“Được rồi, chúng ta cùng bắt đầu thôi.”
Cô Mulligan bình tĩnh tuyên bố với năm học sinh, bao gồm cả Shia.
Nhưng... Ah, ahaha, Cô Mulligan chỉ để mắt đến Shia. Tất nhiên, tôi cũng vậy.
"Tới đây... [Frozen Rose]!"
Shia khẽ niệm chú, và băng thuật của cô được giải phóng về phía mục tiêu bằng đá cẩm thạch.
Sau đó...
"""Huh...?!"""
Khán giả đồng loạt câm nín, và trước khi họ kịp nhận ra điều đó, họ chỉ có thể thốt lên những âm thanh thán phục mặc dù đây là một phép thuật tấn công đơn giản.
Nhưng đó là điều không thể tránh khỏi để họ thể hiện một phản ứng như vậy.
Bởi vì...
"Đẹp quá!!!..."
Trên mục tiêu bằng đá cẩm thạch, ma thuật của Shia nở rộ thành một bông hồng băng lộng lẫy.
Và...
"Ah..."
Lần này, khán giả đã buông những tiếng tiếc nuối.
Những bông hồng băng nhẹ nhàng tan biến trong làn gió nhẹ, biến thành những tinh thể băng trong sân tập này.
Khi tất cả các tinh thể băng cuộn xoáy, mục tiêu bằng đá cẩm thạch biến mất cùng với những bông hoa hồng băng.
Shia, người đã theo dõi đến cuối, nhã nhặn cúi đầu về phía tôi trên hàng ghế khán giả.
Tại thời điểm đó...
"""Waaaaaa!"""
Những tiếng cổ vũ làm rung chuyển cả sân tập... không, toàn bộ học viện. Âm thanh này hoàn toàn to hơn so với khi Sophia thể hiện ma thuật của cô ta.
Ahaha! Các người nghĩ sao! Cô ấy là nhân vật chính, nữ chính... và là vị hôn thê số một thế giới của tôi, Felicia Pleisted!
Khi tôi hét lên điều đó trong tâm trí mình nhiều lần, những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên khuôn mặt tôi.
Shia… Shia của tôi cuối cùng cũng đã được công nhận.
“Gil!... Gil!”
Shia gọi to tên tôi nhiều lần và lao về phía tôi.
"Shia! Shia!"
Tôi cũng nhảy ra khỏi hàng ghế khán giả và chạy về phía Shia.
"Gil!"
"Shia!"
Giữa những tiếng reo hò, chúng tôi ôm lấy nhau và những giọt nước mắt khẽ lăn trên mặt.
"Fufu... Gil... Ngài... có thấy không?"
"Tất nhiên...! Tất nhiên rồi...! Tại sao ta lại có thể bỏ lỡ khoảnh khắc mà em tỏa sáng...!"
"Em vui lắm... Em rất vui vì ngài đã nhìn thấy nó..."
Shia có vẻ mặt hạnh phúc khi áp má vào ngực tôi.
Và tôi cũng thích mái tóc vàng bạch kim của cô ấy.
"Hức... Gil, ở đây ồn ào quá. Chúng ta cùng ra chỗ nào yên tĩnh hơn đi..."
"Ừm, đúng vậy... Shia, đi thôi."
"Fufu... Vâng ạ..."
Tôi nắm lấy tay Shia và cùng nhau rời khỏi sân tập ồn ào.
◇
"Shia..."
"Gil..."
Khi tôi và Shia đến sân trong, chúng tôi ngồi tựa vai vào nhau trên một chiếc ghế dài, nhìn lên bầu trời trong xanh.
Chỉ gọi tên nhau, cả tôi và Shia đều không thực sự có bất kỳ cuộc trò chuyện cụ thể nào.
Nhưng với niềm hạnh phúc khi cô ấy ở bên cạnh tôi, chúng tôi có thể ở bên nhau mãi mãi như thế này mà không cần phải nói ra lời nào.
Còn Shia thì sao... Chà, thậm chí không cần hỏi, tôi có thể nói.
Bởi vì Shia, với đôi mắt nheo lại trong hạnh phúc, vẫn đang nhìn tôi.
Trong khi tận hưởng một thời gian hạnh phúc như vậy ...
"Onee-sama."
"...Sophia."
Sophia đứng trước mặt chúng tôi với vẻ mặt đáng ghét.
"Em muốn gì? Ta đang bận đấy, em biết chứ?."
"Bận á? Chỉ là cùng Tiểu công tước-sama ngồi một chỗ?"
"Ừ, thế đấy. Tất cả thời gian của ta là dành cho Gil. Ít nhất là ta không có một giây nào dành cho em cả."
Trước câu hỏi khó chịu của Sophia, Shia lạnh lùng đáp lại bằng một giọng vô cảm, như muốn nói rằng cô ấy không có việc gì với Sophia, và quay mặt đi.
Trong bữa tiệc cách đây một năm rưỡi, Shia hầu như không thể đáp lại chỉ bằng vài từ khi đối mặt, giờ đây cô ấy đã có được rất nhiều sự tự tin và trở nên mạnh mẽ.
Khi tôi chứng kiến sự trưởng thành của cô ấy kể từ khi chúng tôi gặp nhau, trái tim tôi tràn ngập cảm xúc...
"Ahaha, đúng thế nhỉ. Vậy thì sao? Tại sao cô lại lặn lội đến tận đây chỉ để làm gián đoạn thời gian quý báu của ta khi ta ở bên vị hôn thê đáng yêu của mình vậy?"
Tôi đồng ý với Shia và đặt câu hỏi mỉa mai cho vị “Thánh nữ giả mạo” có vẻ ngoài như sắp sụp đổ sau khi Shia thể hiện sức mạnh thực sự của mình.
Mặc dù có khả năng cô ta đến đây chỉ vì ghen tị với Shia và để đưa ra những nhận xét ác ý.
"... Onee-sama, có phải chị... sở hữu phép thuật như vậy ngay từ đầu không?"
"Không. Ta có thể sử dụng phép thuật sau ta gặp Gil."
Shia trả lời với vẻ mặt điềm tĩnh trước ánh nhìn cau có của Sophia
Nhưng... Haha, chẳng lẽ con ả này nghĩ rằng Shia đã có thể sử dụng phép thuật từ thời còn ở nhà Pleisted? Và cô ta nghĩ rằng cô ta đã tự biến mình thành một con ngốc?
"Ồ? Có lẽ sẽ tốt hơn nếu ta... có thể sử dụng phép thuật ngay từ đầu?"
"............"
Khi Shia nói vậy với giọng điệu giễu cợt, Sophia, giờ đang không hài lòng, quay mặt đi.
Nếu điều đó là thật thì ngay từ đầu, Shia sẽ được công nhận là một ‘Thánh nữ’.
Tuy nhiên.
“Fufu… Nhưng mà việc ta có thể sử dụng phép thuật cũng chẳng có gì liên quan đúng không? Bởi vì cô là ‘Thánh nữ’ mà…”
“!?”
Cô ta hẳn chưa bao giờ muốn trở thành ‘Thánh nữ’ nhiều như bây giờ.
Ban đầu, Sophia lẽ ra phải đứng trên tất cả, nhưng thật bất ngờ, người chị gái vô dụng và kém cỏi của cô lại vượt qua cô.
"Được rồi, đủ rồi. Chúng ta đi thôi, Gil."
"Ừm."
Tôi đưa tay về phía Shia, và cô ấy nhẹ nhàng đặt bàn tay nhỏ nhắn, mảnh khảnh của mình lên tay tôi.
Và rồi, chúng tôi rời đi trong khi bị nhìn chằm chằm bởi Sophia, người đang nghiến răng thất vọng.