Chương 5: Cơn sốc của Công chúa Tái Sinh (1)
"Tỷ tỷ!" (Tiếng Nhật: Anesama!)
"Oaaa!"
Vào một buổi chiều nọ, tình trạng của Phu nhân Emma đã được cải thiện, tôi giảm tần suất ghé thăm dinh thư Eicher tới mức thấp nhất, và bắt đầu đắm mình trong sự nghiệp học hành của mình.
Tôi đang đi tới thư viện, và vừa ngang qua hành lang đối diện với khu vườn tới khi một viên đạn màu vàng bay thẳng tới chỗ tôi.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ tỷ!!"
Hóa ra viên đạn màu vàng này là
Johan. Sự càn quét từ cái đầu vàng còn sáng chói hơn của tôi đang nghiền nghiền vào cái bụng của tôi.
Em trai thân yêu à. Vì thiên đường, làm ơn hãy dùng sức nhẹ chút. Sợ rằng tỷ tỷ của em đang sắp nôn hết nội tạng ra rồi.
"Công chúa Rosemarie, ngài có bị thương ở đâu không?"
"Tôi không sao."
Hiệp Sĩ đang đứng phía sau tôi, không thể nói nên lời. Ồ, có lẽ anh ấy biết cái đạn vàng này là Nhị Hoàng Tử, thế nên anh ấy mới không ngăn lại.
Khi tôi đang tính xem nên làm gì với đứa em trai đáng yêu như cún cưng này thì có một giọng nói khác đã kêu em ấy.
"Johan."
"...."
Cơ thể nhỏ bé của Johan giật lên trong cơn sửng sốt.
Người vừa mới xuất hiên trên tay mang một thanh kiếm gỗ tập luyện, là một cậu bé thông minh và đẹp trai. Đó là đại huynh (onisama) của tôi, Christof.
"Chúng ta đang tập giữa chừng đó. Quay lại mau."
Sự lạnh lùng mà Chris nói ra thực sự thật đáng sợ. Dù trực giác nói rằng, anh ấy đang không nói với tôi, nhưng theo bản năng tôi đã dựng thẳng sống lưng lên rồi.
Dĩ nhiên, Johan bất ngờ bám lấy tôi chặt hơn. Sao đứa trẻ này lại có hai tay khỏe thế này? Người chị cả này sắp nôn mửa ra rồi đây này.
Hạ đôi mắt xanh lạnh lùng, Chris thở dài, và Johan lại nhảy lên. Em ấy rất sợ trước từng và mọi động thái của Chris. Thực sự bài huấn luyện nó tới mức thế nào...?
" Đại huynh có khỏe chứ? Muội thực lòng xin lỗi, có vẻ muội đã gián đoạn buổi tập huấn của huynh rồi."
Tôi biết anh ấy không lấy làm vui vẻ gì, nhưng dù sao tôi vẫn phải chào anh ấy đoàng hoàng.
Chris lắc đầu ý nói là "không". Anh ấy luôn chưng cái mặt vô cảm, nhưng ánh mắt của huynh ấy lại chứa đầy sự dịu dàng.
"Không phải lỗi của muội. Lâu nay, Johan rất không có tinh thần vì không được gặp muội đó."
Có lẽ chỉ một khi Johan thấy tôi, là bỏ dở buổi huấn luyện và chạy ngay về phía tôi.
Tôi đã sơ suất rồi. Tôi nên chú ý tới con đường này và thời gian tôi nên đi mới đúng.
"Johan."
Tôi quỳ gối, nhìn thẳng vào khuôn mặt của đứa em trai đứng thấp hơn tôi.
Đôi mắt to, xếch đang long lanh ánh nước mắt, Johan mở lời: "Tỷ tỷ?"
Không phải đứa em trai này luôn gắn bó thân thiết với tôi không dễ thương chút nào. Dù em ấy luôn được mọi người cưng chiều, một đứa bé luôn khóc mè nheo, luôn có sự ghen tỵ luôn giấu trong đáy lòng.
Nhưng, nếu tôi cứ để nó như thế này mãi, thì mọi chuyện vẫn sẽ không thể thay đổi được.
"Johan, mau xin lỗi đại huynh đi."
"Dạ..?"
Sự nghiêm khắc của tôi phản chiếu qua đôi mắt màu xanh lục đang mở to ngỡ ngàng.
Ôi, chị rất xin lỗi em, Johan à.
Nhưng người chị này đã quyết định phải cứng rắn để đối phó với em rồi. Những thời khắc chúng ta dành thời gian cùng nhau, chỉ hai chúng ta thôi, đã thay đổi rồi. Ta có thế giới của riêng mình, và em cũng có của riêng mình—cả hai chúng ta đều phải làm cho nó trải rộng hơn cho bản thân mình.
Người chị gái vô dụng chỉ dịu dàng với mình em đã biến mất rồi.
"Đại huynh đang để trống những thời gian trong những lịch trình bận rộn để giúp em tập luyện. Em đang làm anh phiền lòng đó"
Xin lỗi. Tôi nói lại một lần nữa, khuôn mặt đáng yêu của Johan đang cau có cùng nước mắt lã chã.
Đôi tay đang nắm lấy quần áo của tôi đã buông ra, thay vào đó là nắm chặt lấy hai ống quần của mình. Johan ngăn mình không khóc, cái mũi nhỏ đã đỏ ửng, nó cúi đầu và nói lí nhí:
"Em...x..xin lỗ..."
"Tỷ không nghe thấy tiếng em nói đâu. Ngẫng mặt lên, nhìn đại huynh, và nói lại lần nữa."
"Ư..."
Vẻ mặt của hiệp sĩ đứng gần Johan đang hóa đá đang cực kỳ hoang mang. Chris cũng đang rất kinh ngạc nhìn chúng tôi.
Tôi chắc chắn rất ác độc đúng không. Tốt!
Bởi vì tôi đã quyết định nắm lấy thời khắc này, biến người chị dịu dàng trở thành Ác quỷ.
"E..Em xin lỗi...."
"Nói lại lần nữa!"
"EM XIN LỖI Ạ!!" Johan hét to lên, lưng em cũng đã thẳng lên.
Biểu cảm nghiêm khắc của tôi cuối cùng cũng dịu đi.
Tốt rồi. Ngoan lắm em!
Gật đầu thỏa mãn, tôi quay đối mặt với Chris—
"......?......!!!"
—và lập tức đóng băng ngay tại chỗ.
Tôi không bất ngờ bởi Chris đã chấp nhận lời xin lỗi to tiếng với nụ cười méo mó kia đâu. Không phải đâu nhá.
Có người đang đứng đằng sau huynh được một lúc rồi.
Mặc trên mình một bộ quần áo dễ dàng vận động, anh ấy cũng đang cầm một cây kiếm mộc tập luyện, giống với cái Chris đang cầm. Anh ấy chắc hẳn cũng đang dạy Chris và Johan cách vung nó. Và cả một điều nữa, anh ấy được người người biết đến là người kiếm sĩ mạnh nhất trên Vương quốc này.
Mái tóc đen nhọn, và đôi mắt đen thẳm hút lấy cái nhìn của người người vào nó.
Mọi thứ vẫn vậy, từ khuôn mặt không hề sợ hãi tới quai hàm của y, và—cùng với bộ râu hớt đã biến mất (?)—anh ấy trông nhìn có vẻ trẻ hơn nhiều. Không, anh ấy vẫn còn trẻ.
Nhìn anh ấy, khuôn người chắc nịch với nhiều cơ bắp nảy nở từ tay tới chân. Anh chàng đẹp trai hoang dã này đang quan sát tôi như thể tôi là mẫu vật thú vị vậy.
"Đại...huynh..."
"Sao vậy, Rosé?"
Trước kia anh đâu có nói thế này đâu chứ đại huynh.
Làm ơn, đại huynh của em. Nói với em chuyện này không phải sự thật đi. Rằng em....vừa biến thành một con người khác. Và làm cho anh ấy hiểu nhầm mất rồi.
"Người đó.....là ai vậy..?"
"À, đó là người dạy kiếm của tụi anh, và cũng thuộc Kỵ sĩ Hoàng gia."
Khi Chris nói về anh ấy, anh ấy đã quỳ trước mặt tôi.
Nắm lấy bàn tay của tôi tôn kính, anh nâng tới môi hôn như có như không vào tay. Hơi thở phả ra vào các ngón tay của tôi, và tôi dù không muốn đã đứng sững lại.
"Hãy tha thứ cho tên thuộc hạ vô dụng này đã để cho sự liều lĩnh của hoàng tử đã dám tiếp cận tới người. Thần thuộc Hiệp sĩ Hoàng Gia, Leonhard von Olsen, thật sự được vinh dự tiếp cận người của Hoàng Gia.
Giọng nói trầm khàn động tới tâm khiến tôi như muốn chết trong giọng nói đây.
Cuối cùng tôi cũng lại có cơ hội được gặp y, đã dự tính sẽ vô tình va phải anh và rụt rè xấu hổ đáng yêu các kiểu chứ. Chắc chắn y đã có chứng kiến vẻ mặt tệ hại của nhất của tôi rồi.
[Tại khoảnh khắc quan trọng nhất của đời tôi, bạn có thể thấy... —đúng vậy, tôi đã phạm tội rồi, tôi xin hàng!"]