Chap 1: Công chúa Tái sinh nghĩ về bản thân mình
Tôi là Rosemarie von Werfald, công chúa của nước Rebel. Tôi vẫn còn nhớ được ký ức tiền kiếp của tôi.
Chính xác là vậy, tôi tái sinh và vẫn nhớ được ký ức tiền kiếp. Đúng là vậy.
Tôi không muốn đi sâu và chủ đề vào thời lúc đó, tôi chỉ kể đơn giản là vì tai nạn giao thông thôi. Ý thức của tôi chuyển tối, và tới lúc tỉnh lại tôi đã trở thành một đứa bé rồi.
Đây là gì, một cuốn light novel?
Ba năm dần trôi. Tôi lớn lên, chưa một lần bị ốm nặng. Vào cái tuổi đó, khiến tôi đầy câu hỏi thắc mắc. Tên của Vương quốc, phụ thân, và hơn cả, là chính bản thân tôi. Tô biết chúng rất rõ.
Tôi đã từng nghe ở đâu đó rồi. Tôi ngẫm nghĩ một thời gian và rồi cũng ngỡ ra được. Thế giới này trong thuộc bối cảnh của otome game đây mà!
Đây là gì, một cuốn light novel?
Cũng là vương quốc đó. Cùng một thế giới đó. Đối tượng công lược, một nhóm các anh chàng cùng một tên một khuôn mặt. Đáng sợ hơn là cái tên của tôi, là nhân vật ác nữ phản diện.
Hàng đống sự tương đồng này không thể nghi đó là một sự trùng hợp được.
"Chết tiệt mà." tôi lẩm bẩm bật thốt ra, rồi thở dài não nề.
Thật may là không có cô hầu gái nào nhìn thấy tôi trong hình vẻ thế này. Một đứa trẻ ba tuổi nhìn đăm chiêu vô định chán nản khiến mọi người phải khiếp đảm lên mất.
Mặc dù tôi biết thế giới này giống với câu chuyện trong game đó, thì tôi cũng không thể hào hứng lên nổi. Nói đúng hơn, là tôi không vui tẹo nào.
Lý do đơn giản thôi.- Đây là một trò chơi não tàn.
Nếu tôi không nhầm thì, đề tựa của cái game đó là "Đón chào tới Thế Giới Lộn Ngược" (Viết tắt là UraSeka) (Welcome to the Reverse World)
Trong câu chuyện đó, một học sinh cao trung được triệu hồi tới một thế giới khác đảm nhiệm trọng trách là một nữ tư tế, nhiệm vụ của cô là đánh bại Chúa Tể Bóng Tối và đem lại hòa bình cho thế giới.
Bản thân câu chuyện đã theo một mô típ thường thấy, không có vấn đề gì phải bàn luận.
Vấn đề ở đây là các nhân vậy trong game.
Đề tựa của game không chỉ nói về một thế giới khác---nó còn bao hàm cả những đối tượng công lược có những mặt trái khác của mình.
Chỉ vậy thôi thì tôi thấy còn được. Tôi không thấy vấn đề gì với thế giới có bản sao của những game khác như thế này đâu.
Không, vấn đề ở đây là về thời điểm mở bán trò chơi khiến tôi thất vọng hoàn toàn.
Nhị Hoàng Tử là một siscon (tên cuồng em gái). Tên Quý tộc là một tên tự luyến. Anh Hiệp sĩ Canh Vệ là một tên M (người thích bị hành hạ). Pháp Sư là một kẻ luyến tử thi (hoại tử). Sát thủ là một tên Gay. Về nhân vật Linh Mục, anh được cho là một kẻ thù tất yếu của Chúa Tể Bóng Tối, và cũng là người triệu hồi Nữ Tư Tế, anh ta lại là một yandere thứ thiệt nắm trong tay mọi nguyện cầu phá hoại.
Đây là một ví dụ điển hình cho cái việc Nhà phát triển đã cố quá thành quá cố với mong muốn game được nổi tiếng đây mà. Bản năng của người bình thường khi phát hiện ra loại chuyện này là tháo chạy, giả như không thấy cái mình vừa chứng kiến do mình không muốn bị kéo vô lọa i chuyện này.
Đối tượng đầu tiên tôi công lược là Chàng Quý tộc., cho tới khi tôi phát hiện ra bản chất thật của anh ta, tôi nhanh chóng mất đi hứng thú muốn công lược rồi. Nữ chính đúng là một thiên thần luôn dành thời gian nghe những thời khắc khó nói của tên ngu đó. . Hoặc cũng có thể, cô ấy kinh nghiệm lão luyện trở thành một người bảo hộ đó.
Mong muốn thúc đẩy mong muốn muốn bán trò chơi này càng nhanh càng tốt, tôi kết cục cũng tới điểm ending. Thời khắc anh ta nữ chính trong Lễ cưới, tên tự luyến ngỏ đôi lời: "Thật đẹp làm sao...chính là tôi, đang phản chiếu qua ánh mắt của nàng đây." Tôi ném phăng luôn cái máy điều khiển xuống sàn nhà.
Này!! Nhà Biên kịch hỡi. Ông bị nhúng não à?
Khi chúng ta nghĩ tới đúng thời điểm rồi và dập ngắt nó đi, mấy người nghĩ cho vào cái tranh minh họa biến sang màu đen để che đậy những ngôn từ thiếu đánh đó hả? Kinh dị lắm biết không. Nếu mấy người đang cố tạo ra một trò chơi tình cảm, thì mấy người giờ đã tạo ra một sản phẩm vượt ngưỡng con đường thông thường rồi.
Khi mọi anh chàng đều như thế này từ đầu chí cuối thế này không còn ý chí muốn tiếp tục nữa. Những cảm xúc dâng trào mà bạn mong chờ hóa ra không phải là hình tượng moe, mà mong muốn được giết chết đối phương. Kết cục, tôi tưởng như đang làm một bài kiểm tra cách tân từ các nhà phát triển
Không chỉ có tôi nghĩ như vậy. Mà tất cả mọi người có cùng một cảm xúc giống thế.
Vậy mà, không có ai trong chúng tôi đem đi vứt cái game này đi.
Ngoài trừ vẻ ngoài soái chỉ xuất hiện trong đối tượng công lược, có cả các nhân vật phụ cũng có trong trò chơi nữa.
Tuy vậy, nữ chính lại không thể tới gần họ vì họ không phải là Đối tượng Target. Tùy theo công lược, một số nhân vật phụ còn không được xuất hiện.
Cùng với một số nguyên do vô lý, họ đều là đối tượng công lược bình thường như bao người.
Phần quan trọng nhất trong đó là họ đều có nhân phẩm tốt đẹp. Tôi thề nó đúng là vậy.
Đại Hoàng Tử thông minh và đứng đắn. Thúc thúc của tên Quý tộc tự luyến thì rất tốt bụng và dịu dàng. Tổng chỉ huy Hiệp sĩ Hoàng Gia là người đẹp trai chu đáo. Đối thủ của Pháp sư Cadaver Freak là một người cần cù chịu khó.
Người trợ lý bán hàng lý của nhà hàng Sát thủ đang làm việc sau khi anh đổi nghề là một người phong lưu luôn đối tốt với mọi phụ nữ, và chị của Linh mục là một người phụ nữ xinh đẹp luôn chăm lo lo lắng cho người khác.
Sao câu chuyện lại trở thành cái dạng này?
Tôi cần lên bàn luận nhân sinh với nhà phát triển. Tại sao các nhân vật phụ lại tạo ra tốt hơn hẳn với chính bản thân đối tượng công lược ở mọi lứa tuổi là cái dạng gì?!
Lý do tôi hoàn thành trò chơi này cũng là vì bọn họ. Có lẽ, có lẽ thôi nhá, nếu tôi công lược tất cả đối tượng rồi, tôi có thể mở một route khác của nhân vật phụ. Đây là tia hy vọng duy nhất mà tôi níu giữ tới cuối.
Nhưng, lại thất vọng rồi. Route của họ không mở. Nói cách khác, ngay từ đầu đã không có rồi huống chi là mở ra.
Mọi cảnh tượng tuyệt vọng đang dần nghiền nát tâm hồn tôi, nhưng tôi vẫn cố gắng kiên trì. Chắc chắn phải có đối tượng ẩn nào đó.
Khi tôi thu thập tin tức trên mạng, không chỉ có tôi mà mọi người đều mong đối tượng ẩn chưa mở ra đó là Anh chàng Tổng Tư lệnh (tổng chỉ huy...).Nếu được nhận một nụ cười từ anh thôi, tôi sẵn sàng vượt qua bao gian khổ để có được!
Tôi đã kiên trì...rồi bị phản bội, bởi Chúa trời, bởi các nhà phát triển game.
Khi tôi nhìn tới chữ số hiện 100% hoàn thành công lược, tôi khóc.
Hoàn thành mọi ký ức và không nhận được đối tượng ẩn nào, chỉ còn đọng lại biết bao thời gian tôi tiêu tốn, và bao tiền tôi phung phí để mua.
Một vùng biển trống rỗng rộng lớn làm sao. Chính bản thân mình đang làm gì đây hả?!
Thông thường với mọi ending trong game, cái tôi lấy làm an ủi nhất là Normal Ending.
Không tiếp cận đối tượng công lược, thì Nữ chính không thể hoàn thành trọng trách bảo vệ hòa bình cho thế giới. Tràn đầy tuyệt vọng, cô ấy lẳng lặng quay về thế giới của mình. Nếu mọi người thắc mắc hỏi tại sao cái kết nó tệ hại thế mà vẫn nổi như vậy...ờm thì, à bởi vì có anh ấy xuất hiện trong đó. Tổng Tư lệnh Hiệp sĩ Hoàng Gia.
Khi Nữ chính đau buồn vì sự bất lực không có sức mạnh, anh ấy dịu dàng vuốt lấy đầu tôi vỗ về: "Không phải lỗi của người đâu.Rồi người sẽ tìm được hạnh phúc thôi."
Đừng khiến tôi phải nhảy thêm hố anh nữa!
Đã biết bao nhiêu lần tôi muốn nói với Nữ chính rằng: "Đừng có quay lại nữa!" mà khi cô về nahf với cái vẻ mặt hối lỗi không đổi này là sao?
Ấy chết, lạc đề rồi. Là vậy, tôi đã chuyển sinh vào cái game não tàn này rồi, thì mọi rắc rối rồi sẽ xuất hiện liên tục.
Nếu tôi muốn sống một cuộc sống bình yên, tôi phải gỡ hết chúng flag sắp sửa tới.
Ngoài sáu chàng trai rắc rối đó, việc tôi cần làm là tránh những cái flag chết người đó. Quả thật là đau đầu, nhưng tôi đâu còn sự lựa chọn nào khác đây?
"........"
Lại thêm một tiếng thở dài từ một đứa trẻ ba tuổi đã thông tri bản thân.
Tôi có thể làm được!
Vì cơ hội được gặp Tổng Tư lệnh! Vì tương lai mai sau!