Tôi bước về phía hội trẻ em.
Việc chào hỏi với nhà vua đã hoàn tất, nên hầu hết những người nhỏ tuổi đều sẽ tụ tập ở đây.
Tôi đứng vào một góc và nghe lén cuộc trò chuyện của họ.
Hiện tại thì Teres đang ở cùng với nhà vua, còn Silk thì đi tới phía tôi đang nhàn nhã đứng một chỗ.
「Cain-sama, cậu ở một mình à? Vì Teres không có ở đây nên hãy nói chuyện cùng nhau đi」
Cô ấy nói vậy và mang cho tôi chút nước quả. Tôi nhận chiếc li, ngồi xuống chiếc ghế gần đó và bắt đầu cuộc trò chuyện giữa hai người.
「Mình rất ngạc nhiên khi ở đây có nhiều người hơn mình nghĩ. Thật may mắn khi có Cain-sama ở đây vì mình gần như không thể nói chuyện với ai ngoài Teres cả」
「Silk, xin hãy đừng gọi tớ là Cain-sama nữa. Tớ không cần được gọi là -sama đâu」
「N—. Vậy Cain-kun nhé! Hay mình nên gọi là Nam tước Cain?」
「Không, không. Cain-kun tốt hơn nhiều」
Trong khi chúng tôi đang trò chuyện rôm rả, một nhóm ba đứa trẻ xuất hiện.
「Không phải tiểu thư Silk đây sao? Cậu có vẻ như đang trong tâm trạng tốt. Bộ váy hôm nay cậu mặc đẹp lắm」
「Habbit-sama, chào buổi tối. Cảm ơn vì lời khen」
Silk đáp lại lời chào và tỏ vẻ không chút quan tâm gì tới cậu ta.
Rồi, cô ấy lại tiếp tục trò chuyện với tôi. Tôi thì vẫn tiếp tục cuộc trò chuyện nhưng lại nghĩ liệu việc đó có ổn hay không.
Và bỗng một rắc rối lại không mời mà tới.
「Cậu kia. Ở đây đang có sự hiện diện của Habbit-sama, con trai của Hầu tước Corzino. Nhà ngươi ít nhất cũng không thể chào hỏi ta một tiếng ư? Hơn nữa, nhà ngươi còn dám phá ngang cuộc nói chuyện giữa ta và tiểu thư Silk」
Đó là con trai của tên Hầu tước đã phản đối ý định của nhà vua trong việc sắc phong cho mình sao?
「Vâng. Chào buổi tối, Habbit-dono, rất vui được gặp ngài, tôi là con trai của một vị Nam tước, Cain」
Tôi sẽ không nói họ của mình.
Bởi vì cậu ta trông có vẻ khá xấc xược.
Nhưng tôi không thể hiện nó ra mặt mà chỉ cười cho có.
Và tên nhóc ấy mắc bẫy ngon ơ.
「Ngươi là con trai của Nam tước à, ta là con trai của Hầu tước đấy, mà sao lại gọi ta bằng -dono? Sao không bỏ nó đi luôn đi!!」
Hai tùy tùng của cậu ta cũng cắn miếng câu tôi vừa thả.
「Đúng vậy, chúng tôi cũng là con trai của một Tử tước. Nếu có thể thì mong sau này có thể giúp đỡ nhau」[note15254]
Vẻ mặt của Silk đối với họ làm tôi thắc mắc rốt cuộc họ đã nói cái gì làm mếch lòng cô ấy vậy.
「Hai người ráng chờ đợi nha, tôi xin lỗi vì phải bắt hai người chờ rồi bởi vì hiện tại tôi chưa được phong họ. Và cả Silk nãy giờ đang đợi tôi nữa nên thông cảm」
Tôi nói trong khi liếc sang phía tiểu thư Silk.
Tôi muốn Silk có thể hiểu ý mình.
「Này nhé, Cain-kun là con trai của――」
「Đợi một chút」
「Eh?」
Tôi ngưng Slik lại trước khi cô ấy kịp nói ra.
「Xin lỗi nhé, con trai của ngài Hầu tước. Tôi sẽ nghiêm túc này」
Cả ba người đều bất ngờ khi nghe tới đoạn “con trai”.
Có người còn lấy một tay ôm lấy ngực thì phải.
「Tôi là Nam tước Cain von Silford, con trai của Garm von Silford Gracia. Tôi là một nam tước chứ không phải là con trai của một nam tước」
Tôi mỉm cười nói.
Cả ba người kia ngừng lại ngay khi nghe những lời đó.
Cho dù chỉ là một nam tước, nhưng đó cũng là người đã được phong tước. Trong các mối quan hệ, con trai của một quý tộc thượng lưu có thứ hạng khá cao, nhưng một quý tộc được phong tước còn được xếp cao hơn.
Và Garm cũng không cùng phe với hầu tước Corzino. Lãnh chúa và Công tước có quyền hạn tương đương nhau tại lãnh địa của họ. [note15255]
Cả cha mẹ và tôi đều thấy khó chịu với thái độ của tên Công tước ấy.
「Cain-sama đã một mình tiêu diệt ba mươi con quái vật khi đoàn hộ tống của công chúa Terestia và ta bị tấn công bởi một bầy orc lần trước. Nên mấy hôm trước, cậu ấy đã được phong thành Nam tước」
Silk ưỡn ngực ra trả lời.
「……Tui từng nghe cha và mẹ nói về chuyện đó. Kiếm thuật và ma thuật được xếp vào tốp đầu, ngoài ra, thằng đó đã tiêu diệt một bầy orc. Và nó cũng đã được phong tước khi mới bằng tuổi chúng ta」
Một người trong nhóm kia giờ mới bắt đầu nói.
Nghe những lời đó, Habbit và nhóm cậu ta bắt đầu run rẩy.
Họ cùng lùi lại một bước.
「Ch, ch, chúng tôi xin lỗi. Vô cùng xin lỗi vì chuyện này」
Habbit chạy đi ngay khi vừa nói vậy.
Đồng bọn của cậu ta cũng chạy theo.
Tôi ngồi lại xuống ghế và thở ra một hơi.
「Mặc dù là Nam tước nhưng cậu cũng khá đen khi bị làm phiền nhỉ. Mình biết mà. Mình cảm thấy buồn cười trước tình trạng của họ ghê」
Silk đang cười ra cả nước mắt
Chắc là tôi đã vô ý chọc quê họ hay gì rồi.
「Đ, đ, đó là……」
Cain bối rối, và Silk thì nở một nụ cười.
「Lần tới mình sẽ kể cho Teres」
Tôi càng thêm bối rối.
「Sao vậy! Mình sẽ im lặng nếu chúng ta có một buổi hẹn hò vào lần tới」
Tôi nhận ra rằng mình không thể thắng được.
「……Un. Sao cũng được」
Tôi nhận thất bại của mình.
「Tuyệt quá! Lát nữa mình sẽ kể lại với cha!」
Tôi có thể chống lại Reine, nhưng tôi không nghĩ rằng mình sẽ có thể thắng được Silk và Teres.
Teres tới khi cuộc nói chuyện vẫn đang tiếp tục diễn ra.
「Mãi mới được tự do. Cain-sama nói chuyện với Silk suốt! Hai người trông có vẻ rất vui」
Teres phàn nàn một chút, nhưng cô ấy cũng thật đáng yêu.
「À mà nè~ Vừa nãy, Cain-kun đã――」
「Đợi đã nào」
Tôi lấy tay bịt miệng Silk lại. Đồng thời tôi đưa ngón trỏ lên miệng mà suỵt cô ấy.
「Cain-sama, chạm vào môi một người phụ nữ chưa kết hôn…… Chuyện này cần được báo lại cho ngài Công tước」
Teres nói với một nụ cười. Nhưng đôi mắt cô ấy thì lại không.
「Ah, xin lỗi」
Tôi bỏ tay ra khỏi miệng Silk.
「Cain-sama, xin hãy thành thật. Silk, chuyện gì đã xảy ra?」
Teres trông rất lo lắng.
「Hm? Không có gì đâu. Chỉ là mình sẽ đi hẹn hò với Cain-kun thôi」
Hở miệng quá đấy, Silk à. Tôi muốn cô ấy kín miệng hơn một chút.
「H, h, hẹn hò ư! Silk chơi xấu! Ngoài ra, cậu gọi cậu ấy là「-kun」thay vì「-sama」. Chơi xấu vậy. Mình cũng muốn hẹn hò với Cain-sama」
Teres nói với khuôn mặt đỏ bừng.
「Tớ hiểu rồi. Teres, lần tới chúng ta sẽ cùng đi hẹn hò nhé」
Nghe những gì tôi nói, Teres đỏ mặt tới tận tai.
「Mình chắc chắn sẽ tới. Mình rất mong chờ cuộc hẹn hò đó đấy」
Vào lúc đó, một giọng nói tới từ phía sau.
「Con định làm gì vậy?」
Teres quay về phía người phát ra lời đó.
「Tất nhiên là hẹn hò với Cain rồi」
Teres nói trong khi quay về phía sau. Rồi cô ấy cứng đờ lại.
Nhà vua đang đứng đó.
Với một nụ cười. Nhưng mắt ông ấy thì không hề cười.
Thôi toi rồi. [note15256]
「Fumu. Cain, có vẻ như chúng ta cần có một cuộc nói chuyện kĩ càng hơn trong phòng riêng về Teres. Buổi tiệc cũng sắp kết thúc rồi. Ngoài ra chúng ta cũng cần nói về trò chơi trước đó. Và chúng ta cũng chưa thể nói cho tới khi mọi người về hết」
Ông ta nói và vỗ vào lưng tôi một cái. Cú đó đau đấy. Tôi có thể đã khóc nếu là một đứa trẻ bình thường rồi.
「……Vâng, thưa bệ hạ. Thần hiểu rồi」
Tôi chỉ có thể bất lực mà nói vậy.
Buổi tiệc kết thúc, và giờ đây là phòng khách như thường lệ. Có tám người đang ở trong phòng, đó là nhà vua, nữ hoàng, Terestia, tể tướng, công tước Eric, Silk, Garm và Cain.
Trên bàn là ba bộ cờ Othello. Những bộ đó là dành cho quý tộc, và chỉ một bộ được dành cho hoàng tộc. Chúng sang trọng hơn nhiều so với bộ bình dân. Phần giải thích cũng dễ hiểu thôi. Tôi chỉ cần chỉ ra luật chơi cho họ.
Tôi cũng chơi vài ván trong khi dạy họ.
「Thứ này vui đấy! Luật chơi dễ hiểu, những gì cần làm chỉ là suy nghĩ. Và cả trẻ em và người lớn đều có thể tận hưởng nó」
Nhà vua có vẻ rất thích thú. Tất nhiên là những người khác cũng vậy.
「Nó được bán với giá một đồng bạc để dành cho bình dân. Nếu muốn mọi người có thể mua bộ dành cho quý tộc với giá một đồng bạc lớn」
「Chà, không thành vấn đề. Dù vậy, Cain còn làm việc kinh doanh ư? Có khi cậu tự lập ra một thương đoàn cũng được đấy」
Cái đó để làm nghề tay trái chắc cũng được. Nhưng tôi mới chỉ có năm tuổi nên cứ từ từ mà tính
Sau đó, tôi bị bắt phải chơi cờ Othello với họ. Quãng thời gian đó phải nói là cực kỳ lâu.
Và sau đó, cuối cùng tôi cũng có thể về nhà.
「Giờ thì, thưa bệ hạ, xin mạn phép」
Tôi cúi đầu và rời đi cùng với Garm.
「Đợi một chút. Nhớ lại thì, ta có nghe cậu sẽ đi hẹn hò với Teres. Thế nghĩa là sao? Ngồi xuống và giải thích cặn kẽ đi」
Tôi khựng lại trước lời của nhà vua.
「Nói mới nhớ, Cain-kun, ta có nghe rằng cậu đã hứa sẽ hẹn hò với với Silk. Ta đã quyết định hôn ước của hai đứa, nhưng mọi thứ vẫn đang được giữ kín, nên nhớ cẩn thận」
Ngoài ra, công tước Eric còn quăng thêm một trái bom vào nữa.
Sau đó, tôi bị chỉ trích liên tục bởi nhà vua và công tước, và mãi mới về tới nhà trong tình trạng hoàn toàn kiệt sức.