Trans + Edit: M1NO
----------------------
Chà, dạo này có nhiều chuyện xảy ra thật, nhưng tôi không được phép quên rằng mình là một tên khốn chỉ thích làm những điều mình muốn với gái!
Tan học, tôi đứng sau cánh cửa dẫn lên sân thượng.
Ở đó, có một nam một nữ đang đứng đối diện với nhau… Và một màn tỏ tình từ chàng trai dành cho cô gái ấy sắp sửa bắt đầu.
"Honma-san! Tớ thích cậu! Xin cậu hãy hẹn hò với tớ!"
"Tôi không hứng thú. Cậu không hiểu việc tỏ tình với một người thậm chí còn chưa nói chuyện với cậu một lần là điều phiền phức sao?"
Và thế là, trong tích tắc, cậu ta bị từ chối.
Chàng trai cuống quýt xin lỗi, và như một tên lính đào tẩu khỏi chiến trường, cậu ta ùa chạy sang phía bên này mà không hề hay biết đến sự có mặt của tôi, lao xuống cầu thang và mất hút.
"... Em ấy chẳng có chút thương xót nào cả."
Honma Emu... đàn em mà tôi đã để ý đến từ trước.
Tôi nghe nói cô ấy nổi tiếng vì những lời từ chối đàn ông vô cùng dứt khoát của mình, và thậm chí nhỏ còn có biệt danh là "Nữ hoàng băng giá" nữa cơ. Dù tôi chẳng biết ai lại đặt ra cái biệt danh này, nhưng được tận mắt chứng kiến cảnh cô ấy từ chối ai đó quả là một sự mới mẻ.
“Nữ hoàng băng giá… Không biết em ấy nghĩ gì về biệt danh đó nhỉ?”
Chà, tôi đoán là tôi có thể hỏi Honma trong lúc thôi miên em ấy. Với ý nghĩ đó, tôi kiên quyết đi về phía sân thượng.
"Honma."
"Anh là... senpai của tôi phải không?"
Ngay cả một người lạnh lùng như Honma cũng có vẻ bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của tôi. Thật thú vị khi thấy cô ấy hơi rùng mình khi nghe thấy tiếng cửa mở.
(Hãy vui mừng đi, Honma…! Em chính là cô gái thứ ba mà anh có thể chơi đùa thỏa thích đấy!)
Tôi ngay lập tức kích hoạt cộng sự của mình, và Honma nhìn tôi với ánh mắt vô hồn trong trạng thái thôi miên.
“Tuyệt, thành công rồi… Đúng không, Honma?”
“Vâng.”
“Biệt danh “Nữ hoàng băng giá” này của em từ đâu mà ra thế?”
“Ngoài 'ngượng ngùng' ra thì anh còn được nghĩ ra từ nào khác để diễn tả cảm xúc của em lúc này không? Và ai lại đặt cho em cái biệt danh ngớ ngẩn đó thế?“
Có vẻ cô ấy thực sự không thích biệt danh đó.
Mặc dù đang bị thôi miên, nhưng Honma vẫn lộ ra một chút khó chịu. Hình như nhỏ rất ghét biệt danh "Nữ hoàng băng giá" thì phải... Tốt hơn hết là không nên đùa cợt về biệt danh đó của cô ấy nữa.
“Anh muốn em đưa anh về nhà em ngay lập tức, Honma.”
"Vâng, em hiểu rồi."
"Bố mẹ em có ở nhà không?"
"Không ạ. Họ thường về nhà vào khoảng sáu giờ chiều."
Quá đã.
Để tránh những lời đồn thổi, tốt hơn hết là Honma nên đi bộ một mình trước thay vì bọn tôi đi cùng nhau. Nếu chúng tôi rời đi cùng lúc và đi bộ gần trường, rất có khả năng bọn tôi sẽ trở thành tâm điểm của những lời bàn tán... Vì vậy, tôi sẽ để Honma đi bộ một chút, sau đó tôi sẽ rời khỏi trường và chúng tôi sẽ gặp nhau mà không gặp phải bất kỳ vấn đề gì.
"Mọi chuyện với mình giờ dễ như ăn kẹo vậy."
Tôi nghĩ vậy. Khi chúng tôi đến nhà Honma, cô ấy dẫn tôi thẳng vào phòng riêng. Là người thứ ba tham gia vào “nhóm”, sau Aisaka và Agatsuma, thành thật mà nói, tôi cảm thấy choáng ngợp trước quy mô bề thế của ngôi nhà.
"Wow... ấn tượng thật! Chắc hẳn gia đình cô ấy giàu có lắm?"
Trong khi nghĩ rằng mình sẽ chẳng bao giờ có cơ hội sống trong một ngôi nhà như thế này, tôi thậm chí còn ngạc nhiên hơn khi bước vào phòng của Honma. Mặc dù mang những nét nữ tính đầy cuốn hút, nhưng căn phòng vẫn toát lên vẻ rộng rãi và yên bình... Giống như căn phòng của một tiểu thư thực thụ vậy.
Thế nhưng, bất kể khung cảnh trước mắt có ra sao, tôi vẫn có nhiệm vụ cần phải hoàn thành.
"Được rồi... không nói thêm lời nào nữa─────"
Trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy có lỗi với Aisaka và Agatsuma, những người luôn đối xử với tôi một cách chân thành, nhưng, nếu bây giờ tôi chùn bước, thì tôi không phải là một thằng đàn ông đích thực.
Wow, đây là lần đầu tiên... tôi mới cảm nhận được một bầu không khí căng thẳng đặc biệt đến vậy.
“Làm thôi. Honma, cởi đồ ra.”
“Vâng.”
Ngắm da thì tốt đấy, nhưng trước hết phải xem em ấy mặc đồ lót như nào đã.
Tôi nở một nụ cười ranh mãnh và Honma bắt đầu từ từ cởi nút áo đồng phục của mình… và bộ ngực của cô ấy lộ ra ngay trước mắt tôi.
“Ohh…”
Mặc dù là một hậu bối lạnh lùng, nhưng việc mặc một chiếc áo ngực màu đỏ nổi bật là điều mà tôi không ngờ tới...
"Tuyệt vời" sẽ là một từ thích hợp, nhưng có lẽ nó vẫn chưa đủ để diễn tả.
“... Honma, ngực em đẹp lắm.”
Ngực của Honma không to bằng ngực của Aisaka và Agatsuma... cơ mà phải công nhận ngực của bọn họ khủng một cách bất thường thật. Nhưng Honma cũng có những ưu điểm riêng.
“Ừm, ngực cỡ D hoặc E nhỉ... Dù sao thì, em có nghĩ là trường mình có quá nhiều cô gái với thân hình mlem không?”
Nói vậy thôi, thực ra cũng có kha khá ‘con mồi’ đấy nhỉ... À, nhân tiện, tôi quên mất một chuyện quan trọng.
“Này Honma, em có gặp phải vấn đề gì với bố mẹ không?”
“Không. Bố mẹ em rất thương em, và em cũng yêu họ nữa.”
“Thế à…”
Ừm, có vẻ như mọi thứ đều ổn.
“Vậy thì cởi váy ra luôn đi!”
“Em hiểu rồi.”
Với một tiếng bịch, chiếc váy rơi xuống sàn… Tôi khẽ cất tiếng “Hả?” rồi ngay lập tức quay mặt đi.
Tại sao…? Tại sao lại thế!?
“Đ-đồ lót của em đâu!?”
Có phải nó tuột ra cùng với váy không!? Tôi liếc nhìn nhanh chiếc váy, nhưng tôi chẳng thấy thứ gì trông giống đồ lót cả... Hả!?
“Cả ngày hôm nay em không mặc đồ lót.”
“Cái gì…?”
C-chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Từ đã… Tôi chẳng hiểu gì cả─────Hả? Chẳng phải bình thường con gái đều mặc đồ lót cả ngày hay sao? Tôi thì mặc quần boxer. Aisaka và Agatsuma cũng mặc đồ lót mà? Ơ~?
“Tại sao em lại không mặc đồ lót thế?”
“Bởi vì em là đứa khổ dâm.”
“… Ể? Chẳng phải em là Emu sao?” [note60184]
“Vâng.”
“…??”
Lạ thật... Cảm giác như có gì đó không ổn. Honma tiến về phía tủ quần áo và mở một ngăn kéo ra rồi lấy ra vài thứ.
"Dây xích... còng tay... dây thừng... và cái này... là cái quái gì thế!?"
Đó là một món đồ chơi mà tôi đã từng nhìn thấy trước đây!
Tôi không thể thốt nên lời, tôi chỉ vào nó trong khi Honma tự hào khoe nó với tôi.
“Em… là biến thái sao?”
“Biến thái ư… có lẽ đúng là vậy. Em thích được người khác kiểm soát. Cái cảm giác được ai đó tiếp cận và tấn công kích thích lắm luôn… À, em cũng rất thích mùi hương nữa.”
“…Suuuu~”
Nghe Honma nói xong, tôi hít một hơi thật sâu rồi hét lên như thể muốn hất nó ra khỏi cổ họng.
"Tại sao...! Tại sao những cô gái mình thích lúc nào cũng thành ra thế này cơ chứ!?"Chuyện này thật nực cười…! Quá sức tưởng tượng rồi! Chuyện quái gì đang xảy ra thế chứ!?
Vừa mới thở phào nhẹ nhõm khi biết em ý không gặp vấn đề gì với gia đình xong, thế mà! Tôi cứ tưởng mình sẽ được làm một kẻ biến thái vô lo vô âu chứ, nhưng nhìn đi!
“Em có thể là mảnh ghép hoàn hảo dành cho anh đó... Nhưng...! Nhưng thế này thì quá sức đối với anh rồi!”
Này, cộng sự… mày đang cố gắng gài bẫy tao sao?
Mày định thao túng tao bằng cách để tao tiếp cận với những cô gái có vấn đề à?
“… Senpai?”
“Này! Đừng có nhìn anh như thể không biết chuyện gì đang xảy ra như thế nữa!”
Tôi trách móc Honma, người đang nghiêng đầu vô cảm.
“Tại sao anh lại đọc suy nghĩ của người khác và xấu hổ thay họ mà không được phép vậy hả!? Xâm phạm như thế là không hay đâu!”
… Huh? Mình đang vượt quá giới hạn ư…? Sao có thể?
Bình tĩnh lại nào, đầu tiên hãy đếm các số nguyên tố để lấy lại bình tĩnh trước đã... 1, 3, 5, 7... Chết tiệt, tôi quá kích động rồi!
"Biệt danh Nữ hoàng băng giá đang bị hoen ố... Không thể tin được em lại là một Nữ hoàng Biến thái ─────!"
Lúc đó, tôi nhận thấy má Honma ửng đỏ… Ủa? Chẳng lẽ cô ấy thấy vui khi được gọi là biến thái ư!? Mức độ biến thái của nhỏ cao đến mức còn có thể thâm nhập cả vào trạng thái thôi miên luôn sao!?
“… Chuyện này kì quặc quá… Mình đang làm cái quái gì ở đây vậy?”
Tôi lẩm bẩm và ngạc nhiên trước tình cảnh bi đát của chính mình.
Honma chắc chắn là một kẻ biến thái...
Nhỏ đó thuộc tuýp người thích bị kiểm soát ngay cả khi bị thôi miên.
Vậy là, Honma sẽ trở thành con cờ cho tôi thích làm gì thì làm mà không cần phải lo lắng ư...
Nhưng... nhưng mà, mình!
“Mình thậm chí còn chẳng thể làm được gì vì sốc… Đúng là thằng hèn!”
Phải chăng tôi đang lo lắng cho em ấy?
Liệu mình có sai khi đối xử bình thường với Honma hay không?
Im đi!
Mình đã vượt qua giai đoạn đó từ lâu rồi… Rất lâu rồi!
“Bây giờ… em cứ… mặc quần áo vào đi đã.”
“Thật ư? Anh thực sự thấy ổn về điều đó sao?”
“Ừ, mặc vào đi!”
“… Anh đúng là đồ thảm hại.”
“Em bị cái quái gì thế hả!? Em nghiêm túc ư!?”
“Vâng.”
“Đừng có mà đỏ mặt như thế nữa!”
Tại sao mình lại phải chịu đựng mấy cái kiểu trò chuyện như này cơ chứ...?
Trời ạ, làm ơn, hãy cho tôi gặp một cô gái bình thường đi!
Ứng dụng thôi miên với sức mạnh siêu nhiên này sẽ mang tới điều gì cho chàng trai ấy, và cái kết nào đang chờ đợi nhân vật chính của chúng ta…? Câu chuyện chỉ mới bắt đầu…
(Hết vol 1.)