Trước tiên chắc là hỏi nhẹ trên mạng cái nhỉ.
Tôi mở app “Hỏi đáp Yahoo!” lên, bất giác đảo mắt một vòng xung quanh rồi tay gõ liên hồi.
Chào mọi người, mình là nam sinh năm nhất cao trung. Mọi người cho mình hỏi là ở Tokyo có chỗ nào việc nhẹ lương cao mà không cần bằng cấp gì không ạ?
Ừm, thế này ổn không nhỉ. Tôi cảm nhận được rằng mình sẽ hứng chịu một tràn gạch đá không mấy thiện chí của cư dân mạng. Tuy nhiên, thông tin kiếm được hiện tại cũng sắp tới giới hạn, mà cũng không quen biết ai để nhờ vả. Vừa nghĩ bụng tay vừa định bấm vào nút “Đăng bài” thì tiếng loa thông báo trên tàu cũng bắt đầu vang lên.
“Một trận mưa dông gió dật mạnh bất thường vừa được dự báo sắp xảy ra ngoài khơi. Những hành khách nào còn đang ở trên boong tàu xin vui lòng trở vào trong để đảm bảo sự an toàn. Xin được phép nhắc lại, một trận mưa dông….”
Cơ hội tốt đây rồi, tôi khẽ thốt lên. Bây giờ nếu lên trên boong tàu thì có thể được ở một mình. Với cả tôi cũng đã quá chán với việc phải ngồi ê mông ở cái khoang hạng hai này rồi. Tôi ngắm nhìn khoảnh khắc mưa rơi khi dòng người từ trên boong tàu hối hả trở vào trong. Vừa bỏ cái điện thoại vào túi quần jean, tôi nhanh chân phóng lên chỗ cầu thang.
Con Tàu đến Tokyo này có 5 tầng, với tấm vé rẻ tiền của khoang hạng 2 trên tay, tôi đành phải hài lòng với tầng thấp nhất, nơi mà chiếu tatami được trải xuống để làm khoang ngủ tập thể. Ở đây tiếng động cơ cứ ầm ĩ suốt ngày đêm. Leo lên cầu thang bên trong tàu nhìn sang bên thì có thể thấy khoang hạng nhất, nơi mà có đầy đủ tiện nghi, từ đây leo lên 2 tầng rồi men theo hành lang cạnh thành tàu thì sẽ đến boong. Tôi vừa lên tới đó cũng là lúc bắt gặp dòng người náo loạn trở vào trong.
“Nghe bảo vẫn còn mưa đó”
“Trời mới nắng được có tí mà lại mưa rồi”
“Dạo này mùa hè thời tiết bị làm sao ấy, toàn mưa là mưa”
“Trên đảo nghe nói cũng bị bão suốt ấy mà”
Mọi người xung quanh không ngớt than phiền. Tôi vừa cúi đầu vừa luôn miệng nói “Xin lỗi, cho cháu qua” và rảo bước về hướng ngược lại của dòng người đang đổ xuống cái hành lang chật chội này.
Vừa bước ra khỏi những bậc thang cuối cùng để đến boong tàu, tôi bị một cơn gió mạnh đập thẳng vào mặt. Ánh nắng mặt trời chiếu rọi boong tàu thênh thang không một bóng người.
Một cây cột được sơn màu trắng được dựng ở giữa tựa như một mũi tên chĩa thẳng lên trời. Tôi háo hức bước chân lên cái boong tàu vắng lặng. Ngước mặt hướng lên trên, những đám mây xám xịt chỉ trong chớp mắt đã lấp đầy trời xanh. Lách tách lách tách. Những hạt mưa lã chã rơi lên trán tôi.
“…Tới rồi!”
Tôi bất giác hét lên. Vô số những giọt nước đồng loạt rơi xuống trước mắt, ngay lập tức, tiếng sấm vang rền cùng với những hạt mưa nặng trĩu bắt đầu trút xuống xối xả. Cả thế giới ngập tràn ánh nắng khi nãy đã hóa thành bước tranh thủy mặc đơn sắc trong chớp mắt.
“Quá dữ!!”
Tiếng hét của tôi tuy át được tiếng mưa đang xối xả, nhưng dù thế tai tôi vẫn chả nghe thấy gì. Tôi càng lúc càng phấn khích. Nước mưa thấm ước cả tóc và áo quần, lồng ngực tôi căng tràn làn hơi ẩm. Không chút lưỡng lự, tôi phóng ra ngoài boong. Dùng hết sức nhảy lên như một cầu thủ đang làm động tác đánh đầu, hai tay tôi dang rộng rồi toàn thân xoay vòng vòng như một cơn lốc. Tôi há miệng thật to như muốn hứng trọn toàn bộ cơn mưa. Vừa chạy loanh quanh, tôi dùng hết sức hét lên và những chuyện tôi luôn chôn giấu trong lòng cứ thế mà luôn ra. Cuối cùng, cơn mưa cuốn sạch tất cả, không ai biết, chẳng ai hay. Một dòng khí nóng sục sôi trong lồng ngực. Đã nửa ngày kể từ khi rời đảo, cuối cùng tôi cũng cảm nhận được cái cảm giác tự do tràn đầy. Thở dốc, tôi ngước lên nhìn màn mưa.
…Ngay phía trên đầu tôi vào lúc này không còn là những giọt mưa nữa, thay vào đó là một khối nước khổng lồ.
Thật không tin vào mắt mình. Khối nước khổng lồ trông như một cái hồ bơi cỡ lớn xoay ngược kia đang đổ nước từ trên trời xuống. Nó cuộn tròn lại …không khác gì một con rồng cả. Ngay tức thì, một tiếng ầm vang lên, một cách dữ tợn nó lao vào đánh tôi lăn quay ra sàn. Dòng nước nặng trĩu xả không ngớt vào lưng tôi như thác đổ. Con tàu rung lắc dữ dội kèm theo những âm thanh cót két. Nguy rồi! Chưa kịp định thần thì cả người tôi trượt dài trên sàn tàu. Con tàu ngày càng nghiêng hẳn sang một bên. Tôi đưa tay ra cố bám víu lấy thứ gì đó, nhưng mà chỗ này hoàn toàn không có gì giống như vậy hết. Thôi xong rồi, rơi xuống mất thôi… Ngay khoảnh khắc ấy, một người nào đó chộp lấy cổ tay tôi. Bất thình lình, toàn thân tôi khựng lại. Con tàu cũng từ từ bớt nghiêng và trở lại trạng thái ban đầu.
“Ch…” Vẫn chưa hoàn hồn, tôi lắp bắp.
“Cháu cảm ơn”
Vừa rồi không khác gì mấy cảnh mạo hiểm trong phim hành động cả. Tôi đưa mắt lên nhìn phía trên cổ tay của người kia. Đó là một người đàn ông trung niên cao lều khều, râu ria lởm chởm. Vừa buông tay tôi ra, người này vừa mỉm cười. Mặt trời lại ló dạng, chiếu ra những tia nắng chói lòa làm nổi bật lên cái áo sơ mi đỏ của người đàn ông kia. À ừ gì cũng được, anh ta đáp với cái giọng lơ đễnh.
“Mưa to khiếp nhỉ” Anh ta lầm bầm trong miệng.
Mà đúng là như vậy thật. Trong đời tôi chưa từng thấy trận mưa nào lớn đến như thế này. Vô số những tia nắng chiếu xuyên qua khe hở giữa những tầng mây.
Giai điệu này tôi đã từng nghe qua rồi. Nhạc cổ điển… đúng rồi giống như nhạc nền của một trò chơi hồi xưa vậy. Nội dung là người chơi điều khiển một con chim cánh cụt, vừa trượt trên băng vừa bắt cá. Đúng vậy, trên băng thỉnh thoảng sẽ xuất hiện những cái hố, những chú hải cẩu không tai hoặc hải cẩu lông mao sẽ từ đó thò mặt ra để cản đường chú chim cánh cụt. Nếu canh thời gian nhảy lên không chuẩn thì chú chim cánh cụt sẽ trượt ngã xuống băng.
“Chà, món này cũng ngon đấy chứ”
Tôi ngẩng mặt lên. Người đàn ông trung niên ngồi cùng bàn đối diện chỗ tôi đang ăn phần cơm gà một cách ngon lành. Anh ta mặc trên người một cái áo sơ mi bó màu đỏ lòe loẹt. Gương mặt hốc hác với đôi mắt hí một mí trĩu xuống bắt đầu giãn ra. Râu ria cạo lởm chởm và kiểu tóc xoăn rối bù khiến tôi cảm nhận được sự phóng khoáng đúng chuẩn (hơi có ý xấu) người lớn ở Tokyo. Người đàn ông má phồng lên vì thức ăn húp tô miso thịt lợn sùn sụt, xong anh ta dùng đôi đũa tre loại dùng một lần gắp miếng thịt gà lên. Thêm vào đó là miếng thịt lợn to tướng phết đầy sốt tartar đập vào mắt tôi.
“Này nhóc, chú mày không muốn ăn thật à”
“Dạ cháu không đói ạ”
Vừa gượng cười vừa nói nhưng chưa kịp dứt lời thì bụng tôi sôi lên rột rột. Bất giác mặt tôi đỏ bừng nhưng người đàn ông kia không có vẻ gì là chú ý đến cả và vẫn thản nhiên nói và ngốn thịt vào miệng “Ờ vậy hả, tưởng chú mày đói mà anh mày ăn ngon lành vầy thì hơi kì”
Hai người bọn tôi ngồi đối diện nhau ở cái nhà hàng của con tàu này, người đàn ông áo đỏ thì đang ăn một bữa xa xỉ, còn tôi thì dồn hết tâm trí vào bản nhạc nền của nhà hàng để tạm thời quên đi cơn đói. Tuy tôi có đề nghị mời người này một bữa để trả ơn cứu mạng, nhưng mà có nhất thiết phải lựa mấy món đắt nhất tiệm (1200 yên) như thế này không. Tôi từ nãy tới giờ cứ nghĩ thầm trong bụng. Người lớn thì mấy lúc như thế này phải ngại chứ nhỉ. Chi phí ăn uống theo dự định là không dùng quá 500 yên một ngày, tuy nhiên mới ngày đầu mà tiêu pha như thế thì cũng…. Ca cẩm trong bụng là thế, nhưng tôi vẫn cố gắng để giữ phép cư xử, lễ nghi đúng mực.
“Không có gì đâu mà! Khi nãy nếu chú không kéo cháu ra khỏi chỗ nguy hiểm đó…”
“Thật đó”
Người đàn ông áo đỏ cắt lời và chĩa đôi đũa về phía tôi.
“Này, nãy cũng căng quá nhỉ…. À”
Anh ta nhìn chăm chăm vào không trung, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ về một điều gì đó. Sau đó một cách chậm rãi, anh ta cười lớn.
“Đó giờ thì đây mới là lần đầu tiên anh mày cứu ai đó đấy!”
“…Dạ”
Tôi có chút linh cảm xấu.
“Mà ở đây có bia không nhỉ?”
“…hay là chú mua hộ anh nhé?”
Chán chả buồn nói, tôi đứng dậy.
Meo Meo Meo, tiếng chim mòng biển kêu lên thành từng đợt.
Những cánh chim biển đang chao liệng phía trên khiến tôi có cảm giác có thể vươn tay ra mà chạm tới được, tôi cắn gọn một cái vào thanh CarorieMate, thứ mà sẽ dùng cho bữa tối, rồi lơ đãng ngắm nhìn hành lang boong tàu.
“Bị người lớn trấn lột à…”
Bia hơi ở đây bán những 980 yên. Vừa vừa phai phải thôi chứ, tôi nghĩ thầm. Sao có thể bán với cái giá không tưởng thế được. Từ ngày đầu tiên rời nhà tới giờ, tôi đã tiêu mất bốn ngày tiền ăn cho một ông chú không quen biết. Tokyo đáng sợ quá, tôi thấm thía lẩm bẩm. Cho tay vào túi quần để cất cái bọc CarorieMate đã ăn hết vào, đồng thời rút ra con điện thoại thông mình, tôi mở app “Hỏi đáp Yahoo!” thêm lần nữa rồi đăng lại câu hỏi khi ban nãy. Bằng mọi giá phải kiếm được việc làm. Tìm câu trả lời hay nhất.
Lách tách, những hạt mưa thấm ướt màn hình điện thoại, ngẩng mặt lên thì trời lại bắt đầu mưa lất phất. Hướng về phía màn mưa dần xuất hiện những ánh đèn le lói phát ra từ bầu trời đêm ở Tokyo. Cầu Cầu Vồng lên đèn sặc sỡ có gì đó giống như game opening title đang chầm chậm tiến lại gần. Giây phút đó, sự bực tức từ ông chú không quen biết kia, cũng như nỗi lo về tiền bạc được xóa sạch hoàn toàn khỏi tâm trí. Cuối cùng cũng đến nơi. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, cả người tôi rung lên vì phấn khích. Cuối cùng thì cũng tới thật rồi. Kể từ đêm nay, tôi sẽ sống ở cái thành phố đầy ánh sáng kia. Từ giờ về sau mỗi sáng thức dậy ở đây sẽ ngập tràn niềm vui, tim tôi bỗng chốc đập dồn.
“Ê nhóc, chú mày có ở đây không”
Đột nhiên, một giọng nói vu vơ từ đâu phát ra như một mũi kim, châm vỡ bầu tâm trạng hưng phấn trong đầu tôi. Ngoảnh lại thì người đàn ông áo đỏ vừa bước ra chỗ hành lang. Vừa xoay vòng cái cổ mỏi nhừ, vừa nhìn vào ánh đèn thành phố anh ta cất lời “Cuối cùng cũng tới rồi”
“Mà chú mày là dân đảo phải không? Lên Tokyo làm gì thế”
Đứng cạnh tôi, người này hỏi. Chột dạ, tôi đáp bằng mẫu câu đã chuẩn bị từ trước.
“À ừ, cháu ghé chơi nhà họ hàng thôi ạ”
“Đi vào ngày thường à? Chú mày không đi học sao?”
“À, ừm cái đó thì, trường cháu cho nghỉ hè sớm nên…”
“Hừm hửm”
Cười cái gì mà cười. Người đàn ông áo đỏ không chút e dè cúi xuống nhìn vào mặt tôi như kiểu phát hiện được động vật quý hiếm, còn tôi thì quay mặt đi chỗ khác để lảng tránh.
“Mà thôi, ở Tokyo nếu có vấn đề gì”- nói đoạn, anh ta chìa ra một mẩu giấy nhỏ. Thì ra là một tấm danh thiếp. Tôi lỡ tay nhận lấy theo phản xạ.
“Thì cứ alo cho anh nhé, thoải mái không có gì phải ngại”
“(Tên) Công ty kế hoạch thiết kế K&A CEO Suga Keisuke”, nhìn vào hàng chữ dọc theo tấm thiệp nghĩ sao nói vậy tôi trả lời “Thôi đi dẹp đi”
*
*
*
Vài ngày sau đó, tôi không biết bao nhiêu lần phải thốt lên “Tokyo đáng sợ thật sự”. Không biết bao lần ngập chìm trong tiếng tặc lưỡi, không biết bao nhiêu lần phải toát mồ hôi lạnh, không biết bao nhiêu lần phải xấu hổ đến đỏ mặt.
Tokyo rộng lớn,đã thế lại còn phức tạp, đầy thị phi và tàn nhẫn. Lạc ở ga, lên nhầm một chuyến tàu, mỗi bước đi đều có thể va vào người khác. Lúc cần hỏi đường thì không có ai trả lời, lúc không cần lại bị những người mời mọc mua những món khó hiểu, ngoài mấy cửa hàng tiện lợi ra thì chẳng dám bước chân vào mấy hàng quán khác vì sợ. Tròn mắt ngạc nhiên khi thấy những đứa bé tiểu học mặc đồng phục tự mình lên xuống đổi chuyến tàu, mỗi lần nhìn vào đó đều tự động viên bản thân mình không được khóc. Cuối cùng tôi cũng mò đến được khu Shinjuku (không hiểu sao tôi cảm nhận được không khí của quận trung tâm Tokyo), đột nhiên một cơn mưa bất chợt ào đến khiến cả người tôi ướt như chuột lột. Để được tắm rửa sạch sẽ, tôi lấy hết can đảm để vào một quán cafe manga, “Đừng có làm ướt sàn” – nhân viên ở đó tặc lưỡi bảo tôi. Trước mắt sẽ chọn nơi này làm cứ điểm để sinh hoạt hằng ngày, tìm nhẹ thông tin tuyển dụng trên cái PC bốc mùi gì đó trong phòng này trả về kết quả là 0 vì chẳng chỗ nào chấp nhận cái điều kiện “Không cần giấy tờ tùy thân” cả. Tia hi vọng cuối cùng “Hỏi đáp Yahoo!” thì đa phần câu trả lời đều kiểu “Đi làm không phải là chuyện đùa”, “Bỏ nhà đi hả cháu :))))”, “Vi phạm luật Lao động đấy, đi ckết đi” tuy nhiên lẫn giữa những lời chế nhạo kia vẫn có thông tin bổ ích như “Chạy bàn ở nhà thổ thì không cần giấy tờ gì đâu”, đánh liều tôi tìm và hẹn phỏng vấn với vài cái nhà thổ. Nhưng tới lúc đi tới nơi thì gặp phải một thanh niên bặm trợn quát vào mặt tôi “Không giấy tờ gì thì thuê thế quái nào được, cái thằng này mày giỡn mặt với tao à”, rơm rớm nước mắt tôi bỏ chạy về. Là vậy đó, cuộc sống đáng sợ quá mà, nước mắt tôi rưng rưng.
Cứ như vậy mà loáng một cái đã năm ngày trôi qua.
Thôi xong rồi. Cứ thế này thì xong thật rồi. Trong căn phòng chật chội tại manga cafe, tôi nhìn vào những mẩu giấy memo trên cuốn sổ chi tiêu. Cắm net ở đây một đêm tốn 2000 yên, ngoài ra còn chi phí ăn uống rồi chi phí đi lại nữa, từ lúc rời đảo tới giờ chưa gì đã tiêu mất gần 2000 yên. Tới giờ tôi vẫn bực tức vì sự nông cạn của bản thân cách đây một tuần khi mà tưởng rằng 5000 yên là quá dư dả cho chuyến đi này.
“Rồi, quyết định vậy đi!” , nói đoạn tôi gập quyển sổ lại cái cạch. Bị đẩy vào chân tường rồi. Tôi bắt đầu nhồi hết đống hành lí rải rác trong phòng vào balô. Giờ thì ra trả phòng thôi. Phải tiết kiệm lại. Cho tới lúc kiếm được việc làm thì không được ở trọ. Giờ đang là mùa hè thì có ngủ ngoài hai ba hôm cũng chả vấn đề gì. Trước khi quyết tâm phai nhòa, tôi nhanh chân rời khỏi cửa hàng, tiếng người từ cái TV treo tường của cửa tiệm phát ra từ phía sau “Số lần mưa lớn cục bộ phát sinh…”. “Lượng nước mưa kỉ lục đo được đã vượt mức so với năm ngoái, từ đây cho đến tháng 7 dự kiến sẽ tiếp tục mưa. Mọi người cần hết sức chú ý khi ra ngoài, không chỉ riêng vùng núi hay vùng biển, ngay cả trong nội thành cũng cần lưu ý”
Tìm chỗ nào ổn ổn để trú mưa rồi ngủ tạm một đêm. Kiểu như chòi nghỉ trong công viên hay là mái hiên dưới gầm cầu đi bộ, mà chắc cũng có người xí chỗ trước rồi cũng nên. Cõng trên vai cái balô nặng trịch nhét đầy tư trang được phủ lên bởi một lớp áo mưa, tôi lang thang gần 2 giờ đồng hồ trong thành phố. Đi lang thang trong thời gian gian dài nên mấy căn hộ tiện nghi, cũng như nhà sách, tiệm CD cũng đã đóng cửa vì quá 9 giờ tối. Ngồi bệt trong góc nhà ga, hay cửa hàng đồ điện gia dụng thì liền bị bảo vệ hỏi thăm. Thế nên chốn dung thân bây giờ của tôi chỉ có thể là ở lề đường, tuy nhiên tìm hoài mà chẳng thấy, nói vậy thôi nhưng nếu đi xa nhà ga quá thì tự nhiên trong lòng tôi lại thấy bất an, kết cục thì vẫn quanh đi quẩn lại ở mãi một chỗ, thế nên tôi đã đi qua đi lại cái cổng sặc sỡ ánh đèn của khu Kabuki này 4 lần rồi. Đi bộ quá lâu làm đôi chân mệt mỏi của tôi càng thêm tê dại. Bên trong lớp áp mưa ngột ngạt, mồ hôi nhễ nhại khiến tôi càng lúc càng khó chịu hơn. Rồi cái gì đến cũng phải đến, bụng tôi bắt đầu cồn cào.
“Này nhóc, lại đây anh hỏi tí nào”
Đột nhiên cảm giác có người vỗ vào vai, quay đầu lại thì thấy một anh cảnh sát đang đứng đó.
“Nhóc nãy giờ có đi qua đi lại khu này phải không?”
“À…”
“Làm gì giờ này đấy? Học sinh phải không?”
Mặt tôi tái xanh.
“Chờ đã, đứng lại!”
Không chút do dự, tôi phóng đi ngay lập tức, tiếng thét giận dữ theo sát ngay sau. Tôi bung hết sức chạy thẳng vào giữa đám đông. Mỗi lần va vào ai đó thì luôn có tiếng người la ó bay ra. “Úi, đau”, “Làm trò gì đấy”, “Cái thằng này”. Sau khi lướt qua rạp chiếu phim khổng lồ, tôi nhắm vào những chỗ thiếu ánh đèn mà chạy theo bản năng. Tiếng người bắt đầu thưa dần.
Keng. Nằm bẹp dưới đất, âm thanh loáng thoáng của vật gì đó giống như cái lon rỗng lăn trên nền đất phát ra, tôi ngẩng mặt lên.
Giữa bóng tối mỏng manh ánh lên đôi mắt tròn màu xanh lục. Dáng hình gầy nhom cùng với bộ lông tả tơi, thì ra là một chú mèo con. Chỗ nó đang đứng nằm sâu vào trong và cách đường lớn một đoạn, nơi mái hiên của những tòa nhà thấp kiểu Nagaya. Những hàng ăn uống đã lịm đèn mọc san sát nhau, lối vào của mỗi cửa hàng đều không có cửa. Tôi liền ngồi bệt xuống ở một lối vào hẹp của một trong những cửa hàng kia. Cứ vậy mà tôi đã gật gù ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
“Mèo ơi, lại đây”
Meoo~, chú mèo kêu một tiếng nhẹ, khàn đặc đáp lại. Không biết sao tôi có cảm giác như đã lâu lắm rồi mới có một cuộc trò chuyện giống như thế này, chỉ vậy thôi mà sống mũi tôi cảm thấy cay cay. Tôi lấy ra từ túi thanh CarorieMate cuối cùng, bẻ ra làm đôi rồi đưa cho bé mèo. Bé mèo đưa mũi lại để kiểm tra xem có phải thức ăn không. Vừa đặt xuống sàn, bé mèo nhìn về phía tôi như muốn cảm ơn rồi bắt đầu ăn ngấu nghiến. Con mèo đen tuyền cứ như được cắt ra từ màn đêm. Duy chỉ có vùng quanh mũi và bàn chân là màu trắng, tựa như đang đeo khẩu trang và đeo một đôi vớ trắng vậy. Vừa nhìn bé mèo tôi vừa cho phần còn lại của thanh CarorieMate vào miệng rồi nhai chầm chậm.
“…Tokyo đáng sợ thật nhỉ”
Bé mèo đang say sưa ăn uống nên không màng đến câu hỏi của tôi.
“Nhưng mà, tao không về đâu, nhất định”
Nói đoạn, tôi úp mặt vào hai đầu gối. Tiếng mèo nhai nhóp nhép, tiếng mưa đánh vào nhựa đường, cùng với tiếng còi xe cứu thương hụ từ xa trộn lẫn lại chạm đến tai tôi. Cơn đau nhức do đi bộ trong thời gian dài cuối cùng cũng dịu đi. Tôi lại chìm vào giấc ngủ nhẹ lần nữa.
…Kya, có ai nè! Ể thiệt hông, Uwa thiệt nè! Ghê quá, con cái nhà ai đây, đang ngủ kìa?
…Là mơ à? Không, không phải, có ai đó đang ở trước mắt
“Thằng kia!”
Giọng trầm phát ra từ phía trên đầu như búng vào người, tôi mở mắt. Một người đàn ông tóc vàng, đeo khuyên tai, diện đồ vest đang nhìn xuống tôi với ánh mắt lạnh lùng. Lối vào tối om khi nãy không biết tự bao giờ đã sáng choang lấp lánh ánh đèn, hai người phụ nữ với trang phục hở sâu phần vai và lưng đang đứng bên cạnh người đàn ông kia. Bé mèo thì đã đi mất từ lúc nào.
“Cần gì ở chỗ bọn này à?”
“Ch, cháu xin lỗi!”
Tôi luống cuống đứng dậy. Vừa cúi đầu cố chui qua nách người đàn ông kia, đột nhiên cơ thể tôi mất thăng bằng một cách dữ dội. Hóa ra là hắn dùng mũi chân mình đá vào cổ chân tôi. Tức thì tôi ngã dúi dụi xuống con đường nhựa đầy nước mưa, tay tôi đặt lên cái thùng rác cạnh máy bán hàng tự động. Nắp thùng rác chếch sang bên, mấy cái lon rỗng lăn lông lốc tạo ra những âm thanh chói tai.
“Nè, có sao không đó!?”, một trong hai người phụ nữ lên tiếng.
“Đủ rồi đó”, tên tóc vàng khuyên tai nói rồi khoác vai cô gái. “Mình bàn tiếp chuyện lúc nãy nhé em, chỗ của bọn anh bảo đảm kiếm được nhiều hơn đấy. Vô trong đi rồi anh nói sẽ giải thích thêm nhé?”
Nói đoạn, tên tóc vàng khuyên tai không thèm liếc nhìn lấy tôi một cái nào, hắn cố đẩy 2 cô gái vào bên trong tòa nhà rồi sau đó biến mất.
“Cái quái gì đây, chướng chỗ quá”
Tặc lưỡi một tiếng rõ to, đôi tình nhân đá cái lon rỗng đi rồi ngồi xuống đường kế bên chỗ tôi.
“Xin lỗi…!”
Tôi vội vàng đặt cái thùng rác về lại vị trí cũ, rồi bò ra mặt đường cố gắng nhặt những cái lon rỗng đang vương vãi khắp mặt đất sũng nước. Rác không chỉ có mỗi lon rỗng, mà còn có hộp cơm rỗng rồi rác sinh hoạt các thứ trộn lẫn vào nhau. Người qua đường không hề che giấu thái độ khó chịu. Tôi muốn rời khỏi chỗ này ngay tức khắc, nhưng mà để được vậy thì phải nhanh chóng dọn dẹp chỗ này, tôi tay không cố giữ miếng gà rán đã mềm nhũng cùng với miếng cơm nắm ăn dở. Nước mắt tôi rỉ ra, hòa quyện với nước mưa chảy thành dòng.
Nặng trĩu, cái túi giấy nặng một cách kì lạ, cái mà nằm trong đống rác này. Bên trong là một cuốn tankoubon [note20529] to bìa cứng được quấn băng dính xung quanh.
Rẹt rẹt.
Tôi bóc miếng băng dính bằng vải ra, cái bao giấy ướt bị rách khiến thứ bên trong nó rơi xuống mặt đường. Âm thanh của kim loại nặng nề vang vọng vào trong cửa hàng, tôi hốt hoảng bước tới và đưa tay ra.
“Ể?!”
Tôi vừa trông thấy vật gì đó giống như khẩu súng. Vội vàng tóm lấy nó, tôi nhét vội vào trong balô. Cảm giác mát lạnh nằm gọn trong tay, tôi cảm nhận được điềm gở. Tôi đảo mắt một vòng xung quanh.
Kẹp giữa ga đường sắt tư nhân và quán game thùng đằng kia là một cửa hàng McDonald’s đêm. Nơi này gần quán cafe manga mà tôi đang ở, chưa gì mà tôi đã tới đây không biết bao nhiêu lần rồi, có thể nói chỗ này là quán ruột của tôi. Chuyến tàu cuối cũng đã qua, quán cũng dần thưa thớt bóng người, những người còn lại bận rộn với chiếc điện thoại của mình, riêng chỉ có 2 cô gái ngồi cùng nhau là đang nói chuyện. “Mình đang đơn phương thích một người… mà đằng ấy toàn seen tin nhắn của mình thôi…” Cô gái thì thầm với giọng cực kì nghiêm trọng. Không ai trong hai người là thấy được tôi.
Tôi thở phù một tiếng.
“Cứ như là món đồ chơi vậy”, cô gái tự nhủ.
Dọn dẹp xong đống lon, tôi vào nhà vệ sinh công cộng để rửa tay cho sạch sẽ. Mà nhắc mới nhớ, tôi hình như đã từng đến đây. Một ly súp Potage thì chắc không đủ để trụ tới sáng mai, nhưng ít ra chắc cũng hồi đủ sức để tôi kiếm chỗ nào ổn hơn một chút.
Xốc lại tinh thần, tôi hạ cái ghế xuống ngang hông. Vọc tay vào túi quần jean, tôi đặt mẩu giấy nhỏ nhàu nát lên trên bàn.
Công ty kế hoạch và thiết kế K&A CEO Suga Keisuke
Trên tấm danh thiếp mà người đàn ông áo đỏ đưa tôi lúc ở trên tàu có một dòng chữ nhỏ ghi địa chỉ. Phường Yamabuki, Quận Shinjuku, Tokyo. Quận Shinjuku à? Tôi thử nhập địa chỉ đó vào Google Maps. Theo như lộ trình chỉ ra trong này thì từ vị trí hiện tại tới đó thì mất 21 phút bằng xe bus. Không ngờ là gần đến vậy.
Hai tay cầm lấy cái ly Potage rồi húp hết phần súp cuối cùng. Bên ngoài khung cửa sổ, ánh sáng từ những chiếc TV khổng lồ bị mưa làm nhòe đi. Từ phía cửa sổ, sự náoo nhiệt của phường Kabuki thấp thoáng lọt vào bên dưới cặp tai nghe. Tới địa chỉ này…tôi cân nhắc. Có gì ở đó nhỉ? CEO thì chắc là chủ tịch nhỉ. Nhờ giới thiệu việc làm thêm được không ta? Mà mình không nghĩ là có CEO công ty nào lại đi trấn tiền ăn của học sinh thế này. Mà từ từ đã nào, chủ tịch thì chắc không thiếu tiền đâu nhỉ? Ủa ủa vậy cái lúc ăn uống 2800 yên thì sao, tới giờ vẫn còn cay. Ai mới là chủ tịch vậy trời. Phần cơm gà thì để trả ơn thì không nói, nhưng mà 980 yên tiền bia thì hơi bị quá đáng. Để mình trả thì cũng được nhưng ít ra phải nói gì chứ nhỉ. Hơi kém sang một chút nhưng chí ít thì cũng phải bỏ ra cái gì chứ. Người kia nếu biết cảnh túng quẫn của mình thì chắc sẽ không để mình trả như vậy đâu nhỉ.
Nhưng mà… Tôi úp mặt lên bàn.
Hơi bị thảm hại thật nhỉ. Đại khái thì ông chú kia cũng cứu mình, rồi bia thì cũng là mình tự đề nghị trả. Mình đến Tokyo là để học cái sự ích kỉ này à. Không tiền, không chỗ ở, không mục tiêu, tôi ôm lấy cái bụng vừa đau vừa đói, thực sự thì bản thân đang làm cái quái gì ở đây vậy. Tôi trông đợi gì khi đến đất Tokyo này.
Ngày ấy, đạp xe hết sức như để quên đi cơn đau do bị người ta đánh. Ngày hôm ấy trên đảo cũng mưa. Những đám mây dầy trôi lững lờ trên trời, nhưng mà giữa những khe hở kia là vô số những tia sáng vươn dài ra. Tôi đuổi theo những tia sáng ấy. Muốn đuổi kịp ánh sáng đó, muốn hòa mình vào nó, đạp xe hết sức trên con đường dọc bờ biển. Đuổi kịp rồi!, ngay giây phút đó tôi nghĩ thầm, nhưng mà chỗ đó là rìa vách đá, những tia sáng mặt trời đã trôi về phía biển xa mất rồi.
…Sẽ có lúc mình đi cùng tia sáng ấy. Vào lúc đó tôi đưa ra quyết định.
Bỗng có một cơn gió thoảng từ đâu thổi tới, tóc tôi bồng bềnh đung đưa.
Không phải gió từ máy điều hòa. Tựa như từ một nơi xa khuất nơi chân trời mang theo hương cỏ đến vậy, đây đúng là cơn gió thật rồi. Nhưng mà ở nơi thế này… Tôi ngước mặt lên khỏi bàn.
Đặt trước mắt tôi là một hộp Hambuger cỡ lớn.
Ngạc nhiên hết cỡ, tôi ngoảnh đầu lại.
Một cô gái đang đứng đó. Cô gái mặc trang phục của tiệm McDonald’s. Áo xanh đậm với cái tạp dề đen, tóc thắt bím, gương mặt nhỏ nhắn đội cái mũ lưỡi trai dẹp màu ghi. Bằng tuổi mình không nhỉ…. Cô gái nhìn xuống chỗ tôi với đôi mắt đen láy to tròn trông có vẻ giận dỗi.
“Cái này…”, tôi không có gọi, tôi định nói.
“Cho đó, bí mật nhé”, cô gái nói với giọng nhỏ nhẹ tựa như hương hoa nhỏ.
“Ủa, sao lại cho…”
“Cậu 3 ngày liền chỉ ăn tối với thứ đó phải không nè”
Cô gái nhìn vào ly Potage của tôi rồi nói với giọng trách cứ, rồi từ từ lùi lại.
“Này, khoan đã…” cô xoay vòng ngoảnh đi như muốn nhẹ nhàng ngăn cản không cho tôi trình bày tiếp vậy. Đôi môi đang mím chặt đột nhiên thả lỏng, cô gái cười khúc khích. Vừa lúc đó, tôi cảm nhận được ánh mặt trời từ những tầng mây rọi xuống như tô điểm cho khung cảnh này. Cô gái không nói thêm gì quay lưng lại lần nữa rồi nhanh chóng bước xuống cầu thang.
“…….”
Lúc ấy có lẽ tôi đã đứng hình trong khoảng 10 giây tròn. Giật mình, tôi bừng tỉnh. Hộp hambuger cỡ lớn tựa như một món quà đặc biệt nằm lặng lẽ trên bàn. Tôi thử mở nó ra. Miếng thịt thơm lừng kẹp giữa lát bánh mì dầy làm cả cái bánh nhẹ nhàng phồng lên. Lấy tay cầm lấy thì một cảm giác nặng trĩu. Phô mai và xà lách lấp lánh nhô ra giữa miếng thịt bò kẹp.
Có thể nói đây là bữa tối ngon nhất tôi từng được ăn trong 16 năm sống trên đời.
*
*
*
“Không chịu đâu, xe bus sắp tới trạm rồi kia! Nè nè, chừng nào mình lại gặp nữa ha?”
“Ngày mốt thì sao nè? Sáng tớ bận tập rồi, nhưng mà từ chiều thì rảnh lắm”
“Mấy quán cà phê tớ tìm được trên Tabelog ấy, có mấy chỗ muốn đi lắm đó. Hứa nha hứa nha!!”
Câu chuyện ngọt ngào trên chuyến xe bus nội thành lúc quá trưa cứ lởn vởn bên tai tôi từ nãy đến giờ. Nó xuất phát từ băng ghế sau. Hơi do dự về việc phải xoay người lại nên tôi chỉ đưa mắt hướng về phía cửa sổ, ngón tay vô thức nguệch ngoạc những hoa văn phức tạp. Tôi ngắm nhìn những giọt nước đang trượt trên mặt kính xe, tai lắng nghe câu chuyện của cặp đôi kia, nhưng trong lòng nhói lên chút cảm giác ngưỡng mộ lạ lẫm. Cho tới giờ tôi vẫn không rõ mấy cái app ăn uống cần để làm gì, hay là dân thành phố có thật là đều dùng Tabelog hay không. Hay là họ dùng nó để hẹn cà phê các thứ nhỉ? Tôi đưa mắt nhìn lên màn hình điện thoại, chấm xanh biểu hiện vị trí hiện tại đang chậm chậm tiến lại gần biểu tượng lá cờ màu đỏ chỉ điểm đến. Còn 10 phút nữa là đến nơi, bỗng dưng lại thấy hồi hộp quá!
Tiếng ping pong kiểu âm điện tử kêu lên, màn hình kế bên chỗ ghế tài xế hiển thị dòng chữ “Xe đang dừng”, “Gặp sau nha Nagi-kun!”, một giọng nói hào hứng cất lên. Tôi ngạc nhiên khi thấy một cô bé tóc ngắn đang bước xuống xe. Cô bé đeo một cái cặp học sinh có dòng chữ “An toàn giao thông”, hóa ra là học sinh tiểu học à. Mà khoan, thật hả trời? Tokyo quả nhiên là lạ kì thật. Trẻ con tiểu học mà cũng dùng Tabelog à.
“A, may quá!!!”
Lần này là một cô bé tiểu học tóc dài leo lên xe bus như muốnngồi thế chỗ cô bé kia. “Nagi-kun, không người là gặp cậu ở đây đó!”, cô bé nói với giọng hạnh phúc rồi nhào tới chỗ băng ghế sau, tôi bất giác hướng mắt nhìn theo.
“Á đù!”
Quần cộc kiểu học sinh, ngồi vắt chéo chân ở băng ghế sau là một thằng nhóc tiểu học tầm 10 tuổi. “Ờ, Kana”, thằng bé vẫy tay với cô kia một cách nhã nhặn. Nó nở một nụ cười rồi cầm lấy cái cặp từ cô bé kia một cách lịch thiệp. Mái tóc bồng bềnh kiểu bob ngắn, mắt hạnh nhân, khuôn mặt trẻ con nhưng rất có nét, trông thằng bé giống như hoàng tử vậy. Thằng nhóc này không lẽ cứ mỗi trạm xe là có gái đứng đợi à? Xe khởi hành, nó như muốn xé toạt ánh nhìn của tôi để đưa nó về vị trí cũ. Tôi có thể nghe được cặp đôi đang tán tỉnh nhau từ đằng sau.
“Ủa? Kana nay uốn tóc hả?”
“Sao biết hay vậy? Ừm, có uốn một ít. Cả ngày không ai để ý hết, Nagi-kun hay nha! Nè nè đẹp hông, hợp với tớ hông?”
“Hợp lắm hợp lắm! Dễ thương lắm đó. Giống người lớn lắm, như học sinh cấp 2 vậy á”. Cô bé cười hạnh phúc, còn tôi thì ngượng thay cho bọn nó, không hiểu sao tôi cảm giác không thể chịu đựng thêm cảnh này. Mới tiểu học mà gái đã bu thế này, lại còn là gái tự mình rủ đi cà phê nữa chứ. Đúng là tuổi trẻ tài cao. Thằng nhóc này vận dụng được thế mạnh của bản thân tốt thât.
Tokyo đúng là khiếp thật. Vừa lầm bầm trong miệng tôi vừa xuống trạm, tay mở ô rồi vừa nhìn chằm chằm vào Google Maps vừa bước tới khu phố mua sắm nhìn trông giống khu Shitamachi. Theo Google thì rẽ phải, đột nhiên bầu không khí thành thị trở nên khác hẳn. Vô số những công ty in ấn nhỏ nằm dọc theo con dốc này, tôi cảm nhận được mùi mực in phảng phất hòa lẫn vào cơn mưa.
“…Chỗ này phải không nhỉ?”
Địa chỉ trên danh thiếp là một tòa nhà nhỏ trông như một cửa hàng cũ kĩ. Phía trước là mái che theo phong cách Showa với dòng chữ Snack [note20530] đã phai màu. Tôi đối chiếu lại địa chỉ trên tấm danh thiếp với địa chỉ trong Google Maps. Đúng là chỗ này rồi. Nhìn kĩ thì tên cửa hàng có đôi chỗ bị băng dính che lại. Tấm bảng hiệu cũng như những dòng chữ trên nó đều đã nhuốm màu thời gian, tuy không dễ chú ý lắm, nhưng có thể khẳng định chỗ này hiện tại không còn là quán “Snack” nữa. Chỗ hàng rào bên lề đường, một tấm bảng gỉ sét được treo lủng lẳng “(Tên) Công ty kế hoạch và thiết kế K&A”, bên cạnh tên công ty là một mũi tên hướng xuống được vẽ vào. Tiến thêm bước nữa có thể thấy một tầng bán hầm, dẫn tới nó là những nấc thang nhỏ bằng bê tông.
Có vẻ như chỗ này đúng thật là một công ty rồi. Giờ thì tôi hơi lúng túng, không biết phải làm gì tiếp. Quả thật là chỗ này rất đáng nghi cơ mà giờ cũng viêm màng túi rồi. CEO cái quái gì. Chẳng có cái khỉ gì ở đây cả. Chuẩn bị sẵn tinh thần, đóng dù lại, tôi bắt đầu leo xuống cái cầu thang bề ngang không được một mét này.
Leng keng.
Tôi bấm chuông cửa nhưng không có tiếng đáp lại.
Áp tai vào cửa, tôi thử bấm chuông thêm lần nữa. Vẫn im lặng. Chuông hỏng rồi à. Lần này tôi thử gõ cửa. Không phản ứng. Vừa thử đặt tay lên nắm cửa thì cửa mở ra một cách dễ dàng.
“Xin lỗi có ai không ạ, cháu là Morishima khi nãy có gọi điện tới”
Tôi trộm nhìn vào bên trong. Cách đây vài giờ, tôi có gọi đến số điện thoại trên tấm danh thiếp và cho tới lúc này mới đi gặp trực tiếp người đàn ông áo đỏ.
Tôi rón rén bước vào trong. Đập vào mắt là một cái quầy bar nhỏ, xung quanh thì sách, tài liệu, thùng các tông chất đống, rồi vỏ chai rượu, tờ rơi của mấy tiệm ăn nhanh, đồ tây thì vứt lung tung cả lên. Rốt cuộc đây là cửa hàng, nhà ở hay văn phòng vậy, trông chả ra cái thể thống gì cả. Căn phòng cho cái cảm giác là chủ nhà là kiểu “Mà thôi kệ đi, sao cũng được”.
“Suga-san có ở nhà không ạ?”
Tiến thêm vài bước nữa là một tấm rèm châu dùng để ngăn cách các phòng với nhau, ánh mắt của tôi đổ dồn vào cái sofa nằm phía trong. Có gì đó đang được tấm chăn kia cuộn phồng lên.
“Suga-san?”
Đôi chân trần dài trắng nõn chìa ra từ cái sofa. Tiến lại gần hơn, móng chân được sơn sơn màu xanh nước biển, người này mang một đôi guốc cao gót quá khổ. Nhìn vào mặt thì mới biết đây là một cô gái trẻ. Mái tóc dài óng mượt che đi khuôn mặt. Cô gái vừa ngủ vừa thở nhè nhẹ.
“Suga….san…?”
Dù là biết không phải rồi nhưng tôi không hiểu tại sao lại không thể thôi nhìn vào cô gái này. Cô gái mặt một cái quần short jean siêu ngắn. Giữa những lọn tóc là hàng mi dài tựa như nhân vật trong truyện tranh. Khe ngực lộ ra từ cái áo hai dây màu tím một cách thoải mái nhấp nhô lên xuống. Tôi chầm chậm ngồi xổm xuống. Khe ngực của cô gái kia vừa ngang tầm mắt.
“…dừng được rồi, làm người ai làm thế”
Định thần lại tôi quay ngoắc đi chỗ khác thì,
“Chào nhóc”
Cô gái ngay lúc đó cất lời.
“Uwaaaa”
Tôi bất giác la lớn đứng bật dậy. Không biết tự lúc nào cô gái đã thức giấc.
“A, anou, xin lỗi”
“A, Kei-chan có nói với chị rồi” cô gái cử động nửa thân trên rồi nói như thể không có chuyện gì xảy ra.
“Kei-chan bảo là có người sắp vô đây làm đó”
“Hả, nhưng mà em chưa…”
“Chị tên là Natsumi, rất vui được gặp em. À, cuối cùng thì chỗ này cũng kiếm được người làm tạp vụ rồi!”
Cô gái nói đoạn vươn người một cách sảng khoái, nhìn kĩ lại lần nữa thì cô gái này rất xinh. Da trắng mịn, dáng người cao ráo, gương mặt thanh tú sáng sủa, trông không khác gì mấy người thường hay xuất hiện trong phim với tivi cả.
“Nè nè, nhóc gì ơi”, cô gái tự xưng là Narumi xoay lưng lại về phía tôi và nói.
Cách quầy bar mini khoảng 10 tấm chiếu tatami là một cái phòng khách, có vẻ như chỗ này được dùng làm văn phòng công ty. Tôi người xuống ghế rồi rồi lặng lẽ ngắm nhìn đôi bờ vai của Natsumi-san, người mà đang loay hoay chuẩn bị đồ uống trong căn bếp nhỏ.
“Dạ?”
“Này nhé”
“Dạ”
“Nãy nhóc nhìn ngực chị đúng không?”
“Em không có nhìn!”
Tôi bất giác hét lên. Narumi-san vừa ngâm nga một cách vui vẻ vừa đặt ly cà phê đá trước mặt tôi.
“Nhóc tên gì?”, Narumi-san ngồi xuống đối diện tôi rồi đột nhiên hỏi.
“Morishima Hodaka ạ”
“Hodaka á?”
“À, nghĩa là cánh buồm giương lên cao…”
“Hửm, tên đẹp đó chứ”
Tôi hơi giật mình. “Trước giờ chưa ai khen tên nhóc hả?”, có lẽ đây đúng là lần đầu tiên trong đời thật.
“Narumi-san, chị là người của văn phòng này phải không ạ?”
“Ể, ý em chị với Kei-chan có quan hệ gì ấy hả?”
Tên của Suga-san chắc là Keisuke rồi, tôi nhớ lại.
“Dạ”
“Nhóc khá đấy!”
Ủa, mình có nói gì lạ lắm à? Narumi-san mỉm cười rồi đột nhiên nheo mắt lại. Hàng lông mi tạo bóng xuống vùng quanh mắt. Ngước mắt lên, Narumi-san nhìn chăm chú vào mắt tôi.
“Giốnggggg như em tưởng tượng đó”
“Éc”
Narumi-san đưa ngón tay út lên nói một cách rất gợi cảm khiến tôi sững sờ.
…Thật à. Cà phê đắng bất giác tràn ra từ khóe miệng tôi. Lần đầu tiên mới thấy nhân tình vụn trộm thế này…
Ngay lúc đó, cửa vào đột nhiên mở ra nghe một cái “cạch”.
“Ồ, tới rồi à?”, một giọng nói có vẻ vô tâm cất lên. Vừa quay lại thì, đúng là người đàn ông áo đỏ! Suruga-san đang treo cái bịch nhựa rồi lếch thếch bước vào.
“Lâu rồi mới gặp lại chú mày đấy. Hửm? Sao ốm vậy chú?”
Nói rồi anh ta ném cái lon về phía tôi. Tôi đưa tay ra bắt lấy, hóa ra là một lon bia, thanh niên này có ý đồ gì đây, tôi nhất thời bối rối, ngay lập tức Narumi-san nhanh chóng giật lấy lon bia từ tay tôi.
“Khoan đã nào, anh lại ghé chỗ Pachinko nữa phải không?”
Nói đoạn Narumi-san mở nắp lon bia, và cũng cùng lúc ấy Suga-san cũng mở lon của mình, hai người bắt đầu uống ừng ực như thể đây là chuyện thường ngày vậy. Gì đây gì đây, hai người này uống từ giữa trưa rồi à.
“Mà, nhóc, chú mày đang tìm việc phải không?”
Thả người một cách nặng nề xuống cái sofa cỡ nhỏ đặt cạnh bàn, Suga-san nhìn tôi với vẻ mặt vô cùng phấn khích. Từ cái đống tạp chí chất chồng, anh ta kéo ra một quyển rồi đưa lên trước mặt tôi.
“Công việc hiện tại của chỗ chúng ta là như thế này đây. Nhận viết bài cho những tạp chí lớn và lâu đời!”
Trên bìa của cuốn tạp chí vẽ hình kim tự tháp với sao Hỏa cùng với đó là hình con mắt quá khổ một cách phô trương. Cảm thấy như bị thúc giục, tôi lật thử nó để xem. “Thành công rồi! Cuối cùng cũng liên lạc được với người tương lai ở năm 2612”, “Tập san siêu đặc biệt!!! Những cơn mưa bất chợt gần đây là sản phẩm của vũ khí thời tiết!” “Tìm thấy bảo vật quốc gia, vô số cột tế thần bảo vệ Tokyo”. “Khảo luận phóng sự về những tin đồn trên mạng, nghiêm túc 5000%” là cái giống gì? Đó là suy nghĩ trong đầu tôi khi mà lật qua những trang báo.
“Chủ đề lần tới sẽ là truyền thuyết đô thị”, Suga-san khẽ cười nhẹ và nói.
“Tóm lại là sẽ đi hỏi chuyện những người chứng kiến, đã có trải nghiệm thực tế để làm một bài phóng sự”
“Hả…”
“Đơn giản mà phải không?”
“Ủa, vậy nghĩa là cháu làm à !?”
“Thể loại gì cũng được tất. Thế giới thần bí, rồi mấy lời tiên tri, rồi mấy vụ buôn người của mấy tổ chức ngầm các thứ. Mấy đứa nhóc như chú thì khoái mấy thể loại như này lắm đúng chứ?”
Nói rồi Suga-san rút cái điện thoại ra. Trong đó là danh sách dài ngoằn như bài phóng sự. “Cá từ trên trời”, “Gia tộc Tokugawa và tiền ảo”, “Donald Trump là AI”, “CD trên bề mặt sao Hỏa”, “Tích tụ Chakra bằng điện thoại”, “Thang máy đến thế giới khác” vân vân….
“Coi cái này đi, thấy quen không?”, Suga-san chỉ tay vào một bài trong danh sách kia.
“Cộng đồng mạng sốt xình xịt về ‘Cô gái nắng 100%’ ”
“Hả, cô gái nắng?”
“Bé là cô gái nắng nè!”
Narumi-san hớn hở giơ tay lên, Suga-san coi như không thấy gì.
“Khu này mưa mấy ngày rồi. Trên TV người ta cũng nói là sẽ tiếp nhiều ngày nữa. Cho nên bài này là đánh trúng nhu cầu của mọi người rồi, chuẩn không?”
“Hả….”, tôi lúng túng không biết phải trả lời trả vốn thế nào cho ổn.
“Gì đây, ý kiến ý cò gì đây”, Suga-san nói với giọng hoài nghi. “Ta có sắp xếp được mấy cuộc hẹn vào chiều nay rồi, chú mày đến đúng lúc đấy, chiều ghé qua đó lấy tin nhé”
“Cháu hả? Ngay bây giờ luôn á?”
Narumi-san vỗ hai tay vào nhau rồi nói với giọng vui vẻ “Trải nghiệm làm việc đầu tiên ở chỗ này phải ko nè!”.
“Học việc thôi”, Suga-san đính chính lại.
“Cũng thú vị lắm phải không, để anh đi chung với chú!”
“Từ từ đã, tự nhiên bảo cháu mấy cái này thì thật sự là không được đâu”
*
*
*
“Dĩ nhiên rồi, cô gái nắng là có tồn tại”
Đối tượng cần thu thập thông tin kia trả lời chắc mẩm, như kiểu không còn có khả năng nào khác.
“Biết ngay mà!”
Narumi-san rướn mình về phía trước rồi nói với giọng hồ hởi. Ngồi trước mặt tôi là một người không rõ già hay trẻ, trên người quấn đầy trang sức cỡ lớn.
“Thêm vào đó thì cô gái mưa cũng tồn tại. Cô gái nắng là linh khí của hệ Thần Nông nhập vào, cô gái mưa là linh khí của hệ Long Thần nhập vào”
“Hả… Là sao?”
Tôi tự nhiên cảm thấy rối rắm, không hiểu người kia đang nói về cái gì. Trái lại thì Narumi-san, người đang bên cạnh tôi, thì tỏ ra rất phấn khích. Đối tượng cần thu thập thông tin này… mà chỗ này là khu bói toán của dãy nhà phức hợp thì người này làm sao mà là cô gái nắng được, đây chả phải là thầy bói thì là gì, tôi nghĩ thầm. Người này tiếp tục đọc to và trôi chảy những dòng chữ từ tờ giấy vô hình.
“Những người thuộc hệ Long Thần, thì đầu tiên thường có đặc điểm là uống nhiều nước. Là Rồng thì luôn vô thức tìm đến nguồn nước mà phải không”
“Uống nước?”, tôi nghĩ thầm.
“Hệ Long Thần đại khái thì tính tình cứng rắn thích hơn thua”
“Tính tình?”, quả nhiên là người này hiểu sai ý muốn ban đầu của bọn tôi, tôi định chen ngang thì,
“Sao giống mình vậy ta…”
Narumi-san nói với giọng tò mò, nghe có vẻ rất nghiêm túc, tôi bất giác liếc nhìn chị ấy.
“Người thuộc hệ Thần Nông thì chăm chỉ, tuy rất dễ thành công trong công việc nhưng tiếc thay, tính tình nhút nhát nên không phù hợp để làm lãnh đạo. Không hiểu sao xinh trai đẹp gái thế này mà lại thế”
“Đúng là mình rồi!”, Narumi-san la lên như trẻ con giải được bài tập.
“Bây giờ khí trời đảo lộn nên cô gái nắng và cô gái mưa rất dễ được sinh ra. Có thể nói như là Đất mẹ đang tự cân bằng mọi thứ vậy”
“Thì ra là vậy!”
“Tuy nhiên nếu không chú ý thì….”
Đột nhiên thầy bói thì thầm, những âm thanh xì xì phát ra, bọn tôi đưa mắt nhìn nhau.
“Những hành động chi phối đến tự nhiên thì phải trả giá đắt. Cô gái, cô có biết gì không?”
“Dạ không”, Narumi-san nuốt nước bọt. Giọng thầy bói ngày càng nhỏ hơn.
“Người ta nói sức mạnh của thời tiết, nếu sử dùng quá đà thì có thể động chạm tới thế giới thần linh! Sẽ trở về với Đất Mẹ đấy. Vậy nên tỉ lệ nợ của cô gái nắng và cô gái mưa, số người phá sản, số người mất tích đều cao một cách đáng kể”
“Nếu vậy thì…”, Narumi-san nhíu mày.
“Cháu sẽ cẩn thận hơn!”
Trước lúc trở về, chăm chú lắng nghe lời dặn từ thầy bói “Đời người thì vận may tiền tài sẽ khởi đầu cho tất cả các loại vận may khác”
“Sao rồi?”
Thay cho tiếng thở dài, tôi gỡ tai nghe ra, rồi ngẩng mặt ra khỏi màn hình MacBook. Ánh đèn huỳnh quang ngược sáng của văn phòng, Suga-san đang đứng đó nhìn xuống chỗ tôi.
“Ừmm thì có
một bà thầy bói giọng giống Vocaloid luyên thuyên không dứt về mấy câu chuyện giống trong Light Novel. Gì mà sử dụng sức mạnh vô tội vạ thì sẽ bị tan biến các kiểu”
Dựa trên mấy ghi chép với bản ghi âm, tôi nháp lại những câu chuyện của bà thầy bói.
“Quả nhiên là hệ đó à?”, Suga-san vừa nói vừa cười tủm tỉm. Biết thừa rồi còn làm bộ à, tôi nghĩ mà tôi tức á.
“Túm cái váy lại thì hệ Long Thần rồi hệ Thần Nông, rồi Đất Mẹ, rồi tính cách, rồi trai xinh gái đẹp các thứ thì liên quan gì tới thời tiết? Chỉ là mấy hiện tượng tự nhiên như rãnh áp thấp rồi biến đổi áp suất thôi mà? Cô gái nắng rồi cô gái mưa, cái kiểu “cảm nhận” này thì chỉ là do nhận thức một chiều thôi mà? Làm quái gì mà có mấy chuyện như thế chứ!”
“Để anh nói mày nghe”, Suga-san đột nhiên nói với giọng gắt gỏng.
“Mấy cái đó thì anh mày biết thừa rồi, này chỉ là để giải trí thôi. Vì thế nên độc giả người ta cũng thế thôi. Chú mày đừng có coi thường độc giả của chỗ chúng ta chứ”
Tôi nuốt từng lời. Suga-san cúi xuống nhìn vào màn hình của con MacBook rồi đọc bản thản tôi đang biên soạn. …Thì ra là vậy à. Tôi hơi chút cảm động. Giờ mới hiểu hết được mọi chuyện. Cuối cùng thì cũng chỉ là giải trí thôi, không được coi thường độc giả.
“Mới viết được có thế này thôi à, chậm thế”, Suga-san ngước mặt lên nói.
“Cháu xin lỗi”, tôi đáp xong bất giác cúi đầu xuống.
“Cơ mà văn vẻ cũng không tệ lắm”
Nghe được những câu lẩm bẩm của Suga-san khiến tôi vui sướng như trẻ con được người lớn cho kẹo vậy. Tôi từ hồi trung học thì đã có hứng thú với việc viết lách rồi (Trước giờ chưa kể với ai, cơ bản là cũng chưa có tác phẩm nào được gọi là hoàn thiện cả), cho nên tôi vẫn có chút tự tin. Mà người này tính tình như cái tàu lượn vậy, cứ lên xuống không biết đâu mà lần.
“Ok, chú mày được nhận!”
“Ể!? Từ từ đã, cháu sao có thể làm được”
Chưa biết điều kiện tuyển dụng rồi nội dung công việc thế nào mà. Tuy rằng mình đang kiếm việc nhưng thế này thì sao mà đáng nghi quá.
“Chú có thể ở đây”
“Ể?”
“Bao ăn”
“…Cháu, cháu làm! Cho cháu làm việc ở đây đi ạ!”, tôi không chút nghĩ ngợi nhoài người về phía trước rồi nói. Tôi vồn vã như kiểu phát hiện được túi may mắn chứa thứ mình muốn và không muốn ai khác nắm lấy nó trước. Suga-san trông khá vui vẻ nói “Được rồi được rồi!” rồi vỗ bôm bốp vào lưng tôi.
“Mà chú tên gì anh quên rồi?”
“Ể?”, tôi cảm thấy mất hứng. Từ từ đã nào, ông này định thuê người mà mình không nhớ nổi tên luôn à?
“Nhóc thú vị thật đó!”
Tiếng cười của Narumi-san từ dưới bếp vọng lên, chị vừa đem thức ăn vừa nói “Hodaka-kun phải không nè”.
“Úi, để em phụ cho!”
Trên tay chị là một dĩa to Karaage [note20531] đầy ắp với tỏi tây thái nhỏ, củ cải trắng xay kèm theo. Chưa hết còn có cả salad cà chua, bơ với hành tây. Thịt bò, cần tây, cá ngừ thò ra từ cuốn sushi cuộn bằng tay. Đột nhiên tôi chợt cảm thấy bụng đói cồn cào. “Chụp”, thứ mà Suga-san vứt cho tôi quả nhiên là lon bia, tôi không nói gì rồi đổi lấy lon Cola.
“Rồi, nâng ly mừng Hodaka gia nhập công ty nào!”
Suga-san và Narumi-san đồng loạt bật nắp lon bia, tôi cũng luống cuống mở lon Cola của mình.
“1 2 3 Dô!”
Ba cái lon cụng vào nhau nghe keng keng keng.
Mặc dù hơi bất ngờ vì bị mấy người này ép vào đây làm, nhưng mà cũng không tệ lắm nhỉ, đã lâu lắm rồi mới cùng ai đó ăn tối như thế này, tôi vừa cắn miếng thịt vừa nghĩ. Miếng Karaage ngon thật sự khiến tôi muốn khóc. Suga-san với Narumi-san đều uống rất sung nên hai người bọn họ cũng nhanh chóng say mèm rồi họ bắt đầu lèm bèm về mấy chuyện trên mạng rồi bà biên tập viên. Tự nhiên có cái gì đó thôi thúc tôi giải bày những câu chuyện đời mình từ đó tới bây giờ, nó giống như là bị cù vào chỗ mình không muốn bị cù vậy, kiểu như có ai đó đứng đằng sau dùng tay gãi nhẹ vào, thứ cảm giác kì lạ tôi đang cảm nhận được. Nó không hề khó chịu một chút nào. Tương lai sau này, khi tôi già rồi, con cháu đầy đàn thì có chợt nhớ về mọi việc xảy ra trong đêm mưa này không. Tôi có những dự cảm kì lạ như vậy.
Cứ thế, những ngày mới trong cuộc hành trình ở Tokyo đã bắt đầu.