Chương 712 – Trả giá bằng cánh tay (Góc nhìn từ Adofu)
Nằm gục dưới đất, Adofu nhìn Orthus
“Grrr, graaaaaa!”
Đầu bên trái của nó thở hổn hển vì đau, trong khi đầu bên phải trừng mắt Adofu với vẻ thù ghét.
“Tôi đã làm được, có vẻ thế này là hết sức rồi…”
Adofu thều thào khi quan sát phần vai trái bị cụt.
『Thật là một cảnh tượng ngoạn mục. Không ngờ một kẻ yếu đuối như vậy lại sẵn sàng hy sinh một cánh tay』
Ares thích thú tán dương.
“Graah!”
Đầu bên trái của Orthus phun ra máu và thanh kiếm gãy.
“Guuu.”
Đầu bên phải gầm gừ, và một vòng phép xuất hiện bên trong đầu bên trái.
Nỗi đau trên gương mặt nó dịu đi.
“Một dạng kỹ năng 〖Hồi sức〗…”
Thiệt hại mà Adofu dành toàn bộ sức lực của mình gây ra đã được chữa lành một cách nhanh chóng.
Ông ấy suy sụp.
Mặc dù có ý định thách đấu Ares, nhưng tất cả những gì ông có thể làm chỉ là trò giải trí.
Thực tế đó như một sự sỉ nhục.
Sự khác biệt về sức mạnh đơn giản là quá lớn.
『Tại sao phải thất vọng thế? Bất chấp sự kém cỏi, ngươi vẫn gây được sát thương cho thú cưng của ta. Đó là một kết quả tuyệt vời. Hãy hãnh diện về điều đó sau khi ngươi toi đời. Trừ khi ngươi thực sự nghĩ rằng bản thân có thể thách đấu với ta?』
“Ta biết mình sẽ không có cơ hội. Bởi vậy mới để những người khác chạy trốn… Ta cũng muốn hạ một đòn dứt khoát. Ước gì ít nhất có thể ném một hòn đá hay thứ gì đó…”
『Orthus, buổi biểu diễn kết thúc rồi. Ta rất hài lòng, chỉ cần giết chúng bằng một nhát cắn thôi.』
Theo hiệu lệnh của Ares, nó tiến đến chỗ Dylan.
“Khốn khiếp… Chúng ta chẳng đạt được gì cả! Tôi chưa thể chết được…!”
Dylan nắm chặt thanh kiếm của mình, nhưng anh thậm chí không thể nhấc nó lên.
『Ngươi tưởng có thể đánh bại Orthus của ta với cơ thể người phàm đó chăng? Hãy biết vị trí của mình, kẻ hèn mọn… Ta biết một số ít có thể đạt được kỳ tích như vậy chỉ là những người có được Kỹ năng linh thiêng』
Cả hai miệng của Orthus mở to khi nó chuẩn bị cắn cả phần thân trên và thân dưới của Dylan.
Gương mặt anh ta nhăn nhó vì sợ hãi.
“Chó chết… Chó chết!”
Anh ấy gào lên trong hoảng loạn.
Khi Orthus vừa phập tới.
Phần cửa sổ trên cao vỡ nát, những mảnh kính màu rơi xuống.
Người đàn ông lao qua cửa kính đáp xuống bên cạnh Dylan.
Thân người lực lưỡng, tóc bạc và cởi trần.
Một thanh kiếm vàng mảnh mai nắm trong tay.
“A- Anh là…?”
Adofu hỏi.
“M- Mái tóc bạc đó, đôi mắt vàng óng… Không thể nào!”
Dylan nhìn chằm chằm lấy người đàn ông, dường như đã quên mất thương tích trên người.
『Hôm nay có thật nhiều xáo trộn. Ta phát hiện ra tín hiệu của ngươi. Thật muốn khen ngợi cho sự trơ trẽn thế này, nhưng khiến ta bị gián đoạn cuộc vui thì phải dạy một bài học để răn đe những kẻ khác… Xé xác hắn ra, Orthus』
Ares vừa dứt câu.
Một đường màu đỏ chạy ngang qua cổ của Orthus.
Cả hai đầu của nó đứt rời, thân thể đổ gục.
『Cái gì…?』
Ares kinh ngạc.
Người dân Harenae xôn xao.
“Đ- Đây không phải là một kiếm sĩ tầm thường…!”
Adofu cũng không khỏi bất ngờ.
“Thợ săn rồng đích thực!? C- Chính là anh phải không? Không ai khác có thể cắt cổ nó dễ dàng như vậy!”
Dylan reo lên phấn khích.
Chàng thanh niên tóc bạc là Thợ săn rồng Volk.
Sau trận chiến với Thánh nhân Lilixira, Thần ngôn đã phóng thích 〖Chư hầu thánh linh〗 ra khắp nơi, đồng thời dẫn Irushia, Aro, và Mộc quái đưa đến một thế giới khác.
Bọn chúng sau đó phân tán theo các hướng khác nhau.
Từ cuộc đối thoại giữa Thần ngôn và Irushia, Volk suy luận rằng chúng sẽ nhắm mục tiêu vào những nơi mà Irushia từng đến và vì vậy đã đi theo một trong số chúng đến Harenae.
『Ngờ đâu một con người đơn thuần có thể giết chết Orthus của ta… Ngươi khiến ta cảm thấy hứng thú rồi đấy. Xưng danh đi』
Volk phớt lờ lời của Ares.
Anh ấy vung thanh kiếm giải phóng 〖Sóng xung kích〗.
Nó bay sượt qua Ares và khoét một lỗ lớn lên bức tường phía sau.
“Những ai có thể di chuyển hãy chạy ngay bây giờ. Nơi này chắc chắn sẽ sớm trở thành nấm mồ chôn. Ta sẽ cản tên quái vật này lại, nhưng chẳng có gì đảm bảo đâu.”
Volk nhắc nhở người dân.
Bất chấp sự hoang mang của họ, tất cả gật đầu rồi lo lắng di chuyển.
『Dám tỏ thái độ? Ta là vị vua hợp pháp của thế giới, Anh hùng Ares. Ngươi không nhận ra sự thiếu tôn trọng của mình hay sao?』
“Ares hả? Ta nhớ đã nghe qua cái tên đó trong sử sách. Một Anh hùng thời cổ đại, kẻ có ham muốn quyền lực dẫn đến việc bị phong ấn bởi sự trừng phạt của Thần thánh. Nếu ngươi đúng là Ares đó thì ta có thể hiểu tại sao.”
Volk cầm chặt kiếm.
『Xem ra ngươi đang đánh giá thấp ta rồi. Tốt lắm, ta sẽ rút kiếm ra một lần nữa… Ta đã hy vọng một đối thủ xứng tầm sẽ xuất hiện.』
“…Cứ ngỡ chẳng còn ai trên thế giới này để ta phải dày công vượt qua nữa, nhưng giờ có thể chiến đấu với một kiếm sĩ bước ra từ truyền thuyết. Không biết nên nói rằng thế giới này rộng hay hẹp. Nhưng ta biết ngươi là một tên quái nhân đáng kinh tởm. Vậy nên sẽ không có ý định chiến đấu sòng phẳng đâu.”
Từ cửa sổ trên cao mà Volk đã phá vỡ, một khối đá rộng tám mét rơi về phía Ares.
『Chán thật…』
Ares di chuyển để tránh hòn đá, nhưng nó bám theo hắn.
『Ta đã nói là chán rồi mà』
Ares vung thanh kiếm khổng lồ.
『〖Sóng xung kích〗!』
Khối đá bị nghiền thành bột.
Nhưng chưa phải là tất cả.
Toàn bộ phần mái của thánh đường bị thổi bay.
Trên khung dầm còn sót lại của tầng mái, một con nhện khổng lồ với phần thân trên của con người lộ diện…
Đó là Atlach-Nacha.
Cô ấy đã điều khiển viên đá bằng những sợi tơ của mình.
“…Thế ra đây là sức mạnh của Anh hùng mạnh nhất trong lịch sử. Điều này sẽ khó khăn đây.”
Volk lo lắng nhìn lên trần nhà.
Anh ta không ngờ rằng sức mạnh hủy diệt cực độ như vậy lại được giải phóng một cách hết sức bình thường.
『Kính sợ ta. Tôn sùng ta. Ta sẽ nhân từ tha cho ngươi. Ký ức khi đối mặt với ta nên được đốt cháy cùng linh hồn ngươi để nó có thể được mặc lấy một cách tự hào ngay cả sau khi chết. Tuy nhiên, tội bất kính sẽ không được dung thứ. Ta sẽ vui đùa với mạng sống của ngươi. Đừng mong đợi được chết nhanh chóng』