Tôi bị đánh thức bởi giọng nói của người anh họ vào ngày hôm sau. Mặc dù xấu xí và béo phì, Britany vẫn là con gái. Ryuze không nên tự tiện vào một cô gái, chỉ nên gọi từ phía sau cánh cửa thôi chứ.
- Britany, em không có tiết học nào ngày hôm nay phải không ? Em muốn ra ngoài một chút không ? Trên một con ngựa.
- Chờ em chuẩn bị đã ! Ryuze-oniisama !
Đi ra ngoài như một cuộc du ngoạn có thể là một bài thể dục tốt, một cơ hội quý giá không nên bị bỏ qua. Sau khi nhớ lại tất cả mọi thứ, cảm xúc của Britany dường như đã đang bị mờ dần trong tôi, giờ hầu như chỉ còn ý chí kiếp trước của tôi thôi. Đương nhiên, kí ức của Britany vẫn còn đó, bản năng cũng vậy, như là đi vào nhà bếp vào giữa đêm chẳng hạn.
- Giờ...Việc chuẩn bị, hoàn tất.
Tôi đã chuyển thành một bộ đồ dễ di chuyển và đi về hướng của Ryuze.
- Oyaa, có chuyện gì sao ? Em hôm nay chuẩn bị rất nhanh. Thật hiếm khi em chấp nhận lời mời của anh nữa.
Anh đang nói gì khi chính mình là người mời vậy, Onii-sama...mà cũng chả trách được khi Britany luôn hành động như thế. Britany luôn nhốt mình trong phòng, ghét đi ra ngoài, và nếu có thì, cô ấy luôn tốn nửa ngày để chuẩn bị. Ấn tượng về cô ấy vẫn sẽ không thay đổi dù cho cô ấy mặc đồ như thế nào đi chăng nữa, thật sự, tôi lúc trước, là một tên ngốc. Không tính tới ông nội, vẫn còn là một bí ẩn về việc Ryuze đối tốt với tôi.
- Anh nghĩ tới việc đến ngọn núi gần đây trên một con ngựa vào hôm nay.
- Em rất mong chờ .
- Và về việc đó, chuyện cưỡi ngựa thì...
- Nó làm em rất lo lắng.
Việc này, dĩ nhiên rồi, thực tế rằng Britany là cô nàng nặng 80 Kg. Nói chung thì những con ngựa ở vùng này, có thể vận chuyển lượng hàng nặng từ 100 đến 140 Kg. Kể cả khi Ryuze nặng tới 70 Kg, tổng hai người sẽ là 150 Kg. Những con ngựa sẽ bị đè bẹp. Nàng béo này không biết cưỡi ngựa nên việc cưỡi một mình sẽ bị loại bỏ.
- Đừng bận tâm. Anh sẽ lấy ngựa sinh ra ở đất nước khác. Nó thậm chí có thể chạy tốt dù mang trên mình lượng hàng nặng 180 Kg nên chúng ta có thể cưỡi cùng nhau. Nó cũng rất ngoan, nên không phải sợ đâu.
Thật nhẹ nhõm khi nghe được điều đó, may là nó vẫn ổn với cái cơ thể này.
- Điều đó là sự thật không ? Ngay cả với trọng lượng kinh khủng thế này, con ngựa vẫn sẽ ổn phải chứ ?
Ryuze đang nhìn tôi với đôi mắt ngạc nhiên sau câu nói vừa rồi. Ahh, phải rồi, tôi đã quên mất một điều quan trọng. Rằng Britany chưa bao giờ thừa nhận là mình béo cả. Mặc kệ cơ thể đầy mỡ của mình, cô bắt mọi người xung quanh gọi mình là xinh đẹp. Lo lắng cho một con ngựa, dĩ nhiên, đó là chuyện cô ấy sẽ không làm. Có lẽ cô ấy sẽ không nhận ra ý nghĩa đằng sau câu nói của Ryuze. Britany chỉ là...Không, tôi trước đây chỉ là một tên ngốc.
- Không, anh không muốn nói theo hướng đó...Nó có nghĩa là vẫn ổn kể cả khi chúng ta ngồi cùng nhau.
Ryuze đang trả lời người em họ mình một cách vội vàng.
- Không cần phải lo, em biết rằng em béo hơn những cô gái bình thường ở đội tuổi của mình. Nếu con ngựa ổn thì tốt. Chúng ta đi thôi.
- A-Ahh, Được.
Con ngựa đã được chuẩn bị sẵn, giống như Ryuze đã nói, không phải là con ngựa ở vùng này. Những con ngựa của gia tộc bá tước Hakusu hầu hết đều chân dài và nhanh. Còn ngựa ngoại, mặc dù chậm, nhưng khẻo mạnh và có thể mang hành lí nặng...hình như là thế.
Ryuze mượn con ngựa này từ một người bạn khi anh muốn lai giữa hai. Tôi chẳng sự hiểu biết về chuyện này và tất cả đều tại cách mà Britany luôn hành động, luôn bỏ qua các buổi học dạy về lãnh thổ. Bây giờ khi nhắc tới điều này, tôi thật sự thương tiếc cho chính bản thân mình.
- Britany...bằng cách nào đó bầu không khí quanh em đã thay đổi.
- Thật thế à ?
- Uh, đột nhiên bắt đầu tập chạy, đổi lượng thức ăn của mình thấp tới mức bất ngờ...Và có vẻ như em cũng không chạm tới đồ ngọt ưa thích của mình.
- Ma_maa, gần đây, em nhận ra tầm quan trọng của sức khỏe. Việc đính hôn của em cũng đã bị hủy bỏ...Không thể cứ mãi như vậy, em nghĩ vậy.
Tôi lẩm bẩm, hạ thấp giọng của mình sau từng từ.
Một con ngựa lớn, màu đen đang đứng chình ình, và được buộc chặt vào góc vườn.
- Yoisho-tto.
Anh ấy nâng tôi lên con ngựa.
Bất ngờ thật đấy ! Anh ấy nâng một cô gái nặng 80 kg một cách dễ dàng.
- Ryuze-oniisama chắc chắn có cơ bắp, để có thể nhấc em lên...
- Anh đã rèn luyện cơ thể mình khi còn ở thủ đô, và Britany em rất nhẹ em có biết không ?
Điều đó là nói dối. Cho dù Ryuze có lịch sự thế nào đi chăng nữa, những lời như vậy có quá sức không đó.
Lần cuối cùng tôi cưỡi ngựa khi vẫn còn là một đứa trẻ. Sau khi trở nên béo phì, hai người cưỡi một con ngựa thật sự là một điều bất khả thi. Kể cả vậy, tôi không thể loại bỏ cái suy nghĩ là con ngựa sẽ bị đè bẹp.
Con ngựa bước đi một lúc và dừng lại khi tới được chân núi. Vùng xung quanh đầy cỏ. Những đồng cỏ ngắn đầy gió. Nơi này, cách khá xa thị trấn, rất yên tĩnh. Một ngọn núi nhỏ nằm phía trên, dù ít hay nhiều, thì đây vẫn là một ngọn núi lửa. Cứ như vậy, nó tồn tại hàng trăm năm, nhưng chưa bao giờ phun trào. Ngay cả một hoạt động nhỏ của núi lửa cũng đã không xảy ra.
Đưa tôi xuống khỏi ngựa, Ryuze chú ý tới việc đùi tôi có bị đâu hay không.
- Không cần phải lo lắng, đó là một chuyến đi khá vui, cảm ơn rất nhiều, Ryuze-oniisama.
Các chất béo trên mông của Britany chắc đã chịu nhiều căng thẳng. Nó khiến tôi không cảm thấy ê khi ngồi trên ngựa.