Cảnh báo: Sốc đường
Do tôi đã bị đột quỵ vì bị thốc quá nhiều đường nên tôi không còn sức để up chương sau<(")
Mong ae thưởng thức tạm chương này
======================
"Fufu! Ngon quá!"
Khi hoàng hôn buông xuống và bữa tiệc chúc mừng Shia bắt đầu, tôi ngay lập tức cho cô ấy ăn món vịt hầm mà cô ấy yêu cầu.
Ah... Shia trông thật đáng yêu khi cô ấy thưởng thức bữa ăn của mình... Thực sự rất đáng yêu...
Bên cạnh đó, tôi sẽ đến thành phố Redius kể từ ngày mai, vì vậy tôi sẽ phải tạm thời rời xa nụ cười ấm áp, giọng nói trong trẻo, làn da mượt mà, và mùi hương của những bông hoa tuyệt đẹp của cô ấy...
Tôi phải tận hưởng hết mình trong ngày hôm nay.
"Nom... Fua?! C-Có chuyện gì vậy?"
"Ồ, không có gì... Ta chỉ nghĩ đến việc bồi bổ thêm cho Shia thôi."
Tôi ôm lấy Shia, người đang nhai, và vùi mũi vào tóc cô ấy để tận hưởng mùi hương của nó.
Ah... Không được rồi... Tôi không muốn buông cô ấy ra...
“… Thiếu gia, xin người hãy tránh xa Felicia-sama ra.”
"Hửm? Có chuyện gì vậy, Anne? Độc chiếm vị hôn thê của ta thì có hại gì?"
"Không được. Felicia-sama sẽ không thể thưởng thức bữa ăn của mình một cách yên bình nếu ngài cứ can thiệp. Nếu ngài tiếp tục phá rối, từ giờ chúng ta sẽ có những bữa ăn riêng, được chứ?"
"Ta xin lỗi."
Bị khiển trách bởi ánh mắt nghiêm khắc của Anne, tôi nhanh chóng xin lỗi và rời đi.
Chết tiệt... Anne, Maurice và cả Gabe nữa... Tất cả họ đều coi Shia quan trọng hơn tôi, phải không?
"À... Ừm, Anne... Ta cũng không muốn ăn riêng mà không có Gil..."
"Đã rõ. Từ giờ trở đi, bất cứ khi nào chúng ta dùng bữa, tôi sẽ đảm bảo thiếu gia sẽ luôn ăn cùng tiểu thư."
"Fufu, cảm ơn chị."
Khi Anne cúi chào một cách kính trọng, khuôn mặt của Shia bừng sáng.
Tất nhiên, tôi vô cùng hạnh phúc khi Shia nói vậy và cô ấy cũng hài lòng với đối với tôi...
Nhưng trước đó, Anne, tôi sẽ yêu cầu cô ấy đối xử tốt hơn với tôi.
Trong khi nói đùa như vậy, chúng tôi tiếp tục tận hưởng bữa tối để kỷ niệm Shia.
◇
"Chà... Mình nên sắp xếp lại những suy nghĩ của mình để chuẩn bị cho ngày mai."
Tôi đến khu vườn vào ban đêm và ngồi trên chiếc ghế dài, vừa lẩm bẩm một mình vừa ngắm trăng.
Trong cuốn tiểu thuyết tôi đã viết ở kiếp trước, giáo phái Hecateia không xuất hiện trong câu chuyện chính cho đến một năm sau khi Shia vào Học viện Hoàng gia. Hơn nữa, một sát thủ từ một giáo phái nào đó sẽ thâm nhập vào vương quốc sẽ đến với tư cách là giáo viên mới.
Rất có thể, tên sát thủ làm giáo viên đó rất có khả năng là một phần của giáo phái Hecateia này này.
Tuy nhiên...
"Hmm... Chà, trong câu chuyện, cuối cùng thì tên ấy cũng đổi phe và chiến đấu bên cạnh Shia và tam hoàng tử..."
Ngoài ra, hắn ta cũng được dựng lên trong vai một người đàn ông đẹp trai nam tính với mái tóc đen, mắt đen, rám nắng, và thầm ngưỡng mộ Shia.
Trong câu chuyện, Shia không bao giờ yêu hắn ta và hắn chết trong khi bảo vệ cô, vẫn yêu đơn phương.
Chà, đó là một vai anh chàng đẹp trai bất hạnh thông thường.
Tuy nhiên, từ quan điểm của tôi, tôi nghĩ hắn ta không cần thiết cho những gì sắp tới. Tôi dự định sẽ đuổi hắn đi trước khi hắn gặp và yêu Shia.
"Chà, một khi mình bắt được hắn ở thành phố Redius, mình sẽ khiến hắn lật tẩy mọi kế hoạch của giáo phái và nhanh chóng đuổi hắn đi."
Vâng, đó có vẻ là kế hoạch tốt nhất cho tương lai... nhưng...
"Fufu... Gil, ra là ngài ở đây."
"A... Shia..."
Shia mỉm cười khi xuất hiện giữa những bông hồng đang nở rộ trong vườn.
Thực sự, so với những bông hồng ướt đẫm sương đêm trong khu vườn này, vẻ đẹp của Shia khiến chúng trở nên nhạt nhòa.
"Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ em không ngủ được sao?"
"Ừm... Vì thế, em đã đến phòng của ngài để kiểm tra xem ngài có còn thức không, nhưng ngài không có ở đó."
"Ta xin lỗi về điều đó. Ta chỉ muốn cảm nhận làn gió đêm trong giây lát."
Tôi đứng dậy và nhanh chóng đến gần Shia, nắm lấy tay cô ấy và dẫn cô ấy đến băng ghế.
"Nhân tiện, những bông hồng băng mà em đã cho ta xem trong buổi thực hành phép thuật của em đẹp hơn nhiều so với những bông hồng trong khu vườn này."
Tất nhiên, Shia đẹp hơn những bông hồng băng đó gấp ngàn lần.
"Cảm ơn ngài! Sau tất cả, những lời chân thành của ngài lại khiến em hạnh phúc hơn nhiều sao với tất cả những lời khen ngợi từ những người khác cộng lại ...!"
Đôi mắt ngọc bích của Shia lấp lánh khi cô ấy nắm chặt tay tôi, rướn người gần hơn về phía tôi.
Uh, wow... Khuôn mặt của Shia và hơi thở của cô ấy... Chúng gần đến nỗi tôi có thể cảm nhận được chúng...
"Đ-điều đó, ừm... Ta biết rõ về sự tuyệt vời của em hơn bất kỳ ai khác, vì vậy... Những lời đó chỉ là ta thốt ra một cách tự nhiên thôi thôi..."
Tôi cảm thấy xấu hổ khi bị Shia nhìn chằm chằm như vậy và tôi vô tình trở lên bối rối.
Có phải là tại Shia? Là do Shia phải không? Là bởi vì Shia xinh đẹp hơn bất cứ ai phải không?
Ch-chuyện này sẽ là điều đương nhiên ngay cả người đó không phải là tôi.
“A... V-vậy sao?...”
Shia đỏ mặt và xấu hổ cúi đầu xuống.
Cô ấy nhận ra rằng chúng tôi đã ở gần nhau như thế này.
Tuy nhiên, cả tôi và Shia đều không muốn buông tay, vì chúng tôi không buông đôi bàn tay ấy hay cố gắng tạo khoảng cách giữa chúng tôi.
Tôi thận trọng nhìn vào khuôn mặt cô ấy... Ah...
Tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt của Shia được chiếu sáng bởi ánh trăng, thật tinh khiết và trong trẻo, như thể được làm từ băng nguyên chất.
Đó là một vẻ đẹp phi thường đến mức tôi không tin rằng nó đến từ thế giới này...
Trong vô thức... tôi...
"Ah..."
Tôi nhẹ nhàng chạm vào má Shia bằng tay mình.
Cô nao núng một lúc nhưng rồi cũng chấp nhận.
"Shia... Má em ấm quá..."
"Đó là bởi vì... ngài đang chạm vào nó..."
Nói vậy, đôi mắt Sapphire của Shia lấp lánh khi cô ấy nhìn tôi.
Shia...
"A... Nn... Chu..."
Tôi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi màu anh đào mềm mại của Shia, như thể tôi không biết mình đã chạm vào chúng.
Sau đó...
"Gil...Gil...!"
Nước mắt của Shia trào ra khi cô ấy lao vào vòng tay của tôi.
"Shia...Shia..."
Tôi ôm em thật chặt và nhẹ nhàng vuốt tóc cô ấy, mái tóc vàng kim tuyệt đẹp của cô ấy mà tôi vô cùng yêu thích.
"Hức... Fufu... Gil, em đã được kết nối với ngài ở một nơi khác ngoài lưng của em..."
"Phải... Ta có thể cảm nhận được em từ đôi môi của em..."
Chúng tôi nhìn vào mắt nhau và áp trán vào nhau.
Shia yêu dấu...
"Shia..."
"Gil...Nn..."
Và một lần nữa, chúng tôi lại đặt đôi môi của mình vào nhau để cảm nhận sự hiện diện của nhau.