"Thứ lỗi, ta có thể làm phiền hai người một chút được không?"
Khi tôi đang nắm tay Shia và chuẩn bị rời khỏi phòng yết kiến, tể tướng đã lên tiếng gọi chúng tôi lại.
"Chuyện gì vậy?"
"Tất nhiên là chuyện về gia tộc Anderson. Đã năm mươi năm trôi qua kể từ sự kiện đó và nó gần như bị giấu kín trong vương quốc. Tiểu Công tước, làm sao ngài biết về chuyện của gia tộc Anderson?"
Tể tướng hỏi với ánh mắt nghi ngờ. Nếu hỏi tôi biết bằng cách nào, thì tất nhiên là do kiếp trước tôi là tác giả và đã nghĩ ra bối cảnh này, nhưng chắc chắn là không đời nào tôi có thể nói như vậy được.
"...Tình cờ, một trong những thuộc hạ của ta biết về sự kiện đó, và từ sự tò mò, ta đã điều tra về người duy nhất còn sống sót là Craig Anderson."
Tôi nhún vai và trả lời tể tướng một cách lấp lửng.
"Vậy sao... nhưng ta xin cảnh báo ngài, ngài đừng nên đào sâu quá vào vụ án này."
"Oh..."
Tôi nhìn tể tướng với ánh mắt đầy tò mò. Có lẽ ông ta biết về sự oan ức của nhà Anderson và những bí mật đằng sau nó. Với những người biết rõ sự thật, việc không muốn dính líu vào cũng là điều dễ hiểu.
"Cảm ơn ngài đã cảnh báo. Ta sẽ cẩn thận."
"Nhớ kỹ lời ta."
Chúng tôi chào tạm biệt tể tướng và rời khỏi hoàng cung.
◇
"Vậy Gil, ngài sẽ làm gì tiếp theo?"
Trên đường trở về, Shia đã lo lắng hỏi tôi như vậy.
"Tất nhiên là tìm gặp Craig Anderson ở vương đô và thuyết phục hắn ta. Mục tiêu của hắn ta là khôi phục lại gia tộc Anderson về thời kì hưng thịnh, nên nếu chúng ta có thể hứa hẹn điều gì đó như vậy, việc đàm phán cũng sẽ dễ dàng thôi."
"Nhưng... ngài đã hứa với Bệ hạ là sẽ làm sáng tỏ sự thật về vụ án năm mươi năm trước. Điều đó không hề dễ dàng khi đã qua từng ấy thời gian..."
"Đúng vậy. Vì thế, bước đầu tiên là nghe từ Craig Anderson."
Dù sao thì, với tư cách là tác giả, tôi đã biết rõ sự thật và cả nơi cất giấu bằng chứng. Nếu cần, tôi có thể chuẩn bị mọi thứ vào ngày mai.
Vấn đề lớn nhất là Craig Anderson. Với tính cách kỳ quặc nhất trong số các nhân vật, cùng với trí thông minh vượt trội, hắn ta thường hay coi thường người khác.
Vì vậy...
----------
"G-Gil, hẳn là trông em không có kì quặc chút nào phải không…?"
"T-tất nhiên là không rồi! Nhân tiện thì, quả nhiên là Shia mặc trang phục gì cũng đẹp hết!"
Về tới nhà, chúng tôi đã thay trang phục bình dân để tiếp cận Craig Anderson... nhưng ôi trời, Shia thật đẹp quá!
"A... Fufu, Cảm ơn ngài đã khen em. Và cả Gil cũng vậy, trông ngài cũng tuyệt vời hơn bất kỳ ai hết á."
"Cảm ơn em nhiều!"
Trước khuôn mặt tươi cười và nụ cười hạnh phúc đó, nó đã khiến cho giọng nói của tôi có phần phấn khích hơn mọi khi.
"Vậy thì thưa cậu chủ, xin hãy để tôi được hộ tống cho ngài."
"À, ta giao phó toàn bộ cho ông đó, Maurice."
Maurice cúi chào trang trọng, trong khi phía sau ông ấy, “chú chó” Harid đang nhìn với ánh mắt muốn theo chúng tôi. Tất nhiên, tôi phớt lờ.
"Vậy thì, chúng ta cùng đi thôi."
"Vâng ạ!"
Chúng tôi lên xe ngựa và hướng đến khu phố nơi Craig Anderson sống.
"Khu này trông có vẻ u ám quá."
"Đúng vậy... chúng ta đang tiến đến khu ổ chuột, nên cảm giác này cũng là dễ hiểu."
Craig Anderson đã sống ở khu ổ chuột từ nhỏ. Khi gia tộc hắn ta bị tước đoạt toàn bộ tài sản và bị cấm mang họ, đó là kết cục của một quý tộc sa cơ.
Ở trong môi trường khắc nghiệt như vậy, lại còn chịu oan ức, không ngạc nhiên khi anh ta trở nên cay nghiệt như vậy.
"Thưa cậu chủ, từ nãy đến giờ trên đường ở trong khu này, chúng ta đã gây nhiều sự chú ý rồi, vậy nên giờ chúng ta nên đi bộ để tránh bị chú ý."
"Ừm."
Chúng tôi xuống xe ngựa gần lối vào khu phố nghèo và bắt đầu đi bộ trên con đường bẩn thỉu.
Có những người nằm la liệt trên đường, có những kẻ bước đi với vẻ tuyệt vọng, và những ánh mắt đó hoang dại như chó hoang.
Những kẻ này giống như đã không còn hy vọng cho ngày mai, không còn khát khao trong cuộc sống nữa rồi.
"Gil..."
Shia gọi tên tôi với vẻ mặt nghiêm trọng, đôi mắt màu sapphire của cô chứa đựng quyết tâm.
Có lẽ cô ấy đang nghĩ về cách giúp đỡ những người ở khu ổ chuột này. Dù biết rằng điều đó không dễ dàng.
"Shia... Giáo hội Nữ thần cũng đã có thực hiện các hoạt động hỗ trợ định kỳ cho những khu ổ chuột này đó, nhưng theo như ta nghĩ, đó chỉ là điều tạm bợ mà thôi. Em có thực sự muốn làm điều tương tự không?"
Dù có vẻ hơi khắt khe, nhưng tôi muốn cô ấy hiểu. Việc cứu đói tạm thời không giải quyết được vấn đề gốc rễ. Nếu cô ấy thực sự muốn cứu họ thì cô ấy không chỉ làm những việc ngắn hạn như thế được.
Tôi chờ câu trả lời của Shia.
Và rồi…
"… Với em, em đã học được nhiều điều kể từ khi trở thành hôn thê của Gil. Về thế giới này, về vương quốc này... thế nhưng mà, em nhận ra rằng mình chưa biết gì về điều xung quanh, gần gũi, quen thuộc với mình nhất."
"Đúng vậy."
"Em có thể không làm được gì nếu không có ngài, nhưng em vẫn muốn giúp đỡ những người này..."
Shia nắm chặt tay và nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc. Ahaha, em quả thực là Shia mà tôi yêu quý nhất trên đời này nhỉ.
"Em không cần phải lo đâu… Nếu là Shia, ta tin chắc rằng em sẽ làm được mà. Chỉ có mình em mới làm được mà thôi và dù có điều gì đi chăng nữa thì ta sẽ luôn hỗ trợ em hết mình."
"Ư! Gil... Em cảm ơn ngài nhiều…!"
Khi nghe những lời nói đó của tôi, Shia ôm chầm lấy tôi, vùi mặt vào ngực tôi và nở một nụ cười hạnh phúc.
Ahaha… Giống như trong tiểu thuyết vậy, em cũng đã luôn cứu giúp những người yếu đuối như vậy.
Chắc hẳn là bởi vì...
--- Em chính là “Thánh nữ” thực sự mà.