì chúng ta cũng ít nhiều đỡ lo hơn khi bị thương rồi nhỉ.』
“Dạ vâng.”
『Ngày mai em muốn làm gì? Chúng ta có thể đến công hội và nhận nhiệm vụ luôn? Tiền cũng còn nhiều, nên nếu em muốn dành ra một ngày để nghỉ ngơi thì cũng không sao hết.』
“Em muốn làm nhiệm vụ.”
『Em chắc chưa? Làm nhiệm vụ là phải rời thành đấy.』
“Dạ, chắc chắn.”
『Vậy thì ngày mai chúng ta sẽ đến công hội.』
“Nn. Mong chờ.”
『Ừm. Chúng ta cũng cần em thăng cấp nhỉ.』
“Rồi sau đó, chúng ta sẽ làm gì?”
『Em có mong ước gì không, Fran? Anh sẽ giúp em có được bất cứ thứ gì.』
“Bất cứ thứ gì...”
『Nghĩ đến điều gì chưa?』
“Nnn...?”
『Hahaha. Chà, chúng ta cũng đâu vội gì, nhỉ. Em cứ từ từ nghĩ cũng được.』
“Dạ vâng. Em sẽ suy nghĩ thêm.”