Trans + Edit: M1NO
----------------------
Đêm đó, tôi nằm trên giường và lướt điện thoại.
Vì tên của Aisaka và Agatsuma đã được thêm vào danh bạ nên tôi không thể ngừng mỉm cười.
"À đúng rồi, Masaki-kun! Sao chúng ta không trao đổi số liên lạc cho nhau đi?"
"Tớ cũng... muốn nữa."
Lúc tạm biệt hai người bọn họ, chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện nhỏ với nhau.
Tôi không có lý do gì để từ chối cả.
Khi tôi đang vui vẻ nhìn vào những cái tên trên danh bạ, tôi chợt quyết định mở ứng dụng thôi miên lên... và không khỏi nghiêng đầu bất ngờ.
"Đây là cái gì...?"
Trên ứng dụng xuất hiện một màn hình bí ẩn.
Phía chính giữa được viết tên tôi, Kai Masaki, và từ đó, những sợi chỉ màu hồng và đen đang lan rộng ra khắp màn hình.
"??..........??"
Sợi chỉ màu hồng... bằng cách nào đấy, nó lại mang đến cho tôi cảm giác yên tâm.
Nhưng ngược lại, sợi chỉ màu đen... lại khiến cho tôi cảm thấy vô cùng bất an.
"Dù đây có là thứ gì, thì việc tên của mình nằm ở chính giữa là vì mình chính là chủ nhân của nó sao...?"
Tên tôi nằm ở vị trí trung tâm và từ xung quanh, có thứ gì đó đang tiến lại gần... suy nghĩ một hồi, tôi chợt nhận ra.
"Đúng rồi... chẳng phải nó trông giống như bảng quan hệ nhân vật thường thấy trong manga và game sao."
Không sai, đây đích thị là bảng quan hệ nhân vật.
Mặc dù hiện tại, chỉ có tên của tôi được viết lên trên màn hình, nhưng có vẻ như có những chỗ trống để dành cho những cái tên khác… Mặc dù vậy, trông sợi chỉ đen kia đáng sợ thật.
Vì quá tò mò nên tôi đã dán mắt vào màn hình một lúc, nhưng vì không hiểu gì nên tôi đành phải gác lại suy nghĩ giữa chừng.
"...Uuuaa..."
Hôm nay tôi đã đạp xe cả ngày, và sau khi tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ cùng với Aisaka và Agatsuma, tôi bắt đầu cảm thấy hơi mệt… Chắc chắn vẫn còn rất nhiều thứ khiến tôi phải bận tâm, nhưng thôi, thế là quá đủ cho ngày hôm nay rồi.
“….”
Chỉ cần nằm yên thôi, mí mắt tôi đã dần nặng trĩu và mất dần ý thức.
Tôi vẫn chưa tắt đèn... và có hơi buồn đi vệ sinh, nên nếu lỡ ngủ thiếp đi, tôi có thể thức dậy giữa đêm vì buồn tiểu.
Tuy nhiên, tôi đã kiệt sức rồi.
'Chúc ngủ ngon... mmm.'
Tôi chìm vào giấc ngủ và có một giấc mơ kỳ lạ.
Chính trực giác mách bảo tôi rằng đây chính là mơ.
Tôi biết điều đó vì tôi nhớ rõ ràng mình đang nằm ở trong phòng, còn khung cảnh xung quanh đây lại là một thế giới tối tăm đến lạ thường. Vậy nên, tôi biết mình đang mơ.
'...Mình đang ở đâu vậy?'
Vì biết là mơ, nên bóng tối không còn khiến tôi sợ hãi nữa.
Mặc dù tôi muốn di chuyển trong giấc mơ như mọi khi, nhưng cảm giác bất động hoàn toàn này làm tôi khó chịu quá... Tôi muốn chạy, nhưng không thể cử động nổi, giống như bản thân đang bị mặc kẹt trong một vũng nước ngập đến tận thắt lưng vậy. Phiền phức thật.
'Hehehe, cơ thể phụ nữ là tuyệt nhất.'
Đột nhiên, một giọng nói vang lên.
Tôi quay đầu về phía giọng nói ấy, và trong bóng tối, một ánh sáng nhỏ hắt lên và khung cảnh xung quanh hiện ra... khiến tôi chết lặng.
“Wow…”
Có một người đàn ông đang chạm vào cơ thể của một người phụ nữ.
Anh ta đang cầm một chiếc điện thoại trên tay, trong khi người phụ nữ thì vẫn bất động và không phản ứng gì.
“Ứng dụng thôi miên… Tạ ơn chúa đã gửi gắm món quà này cho con! Với sức mạnh này, con có thể điều khiển phụ nữ tùy thích…
Con có thể làm như thế sao?”
Cứ như thể anh ta đang diễn lại một phân cảnh trong manga về ứng dụng thôi miên mà tôi đã tình cờ xem được trước đây vậy… Người đàn ông đó trông nhếch nhác và chảy nước dãi. Có vẻ như anh ta chính là nhân vật chính.
“Ừ thì, mình muốn như vậy thì cũng dễ hiểu thôi… Đúng thế, đúng thế.”
Thực ra tôi cũng đã từng chạm vào cơ thể một cô gái rồi!
Thế nhưng, người đàn ông này đang đẩy mọi chuyện đi xa đến mức mà tôi không thể nào ngờ đến ───── anh ta đã đi thẳng vào vấn đề luôn.
Mặc dù tôi cảm thấy hơi thất vọng, nhưng điều khiến tôi lo lắng hơn là thứ khác.
'Có gì đó không đúng...'
Nhờ có sức mạnh của cộng sự, tôi mới có thể chạm vào cơ thể của Aisaka và Agatsuma tùy thích.
Mặc dù tôi đã chìm đắm trong dục vọng và tận hưởng chúng, dù tôi đã cảm thấy tuyệt vọng trước sự yếu đuối của bản thân, nhưng một cảm giác thú vị mãnh liệt hơn cả vẫn còn tồn tại... Điều mà người đàn ông này và tôi đang làm, dù ở mức độ khác nhau, rõ ràng đều là một tội ác.
Vậy tại sao tôi lại cảm thấy khó chịu như thế cơ chứ?...
Người phụ nữ bất lực, không thể nói hay cử động, nhưng đôi mắt cô ta đang đăm đăm nhìn chằm chằm vào người đàn ông.
(Thật kỳ lạ... Mình biết đôi mắt đó không có linh hồn vì không có ánh sáng bên trong. Tình huống này tương tự như trường hợp của Aisaka và Agatsuma vậy... Nhưng mình có thể thấy cô ấy đang nhìn vào anh ta với ánh mắt căm thù, như thể muốn giết chết người đàn ông đó.)
Anh ta không hề hay biết về ánh nhìn của người phụ nữ mà chỉ đắm chìm vào trong những ham muốn ích kỷ của bản thân... Không lẽ tôi cũng đang bị người khác nhìn theo cách đó sao?
Nhưng ít nhất Aisaka và Agatsuma chưa bao giờ nhìn tôi với ánh mắt như thế... Mặc dù hành động của chúng tôi đều đáng khinh bỉ như nhau, nhưng điểm khác biệt giữa tôi và người đàn ông đó là gì?
'Ừm... Dù sao thì, đây cũng chỉ là một giấc mơ thôi.'
Nhưng nếu bọn họ nhìn tôi với ánh mắt như thế trong lúc tôi đang vui vẻ... chắc chắn tôi sẽ mất đi sự hứng thú.
“Hả.”
Khi tôi bắt đầu suy nghĩ về việc mình còn ở lại giấc mơ này bao lâu và tự hỏi rằng bao giờ chuyện này sẽ khép lại, thì một sợi chỉ đen bắt đầu đi ra từ người phụ nữ.
'Huh...? Đó là cái gì vậy?'
Chỉ cần nhìn thoáng qua, sợi chỉ đen đó đã tạo ra một cảm giác khó chịu.
Đó chính là sợi chỉ đen mà tôi đã nhìn thấy trên điện thoại của mình... Sợi chỉ đen quấn quanh người đàn ông, siết chặt lấy anh ta, rồi biến mất.
Người phụ nữ còn lại nhìn chằm chằm vào tôi và chìa tay ra.
Khi tôi đang lùi lại và cố gắng tránh xa bàn tay đó thì tôi chợt giật mình tỉnh dậy.
'.........'
Tôi vội vàng đảo mắt nhìn xung quanh và nhận ra mình đang ở trong phòng.
Ban đầu, tôi cứ tưởng rằng mình sẽ cảm thấy mệt mỏi sau khi trải qua một giấc mơ đầy ám ảnh như thế. Nhưng có vẻ như tôi đã hoàn toàn bình phục và ngủ đủ giấc.
Đèn phòng tôi đã tắt, có lẽ Nee-chan đã nhận ra và tắt nó đi.
"Đúng là một giấc mơ kỳ lạ..."
Tôi tự hỏi không biết chuyện gì đã xảy ra với người đàn ông bị trói buộc bởi sợi chỉ đen ấy... Chà, dù sao thì đó cũng chỉ là mơ thôi, lo lắng cũng chẳng ích gì.
Tôi cầm điện thoại rồi mở ứng dụng lên, và màn hình quen thuộc hiện ra.
Trên màn hình xuất hiện một sơ đồ tương quan gì đấy với sợi chỉ đỏ và đen, và tên của tôi được khắc trên đó...
Cái này có nghĩa là gì? Liệu tôi có thể tìm ra được ý nghĩa của chúng vào một ngày nào đó không?
Thôi, quên sợi chỉ đen đó đi! Trông sợi chỉ hồng lượn sóng kia khêu gợi quá!”
Giống như xúc tu... thôi, tốt hơn hết là không nên nghĩ về điều đó vào buổi sáng.
Hiện tại, vẫn còn nhiều điều bí ẩn về cộng sự mà tôi chưa thể giải mã, và tương lai có thể thay đổi... Có vẻ như tôi sẽ phải theo dõi tình hình một cách cẩn thận hơn.
Tất cả vì một thiên đường trong mơ!
"Oh..."
Vừa lúc đó, điện thoại của tôi rung lên báo hiệu có tin nhắn.
Người gửi là Aisaka và Agatsuma với nội dung chào buổi sáng... Tôi chăm chú nhìn vào những dòng chữ trong sự phấn khích, rồi sau đó cũng nhắn lại "chào buổi sáng" cho bọn họ.
"Còn gì tuyệt vời hơn bằng việc bắt đầu một ngày mới bằng những tin nhắn từ các cô gái!"
Có lẽ Aisaka và Agatsuma chỉ gửi những tin nhắn này với tinh thần thiện ý mà thôi, nhưng vì tình hình lúc này, tôi không thể nào đáp lại họ bằng cảm xúc thực sự của mình được.
"Ừm, chuyện này cũng không hẳn là tệ."
Tôi không hề có ý định trở thành anh hùng chính nghĩa.
Tôi tiếp cận họ vì mục đích riêng của mình, nhưng đồng thời cũng giúp đỡ họ.
Và tôi sẽ rất vui lòng nếu những hành động ấy có thể giúp họ tiến thêm một bước để tìm ra được hướng đi đúng đắn dành cho bản thân.
Đúng lúc tôi đang nở một nụ cười kỳ quái trong khi nhìn vào điện thoại thì Nee-chan phát hiện ra và trêu chọc tôi, em đang xem mấy bức hình khiêu dâm đúng không?
❤️❤️❤️
Việc sử dụng ứng dụng này có thể tác động mạnh mẽ đến cảm xúc của đối phương, tùy thuộc vào cách thức và mục đích sử dụng. Tùy thuộc vào bạn, nó có thể khơi dậy sự căm thù hay những cảm xúc khác.... Vậy nên hãy chịu trách nhiệm cho hành động của bản thân.
❤️❤️❤️(Hết chương 7)