“Nếu em cứ nhìn chằm chằm tôi như thế, tôi sẽ không nhịn được.” Trịnh Kình bỗng lên tiếng.
Tiêu Chước sững sờ, cậu chưa kịp phản ứng anh đang nói cái gì, ánh mắt cậu mê man.
Trịnh Kình bị đôi mắt ướt át của Tiêu Chước nhìn đến mức trong lòng ngứa ngáy, anh vội quay đầu lại, không dám nhìn thêm nữa, sợ mình sẽ không kiềm chế được mà hôn đối phương.
“Anh ghét em không?” Tiêu Chước đột nhiên nhìn Trịnh Kình, hỏi.
Trịnh Kình không ngờ cậu sẽ hỏi câu này: “Sao em lại hỏi như vậy?”
Tiêu Chước lắp bắp: “Thì… thuận miệng hỏi thôi.”
“Không ghét.” Trịnh Kình nghiêm túc trả lời: “Tôi cảm thấy em rất tốt, rất đáng yêu.” Dừng lại một lúc, anh nhấn mạnh thêm, anh đè thấp giọng nói: “Tôi cũng rất thích.”
Tiêu Chước mở to mắt, sững sờ một lúc, sau đó không kìm được cong môi cười trộm. Trịnh Kình nói thích cậu nè.
Cậu mừng thầm, dựa vào việc này một lần nữa kết luận Trịnh Kình không liên quan gì đến con rồng lương thực dự trữ cậu đã nuôi trước đây. Dù sao lương thực dự trữ kia rất ghét bỏ cậu, vừa nhìn thấy cậu đã nhe răng trợn mắt, tuyệt đối không thể nói là thích cậu được.
Bây giờ Tiêu Chước cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Còn Trịnh Kình đang chìm đắm trong sự phấn khích hồi hộp khi bày tỏ lòng mình với Tiêu Chước nên không hề nhận ra sự khác thường của cậu.
Chớp mắt, đã đến ngày mở cửa chợ yêu.
Bây giờ yêu quái đã hòa nhập vào con người, rất nhiều yêu quái đi làm, tan làm đúng giờ, cố gắng kiếm tiền để nuôi gia đình. Để thuận tiện cho tất cả các yêu tộc, thời gian mở cửa chợ yêu được ấn định vào lúc giờ tối và kết thúc lúc giờ sáng, mở cửa trong ba ngày liên tục, sau ba ngày, chợ yêu sẽ lại đóng cửa.
Vì dành thời gian đi dạo chợ yêu Tiêu Chước cũng đặc biệt xin nghỉ hai ngày, cậu muốn nhân cơ hội này chơi đùa vui vẻ một chút.
Ngày hôm đó sau khi tan làm, Trịnh Kình lái xe, họ lên đường đi đến chợ yêu.
Bắt đầu từ trung tâm thành phố, con đường càng ngày càng lệch, cảnh vật dọc đường cũng thay đổi từ nhà cao tầng sang những ngôi nhà thấp bé. Màn đêm càng ngày càng đen, xung quanh u tối không nhìn thấy rõ cảnh vật, Tiêu Chước mê man ngủ thiếp đi một hồi, lúc mở mắt ra cậu phát hiện không thây đèn đường nữa.
Con đường hẹp dẫn đến phía trước tối om, ngoài kia chỉ có một khu vực nhỏ được xe ô tô chiếu sáng.
Tiêu Chước hỏi: “Con đường này dẫn đến đâu?”
“Tề Hải.”
“Chợ yêu mở ở Tề Hải à?”
Trịnh Kình cười: “Chờ đến lúc đó em sẽ biết.”
Nói một lát, xe chạy về phía trước một đoạn, trước mặt đột nhiên sang lên, sự ồn ào náo nhiệt trong tích tắc ập đến. Tiêu Chước nhìn thấy rất nhiều người tụ tập trên bờ biển, mặc dù họ vẫn giữ nguyên hình dạng con người, nhưng vừa nhìn đã biết bọn họ đều là yêu quái. Nhưng ở trên vùng biển trống trải của Tề Hải lúc này lại xuất hiện một thành phố nhỏ trên không.
Tường đỏ ngói xanh của những ngôi nhà khác nhau trong thị trấn nhỏ làm bậc lên nét cổ kính, dưới hiên nhà treo vài chiếc đèn lồng đỏ dọc theo con phố dài, nhìn từ xa trông vừa phồn hoa vừa xinh đẹp.
Trên mặt biển, một cây cầu dài chạm ngọc được dựng lên hình vòng cung, một đầu dẫn đến bờ biển, đầu kia dẫn đến chợ yêu. Trên bờ biển có rất nhiều yêu quái, cây cầu dài kia cũng có yên đến yêu đi, náo nhiệt vô cùng.
Kể từ khi tỉnh dậy, Tiêu Chước chưa từng nhìn thấy nhiều yêu quái cùng một lúc đến vậy. Trong nháy mắt, cậu như được trở về thượng cổ, cảnh tưởng trước mắt như một góc phồn hoa năm nào.
Sau khi xuống xe, Tiêu Chước và Trịnh Kình đi bộ đến chợ yêu. Sau hội tuyển võ, thân phận của Tiêu Chước đã hoàn toàn bị bại lộ. Bọn họ chỉ đứng đó đã lập tức thu hút sự chú ý của tất cả yêu quái xung quanh, có người vì kính nể mà đến chào hỏi, có người thì vội vàng tránh né, rất nhiều người muốn đến chợ yêu thừa nước đục thả câu, thấy thế cũng không dám manh động.
Lúc này chợ yêu đang lúc náo nhiệt, họ đi bộ theo cây cầu dài tinh xảo lộng lẫy vào chợ yêu, đập vào mắt là rất nhiều loại thức ăn ngon và những đồ vật kỳ lạ.
Hầu hết các yêu quái đều sống lâu năm, đồ bọn họ sưu tập cũng rất độc lạ, Tiêu Chước nhìn thấy ở bên đường có một con yêu quái đang bán chiếc kẹp tóc được Dương quý phi dùng qua, rất được các nữ yêu yêu thích.
Hai bên đường có nhiều cửa hàng bán hài cốt của yêu quái, gân có thể dùng làm roi, xương có thể mài thành dao găm hoặc giáo mác. Trên người những con đại yêu thượng cổ này đầy kho báu, đối với nhiều tiểu yêu mà nói đây đều làvũ khí tốt.
Trịnh Kình nói: “Thời thượng cổ, Thiên Đạo giáng xuống đại yêu lần lượt ngã xuống, thi thể không có yêu quái nào hội tụ, rất nhiều bị tiểu yêu bắt đi. Dù cho đại yêu ngã xuống, xác chết của họ cũng là vũ khí cho tiểu yêu.”
Trịnh Kình nói: “Thời thượng cổ, Thiên Đạo giáng xuống, đại yêu lần lượt thất thế, rất nhiều thi thể không được thu nhặt đều bị tiểu yêu mang đi. Dù cho đại yêu đã ngã xuống, xác chết của họ đối với tiểu yêu là vũ khí vô cùng lợi hại.”
Tiêu Chước thở dài nói: “Vậy thật may là em không bị đánh đến chết.” Nếu không chẳng phải xác của cậu cũng sẽ xuất hiện ở chợ quỷ này sao.
Bị Thiên Đạo đánh chết, xác chết còn bị tiểu yêu lợi dụng, thật sự quá thảm.
Yêu quái ở Chợ yêu rất nhiều, đi đi về về rất đông đúc, hai người đang nói chuyện một đám yêu quái đột nhiên lao vào Tiêu Chước, làm cho cậu lảo đảo vài bước, không đứng vững suýt nữa ngã nhào.
May mà Trịnh Kình kịp thời đưa tay ra kéo lấy Tiêu Chước, sau đó dẫn cậu đến một nơi rộng hơn.
Bàn tay của Trịnh Kình thật lớn thật ấm áp, anh nắm chặt lấy tay Tiêu Chước, không có ý định buông ra.
Nhiệt độ cơ thể truyền qua từng kẽ ngón tay, tâm trạng của Tiêu Chước đột nhiên trở nên căng thẳng, bàn tay bị Trịnh Kình nắm cũng ngoan ngoãn không nhúc nhích, cậu lén lút liếc nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau mấy lần, tâm trạng vô cùng ngọt ngào, cậu vô thức cong môi cười, nhìn những con yêu quái xung quanh cậu đều cảm thấy họ trông thật đẹp.
Bọn họ cứ thế tay trong tay đi về phía trước, tim đều đập rất nhanh, mặc dù không nói chuyện, nhưng cũng không cảm thấy xấu hổ, trong lòng cũng hân hoan vui vẻ, hai người như được bao quanh trong đám bong bóng màu hồng. Bọn họ chen chúc trong dòng người đông đúc, cũng không ai để ý đến bọn họ.
Bước ra khỏi con đường chật hẹp, Trịnh Kình buông tay Tiêu Chước ra, nhiệt độ nóng bỏng rời khỏi lòng bàn tay, sự lạnh lẽo truyền đến. Tiêu Chước cong ngón tay lại, đáy lòng rất thất vọng, cậu hận không thể làm đoạn đường này dài thêm một chút, trở thành con đường ngày đêm cũng không thể đi hết ấy.
“Đội trưởng Trịnh, cậu Tiêu.” Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên trước mặt, vừa nhẹ nhàng êm tai, như mang theo ý cười.
Tiêu Chước định thần lại, ngẩng đầu thì thấy là Chư Mông, cậu không khỏi thắc mắc: “Sao cậu lại ở đây?”
Chư Mông nhìn Tiêu Chước, sau đó nhìn Trịnh Kình, cười đầy ẩn ý: “Tôi vừa tới đây, từ xa đã gọi hai người vài lần, nhưng không biết cậu và đội trưởng Trịnh đang nghĩ gì, một chút phản ứng cũng không thấy.”
Tiêu Chước đột nhiên bối rối: “Tôi không nghe thấy cậu gọi chúng tôi. Kỳ Ngạn Trạch không đi cùng cậu à…”
Chưa kịp dứt lời, cậu đã nhìn thấy bóng dáng của Kỳ Ngạn Trạch ở xa xa. Đối phương đang xách vài túi đồ ăn, vốn đang mỉm cười định nói gì đó với Chư Mông, nhưng thấy Tiêu Chước cũng ở đây, sắc mặt anh ta đột ngột thay đổi, anh ta vội vàng bước đến bên cạnh Chư Mông, phòng Tiêu Chước như phòng trộm vậy.
“Mông Mông, đây là cá đuối, tôi đã xếp hàng rất lâu mới mua được. Cậu nếm thử đi, ngon lắm.” Anh ta ân cần đưa túi thịt cá nhỏ đến trước mặt Chư Mông.
Cá đuối rất ngon, mùi thơm phức, Chư Mông không từ chối lòng tốt của Kỳ Ngạn Trạch, cậu ta gắp một miếng cá nếm thử, hai mắt cậu ta sáng lên, ngay lập tức nói: “Cậu Tiêu, đội trưởng Trịnh, hai người cũng thử xem. Món cá đuối này nổi tiếng thơm ngon, rất nhiều yêu quái mong chờ chợ yêu mở cửa để được ăn một bữa no bụng.”
Cá đuối vừa được đưa đến trước mặt, ánh mắt thù địch và không cam tâm của Kỳ Ngạn Trạch cũng theo sau. Tại sao cậu ấy lại cho Tiêu Chước và Trịnh Kình món cá mà rất vất vả lắm anh ta mới mua được? Vả lại không phải người Mông Mông nghĩ đến đầu tiên nên là anh ta à? Tất cả là do hai người Tiêu Chước đã làm phân tán sự chú ý của Mông Mông, đáng ghét!
Tiêu Chước vốn không định ăn, nhưng bị ánh mắt thù địch của Kỳ Ngạn Trạch nhìn chằm chằm, cậu lại cảm thấy không ăn một miếng không được, thế là cậu vươn tay gắp một miếng.
Sau khi cầm lên, vừa định ăn nhưng dừng lại một lúc, cậu xoay người đưa tới bên miệng Trịnh Kình, mỉm cười nói: “A Kình, anh cũng thử xem.”
Nhịp tim Trịnh Kình chậm mất nửa nhịp, anh há miệng cắn miếng cá kia, môi anh còn vô tình chạm vào đầu ngón tay của Tiêu Chước, trái tim hai người đều run lên.
Kỳ Ngạn Trạch chộp lấy cơ hội, anh ta nhanh miệng phản đòn: “Lại còn A Kình, lại còn đút ăn, hai người thân mật như vậy từ bao giờ vậy? Không phải đang yêu thầm nhau đó chứ?”
Lời anh ta vừa dứt, Tiêu Chước và Trịnh Kình đều bị nghẹn mà ho sặc sụa.
Kỳ Ngạn Trạch sợ thiên hạ không đủ loạn, lại mỉa: “Ôi, chột dạ à?”
Tiêu Chước phớt lờ anh ta, chỉ lấy thêm hai miếng cá, làm cho Kỳ Ngạn Trạch vừa đau lòng vừa tức giận, nhưng mà Chư Mông tình nguyện, anh ta cũng không thể làm gì được.
Anh ta mua cá đuối cho Chư Mông, vốn không được bao nhiêu, bây giờ đã sắp hết rồi, Kỳ Ngạn Trạch vô cùng tức giận.
Tiêu Chước tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, hỏi Chư Mông: “Khi nào cậu có thời gian? Tôi còn có vài lời muốn nói với cậu.”
Kỳ Ngạn Trạch nghe vậy trở nên cảnh giác, nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trước đây, anh ta biết Tiêu Chước tìm Chư Mông hẳn là không có ý tốt.
Anh ta vội vàng kéo Chư Mông đi, không cho Tiêu Chước chút cơ hội nào: “Cậu ấy rất bận, cậu ấy không có thời gian gặp cậu, cũng sẽ không bao giờ có thời gian, cậu quên chuyện này đi.”
Sau khi chọc tức Kỳ Ngạn Trạch, Tiêu Chước mới sảng khoái quay đầu nhìn Trịnh Kình, nhớ tới những gì Kỳ Ngạn Trạch cố ý nói, cậu lại không giấu được vẻ căng thẳng và chột dạ.
Cậu nói với Trịnh Kình: “Cùng Kỳ muốn gây sự, anh đừng để những lời anh ta nói trong lòng.”
Trịnh Kình sửng sốt một chút, trong lòng anh cảm thấy phức tạp, một hồi mới gật đầu: “Được.”
Anh lại hỏi: “Em muốn ăn cá đuối không? Chúng ta cũng đi mua một ít đi.”
Lời của Kỳ Ngạn Trạch là thật, trước gian hàng cá đuối quả thực rất nhiều yêu quái xếp hàng, tất cả bọn họ đều đến đây vì thích món này mà đến.
Tiêu Chước và Trịnh Kình đã phải xếp hàng rất lâu mới mua được một phần. Chủ sạp rõ ràng là người theo Phật hệ, không chỉ mở cửa vào ngày này ở chợ yêu, mà còn quy định một con yêu quái chỉ mua được một phần, chẳng trách Tiêu Chước mới gắp thêm hai miếng đã khiến Kỳ Ngạn Trạch tức giận như vậy.
Chợ yêu ồn ào náo nhiệt, đủ loại thú vui nhìn cũng nhìn không hết. Tiêu Chước ăn cá đuối xong, cùng Trịnh Kình đi dạo. Cậu còn đang nhớ đến Cổ Từ Trai, muốn tìm cơ hội đi xem thử, vì vậy cậu ngáp dài hỏi Trịnh Kình: “Tối nay chúng ta sẽ ở đâu?”
“Tôi đã đặt một phòng rồi.” Trịnh Kình đáp, rồi đưa Tiêc Chước đến khách sạn đã đặt trước.
Nhà trọ mang màu sắc cổ kính, dưới mái hiên cũng treo những chiếc đèn lồng. Trịnh Kình và Tiêu Chước bước vào, ông chủ đã nhận ra bọn họ, cung kính chào hỏi rồi nhanh chóng giao chìa khóa phòng.
Trịnh Kình đặt hai phòng liền nhau, lúc đi lên lầu anh đột nhiên hỏi Tiêu Chước: “Không phải em rất có hứng thú với Cổ Từ Trai à, muốn đi xem không?”
Quả thực Tiêu Chước rất có hứng thú với Cổ Từ Trai, cậu cũng có chuyện muốn hỏi, nhưng chuyện cậu hỏi có liên quan đến Trịnh Kình, sao có thể nói thẳng với anh được, cậu thuận miệng nói không muốn, nói cậu cũng không có gì muốn hỏi. Vả lại tối nay cậu đi dạo hơi mệt rồi, bây giờ cậu chỉ muốn ngủ thôi.
Nói xong cậu quay đầu lại hỏi Trịnh Kình: “Thế còn anh?”
“Tôi cũng không cần, không có gì muốn hỏi.” Trịnh Kình không chút do dự đáp, sau đó nói với Tiêu Chước: “Vậy ngủ ngon, em nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ngủ ngon.”
Vừa nói chúc ngủ ngon, bước vào phòng Tiêu Chước đã lên tinh thần. Chỉ vì tạm thời tránh Trịnh Kình đến tìm mình, cậu ở trong phòng một hồi mới lén lút vọt cửa sổ đi ra ngoài.
Dọc theo con đường dài đến khách sạn, Tiêu Chước cũng âm thầm quan sát các ngôi nhà xung quanh, nào ngờ cậu thực sự tìm ra được vị trí của Cổ Từ Trai. Lúc đó cậu im lặng ghi lại vị trí, lần này cậu đi thẳng một đường đến Cổ Từ Trai, mục tiêu rất rõ ràng, cậu sẽ nhanh đến Cổ Từ Trai thôi.
Cổ Từ Trai là một tòa nhà nhỏ hai tầng, phía trước có trồng vài cây liễu, gió thổi phấp phới, ánh đèn bên trong u ám tạo nên sự tương phản rõ nét với phố xá nhộn nhịp bên ngoài.
Trước cổng ngoài tòa nhà, có rất nhiều yêu quái đang tụ tập, tất cả đều muốn đến tìm lão rùa để xem bói, nhưng bọn họ không được vào. Cổ Từ Trai có quy tắc, nếu không phải nhờ vậy, e rằng cửa của ngôi nhà này đã bị những con yêu quái san bằng rồi.
Cổ Từ Trai khẳng định chỉ có yêu quái có duyên mới có thể vào, những ai bị chặn bên ngoài, hiển nhiên đều vô duyên.
Tiêu Chước đứng ngoài cửa, cậu nhấc chân bước qua ngưỡng cửa Cổ Từ Trai, nháy mắt, cậu lại xuất hiện ở ngoài cửa. Hiển nhiên cậu cũng bị Cổ Từ Trai cho là yêu quái vô duyên.
Những yêu quái ở bên ngoài đã quen nhìn thấy cảnh tượng này, nhìn thấy yêu quái có thể đi vào một cách trơn tru, họ mới cảm thấy quái lạ.
Tiêu Chước trầm ngâm nhìn chằm chằm Cổ Từ Trai, bảo cậu cứ thế từ bỏ chắc chắn là không thể. Một lúc sau, Tiêu Chước đưa tay ra, tử trong lòng bàn tay nhảy ra một chùm lửa đỏ, cậu đi theo phía sau ngọn lửa, cứ như thế thuận lợi bước vào.
Yêu quái ở ngoài thấy vậy, ầm ĩ bàn tán.
“Sao lại có thêm một cường giả xong vào vậy? Có thực lực thật sự rất giỏi mà.”
“Đấy là Tư yêu đại nhân, cậu dám có bất mãn à? Nói thật thực lực mạnh có nghĩa là muốn làm gì làm, cậu có bản lĩnh thì cũng làm xem?”
“…”
Tiêu Chước không biết những yêu quái này đang nói cái gì, lúc này cậu đã bước vào tiền sảnh của Cổ Từ Trai, cũng nghe thấy tiếng nói bất đắc dĩ bên trong.
“Ngài không thể như vậy, Cổ Từ Trai của chúng tôi có quy định, chỉ xem bói cho yêu quái có duyên, ngài đi lên Rùa đại nhân cũng sẽ không xem bói cho cậu.”
“Xin ngài quay về cho, đừng làm khó dễ chúng tôi…”
Người đang nói chuyện đột nhiên chú ý tới Tiêu Chước, cô ta đột nhiên đau đầu kêu khổ nói: “Sao lại có người đột nhập nữa rồi?”
Người lên tiếng là một ngao yêu có tu vi không cao, lúc này cô ta đang đứng trên bậc thang, cố gắng ngăn cản một nam yêu cao lớn. Sắc mặt cô ta trắng bệt, hôi lạnh túa ra, rõ ràng vì đang đứng trước mặt đối phương, nên bị uy áp của đại yêu ép cho lạnh run, những lời này là do cô ta căng da đầu mới nói ra được, thay vì ngăn cản lại giống như đang cầu xin, cô ta lo lắng đến độ sắp khóc, suýt nữa quỳ xuống cầu xin nam yêu.
Vì vậy khi phát hiện Tiêu Chước xông vào, ngao yêu như phát điên, đối phó một mình Trịnh Kình đã khó, bây giờ còn có thêm một người nữa, sao cô có thể xử lý được.
Tiêu Chước hoàn toàn không để ý tới ngao yêu, toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào nam yêu, cho dù đối diện chỉ là một bóng lưng, trong nháy mắt cậu cũng nhận ra đó là Trịnh Kình.
Cùng lúc đó, Trịnh Kình cũng vừa quay đầu lại, chạm mắt với Tiêu Chước.
Hai người ngượng ngùng nhìn nhau, cũng rõ ràng là đang hỏi —— không phải nói mệt nên về phòng nghỉ ngơi sao? Sao đằng ấy lại ở đây?
Tiêu Chước vừa ngạc nhiên vừa chột dạ, sợ Trịnh Kình sẽ phát hiện ra ý đồ của mình, cậu đánh đòn phủ đầu: “Sao anh lại ở đây?”
“…” Trịnh Kình cũng chột dạ, anh đến đây vì muốn hỏi lão rùa Tiêu Chước có thích anh không, một lúc sau anh mới trả lời: “Không ngủ được, ra ngoài đi dạo vòng vòng thì vừa hay đến đây, còn em?”
Lý do vô cùng sứt sẹo, sau khi nói ra cả bản thân Trịnh Kình cũng không tin, đang định bổ sung thêm mấy câu lí do, anh đã thấy Tiêu Chước gật đầu nói: “Em cũng vậy thôi. Đi vòng vòng rồi đến đây.”
Trịnh Kình: “…Vậy thì thật là trùng hợp.”
“Đúng là trùng hợp.”
Ngao yêu không nghe được nữa: “Bên ngoài Cổ Từ Trai đã bày kết giới, nếu các anh đi vòng vòng, sao có thể đến được đây? Các anh nên mau chóng rời đi, tôi đã thông báo cho Rùa đại nhân. Nếu hai anh làm cho Rùa đại nhân nổi giận, sau này đừng nghĩ đến việc ông ấy sẽ bói cho hai anh.”
Tiêu Chước và Trịnh Kình nghe vậy thì nhìn nhau, nhanh chóng đạt được thoả thuận ngầm.
“Đại nhân của cô có muốn bói cho chúng tôi hay không, không phải do ông ấy quyêt định.” Trịnh Kình trầm giọng nói.
Tiêu Chước nhếch môi nở nụ cười xấu xa: “Chắc cô biết thân phận của hai chúng tôi nhỉ, nếu ông ấy không bói cho chúng tôi, chúng tôi sẽ huỷ Cổ Từ Trai.”
Sắc mặt Ngao yêu trắng bệch như tờ giấy, lập tức bị dọa. Thật… thật hung dữ!
Tranh thủ lúc ngao yêu sợ hãi, Tiêu Chước và Trịnh Kình nhanh chóng lên lầu, đi thẳng vào căn phòng nơi có lão rùa.
Đúng lúc này, toàn bộ Cổ Từ Trai đột nhiên bị một lực lượng mạnh mẽ va chạm, yêu lực cường đại đột phá kết giới, đi thẳng tới chỗ lão rùa.
Tiêu Chước và Trịnh Kình lập tức phát hiện có chuyện không ổn, nháy mắt xông vào phòng lão rùa, nhưng bọn họ vẫn chậm một bước. Bên trong căn phòng của lão rùa đã có một con yêu quái có đầu hình vượn, mắt đỏ, mỏ đỏ, toàn thân phủ đầy lông vàng. Con yêu quái trông xấu xí và hung dữ, toàn thân sát khí nặng nề. Lão rùa bị gã ta cắn vào mai, đang thoi thóp.
Chuyện xảy ra đột ngột, không ai kịp chuẩn bị, ngao yêu vội vàng chạy vào phòng, nhìn thấy tình cảnh vô cùng đau lòng, cô ta vội vàng chạy tới: “Rùa đại nhân! Rùa đại nhân, ngài ổn không? Anh là ai? Tại sao lại muốn sát hại Rùa đại nhân?”
Tiêu Chước kịp thời ngăn chặn ngao yêu lại, không để cô ta lao vào chỗ chết.
“Đó là Ung Hòa.”
Thời thượng cổ, Ung Hòa sống ở Phong Sơn, là vị thần của tai họa, mỗi lần xuất hiện gã ta đều mang đến tai ương.
Ung Hòa ném lão rùa đã bị cắn chết sang một bên, ánh mắt đục ngầu tan rã chuyển sang Tiêu Chước, như thể tò mò sao cậu lại có thể nhận ra mình.
“Ung Hòa này có gì đó không ổn.” Tiêu Chước quan sát.
Trịnh Kình gật đầu, anh cũng phát hiện ra: “Ung Hòa và Canh Lão sống cùng nhau ở Phong Sơn, thường xuyên ra vào cùng nhau. Ung Hòa ở đây, e rằng Canh Lão cũng đang phụ…”
Anh còn chưa nói xong, như khẳng định cho suy đoán này, trên con đường dài ngoài cửa sổ vang lên tiếng hét hoảng sợ. Trên con phố dài, một người khổng lồ cao chừng ba thước cầm một cây búa, mỗi lần đập xuống mặt đất sẽ nứt ra một khe hở, nếu đập trúng tiểu yêu, có lẽ sẽ hồn phi phách tán. Con yêu quái này là Canh Lão.
Canh Lão đang điên cuồng, giống tình trạng của Ung Hòa, gã ta liên tục vung búa, khiến lũ yêu quái sợ hãi chạy trối chết, nhưng cũng có vài yêu quái không thể tránh khỏi bị anh ta đập trọng thương.
“Ở đây giao cho em.” Trịnh Kình nói.
Tiêu Chước gật gật đầu, nhìn Trịnh Kình nhảy ra ngoài cửa sổ.
Tiểu yêu bị Canh Lão nện bị thương đang kinh hồn bạt vía, tưởng rằng đêm nay mình sẽ không thoát chết, nào biết trước cơn nguy kịch, Trịnh Kình đột nhiên xuất hiện đứng trước mặt cậu ta, vung kiếm đỡ lấy cây búa Canh Lão đập xuống.
“Đội… đội trưởng Trịnh!” Tiểu yêu thoát ra khỏi cái chết, kinh ngạc hô lên.
Trịnh Kình cũng không quay lại, vừa ngăn chặn Canh Lão vừa lạnh lùng nói: “Mau rời khỏi đây.”
Kỳ thật không cần anh phải nói, lũ tiểu yêu cũng không dám ở lại thêm, vội vàng chớp lấy cơ hội chuồn mất. Đối mặt với những đại yêu như Ung Hòa và Canh Lão, ngoài việc chịu chết, chi bằng bọn họ trốn đi để đỡ ngáng chân.
Ngay sau đó tất cả yêu quái xung quanh đều chạy tán loạn, trên mặt đất ngổn ngang những món đồ được bày bán, điều quan trọng là chạy thoát, không có yêu quái nào kịp thu dọn.
Canh Lão trừng mắt nhìn Trịnh Kình, gã ta tức giận rít gào, giơ cây búa lên, đập mạnh vào Trịnh Kình.
Trịnh Kình dịch chuyển tức thời, tránh được một búa nặng nề của Canh Lão, giơ kiếm tấn công gã ta.
Thanh kiếm hóa một thành bảy, mũi kiếm chĩa thẳng vào Canh Lão, mang theo up áp như sấm sét nện vào người Canh Lão.
Canh Lão bị thanh kiếm sắc bén đâm phải liên tiếp lùi phía sau, gã ta càng lúc càng tức tối điên cuồng. Thanh kiếm có tốc độ cực nhanh, giống như những bóng ma, bị chặn sẽ lập tức đổi hướng tấn công lại. Canh Lão giơ hai cánh tay lực lưỡng như ngọn đồi của mình lên, nắm lấy vài thanh kiếm dùng sức bóp nát.
Cũng ngay tại lúc này, Trịnh Kình cầm kiếm tấn công gã ta. Một kiếm này chứa đầy yêu lực, phá vỡ không khí xuyên thẳng đến mi tâm của Canh Lão, nếu như đâm trúng sẽ ngay lập tức giết chết gã ta.
Trước đó Trịnh Kình biến ra vô số thanh kiếm mục đích để tìm ra điểm yếu của Canh Lão, cố gắng đánh bại kẻ địch chỉ bằng một đòn.
Ở giữa không trung, kiếm của Trịnh Kình đã gần sát sát mi tâm của Canh Lão, Canh Lão nhận thấy không ổn, nhưng muốn phản kháng cũng đã quá muộn.
Tưởng chừng hết thảy đã kết thúc, nhưng cố tình ngay một giây kia, Trịnh Kình đột nhiên cảm thấy yêu lực trong người kiệt quệ, tình huống xảy ra trong trận chiến với “cuồng ma ăn yêu” một lần nữa xảy ra, anh lập tức nhận thấy không ổn, thầm nói không hay rồi.
Nhưng mà mọi chuyện không thể đao ngược được nữa, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh tay dày cộp của Canh Lão vung lên, trực tiếp đánh anh bay ra ngoài.
Dọc theo con phố dài, vô số tòa nhà đã bị Trịnh Kình đâm đổ nát. Canh Lão theo sau, gã ta đập vào xà nhà, khiến toàn bộ khách sạn đổ xuống, lấp Trịnh Kình bên dưới.
Khói bụi mù mịt, những tòa nhà bị phá đổ, suốt một lúc lâu cũng không có động tĩnh gì.
Canh Lão giơ chiếc búa nặng nề lên cao, không biết Trịnh Kình rơi ở đâu, gã ta chỉ nhấc chiếc búa lên đập xuống liên tục, ý đồ đập chết Trịnh Kình.
Bên ngoài Cổ Từ Trai, Tiêu Chước tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, lửa giận cuồng bạo từ đáy lòng tuôn ra, uy áp của thượng cổ đại yêu mãnh liệt lan tràn.
“Trịnh Kình!” Trong sauy nghỉ của cậu chỉ còn một điều, cứu anh ấy.
Đường đi lại bị Ung Hòa chặn lại. Ung Hòa há chiếc mồm đỏ như máu cười toe, hung dữ nói: “Đừng nghĩ đến chuyện chạy!”
Hai mắt Tiêu Chước đỏ hoe, giờ phút này trong lòng cậu chỉ còn Trịnh Kình, đã không còn tâm trạng dây dưa với Ung Hòa nữa, cậu hoá ra một cây roi dài đánh về phía gã ta.
Chỉ trong nháy mắt, chợ yêu nhộn nhịp trở nên hoang tàn vắng vẻ, nhìn đâu cũng chỉ thấy khói bụi đổ nát, giống như một thành phố bỏ hoang.
Canh Lão liên tục vung chiếc búa nặng, đập tan khách sạn, xác định Trịnh Kình không còn cơ hội sống sót nữa, gã ta mới đầy đắc ý quay lại, chuẩn bị đi giúp Ung Hòa đang rơi vào thế yếu.
Gã ta vừa quay lại, đi về phía trước một bước. Khi gã ta bước đến bước thứ hai, đột nhiên nghe thấy một tiếng động nhỏ trong đống đổ nát ở phía sau.
Tiếng động kia rất nhỏ, Canh Lão dừng lại, nghĩ đó là ảo giác, cũng không quan tâm, tiếp tục đi về phía trước.
Nào biết ngay khi chân vừa tiếp đất, một luồng yêu lực mạnh mẽ quen thuộc đột nhiên bùng nổ!
Trịnh Kình hóa thành cự long, bay vút lên không trung, chiếc đuôi rồng rắn chắc đánh mạnh vào Canh Lão, khiến gã ta ngay lập tức bay xa vài thước.
Canh Lão nằm rạp trên mắt đất, ngẩng đầu nhìn con rồng ở giữa không trung, yêu lực vừa rồi không thể quen thuộc hơn nữa, ánh mắt gã ta nhìn chằm chằm Trịnh Kình đột nhiên sợ hãi điên cuồng.
“Là mày!”
Cách đó không xa, sau khi yêu lực quen thuộc đột nhiên bùng phát, Tiêu Chước và Ung Hòa cũng kinh ngạc dừng lại.
Tiêu Chước kinh ngạc nhìn Trịnh Kình, trên mặt cậu tràn đầy hoài nghi và khó tin.
Mà khuôn mặt bị Tiêu Chước đánh thảm đến không thể nhìn nổi của Ung Hòa ngay lập tức đầy tức giận, toàn thân gã ta bị sự thù hận bao trùm, gã ta hét lên: “—— Canh Thần!”
Chợt bỏ qua Tiêu Chước, gã ta hung hăng đi thẳng tới chỗ Trịnh Kình.
Tiêu Chước đứng ở nơi đó, trông như vẫn chưa khôi phục tinh thần, nhưng sự kinh ngạc trong mắt cậu giờ phút này đều đã biến thành sáng tỏ.
Sau đó, cậu không những không đi giúp, mà còn nhàn nhã tìm một mái nhà có vị trí tuyệt vời, ngồi ở đó với bộ dạng xem kịch, trong lòng thầm thở dài —— oan gia ngõ hẹp.