Prologue: Lời hứa
"Vậy, bạn nào muốn đóng vai nàng Bạch Tuyết thì hãy giơ tay lên nào!"
Tám năm về trước, khi tôi và Rena vẫn còn là học sinh lớp một.
Khi ấy, lớp tôi đang tiến hành việc phân vai cho vở kịch trong buổi biểu diễn văn nghệ sắp tới. Giáo viên chủ nhiệm là người đứng ra phụ trách việc này, cô tuần tự viết lên bảng các vai diễn.
"Có ai muốn đóng vai nàng Bạch Tuyết không nào?"
"Dạ em muốn tham gia!"
"Em cũng muốn ạ!"
Vở kịch chúng tôi sắp diễn mang tựa đề là "Nàng Bạch Tuyết". Hai vai diễn chính sẽ là Hoàng tử và Nàng Bạch Tuyết. Đặc biệt, Bạch Tuyết là vai diễn nổi bật nhất nên rất được các bạn nữ yêu thích. Nhiều bạn đã giơ tay, và giáo viên đã ghi tên của họ lên bảng theo thứ tự.
Về phần tôi, tôi đã xin đóng vai Hoàng tử và đã nhận vai đó từ trước. Vì vậy, tôi đang rất mong chờ xem ai sẽ đóng vai Bạch Tuyết cùng mình. Có bốn người giơ tay, và sau khi viết hết tên của họ lên bảng, cô quay lại nhìn một lượt quanh lớp học.
"Vì số lượng người xin vai nhiều, do đó chúng ta sẽ quyết định bằng cách chơi trò chơi kéo búa bao nha! Còn ai khác muốn tham gia nữa thì hãy giơ tay lên nào! Nếu không còn ai nữa thì cô sẽ chốt danh sách nhé…”
Vậy nhưng không một ai trong lớp giơ tay cho câu hỏi đó cả.
Khi giáo viên định dừng việc xin vai và bắt đầu chơi oẳn tù tì, nhưng vào lúc đó…
Rena, người ngồi bên cạnh tôi, rụt rè giơ tay lên.
"Mizusawa-san? Em cũng muốn tham gia sao?"
“V-vâng!”
“V-vậy giờ chúng ta sẽ có năm người tham gia trò chơi kéo búa bao. Những người tham gia thì hãy đứng lên nào!”
Cô giáo có chút bất ngờ trước tình cảnh này, nhưng vẫn nhanh chóng bắt đầu cuộc thi kéo búa bao. Kết quả là Rena đã chiến thắng và giành được vai diễn nàng Bạch Tuyết.
Khi ấy, tính cách của Rena có phần rụt rè. Dù tôi thường chơi với cô nàng bởi nhà hai đứa khá gần nhau, nhưng cô ấy lúc nào cũng nhút nhát và núp sau lưng tôi.
Việc Rena xin đóng một vai diễn nổi bật như nàng Bạch Tuyết thật sự là một điều bất ngờ,
do đó tôi đã hỏi Rena khi đang trên đường về nhà:
"Vì sao cậu lại nhận vai nàng Bạch Tuyết vậy?"
"Không... không được sao?"
"K-không phải đâu! Rena rất dễ thương, phong cách của cậu cũng rất phù hợp với vai diễn này nhưng mà … tại sao cậu lại muốn nhận vai này vậy? Mình đoán là cậu không thích đứng trước đám đông cho lắm, hay là ... cậu có hứng thú với diễn xuất sao?”
"K-không có. Mình sợ đứng trước đám đông lắm..."
"Vậy tại sao cậu lại còn tham gia?"
Rena nhìn xuống một cách ngượng ngùng, sau một lúc lưỡng lự cô ấy ngước lên nhìn tôi, hai tay nắm chặt trước ngực và bắt đầu nói.
"Là lỗi của Kaito đó!"
"Ế? Tớ ư? Tại sao?"
"Vì Kaito sẽ đóng vai Hoàng tử! …..C-cậu biết đấy, trong câu chuyện, Hoàng tử phải hôn nàng Bạch Tuyết để đánh thức cô ấy! Vậy nên, việc Kaito hôn bất kỳ cô gái nào khác ngoài tớ là hoàn toàn không thể chấp nhận được!"
"......Đấy là lý do mà cậu xin tham gia vở kịch sao?"
Rena khẽ gật đầu khiến tôi không khỏi mỉm cười gượng gạo. Hồi ấy, cô ấy thân với tôi đến mức có thể dễ dàng nói những lời như "Khi lớn lên, mình sẽ cưới Kaito!"
Tôi không biết phải nói với cô nàng như thế nào sau câu trả lời đó nữa, nên chỉ đành nói cô ấy biết——
"Chà, tớ không nghĩ cậu sẽ có được một nụ hôn thực sự trong vở kịch Bạch Tuyết này đâu. Nó chỉ là giả vờ thôi."
“Hể, ra là như vậy sao?”
"Uh. Thông thường thì đúng là như thế."
"Uuu... nếu thế thì đáng lẽ mình không nên tham gia!"
"Vậy thì bây giờ vẫn còn kịp, cậu có thể nói với giáo viên xin đổi vai. Nếu cậu không dám nói một mình thì tớ có thể đi cùng cậu."
Khi tôi đưa ra đề nghị này, Rena đã suy nghĩ một lúc. Nhưng cuối cùng, cô bé lắc đầu và dõng dạc nói.
"Tớ vẫn sẽ đóng vai Nàng Bạch Tuyết!"
"Ổn không đó!?"
"Vì tớ không muốn thấy Kaito hôn với bất kỳ cô gái nào hết!"
"H-ha... Nhưng cậu có chắc là ổn không đó? Có khá nhiều câu thoại và mình nghĩ rằng việc diễn trước đám đông sẽ khiến cậu căng thẳng đấy?"
“Không sao đâu, vì tớ có Kaito ở bên rồi mà.”
"Vậy thì, chúng ta cùng cố gắng nha, Rena!"
"Um!"
Rena gật đầu mạnh mẽ, tỏ vẻ đồng ý với tôi.
Và chúng tôi đã bắt đầu luyện tập vào ngày hôm sau.
Sự thật là tôi đã lo rằng liệu Rena có thể đóng vai Bạch Tuyết được không, nhưng ngay khi vừa bắt đầu, cô ấy đã vượt xa cả kỳ vọng của tôi.
Rena thực sự rất có tài năng diễn xuất.
Cô ấy nắm vững kịch bản nhanh hơn bất kỳ ai khác, đồng thời thể hiện khả năng diễn xuất tuyệt vời đến mức khó mà tin được rằng cô nàng chỉ là một học sinh tiểu học, ngay cả giáo viên của cô cũng phải ngạc nhiên trước tài năng của cô.
Quá trình luyện tập của chúng tôi tiến triển một cách vô cùng suôn sẻ.
Nhưng điều này không có nghĩa là tính cách rụt rè của Rena đã biến mất.
Tôi biết về điều này ngay trước buổi biểu diễn chính thức.
Khi mà tối hôm ấy, Rena bất ngờ tới nhà của tôi.
Rena bước vào phòng tôi và nói với một khuôn mặt sắp khóc.
"Thực sự... vở kịch ngày mai, mình nghĩ mình sẽ không làm được..."
"Uh, sao vậy? Cậu đã tập luyện nhiều đến thế cơ mà?"
“V-vì…. thực sự thì tớ vẫn sợ lắm!
Rena thu mình , cô khẽ lẩm bẩm:
“Vì trong suốt quá trình luyện tập chỉ có giáo viên và mọi người trong lớp xem nên bản thân vẫn thấy ổn, thế nhưng ngày mai tớ sẽ phải biểu diễn trước rất nhiều người, học sinh các lớp và học sinh đến từ nhiều khối khác nhau … Khi nghĩ về điều đó, mình cảm thấy thật không ổn chút nào…”
Cúi mặt xuống, Rena khẽ nói.
"Mình xin lỗi, sau khi Kaito nói như thế mà mình lại nói như thế này. Mình thật sự không biết phải xin lỗi Kaito và mọi người trong lớp như thế nào nữa..."
"Thôi nào Rena, cậu đừng khóc. Hãy nhớ rằng ít nhất là tớ sẽ không bao giờ giận cậu.""
"……Thật không?"
"Tất nhiên rồi!"
Sau khi nói như vậy, tôi rút chiếc khăn tay ra và đưa cho Rena. Cô ấy lau nước mắt và nhìn về phía tôi. Tôi khẽ cười và nói——
"Nhưng mà... tớ thực sự rất muốn biểu diễn cùng Rena vào ngày mai. Trong vai của nàng Bạch Tuyết."
Rena đang nhìn chăm chú vào tôi.
"Coi nào, diễn xuất của Rena thực sự rất tuyệt vời... mà mình cũng thấy như vậy, chắc chắn mọi người sẽ bất ngờ lắm cho mà xem."
“Kaito……”
"Hơn nữa, đây là lần đầu mình và Rena cùng nhau thực hiện một thử thách đúng không nào? Vậy nên, vở kịch lần này rất đặc biệt đó."
Rena dường như đã bị thuyết phục bởi lời nói của tôi.
Cô nàng mở to đôi mắt, khuôn mặt biểu lộ rõ sự nghiêm túc. Dường như cô ấy đã quyết định sẽ lên sân khấu, nhưng có lẽ trong lòng cô vẫn còn lo lắng về việc bản thân có thể đảm nhận tốt vai diễn hay không, thế nên Rena đã nắm chặt đôi tay đang run lên đôi chút lại.
“......Chắc sẽ ổn thôi nhỉ!?"
Nhìn thấy Rena yếu đuối như vậy, cơ thể tôi vô thức chuyển động.
Tôi đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa đầu Rena.
"Chắc chắn sẽ ổn thôi. Mình sẽ ở bên cậu. Nếu mọi thứ trở nên quá tệ, mình sẽ đến giúp cậu"
Rena đỏ mặt khẽ gật đầu.
Vào ngày hôm sau, Rena xuất hiện chính thức trên sân khấu với vai Bạch Tuyết. Sự lo lắng dường như đã tan biến, Rena đã thể hiện một màn biểu
hoàn hảo như những gì đã luyện tập trước đó. Vở kịch đã thành công vang dội và nhận được sự hưởng ứng nhiệt tình của khán giả, thậm chí chúng tôi còn được trao giải thưởng xuất sắc nhất trong hạng mục học sinh khối lớp dưới và nhận được giấy khen.
Suốt một thời gian dài, chúng tôi đã chìm đắm trong sự vui sướng ấy.
Sự kiện văn nghệ của trường sẽ lại diễn ra sau một năm nữa, vậy nhưng hầu như ngày nào chúng tôi cũng bàn chuyện về chuyện sẽ biểu diễn cùng nhau. Dù hai đứa khi ấy vẫn là trẻ con, nhưng chúng tôi đã tự mình tìm hiểu nhiều điều, trong lòng ấp ủ giấc mơ trở thành diễn viên trong tương lai.
Cũng chính vào lúc đó…
Tôi đã phải chuyển trường.
Đó là một câu chuyện đột ngột do công việc của bố mẹ, thế nên đã không có thời gian cho tôi để chuẩn bị tâm lý. Vào ngày mà tôi chuyển đi, Rena đã khóc nức nở và ôm chầm lấy tôi.
"Chúng mình không thể gặp nhau nữa sao? Mình không muốn đâu!"
Dù bản thân cảm thấy vô cùng tiếc nuối khi không thể gặp Rena nữa, nhưng khi thấy cô ấy hoảng loạn đến thế, tôi dần bình tĩnh trở lại. Vì muốn an ủi cô nàng, tôi đã đưa ra một lời hứa.
“Rena này”
"Gì vậy?"
"Chúng mình sẽ gặp lại nhau, cậu có hứa với mình không?"
"...G-gặp lại như thế nào?"
Rena đưa tay áo lên gạt đi dòng nước mắt, cô ngước nhìn tôi.
"Chúng mình từng mong ước trở thành diễn viên và biểu diễn cùng nhau, phải không? Vậy tại sao chúng ta không hứa rằng hai đứa sẽ trở thành diễn viên nổi tiếng và gặp lại nhau?"
"Diễn viên nổi tiếng..."
"Và rồi, dù cho chúng ta có xa cách nhau đi chăng nữa thì nhất định sẽ có ngày gặp lại! Sau đó hãy cùng nhau tạo nên những tác phẩm tuyệt vời một lần nữa nhé!"
Sau khi nghe tôi nói xong, vẻ mặt của Rena rạng rỡ trở lại.
"Ừm, tớ hứa với cậu, Kaito!"
Rena và tôi ngoắc ngón tay út với nhau và tạo nên, một lời hứa——
*
---Tám năm đã trôi qua kể từ đó.
Rena đã trở thành một nữ diễn viên nổi tiếng ở tuổi mười lăm. Cô nàng đã đảm nhận vai chính trong nhiều bộ phim truyền hình và điện ảnh khác nhau, được đánh giá cao về khả năng diễn xuất ấn tượng. Cô đã tham gia vào nhiều loại gameshow như chương trình thực tế và sân khấu, có hơn một triệu lượt theo dõi trên SNS, đồng thời đã xuất hiện trong hai mươi quảng cáo truyền hình mỗi năm, nhiều hơn bất kỳ nữ minh tinh nào khác, giúp cô đưa tên mình vào danh sách những người dẫn đầu trong ngành công nghiệp giải trí.