Tensei-saki wa jisaku shousetsu no akuyaku shoukoushaku deshita. Danzai saretakunai node tekitai kara dekiai ni monogatari wo kakikaemasu.

chương 25: gil và shia

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Vậy thì, chúng ta hãy dành một tràng pháo tay thật lớn cho Hoàng Thái tử Nicholas Điện hạ, người đã dành được kết quả tuyệt vời nhất trong Đại hội Săn bắn lần này!"

Sau khi cuộc thi săn bắn kết thúc, và tại quảng trường nơi diễn ra Đại hội, những tràng vỗ tay tán thưởng vang lên dành cho hoàng tử vì đã tiêu diệt được Aitwaras (theo lời người ta nói).

Trong lúc đó, chúng tôi đang cùng nhau ăn tối trong lều với cả Gabe.

"Felicia, chúng ta có nên đi đến quảng trường không?"

"... Không, không ạ."

Khi tôi đưa ra đề xuất, Felicia bĩu môi và lắc đầu.

Sau khi trở về từ chỗ Đệ nhất Vương Phi, tôi đã giải thích chi tiết vấn đề này cho Felicia rồi, nhưng mà có vẻ cô ấy vẫn chưa tin.

Đối với tôi, điều quan trọng hơn là buộc Hoàng Thái tử và Nhị Hoàng tử phải có lời xin lỗi chính thức và không bao giờ được nói những lời thô lỗ như vậy nữa.

"Gabe, Cảm ơn ông vì đã bảo vệ Felicia trong suốt Đại hội Săn bắn."

"Ha ha ha! Ngài nói gì đấy! Bảo vệ cho Felicia-sama, người sẽ trở thành Công tước Phu nhân[note51746], đó là điều hiển nhiên mà!"

Gabe cười một cách sảng khoái.

Maurice và Anne cũng tương tự như vậy, họ đã phục vụ cho Felicia rất tốt.

Đối với Felicia, người đã từng bị áp bức ngay cả bởi những người hầu trong gia đình mình, điều đó đã cứu rỗi trái tim cô biết bao...

Điều đó, bao gồm cả tôi, tôi thực sự cảm ơn họ rất nhiều.

Và rồi...

"Ta đã có thể đạt được kết quả tuyệt vời như ngày hôm nay là nhờ có phước lành từ ‘Thánh nữ’ Sophia Pleisted! Xin mọi người hãy cho một tràng pháo tay cho sự khiêm tốn và lòng trắc ẩn của cô ấy!"

Bạch bạch bạch![note51747]

Cùng với lời của Hoàng Thái tử, tiếng vỗ tay dành cho Sophia vang lên. Thật sự chỉ nghe thôi cũng đã khiến tôi thấy khó chịu rồi

"... Chúng ta hãy đi ra khỏi đây thôi!."

Nói rồi tôi rời khỏi chỗ ngồi.

"Thật... thật là, em cũng không thể kiềm chế được cơn giận của mình nữa!"

Felicia cũng đứng dậy khỏi chỗ ngồi và nắm chặt tay trước ngực trong khi nhíu mày.

Không, chỉ cần nhìn thấy dáng điệu đó của cô ấy như vậy, tôi đã dường như quên đi cơn tức giận của tôi với cặp đôi kia.

"Ahaha... Nhưng, chỉ cần sự hiện diện của chúng ta thôi là có hiệu quả đáng kể rồi đấy?"

"Vậy sao?"

"Phải."

Thôi thì, nếu là bình thường, hẳn là chúng sẽ cảm thấy xấu hổ đến mức muốn chui xuống hố.

Và với điều đó, khi Felicia và tôi xuất hiện trước mặt Hoàng Thái tử và Sophia...

"!?... Hôm nay chúng thần đã mệt rồi, vậy nên thần xin phép về trại của mình..."

Ngay cả khi hắn đã đã mỉm cười và vẫy tay trước khi chúng tôi đến, hoàng tử đột nhiên trở nên khó xử và quay trở lại lều của mình với biểu hiện khó xử. Trong khi đó, Sophia không hề biết rằng hoàng tử đã mang xác Aitwaras mà tôi đã hạ gục về và tuyên bố nó là công lao của mình, cô ấy vẫn mỉm cười và vẫy tay với những người xung quanh.

"Ha ha! Quả thật là một vở kịch hài thú vị!"

"Fufu!... Với cảnh đó, em không thể nào nói điều gì cả!"

Felicia và tôi đã cười trước bộ dạng lố bịch của Sophia.

"Ha ha... Dạo chơi cùng Gilbert-sama vào ban đêm thật là vui."

Chúng tôi đang đi dạo đến cái ao mà chúng tôi đã tìm thấy ngày hôm qua.

Đêm nay, so với hôm qua, chúng tôi đã ăn tối đầy đủ nên trong giỏ của Felicia chỉ có một chai nước và một ít bánh kẹo.

"Dẫu vậy, thật buồn cười khi thấy hoàng tử vội vã rời khỏi quảng trường và trở về lều của mình."

"Ha ha... Nếu hắn nghĩ rằng nó xấu hổ, thì hắn không nên làm những hành động như vậy ngay từ đầu."

Tôi và Felicia nói như vậy rồi cười.

Dù vậy, hoàng tử lại vội vàng quay về, để lại xác Aitowaras chết đó trên quảng trường.

Dù nó là con rồng hai đầu, nhưng không ai có ý kiến gì về việc nó thiếu mất một đầu cả.

Nhưng nếu nói như vậy, nó có thể sẽ trở thành một vấn đề lớn và nếu xử lý sai, nó thậm chí có thể dẫn đến nguy cơ diệt vong của gia tộc.

Và điều đó cũng cuốn theo cả các gia tộc khác.

Trong lúc đang trò chuyện như vậy, chúng tôi đã đến bờ ao ngày hôm qua.

"Gilbert-sama, xin mời."

"Cảm ơn em."

Tôi nhận tách trà trong tay và uống một ngụm.

Ừm... Trà mà Felicia pha rất ngon.

"Về bề ngoài thì có vẻ như kết quả của cuộc thi săn bắn lần này của ta là con số không, nhưng... "

"Fufu, em biết Gilbert-sama là người tuyệt vời hơn bất cứ ai. Nhưng trên tất cả, ngài đã trở về an toàn..."

Khi tôi ngần ngại đề cập đến lời hứa chúng ta đã đưa ra ở đây ngày hôm qua, Felicia đỏ mặt và nói với nụ cười trên môi.

"Vì vậy, xin ngài hãy nói mong muốn của mình, Gilbert-sama."

"Ờm... Vậy thì..."

Tôi điều chỉnh tư thế ngồi và nhìn thẳng Felicia.

Và...

"Ờm... Ta có thể... gọi em bằng tên gọi thân mật được không...? Và, ta cũng muốn em gọi ta bằng tên gọi thân mật đó, tôi sẽ rất vui..."

Tôi đã đề nghị điều đó với cô ấy.

ừm... Mặt tôi đang đỏ lên...

"Tên gọi thân mật à..."

“Ừm... Ý kiến của em thế nào...?"

Tôi lén nhìn vào mặt Felicia.

"Wa, em hiểu rồi. Tuy nhiên, trong kiếp sống trước đây và bây giờ cũng không ai gọi em bằng tên gọi thân mật nên... Gilbert-sama, ngài có thể nghĩ nó giúp em...?"

"Ừm! Tất nhiên rồi!"

Felicia trả lời với vẻ xấu hổ, cúi đầu một cách ngại ngùng.

Tôi đã vui mừng như muốn nhảy cẫng trong lòng.

Vậy thì... Tôi nên gọi cô ấy như nào nhỉ...

Tôi nghĩ suy cho kỹ nhưng... ừm, vẫn là cái này thôi.

"Vậy thì, "Shia" thì sao?"

"Shia ạ... Cảm ơn ngài!"

Hừm... Có vẻ như cô ấy thích nó rồi.

"Tiếp theo, đến lượt của Fel... đến lượt của Shia-dono đó...

"À... Cái đó! Ngài không cần gọi "dono" nữa đâu ạ!

"... À, à... vậy... "Shia"."

"Pha!?! Vâng... "

Wow... Gọi cô ấy là "Shia" mà không dùng kính ngữ thực sự đã đánh mạnh vào trái tim tôi... Tất nhiên, một cách hạnh phúc.

"Vậy thì, lần này đến lượt Shia. Xin hãy đặt biệt danh cho ta."

"Vâng..."

Shia cũng nghĩ gì đó trong khi đặt ngón trỏ lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của mình.

"...Còn 'Gil'-sama thì sao...?"

“…Shia, em cũng không cần “sama” đâu.

"À...rồi, thì cái đó... 'Gil'"

………… Guha!

“S-sức mạnh hủy diệt này là gì vậy…”

Ồ, trái tim tôi, suýt chút nữa thôi là đã bị hạ gục bởi sự sung sướng này.

"Shia... Shia..."

"Uhhh, xin ngài đừng gọi em nhiều thế..."

"Không sao đâu. Đối với chúng ta, đó là điều cần thiết để quen dần với nó."

"Vâng, nếu vậy... Gil... Gil..."

"Ừm... Ta hạnh phúc lắm...”

"Em... Em cũng vậy..."

Sau đó, chúng tôi tiếp tục gọi tên thân mật của nhau nhiều lần.

Mỗi lần gọi tên nhau, tôi lại cảm nhận được niềm hạnh phúc tuyệt vời nhất.

Truyện Chữ Hay