“Sao vậy, ngươi đang băn khoăn điều gì? Dù sao phong ấn đó cũng sẽ bị phá vỡ trong vài năm nữa thôi. Ngươi cũng là ma thuật sư thì nhìn qua là biết mà đúng không? Dù sao thì ta cũng sẽ giết hết bọn chúng, nếu ngươi phá vỡ phong ấn cho ta ngay bây giờ, ngươi có lẽ chỉ cứu được mạng của mình thôi. Nhưng đó cũng không phải một chuyện tồi đâu.”
Grimoire nhìn tôi và cười lớn.
Tôi tự hỏi liệu nó nghĩ tôi chịu cúi đầu hay không.
Câu trả lời của tôi, tất nhiên, đã được quyết định.
“Ta từ chối”
“Cái……cái gì!?”
Tôi tiếp tục nói với Grimoire đang rất ngạc nhiên.
“Ta không thể để một kẻ xấu xa với ý định phá hủy đất nước rời khỏi nơi này được. Ta sẽ sửa phong ấn. Và nó sẽ không thể bị phá vỡ trong một nghìn năm nữa.”
“Wa,wawawawawa, đợi đã!”
Khi tôi muốn chạm vào cuốn sách, Grimoire vội vàng ngăn cản lại.
“……Là lỗi của tôi. Đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài tôi nói chuyện với người khác, vì vậy tôi có chút lo lắng. Tôi xin lỗi, xin lỗi. Thật đấy. Tôi nghĩ lại rồi, những người đã phong ấn tôi là từ hàng trăm năm trước rồi, tôi không hề có ác cảm với người dân của đất nước này. Vậy nên, tôi sẽ không giết họ!”
Grimoire nói với biểu cảm khó hiểu. Tôi nhìn chằm chằm và hỏi.
“Thật sao?”
“À, phải rồi, nếu cậu phá vỡ phong ấn, tôi sẽ thực hiện bất cứ mong muốn gì của cậu! Đúng vậy, Lloyd, tôi có thể khiến cậu trở nên giàu có! Tôi có thể tạo ra vàng!”
Dứt lời, khi Grimoire mở lòng bàn tay ra, những hạt vàng tuôn trào từ đó.
Hể, ma thuật hệ sáng tạo à.
“Sao nào? Lloyd, tôi có thể cho cậu bao nhiêu tùy thích đấy?”
Tôi nhặt hạt vàng lên, “ừm” một cái rồi dùng ngón tay bóp nát nó.
“Cái gì!?”
“…… Đây là một phép sáng tạo không được cao cấp lắm. Ngươi đã cưỡng ép biến khối đá thành vàng à? Độ tinh khiết quá thấp, bên trong thì rỗng tuếch. Ngươi thậm chí còn không thể lừa được một thương gia mới vào nghề bằng thứ này.”
Ngay từ đầu thì, việc tạo ra vàng bằng ma thuật đã bị cấm rồi.
Với cả, tôi là một hoàng tử và tôi không hề thiếu thốn về tiền bạc.
“Mu,gugugu…… thế, thế bất tử thì sao! Tôi có thể cho cậu sự trường sinh bất lão!”
“Xin lỗi, nhưng ta không thích có thuật thức của người khác ở trên cơ thể mình. Đặc biệt là, việc kết hợp một thuật thức mạnh mẽ như bất lão, bất tử vào cơ thể con người có rủi ro rất cao.”
Ma thuật không phải là thứ toàn năng.
Nếu là ma thuật cấp thấp, thì có thể kiểm soát bằng cách sử dụng ma lực, nhưng một ma thuật có cấp độ quá cao sẽ tạo ra gánh nặng không chỉ cho ma thuật sư mà còn cho cả chủ thể.
Dù có thực hiện thuật thức bất tử một cách thật tỉ mỉ và công phu đi nữa, nó cũng mang theo một rủi ro khá lớn.
Ví dụ, tê liệt dây thần kinh nghiêm trọng hay là những khuyết tật vật lý.
Tôi không thể dễ dàng chấp nhận một thuật thức như vậy.
Nghe thấy điều đó, khuôn mặt Grimoire trở nên vặn vẹo.
“……Đúng như ta nghĩ, ta nên phong ấn ngươi lại thì hơn. Trông ngươi khá là nguy hiểm.”
“Wa, khoan đã! Khoan đã! Cầu xin cậu đấy! Tôi không hề nguy hiểm! Tôi là một con quỷ tốt! Chỉ là, tôi có đùa giỡn một chút trước khi bị phong ấn thôi!”
“Hhmm, nhưng có thể ngươi đang nói dối. Đúng như ta nghĩ, nên phong ấn ngươi lại……”
Ngay khi tôi chạm vào quyển sách.
“Vậy, vậy ma thuật thì sao……!”
Con quỷ buột miệng nói gì đó
“Ma thuật cổ xưa từ hàng trăm năm trước! Nếu là một ma thuật sư chắc chắn cậu sẽ có hứng thú với nó. Tôi sẽ nói cho cậu nghe! Thế nào! Lloyd!”
Nghĩ về điều đó một lúc, tôi gật đầu.
“―― thú vị đấy”
Khỏi cần phải nói, tôi thích ma thuật mà.
Ma thuật cổ xưa à. Truyền thuyết kể rằng nó có thể làm rung chuyển đất trời và gây ra lũ lụt, tôi nghe nói nó thậm chí có thể chia cắt đại dương.
Không biết có bao nhiêu phần trăm là thật nhỉ. Bằng mọi giá, tôi muốn nhìn thấy nó.
Nghe được lời tôi, gương mặt Grimoire sáng bừng.
“Đúng! Đúng vậy! Quả thực là vậy, ma thuật cổ xưa mà ít ai biết đến sẽ khiến cậu phải há hốc mồm đấy!”
“Ừ, ngươi thực sự sẽ nói cho ta biết sao?”
“Tất nhiên rồi! Vì vậy, Lloyd, hãy phá vỡ cái phong ấn đáng ghét này đi!”
“―― Được thôi”
Tôi chạm vào cuốn sách và mở ra một trang.
Vì phong ấn sắp bị phá vỡ, cuốn sách mở ra dễ dàng và bắt đầu lật với dao động lớn.
Từ rìa kéo dần vào giữa trang, các trang sách hóa đen rồi nát vụn ra
Những mảnh vỡ của cuốn sách bay trong không khí. Một làn gió thổi qua, và mọi thứ đã biến mất.
Phong ấn đã bị phá vỡ hoàn toàn.
“――Kuh”
Một giọng nói thầm vang vọng khắp phòng.
“Kuhahahahahaha! Không thể nào! Tên nhóc này thực sự đã phá vỡ phong ấn!”
Đám sương mù đen tụ lại một chỗ, và tạo ra hình dạng giống con người.
Với làn da xanh, hai sừng trên trán, đôi cánh như dơi, đuôi như rồng, thân trên rắn chắc, thân dưới như dê …… hình dạng người không ra người của nó xứng đáng gọi là ma nhân.
“Cảm giác thật tuyệt! Ta muốn hát mừng quá! Tự do! Ta đã tự do! Hyahhahahahahaha!”
Thấy Grimoire đang cười vui vẻ, tôi cất tiếng gọi.
“Tôi cũng rất vui. …… Vậy thì, bây giờ đã được chưa?”
“Ừm, à. Ngươi muốn ta dạy ngươi về ma thuật cổ đại à?”
Grimoire cười toe toét và bắt đầu tập hợp ma lực vào tay phải.
Ồ, đó là một lượng ma lực tuyệt vời. Nếu chỉ là so về ma lực, thì nó đã vượt trội hơn hẳn con người rồi.
Đúng như mong đợi về một ma nhân nhỉ. Trong khi tôi đang chiêm ngưỡng nó, Grimoire hướng tay phải về phía tôi.
Ngay lập tức, tầm nhìn của tôi bị nhuốm đen.
Ầm! Một vụ nổ lớn xảy ra, và một đám khói bụi dày đặc bốc lên.
“―― Đây là Hắc Thiểm Pháo (Black Flash cannon). Thế nào? Sức mạnh cũng khá đấy chứ hả…… Chà, ta không biết ngươi còn nghe được không.”
Nó bật cười. ――Tất nhiên, tôi có thể nghe rõ.
Tôi tạo ra một làn gió và thổi bay đám khói bụi trước mặt.
Grimoire nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc.
“Cái gì……!?”
“…… Ừm, đó là một ma thuật khá thú vị. Ma thuật cổ xưa là như vậy à.”
Thuật thức thật kỳ lạ. Dòng chảy ma lực, cấu tạo, phương pháp tạo ra và phương pháp kích hoạt không được sử dụng ở hiện tại cũng rất độc đáo. ……Rất thú vị.
“Có thể cho tôi xem thêm một chút được không?”
Khi tôi nói, Grimoire há hốc miệng vì một lý do nào đó.
______________________
Trans: Từ đây trở đi thì khoảng 2-3 ngày 1 chap nhé ae