Trans : Tosamaki Kazato
Edit: M1NO
---------------------------
"Khôngg… Đừng mà..."
"Tôi sợ... đừng có chạm vào tôi..."
Theo thói quen, tôi đặt tay lên ngực họ. Tuy nhiên, ngay cả khi đã bị thôi miên, nhìn thấy hai người con gái đó rơi nước mắt trong bộ quần áo tả tơi như vậy, tôi không còn cảm thấy hứng thú trêu đùa nữa.
Nhận thấy phản ứng quá khác biệt so với Mari, Honma và Wagatsuma, tôi liền bỏ tay khỏi họ.
"...Lại nữa. Trời ạ?"
Chúa ơi, mình thật kinh tởm, tôi thầm nguyền rủa trong tâm trí.
Cách Sasaki và Someya nức nở trên khuôn mặt đờ đẫn khi bị thôi miên, cứ như thể họ đang sợ hãi với chính người đàn ông đó hơn là sợ tôi vậy.
"Chuyện gì đã xảy ra thế?"
Thành thật mà nói, tôi không muốn chạm vào chúng nữa.
Chà, lúc này đây tôi đang nhìn vào cơ thể trần trụi trẻ trung của bọn họ, nhưng bạn sẽ phải tha thứ cho tôi vì tôi là người ngoài cuộc.
Sasaki là người trả lời câu hỏi của tôi về những gì đã diễn ra.
“Hai năm trước, chúng tôi suýt bị tấn công.”
"...Ồ."
Tôi không biết liệu mình có phải là người thích hợp để nói điều này hay không, nhưng quả thực đây là một chủ đề nhạy cảm.
Vai Somiya run lên, như thể cô nhớ lại khoảng thời gian ấy, và Sasaki nắm lấy tay cô như thể cô đang vô thức lo lắng về điều này.
Sức mạnh của tình yêu và sự gắn kết, ngay cả khi cả hai đang ở trong trạng thái thôi miên, khiến tôi một lần nữa nhận ra câu nói không ai được phép chen giữa vào lúm hoa huệ.
"Có năm sinh viên đại học, chúng tôi bị bọn họ tiếp cận và lôi qua đường. Mặc dù cố gắng hét lớn nhưng không ai chịu ra tay giúp đỡ chúng tôi. Mọi người xung quanh đều giả vờ như không nhìn thấy gì..."
“-“
“Chúng đưa bọn tôi đi thẳng đến một căn phòng kín và lột hết quần áo trên người ra... tưởng chừng như bọn mình đã xong đời rồi, nhưng tiếng động bên ngoài đã thu hút sự chú ý của một viên cảnh sát, và cuối cùng chúng tôi đã được giải cứu."
Việc bọn họ suýt bị tấn công đồng nghĩa với việc họ đã được cứu trước khi cơ thể bị vấy bẩn.
Các cô gái này đã được bảo vệ trước khi đánh mất thứ gì đó quan trọng đối với họ, nhưng chẳng phải hai năm trước bọn họ mới bắt đầu học cao trung hay sao...?
"Vậy ý cô là hai người đã bị tổn thương?"
"Vâng. Bình thường thì tôi không bị như thế đâu, và tôi vẫn có thể nói chuyện với người đàn ông khác. Nhưng khi họ ra lệnh cho tôi cởi quần áo như vậy và chạm vào cơ thể, tôi không thể không… nhớ lại khoảnh khắc đó."
Những lời nói vang lên rõ ràng, ngay cả khi cơ thể cô ấy run rẩy.
Thật lòng mà nói, tôi thường làm theo ý mình mà không mảy may quan tâm đến cảm xúc của các cô gái khác... Nhưng với Mari và bọn họ thì ngược lại, khi họ dứt khoát từ chối tôi như vậy, tôi lại cảm thấy hụt hẫng vô cùng.
Mới cách đây vài phút trước, tôi còn đang rất hào hứng với thanh kiếm của mình, nhưng bây giờ nó đâu còn sung sức nữa đâu.
“Chuyện gì đã xảy ra với những tên đó thế?”
"Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với chúng. Tôi thậm chí còn chẳng muốn biết… Tất cả lũ đàn ông đều là rác rưởi."
"Ừ, bọn tôi đều như vậy đấy. Những kẻ như tôi thực sự là cặn bã mà."
Ngay cả bây giờ, khi đã không còn áp đặt những suy nghĩ đó lên Sasaki và Someya sau khi để mắt đến bọn họ nữa, tôi vẫn nghĩ rằng nếu quả thực là như vậy, thì tôi nên tiếp tục tìm kiếm sự kích thích tiếp theo cho bản thân thôi.
"Nếu vấn đề này vẫn chưa được giải quyết, thì tôi rất xin lỗi hai người, nhưng nếu mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa rồi, thì đó cũng chẳng phải là việc của tôi. Mặc quần áo vào đi, cả hai người."
Hai người họ mặc quần áo theo lệnh.
Trong khi đó, tôi nhìn quanh căn phòng Someya một lần nữa, tôi há hốc mồm và cầm lên một đồ vật.
Đó là một bộ truyện tranh dành cho con trai, một điều hiếm thấy khi có một cô gái mua nó và đây là một bộ truyện tranh rất nổi tiếng và vô cùng khiêu gợi.
"Thật kỳ lạ. Không thể tin được là hai cô lại mua những thứ như thế này… Không, đó chỉ là ý kiến cá nhân của tôi thôi. Mình đã từng đọc nó rồi, nhưng giờ thì không còn hứng thú nữa."
Sau đó tôi ngồi xuống một lúc và đọc manga.
Lấy lại bình tĩnh, tôi quay lại nhìn bọn họ… Rồi đột ngột hét toáng lên.
“Wow.. ah ah!?”
Vì sao tôi lại hét ư, vì Someya đang dí sát tôi và nhìn chằm chằm.
"Này, cái quái..."
“Bộ manga đó, c-cậu cũng đọc nó à?”
"Ừm, ý tôi là tôi đã từng đọc nó rồi, tôi từng rất thích cô gái ở tập hai ấy, không phải là nhân vật nữ chính trên trang bìa đâu."
"Ồ, tôi biết. Cô ấy thực sự rất dễ thương. Không những thế–"
Ồ... Thay vì lo lắng, Someya lại trở nên vô cùng phấn khích.
Sau đó tôi không ngừng lắng nghe khẩu súng máy của Someya nói về manga, và thi thoảng, tôi quay sang Sasaki để nhờ sự giúp đỡ, nhưng tất nhiên là cô ấy sẽ không giúp tôi rồi.
Ứng dụng thôi miên này đang hoạt động bình thường phải không nhỉ? Đúng là họ trung thành với mệnh lệnh của tôi đó, nhưng Mari và những người khác vẫn có thể nhận thấy tôi đang độc thoại kiểu kiểu như vậy… Hmmm...
Dù qua ánh mắt hay biểu cảm, họ đều cho thấy đang bị thôi miên nhưng… Giả dụ như Sasaki và Someya không ở trong trạng thái này, tôi có thể đã bị báo cảnh sát vì đã gây ra tổn thương cho bọn họ trước khi chúng tôi có cơ hội để trò chuyện như thế.
“…Ồ, chỉ còn lại mười phần trăm thôi…”
Nguy hiểm! Nếu tình hình này cứ kéo dài thêm vài phút nữa, tôi sẽ gặp rắc rối mất.
Thật tiếc khi không thể chạm tay vào hai cô gái xinh đẹp mà tôi đã để ý tới, nhưng việc được nếm thử bộ ngực căng mọng của họ, dù chỉ một chút, cũng là một điều may mắn rồi.
"Someya, tôi đã cố tấn công cô đấy, nhớ chứ? Vậy mà cô lại ngu ngốc đến mức thu hẹp khoảng cách như vậy chỉ vì tôi đang đọc bộ truyện tranh yêu thích của cô sao?"
"...Đó là vì..."
"Hửm, tôi nói sai sao."
Huh? Tại sao tôi lại trở nên đểu cáng như thế...?
Someya cúi xuống trước lời nói của tôi rồi nhanh chóng quay lại với Sasaki, như thể cô ấy đã hiểu.
“…Không phải vậy đâu.”
"Hả?"
"Đúng là tôi đã sợ... nhưng tôi nghĩ rằng cậu không phải là người xấu. Nụ cười của cậu khi nói về manga không phải là nụ cười của kẻ ác... Vậy nên..."
Được rồi, rõ ràng cô gái này có vẻ là một kẻ ngốc thực sự.
“Cô quá ngây thơ… Someya à, nếu không tỉnh táo, cô sẽ lại bị tấn công nữa đấy.”
"Đúng vậy. Nhưng tôi nghĩ qua cuộc trò chuyện vừa rồi, tôi đã có thể hiểu anh hơn một chút. Được nửa chừng, giọng nói của cậu trở nên dịu dàng hơn, như thể cậu quan tâm đến chúng tôi vậy. Giống như cậu đang cố gắng tìm hiểu xem mình có thể làm gì để giúp chúng tôi... có lẽ cậu đã từng giúp đỡ ai đó vài lần rồi có đúng không?"
“___”
Thật lố bịch, thật ngu ngốc, và chẳng giống với hình tượng mà mình nhắm đến tí nào.
Tôi nhanh chóng rời khỏi nhà Someya và lao đi.
"....Fu...hah."
Sau khi hít một hơi thật sâu để điều hòa nhịp thở rối loạn của mình, một tiếng thở dài khó tả thoát ra.
Tôi cảm thấy thông cảm cho hoàn cảnh của Sasaki và Someya, đồng thời cảm thấy có lỗi vì đã gây ra tổn thương tâm lý thêm cho họ.
Tuy nhiên, mặc dù tôi đã phải hy sinh giờ nghỉ trưa để làm những gì tôi muốn với hai cô gái đó... nó là điều duy nhất mà tôi muốn than phận.
"Masaki-kun."
"Huh?!"
Khoảnh khắc đó, vai tôi khẽ run lên khi một giọng nói bất ngờ gọi tôi từ phía sau.
Khi tôi nhanh chóng quay người lại, trước khi tôi kịp định thần, Wagatsuma đã ở ngay phía sau tôi, và cô ấy đang nhìn tôi với cặp mắt vô hồn.
"Wagatsuma? Tại sao cậu lại ở đây..."
Lúc đó đang là mùa hè, mặt trời lặn muộn nhưng vẫn còn khá sớm.
Tôi nghĩ thật bất thường khi Wagatsuma vẫn còn ở đây trong bộ đồng phục học sinh trong tình huống như này. Nhưng nghĩ lại thì điều đó cũng không có gì bất thường cho lắm, vì nhà ông bà ngoại của cô ấy, nơi cô ở, nằm ngay cuối đường.
"Tại sao cậu lại ở đây, Masaki-kun?"
“Tớ đang trên đường về nhà. Nay đã xảy ra quá nhiều chuyện."
"Tớ hiểu."
Wagatsuma cúi xuống và tiến lại gần.
"Này, có chuyện gì thế?"
"...Cậu có muốn dành chút thời gian ở cùng nhau không?"
"À ừ, tất nhiên rồi, tại sao lại không chứ?"
Tôi quyết định đi chơi với cô ấy trước khi về nhà.
Nhận ra có điều gì đó không ổn với cô ấy, nhưng đầu óc tôi vẫn còn đang không tỉnh táo, một phần vì chuyện đã xảy ra với Sasaki và Someya, và một phần cũng là vì hôm nay tôi chưa thể xả hơi được.
Chúng tôi trò chuyện phiếm với nhau, nhưng khi nhìn vào bộ ngực cô nàng, thứ mà tôi có thể nhìn thấy xuyên qua cả lớp áo của cô ấy, tôi vẫn cảm thấy hứng thú hơn.
—Được rồi, chỉ vài phút thôi. Chúng ta hãy tận hưởng một chút rồi về nào.
Đảm bảo rằng không có ai ở xung quanh, tôi dẫn Wagatsuma vào trong bóng tối.
Sau đó, tôi ngay lập tức kích hoạt ứng dụng thôi miên để đưa cô ấy vào trạng thái thôi miên, và xoa bóp bộ ngực căng phồng của cô nàng.
"Woah! Biết ngay mà! Wow, Wagatsuma, cảm giác này tuyệt vời quá."
"Tớ rất vui, nhưng cậu có hài lòng với nhiêu đây thôi sao, cậu có muốn làm điều gì đó hơn không?"
"Ahh chết tiệt, không, chưa phải lúc này! Hãy quay lại vào giờ ăn trưa ngày mai trong một phòng học trống nhé."
"Được rồi. Hứa đó."
Chưa thỏa mãn với việc chỉ xoa bóp, nên tôi áp mặt mình vào bộ ngực ấy mạnh nhất có thể và véo lấy chúng.
Cảm giác mềm mại chạm vào má khiến tôi tràn đầy năng lượng. Trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi chắc chắn sẽ cố gắng ghi nhớ thật kỹ khoảnh khắc tuyệt vời này.
“…Tớ sẽ không đưa nó cho bất kì ai khiến tớ cảm thấy khó chịu đâu… kể là được chọn bởi…”
"Cậu vừa nói gì cơ?"
"Không có gì, ngày mai... Chắc chắn tớ sẽ giữ lời hứa."
“Tớ hứa. – Ồ, thôi nào. Cậu dễ thương thật đó."
Tiếc cho Sasaki và Someya ghê, nhưng tôi đoán là mình nên dần quên họ.
Nhưng tôi đã gặp Wagatsuma vào thời điểm tuyệt vời nhất.
Cho đến giây phút cuối cùng, tôi vẫn lưu luyến cảm giác ôm ấp trong lòng của cô nàng.
Oh, tuyệt, tôi đã trúng số độc đắc rồi đó.
Tất nhiên là chẳng trúng cái nào rồi!