“Lloyd de Saloum ạ, con đã đến.”
Một ngày nọ, tôi được gọi đến phòng ngai vàng.
Người gọi tôi là Vua của Saloum, và là cha của tôi, Charles de Saloum.
Một người đàn ông lớn tuổi ngồi trên ngai vàng ―― Charles chào đón tôi bằng một nụ cười rạng rỡ.
“Ồ, Lloyd đấy à. Lâu lắm rồi mới gặp con. Phải ba năm rồi nhỉ.”
“Vâng, từ sinh nhật thứ bảy của con ạ.”
Vì có nhiều trẻ em chết vì bệnh tật hoặc thương tích khi lên 7, nên sinh nhật 7 tuổi có ý nghĩa rất đặc biệt.
Chỉ khi đó, Charles bận rộn cũng dành thời gian đến gặp tôi.
Ừ thì, những lời tôi nhận được lúc đó là: “Bởi vì con là đứa con thứ bảy cách thế hệ trước rất xa, con không liên quan gì đến cuộc chiến hoàng gia, vì vậy con có thể làm bất cứ điều gì mà con muốn.”, đại khái là như vậy.
Dù sao thì đất nước cũng chỉ có một vị Vua duy nhất, và tôi nghĩ ông ấy phải bận rộn nhiều chuyện. Đôi khi, tôi nhìn thấy ông ấy đi bộ trên hành lang từ đằng xa.
Nhưng ông ấy có việc gì mà gọi tôi đến vào lúc này nhỉ …… Tôi khá là lo lắng.
Tôi cúi đầu xuống, nghe Charles nói chuyện một cách tẻ nhạt.
“Hừ~m, điều này làm ta nhớ tới những lần gặp nhau trước đây, con cũng y như vậy. Con thật là khách sáo, hay nói đúng hơn là không giống trẻ con chút nào. …… Con không định ôm người cha đã lâu không gặp của mình sao?”
“……Xin đừng đùa nữa ạ. Con thực sự không thể làm như vậy được.”
“Ừm, được thôi. Đây là chứng minh cho thấy con đã thành thục lễ nghi như thế nào. Này, lại gần một chút đi.”
“Vâng”
Trước mắt thì tâm trạng ông ấy có vẻ không tệ, tôi đoán là ông ấy cũng không tức giận.
Tôi đứng dậy và đi đến bên ông như được bảo.
Charles nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tôi, rồi chậm rãi gật đầu.
“……Hoo, gương mặt của con cũng dễ thương đấy chứ”
“Cảm ơn cha rất nhiều”
“Con đã học hỏi rất nhiều từ Sylpha và Albert rồi, đúng không? Có vẻ như con đang tập luyện kiếm thuật và ma thuật rất chăm chỉ.”
“! K, không hẳn! Con xin lỗi ……!”
Tôi vội vàng cúi đầu trước lời nói của Charles.
“Có gì phải xin lỗi chứ! Sylpha, người đang dạy kiếm thuật cho tất cả các con trai ta, cũng nói rằng tài kiếm thuật của con là giỏi nhất trong số tất cả các hoàng tử, và con là kiếm sĩ giỏi nhất đất nước! Albert, một trong những ma thuật sư giỏi nhất của lâu đài, cũng ghen tị với tài năng của con! Khi còn ở độ tuổi của con thì Albert còn không thể dùng được『Hỏa cầu』, vậy mà con lại còn điều khiển được nó một cách xuất sắc! Hai người trẻ tuổi tài năng đó đã nói như vậy đấy! Không thể dễ dàng bỏ qua những lời khen đó đâu!”
Charles ừm ừm gật đầu vui vẻ, khoanh hai tay lại.
…… Uwaah, cả hai người đều nói vậy ư.
Tôi nghĩ mình đã che giấu năng lực của mình rất tốt rồi, nhưng có vẻ như vẫn còn khá nửa vời.
Sau cùng, sử dụng ma thuật trong lâu đài rất nguy hiểm.
Nếu những đánh giá về tôi tăng quá cao, có khả năng tôi sẽ bị dính líu đến việc thừa kế ngai vàng, và nếu điều đó xảy ra, mọi chuyện sẽ rất phiền phức.
Tôi phải thận trọng hơn mới được. Nhưng vì tính cách của mình, tôi không thể ngừng học ma thuật được ……
“Ta kỳ vọng rất nhiều vào con đấy! Đó là lý do tại sao, hãy tiếp tục chăm chỉ rèn luyện nhé!”
“Eeto …… đúng vậy ……”
Khi thấy tôi trả lời một cách mơ hồ, Charles đã tối sầm mặt lại.
“…… Nhưng, dù con có giỏi đến đâu, ta cũng không thể thêm con vào danh sách kế vị ngai vàng được. Ta đã tự tay giáo dục những hoàng tử hàng đầu, cả Albert và những người khác, về điều đó. …… Thật đáng buồn nếu con tập luyện chăm chỉ với ý nghĩ như vậy. Ta nghĩ là ta nên nói điều này với con trước, đó là lý do vì sao ta gọi con đến đây.”
―― À, thì ra là vậy.
Nói cách khác, Charles đã hiểu lầm rằng tôi đang tập luyện chăm chỉ để thừa kế ngai vàng.
Tất nhiên, tôi không hề ý định làm điều đó, vì vậy tôi thở phào một cách nhẹ nhõm.
“Xin cha đừng lo lắng. Con chỉ làm những gì mình thích mà thôi, như con đã được bảo từ trước. Ngay từ đầu con đã không hứng thú với việc kế vị ngai vàng rồi.”
Theo lời tôi nói, Charles mở to mắt.
Và ông ấy nheo mắt lại, như thể bị ấn tượng.
“―― Ừm, ừm, con không hề suy sụp trước lời nói của ta, con nói hay lắm! Ta rất tự hào về con!”
Còn nữa, ông ấy nói với vẻ mặt rưng rưng.
…… Nhưng mà, tôi thực sự nghiêm túc đấy.
Nhìn Charles đang vô cùng phấn khích, tôi gãi gãi má.
“Yên tâm đi! Lloyd, nỗ lực của con sẽ không bao giờ là uổng phí! Vậy nên hãy tiếp tục tiến về phía trước với điều đó!”
“V-Vâng……”
“Ừm, giờ thì con lui xuống đi.”
Tôi không hiểu lắm, nhưng tạm thời tôi thấy nhẹ nhõm vì mình có thể tiếp tục duy trì cuộc sống hiện tại của mình.
Tôi thở phào nhẹ nhõm và quay lưng về phía Charles.
“…… Mặc dù, thằng bé không tỏ ra hứng thú với ngôi vị, nhưng nó vẫn rất nỗ lực…… thật tuyệt vời, nó mới chỉ có 10 tuổi. Không, có lẽ đó chính là đức tính cần có của một vị vua thực thụ. Ta có lẽ phải xem xét lại các ứng cử viên kế vị ngai vàng.”
Charles đang nói gì đó, nhưng nghe có vẻ không hay cho lắm.
Ờ, có lẽ là về chính trị. Xin lỗi nhưng tôi không có hứng thú.
Tôi chỉ muốn sớm về nhà và đọc sách. Tôi nhanh chóng rời khỏi phòng ngai vàng.