"Shia, em có thích những tiết học phép thuật không?"
Đã một tuần trôi qua kể từ khi lời nguyền của Shia được giải trừ và lần đầu tiên cô ấy kích hoạt phép thuật của mình. Khi chúng tôi ngồi cùng nhau và kề vai vào nhau trong khu vườn vào buổi đêm, tôi đã hỏi cô ấy câu hỏi đó.
"Vâng! Em đã có rất nhiều niềm vui!"
Đôi mắt Sapphire của cô ấy lấp lánh và vui vẻ trả lời.
"Ahaha, như cô Mulligan đã nói, em có tài năng ma thuật đáng kinh ngạc, nên em sẽ sớm có thể học nhiều loại phép thuật khác nhau mà thôi"
Tôi đã nói vậy, nhưng thực tế thì theo như trong tiểu thuyết, Shia không cần phải học phép thuật, ngay lúc này, cô ấy còn có thể sử dụng phép thuật chữa trị cao cấp.
"Fufu... Thực ra, em có thể sử dụng ma thuật hồi phục khá tốt,"
"Thật sao? Thật tuyệt vời!"
“Fua!?”
Khi tôi bất chợt nắm lấy tay cô ấy và khen ngợi cô ấy, Shia đã rất ngạc nhiên và thốt lên một tiếng dễ thương.
"Nếu đúng như vậy, Shia dường như có thể chữa lành vết sẹo trên lưng của mình."
"Ah..."
Ừm... Trong tiểu thuyết, Shia có thể tự chữa lành vết sẹo sau lưng của mình bằng phép thuật hồi phục của mình. Và với sự biến mất của vết sẹo trên lưng thì vết sẹo trong tim của cô cũng mờ dần, cho phép cô đối mặt với ba hoàng tử đã ủng hộ cô.
Đó là lý do tại sao, để cứu Shia, điều quan trọng là phải xóa đi những vết sẹo trên lưng cô ấy... Thế nhưng mà...
"................................................"
Vì lý do nào đó, Shia có vẻ không vui cho lắm.
Tôi tự hỏi điều gì đã xảy ra...
"Shia?"
"Gil... Em đã nghĩ rằng em nên để vết sẹo trên lưng như vậy,"
Shia nói, nhìn thẳng vào mắt tôi với vẻ ngập ngừng.
Tôi bất ngờ trước lời nói của cô ấy nhưng cố giữ bình tĩnh.
“Tại sao vậy, chẳng phải em đã luôn ghét chúng sao?”
"Vâng... Đúng là em đã từng rất ghét vết sẹo này cho tận đến khi gặp ngài... Nó khiến cho em nhớ đến sự ngược đãi của Sophia và những người hầu, đồng thời nó cũng là lý do tại sao em không thể tự tin đối mặt với ngài..."
"................................................"
"...Nhưng, Gil, ngài là người duy nhất yêu em, kể cả vết sẹo này. Ngài đã lấp đầy trái tim em bằng sự ấm áp, che lấp không chỉ vết sẹo này mà cả những vết sẹo trong tim em."
Shia nói chậm rãi và ngập ngừng khiến tôi không thể rời mắt khỏi cô ấy.
Ngay cả trong tiểu thuyết, cô ấy đã mang vết sẹo này như một mặc cảm, nhưng bây giờ cô ấy chấp nhận nó như một mối liên kết quan trọng giữa chúng tôi.
"Vì vậy, nếu ngài vẫn ổn với điều đó, em muốn giữ vết sẹo trên lưng mình..."
Shia nói, nhưng trước khi cô ấy có thể nói hết câu, tôi đã ôm chặt lấy cô ấy.
"Shia... Tất nhiên, em hãy cứ làm theo ý muốn của mình. Nhưng hãy để ta nói điều này. Ta thấy vết sẹo sau lưng của em, bao gồm mọi thứ về em, đẹp hơn bất kỳ ai khác, thậm chí là hơn cả nữ thần Diana. Cảm xúc của em... tình cảm của em dành cho ta ... Nó khiến cho ta vô cùng hạnh phúc,"
"Ah... Fufu... Em cũng thế. Nếu như không có ngài, có lẽ em đã giữ bí mật và giấu kín vết sẹo này, sử dụng phép thuật hồi phục để xóa nó. Nhưng giờ đây em có ngài, em có Gil. Ngài yêu em, bao gồm cả vết sẹo này. Đó là lý do tại sao..."
Nói thế, Shia nhẹ nhàng ôm lấy tôi.
Ah... Thật tốt khi tôi đã bỏ qua cốt truyện của cuốn tiểu thuyết và đối mặt với Shia về những vết sẹo trên lưng cô ấy.
Nhờ đó, Shia đã có thể có được một trái tim còn mạnh mẽ hơn cả trong tiểu thuyết...
"Gil... Ngài sẽ ở bên em mãi chứ?"
"Tất nhiên rồi. Ta sẽ không bao giờ rời xa em. Vì vậy, Shia, hãy luôn ở bên cạnh ta nhé..."
"Vâng..."
Khi tôi và Shia trao cho nhau một nụ cười nhẹ nhàng, chúng tôi ôm lấy nhau, tìm kiếm hơi ấm.◇
"Hmm...Điều này có thực sự ổn không?"
Tôi đứng trước một chiếc gương soi toàn thân, nhíu mày và cân nhắc.
Hôm nay là ngày diễn ra dạ tiệc trong Cung điện Hoàng gia, và tôi không thể để Shia cảm thấy xấu hổ vì tôi.
"Thiếu gia, tôi hiểu lo lắng của ngài, nhưng cũng đã đến lúc đi đón Felicia-sama."
"A...Đã muộn như vậy rồi sao?"
Không còn cách nào khác... tôi vẫn còn một số thứ phải lo, nhưng tôi sẽ để Shia làm người đánh giá nó.
Rời khỏi phòng, tôi đi đến phòng của Shia. Có lẽ cô ấy đã chuẩn bị xong rồi.
Cốc cốc.
"Shia, ta vào được chứ?"
"Gil! Tất nhiên rồi!"
Với sự cho phép của Shia, tôi bước vào phòng của cô ấy...!
"..."
Vẻ đẹp của cô ấy choáng ngợp đến nỗi khiến tôi bất giác nín thở.
Nhưng... tại sao Shia lại che miệng bằng cả hai tay và mở to mắt...?
"S-Shia... Có chuyện gì sao?"
"K-Không...Gil, ngài trông thật tuyệt vời...”
Má của Shia ửng hồng và cô ấy ngượng ngùng khen ngợi tôi.
Được cô ấy khen, trong lòng tôi mừng rỡ vô cùng.
"Cảm ơn em nhiều... Thật đáng để cố gắng không thua kém vẻ đẹp của em dù chỉ một chút."
"K-Không đời nào! Gil, ngài tuyệt vời hơn bất kỳ ai khác! E-em chỉ... không chắc mình có xứng đáng ở bên cạnh ngài hay không..."
Mặc dù Shia đối chất với tôi bằng những lời đó, nhưng tôi không thể chấp nhận việc cô ấy tự nói mình như vậy.
Vì thế...
"Shia, em nhầm rồi. em thật xinh đẹp và lộng lẫy, em đủ tuyệt vời để đại diện cho cả vương quốc... không, cả thế gian này. Đúng hơn, ta thực sự rất vinh dự khi được đứng bên cạnh em."
"Fuaaaaaa...!?"
Khi tôi nghiêm túc truyền đạt lời nói của mình, Shia thốt ra một giọng dễ thương.
Thực sự mà nói, Shia rất dễ thương và đáng yêu... Ah, thật quý giá.
“Ahem... Thiếu gia, Felicia-sama, đã đến lúc rồi..."
"Ah..."
Bị thúc giục bởi tiếng hắng giọng của Maurice và Anne, Shia và tôi bất giác nhìn nhau.
Và sau đó...
"Shia."
"Gil... Vâng."
Tôi nắm tay Shia khi cô ấy đang nở một nụ cười tan chảy, và chúng tôi tiến về phía lối vào, nơi chiếc xe ngựa đang đợi sẵn.