Chương 744 - (Góc nhìn từ Mộc quái)
Behemoth bị 〖Phản Akashic〗 đánh bay nằm bẹp ra đất.
Ánh sáng xanh 〖Tái sinh bất diệt〗 trên người tôi biến mất.
〖Phản Akashic〗 mạnh thật, nhưng nó tiêu tốn nhiều MP hơn mong đợi.
〖Cân bằng sự sống〗 cho phép tôi cầm cự, nhưng tốc độ khôi phục ma lực cuối cùng đã giảm xuống mức quá thấp.
Tôi cạn MP rồi, chấn thương từ cú đánh vừa rồi vẫn chưa lành lặn hoàn toàn.
Cơ thể tôi đã chạm tới giới hạn.Tôi lê lết đến chỗ Behemoth.
Nếu nó còn đứng dậy được thì tôi chẳng còn cách nào để ứng phó.
Những hạt ánh sáng phân tán từ cơ thể đối tượng.
Tôi nhớ khi Thánh nhân Jornes sắp chết, cô ta cũng tan biến theo cách tương tự.
Tôi kiệt sức và khuỵu xuống.
Thật đáng mừng… tôi đã đánh bại Ma thú vương.
『Heh... Không ngờ rằng, sau khi trở thành nô lệ của Thần thánh, ta lại chịu thua bởi một kẻ thậm chí chẳng có lấy Kỹ năng linh thiêng』
Behemoth nói chuyện với tôi bằng 〖Thần giao cách cảm〗.
『Ngươi đã giải phóng xiềng xích cho ta… Cảm ơn, người anh hùng bằng gỗ. Và… xin lỗi』
Tôi nhận được lời đền đáp từ kẻ thù sau trận chiến dài.
Có vẻ như bản tính vốn có của nó không quá hung hăn.
『Hãy tự hào lên... Trong tất cả những đối thủ mà ta biết, ta tin chính bản thân mình là quái thú mạnh thứ hai trong lịch sử. Nhưng giờ ngươi đã chiếm được vị trí đó』
Tôi lắc đầu.
『Người mạnh nhất là sếp của ta. Vị trí thứ ba cũng đủ để ta hài lòng rồi』
『Vậy sao... Từ trong bóng tối ta nguyện cầu cho chủ nhân của ngươi có thể thay đổi được thế giới này』
Thân thể Behemoth phân rã thành những hạt ánh sáng và lan tỏa vào không khí.
【Đã nhận được 307500 điểm kinh nghiệm】
【Cấp độ của 〖Mộc long Sephirotic〗 đã tăng từ 74 lên 113】
Tôi nhận được số điểm kinh nghiệm cực lớn.
Cấp độ đã tăng vọt.
Nhưng dù sao 〖Thần hủy diệt〗 vẫn sẽ sớm dẫn dắt tôi đến cái chết, thế nên cũng vô nghĩa…
“Mộc quái…”
Aro loạng choạng đến bên cạnh tôi.
『Cô chủ… có nhìn thấy chưa? Em thắng rồi. Hêhê, chắc chắn sếp sẽ hú hồn lắm đây. Chúng ta chỉ định làm chậm chân nó lại, ai ngờ đánh bại luôn…』
“Hình thái của cậu… là… Có phải là điều mà Long thần đã khuyên không nên…?”
Giọng cô ấy khàn khàn.
Giống như lo sợ suy đoán của mình.
『Đúng vậy. Thân thể em rồi sẽ nhanh chóng vỡ vụn』
Nước mắt chảy dài trên gương mặt, và cô ấy ôm chặt chân tôi.
“Xin lỗi… tôi rất lấy làm tiếc, Mộc quái. Là lỗi của tôi… Do tôi quá liều lĩnh và ích kỷ, lại còn vội vàng nữa…! Bản thân tôi có trở thành vật thế mạng cũng không sao, nhưng thế này… là điều tôi chẳng bao giờ muốn…!”
Tôi lắc đầu.
『Cô vì muốn bảo vệ quê nhà của mình, cô xem trọng nơi đó còn hơn cả mạng sống. Em vì muốn bảo vệ cô, người quan trọng hơn cả mạng sống của mình. Chỉ thế thôi… Kỳ lạ thay, em không cảm thấy đau buồn. Em lại càng cảm thấy hãnh diện vì đã có thể gìn giữ được một người thân đáng trân quý』
Tôi tự hỏi liệu đây có phải là cảm xúc của người sếp bên trái khi cô ấy hy sinh tính mạng chiến đấu với Mục nát hay không?
“Mộc quái…”
『Em cao quá nên không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô. Em muốn gửi lời từ biệt bằng một hình thức quen thuộc hơn』
Tôi kích hoạt 〖Mộc thần hóa〗.
Thân thể nhanh chóng thu nhỏ lại thành hình dáng tròn trịa màu xanh lá cây của mình.
『Như thế này thoải mái hơn nhiều. Bây giờ em có thể nhìn thấy cô kỹ càng』
Aro quỳ xuống ôm chầm lấy tôi.
“Mộc quái… Xin lỗi cậu… Tôi vô cùng xin lỗi… Và… cảm ơn. Rất vui vì được quen biết cậu. Tôi sẽ không bao giờ quên cậu đâu."
『Quen biết cô cũng là niềm vinh hạnh dành cho em』
Tôi vuốt lưng cô ấy bằng đôi cánh.
『Cô chủ Aro… Thành thật mà nói, em hơi sợ khi sẽ biến mất. Cô có chấp nhận một yêu cầu cá nhân không? Hãy ôm em như thế này cho đến khi em ra đi?』
"Được chứ…"
Cô ấy siết cái ôm lại.
Đột nhiên, khu vực xung quanh chúng tôi đã trở thành một cánh đồng hoa từ lúc nào.
Dường như là kết quả của việc ma lực của tôi bị rò rỉ ra ngoài.
『Khung cảnh thật đẹp phải không?』
"Đúng thế…"
Hình như tôi đã tới thiên đường hơi bị sớm.
Nhưng nếu là khung cảnh cuối cùng dành cho tôi thì cũng không tồi.