Kim giờ từ từ điểm mười hai giờ, văn phòng cảnh sát đặc biệt yên tĩnh.
Ngụy Phong nghiêm túc kể lại sự xuất hiện của con quái vật, trên khuôn mặt cậu ta vẫn còn sợ hãi bất an, lâu lâu lại nhìn xung quanh vì sợ rằng con quái vật vẫn còn đuổi theo mình.
Cậu ta vốn tưởng rằng Tạ Ngạn Vinh sẽ tìm một thiên sư đến bắt yêu quái, không thì cũng là một người chuyên nghiệp, Ngụy Phong chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng đã từng thấy heo chạy. Nhưng không ngờ người đến lại là hai thanh niên mặt mày non choẹt, không mang đao cùng chẳng cầm theo pháp khí, nhìn có vẻ không có bản lĩnh gì cả.
Cậu ta vô cùng lo lắng cho tính mạng của mình, lúc mô tả cũng có phần làm quá lên, tả con quái vật gớm ghiếc như một con ác quỷ.
Tiêu Chước và Trịnh Kình nhìn nhau, bỏ qua những từ ngữ cường điệu của Ngụy Phong, rất nhanh hai người đã đưa ra kết luận. Khi nhìn vào ánh mắt của đối phương, bọn họ phát hiện sự nhất trí trong suy nghĩ nhau.
“Nếu người mà các người động phải thật sự là nó, sợ là phiền phức to rồi.” Tiêu Chước nói.
Tạ Nhạn Vinh khó hiểu: “Cậu Tiêu, cậu có biết con quái vật đó là gì không?”
Tiêu Thước gật đầu: “Anh đã nghe nói đến Nhai Tí chưa?”
Tạ Nhạn Vinh suy nghĩ một lát, đang định nói thì Trịnh Kình đã lên tiếng trước: “Ý cậu con quái vật đó là Nhai Tí? Là Nhai Tí trong truyền thuyết, con trai thứ hai của rồng, gian ác xấu xa, hung hãn khát máu, tàn độc man rợ?”
Hiển nhiên Tạ Nhạn Vinh cũng đã nghĩ tới, đồng thời cũng nhìn sang Tiêu Thước có ý thăm dò.
Tiêu Thước khẳng định: “Đúng vậy, Nhai Tí thân rồng đầu báo, rất phù hợp với những gì cậu ta miêu tả. Tôi đã từng đối phó với Nhai Tí vài lần. Gã ta rất kỳ quặc, vô cùng nhỏ nhen và rất khó chơi. Nếu như chọc đến gã ta, cho dù có chạy tới chân trời góc bể gã ta cũng quyết truy sát đến cùng, chưa giết được chưa ngừng.”
Tam quan Ngụy Phong bị đã kích lớn:” Đó không phải đều là chuyện cổ tích sao? Thật sự có Nhai Tí tồn tại?”
Tạ Nhạn Vinh lại nghĩ, cậu Tiêu đã đánh với Nhai Tí mấy trận, không hổ là thần tượng trong lòng mình!
Biểu cảm trong mắt anh ta khi nhìn Tiêu Thước càng thêm nóng bỏng.
Còn đang say sưa ngắm nhìn thì một bóng người đột nhiên bước tới, chặn lấy tầm mắt của anh ta. Tạ Nhạn Vinh phát hiện ra trước mặt là người đến cùng với Tiêu Chước.
Anh ta dời ánh mắt, có chút bối rối gãi gãi đầu.
Sau đó anh ta bị người đàn ông đẹp trai kia trừng mắt một cái, Tạ Nhạn Vinh bị nhìn chằm chằm thật sự rất vô tội.
Tiêu Chước không để ý tới động tác của Trịnh Thanh, thấy anh đột nhiên di chuyển từ trái qua phải, cậu cũng không thấy lạ.
Ngụy Phong cảm thán xong vẫn không nhận được câu trả lời, sắc mặt tái nhợt cậu ta co người trên sô pha, càng thêm hoảng sợ, lẩm bẩm: “Vậy phải làm sao đây? Tôi chết chắc rồi, gã ta sẽ giết tôi mất…”
Cậu ta nói được một nữa, đột nhiên ngẩng đầu, kinh hãi nhìn chằm chằm ra ngoài đồn cảnh sát, răng run cầm cập: “Nó, nó tới rồi! Tôi nghe thấy rồi! Nó tới đây để giết tôi! Các người có nghe thấy không? Nó càng ngày càng gần… ”
Câu ta vừa nói vừa nhảy dựng lên, cả người run rẩy, vội tìm một người có thể cứu mình, sau đó giữa ba người Tiêu Chước, cậu ta không do dự lựa chọn Tạ Ngạn Vinh. Dù sao Tạ Ngạn Vinh cũng là một cảnh sát, cả người đầy chính khí, biết đâu có thể khống chế được con quái vật kia, anh ta đáng tin hơn hai người trẻ tuổi này.
Ngụy Phong hoảng loạn nấp sau lưng Tạ Ngạn Vinh trong sự kinh hãi. Ai ngờ, lúc này Tạ Ngạn Vinh cũng hoảng loạn không kém, lúc Ngụy Phong bước tới, anh ta cũng vội nép sau lưng Tiêu Chước, còn nhìn chằm chằm vào Tiêu Chước tỏ vẻ “tất cả đều nhờ vào cậu rồi.”.
Ngụy Phong bị lộ ra ngoài, cậu ta sửng sốt: “?”
Nửa đêm bên ngoài đồn cảnh sát, chung quanh yên tĩnh đến mức không nghe thấy tiếng gió, vì vậy âm thanh của bước chân “cộc cộc cộc” càng trở nên rõ ràng.
Tiếng bước chân như còn rất xa, nhưng trong nháy mắt lại rất gần, mỗi bước chân đều nặng nề nện vào tai, có thể cảm nhận được sự hung tàn dị thường của con quái vật này.
Ngụy Phong sợ tới mức cuộn mình thành một cục, Tạ Ngạn Vinh vẫn còn chút bình tĩnh, nhưng vẻ mặt anh ta cũng không giấu được sự hoảng sợ. Ngược lại, Tiêu Chước và Trịnh Kình vẫn như cũ, vẻ mặt không chút thay đổi, giống như con quái vật đang đến gần chẳng phải là dã thú ăn thịt gì ghê gớm mà chỉ là một con thú cưng bình thường.
“Tôi đi trước.” Trịnh Kình nói.
Tiêu Chước gật đầu, cậu tin tưởng Trịnh Kình. Khi bước chân đến thật gần, như sắp bước vào đồn cảnh sát, Trịnh Kình đột nhiên biến mất tại chỗ, giây tiếp theo giống như đập vào vật khổng lồ nào đó, sau một tiếng “Oành” chói tai vang lên, bóng dáng và bước chân kia cùng nhau biến mất.
Ngụy Phong sợ đến mức hai mắt suýt nữa rơi xuống mặt đất: “Anh ta, anh ta, anh ta… anh ta không phải người?”
Cậu ta nói xong lại nhìn sang Tiêu Thước, lắp bắp nói: “Vậy thì anh, anh, anh... ”
Tiêu Chước thu hồi tầm mắt, biết Trịnh Kình đã hạ xong kết giới. Cậu lâp tức nhìn sang Ngụy Phong, vô tư thừa nhận: “Chúng tôi thực sự không phải người. Nhưng điều đó không quan trọng. Nói chuyện của cậu trước đi. Đêm đó, tôi thấy cậu ngồi đốt giấy trong con hẻm phía sau phố Bar. Cậu đang đốt giấy cho ai vậy? ”
Ngụy Phong có chút kinh ngạc, không ngờ Tiêu Chước lại nhìn thấy cảnh tượng tối hôm đó. Cậu ta vội né sang một bên, ánh mắt có chút né tránh: “Còn đốt cho ai nữa chứ? Đương nhiên là đốt cho đám người Trần Kính rồi.” Trần Kính chính là con nhà giàu nhảy lầu tự tử.
“Nói dối.” Tiêu Chước thản nhiên kết luận, một câu vạch trần lời nói dối của cậu ta: “Bọn họ đều chết trong trường học, cậu không đến trường học đốt, lại chạy tới con hẻm phía sau khu phố Bar đốt? E rằng cậu không phải đốt cho họ, đúng không?”
Ngụy Phong lo lắng nói: “Anh đừng có nói nhảm! Anh có bằng chứng gì không? Tùy tiện vu oan giá họa cho người khác là phạm pháp đó!”
Lúc này Tạ Ngạn Vinh cũng sực nhớ ra: “Cậu Tiêu, sau khi tôi nhận được ảnh của cậu, tôi đã đi kiểm tra phía sau con hẻm đó, nơi đó rất hẻo lánh, thường rất ít người qua lại, xung quanh không có camera giám sát, chỉ có một quán bar có thể quay được một góc. Tôi đã xem video giám sát của quán bar đó trong vòng nửa tháng trở lại đây mọi thứ đều bình thường, nhưng video đêm hôm thứ năm có thiếu một đoạn. Người phụ trách quán bar nói có người đã xóa video, hiện vẫn chưa tìm ra nguyên nhân cụ thể. ”
Ngụy Phong nghe xong mấy lời này thầm đắc ý trong lòng, nhưng khóe miệng cậu ta vẫn lặng lẽ cong lên. Cậu ta vốn tưởng rằng không có ai để ý tới, nhưng không ngờ Tiêu Chước lại nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng hôm đó.
“Đêm mùng năm, ở phía sau con hẻm đã xảy ra chuyện gì?”
Ngụy Phong gần như phát điên nhìn Tiêu Chước, cậu ta cắn răng nói: “Không có chuyện gì cả!”
“Anh không có chứng cứ, dựa vào cái gì mà vu oan cho tôi”
Tạ Ngạn Vinh cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn. Rất có thể hàng loạt vụ tự tử xảy ra ở trường cấp hai Hải Thành đều có liên quan đến những chuyện đã xảy ra ở con hẻm vào đêm đó.
Nghĩ đến đây, anh ta nghiêm giọng nói: “Ngụy Phong! Tốt hơn hết là cậu nên thành thật kể ra chuyện xảy ra đêm đó để nhận được sự khoan hồng, nếu không, đợi chúng tôi điều tra ra được thì sẽ xử lý theo pháp luật.”
Ngụy Phong không kiên nhẫn được nữa: “Tôi đã nói rồi, không xảy ra chuyện gì cả. Tôi đến đó đốt giấy chỉ để tưởng nhớ bạn bè. Hơn nữa, việc xóa nội dung video giám sát thì có liên quan gì đến tôi? Mấy anh nên đi tìm người đã xóa nội dung video đi? Tôi nhắc lại một lần nữa, tôi vô tội, tôi không biết tại sao con quái vật đó lại quấn lấy tôi, hay tại sao Trần Kính và những người khác lại tự sát, chuyện này không liên quan gì đến tôi cả… ”
Cuối cùng, giọng nói của cậu ta đã trở nên cuồng loạn.
Đột nhiên, Tiêu Chước nhẹ giọng nói: “Vậy cậu có biết cậu đã chết rồi không?”
Giọng nói của cậu rất nhẹ nhàng, không có chút nhấn nhá nào, nhưng lại giống như ném một tảng đá lớn xuống hồ, sóng ào ào bắn lên tung tóe.
Ngụy Phong đột nhiên ngừng lại, vốn cậu ta vẫn duy trì vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn, qua một lúc lâu, cậu ta có chút suy sụp, sững sờ nhìn Tiêu Chước, “Anh… nói cái gì?”
Tạ Ngạn Vinh nghe thấy mấy lời này cũng vô cùng kinh ngạc, anh ta vội vàng tránh Ngụy Phong ra xa một chút, không hề có chút nghi ngờ lời nói của Tiêu Chước, anh ta chỉ có chút khó hiểu, nếu như Ngụy Phong đã chết rồi, tại sao mình còn có thể nhìn thấy đối phương?
Vẻ mặt của Ngụy Phong đột ngột thay đổi. Lúc này khuôn mặt tái nhợt của cậu ta đột nhiên bị máu tươi nhuộm đỏ. Trên đầu cậu ta xuất hiện một lỗ máu, nước mắt cũng biến thành máu, chảy ra từng dòng, trông vô cùng kinh dị, khiến Tạ Ngạn Vinh bị dọa cho một vố vội vàng nép sau lưng Tiêu Chước
Trong phút chốc, dường như Ngụy Phong đã nhớ ra tất cả.
Cậu ta nhớ lại lúc đóng cửa thang máy, đột nhiên một bàn tay thò vào từ bên ngoài, sau đó cửa thang máy mở ra, cậu ta phát hiện Lý Vi Tích đang đứng bên ngoài.
Trong lúc hoảng sợ, Ngụy Phong đã bỏ chạy xuống cầu thang. Cậu ta vừa chạy vừa lo lắng, nhất thời không để ý bước hụt rồi rơi thẳng xuống cầu thang, đập đầu vào cạnh bậc thang sắc nhọn.
Cậu ta đã chết. Nhưng bởi vì quá sợ hãi cậu ta chỉ biết chạy, nhất thời không để ý đến thân thể của mình. Đây cũng là lý do tại sao cậu ta chạy ra khỏi quán bar nhưng lại không nhìn thấy bất kỳ người nào, ngay cả đường xá cũng trống trơn không một bóng người.
“Bây giờ cậu có thể nói rồi chứ?” Tiêu Chước bình tĩnh nói.
Ngụy Phong nhớ tới chuyện trước khi chết, quỷ hồn vẫn giữ nguyên bộ dạng trước khi chết, cậu ta hỏi: “Anh không sợ tôi sao?”
Tiêu Chước ngắn gọn giải thích: “Cỡ như cậu, tôi có thể ăn mười người một lúc.”
Ngụy Phong: “?”
Alo: “!”
Cậu vừa dứt lời, một giọng nói phản bác vang lên ở trước cửa đồn cảnh sát: “Không thể ăn được.”
Một tâm hồn thuần khiết sạch sẽ thì còn tạm được, một tâm hồn bẩn thỉu đen tối như Ngụy Phong, ăn vào sẽ bị tiêu chảy.
Tiêu Chước vội vàng giải thích: “Tôi chỉ đang ví dụ thôi, không thực sự muốn ăn đâu.”
Lông mày của Trịnh Kình giãn ra.
Ngụy Phong cảm thấy có chút đau lòng, không biết nên vui hay nên buồn.
“Nhai Tí đâu?” Tiêu Chước hỏi lại.
“Chạy rồi.” Trịnh Kình vừa trả lời vừa kỳ là hỏi: “Bên cạnh nó còn có một con ma. Ngoại hình không có gì nổi bật, nhưng đôi mắt rất đẹp… Đương nhiên là không đẹp bằng cậu. Ở khóe mắt có một cái nốt ruồi. Nhìn có vẻ không lớn tuổi lắm, khoảng mười bảy, mười tám tuổi. Nhai Tí rất bảo vệ nó, không giống như bị cưỡng chế. ”
Trong đầu Tiêu Chước toàn chấm hỏi, anh còn đặc biệt nhấn mạnh rằng mắt của nó không đẹp bằng cậu, Trịnh Kình quá nghiêm túc rồi.
Sau khi nghe Trịnh Kình miêu tả xong, khuôn mặt vốn đã không thể xấu hơn của Ngụy Phong đột nhiên trở nên đáng sợ, cậu ta nói: “Là Lý Vi Tích! Cậu ta chính là Lý Vi Tích! Chính cậu ta là người đã giết tôi và ba người Trần Kính! Cậu ta cùng một bọn với tên yêu quái kia! Không phải mấy người muốn bắt hung thủ à? Cậu ta chính là kẻ giết người, các anh mau bắt cậu ta lại! ”
“Lý Vi Tích? “Tạ Nhạn Vinh có chút khó hiểu: “Không phải cậu ta vẫn còn sống sao? ”
“Còn sống?” Ngụy Phong cười một cách quái dị: “Ai biết thứ quái quỷ gì đã giả thành cậu ta chứ? Không phải các anh muốn biết chuyện gì đã xảy ra ở con hẻm phía sau quán bar đêm đó sao? Tôi có thể nói cho các anh biết.”
Sự việc đã đến nước này, Ngụy Phong cũng không còn gì phải sợ nữa, mạng cũng không còn, cũng không cần phải che giấu mấy thứ đó nữa, cậu ta chọn nói ra hết thảy.
Lý Vi Tích đã chết từ lâu. Hơn nửa tháng trước, bị Ngụy Phong, Trần Kính và hai người nữa đánh chết ở con hẻm phía sau quán bar đó.
“Chúng tôi vốn không muốn giết cậu ta, giết người đền mạng, mấy chuyện liên quan đến đổ máu luôn rất phiền phức. Nhưng Lý Vi Tích luôn chọc tức chúng tôi. Chúng tôi chỉ đơn giản muốn cậu ta nhảy một bài, chỉ đơn giản như vậy, nhưng cậu ta lại không phối hợp, còn ra tay đánh Trần Kính, sau đó chúng tôi kéo cậu ta ra con hẻm phía sau, lúc đầu chỉ muốn dạy cho cậu ta một bài học để cậu ta nghe lời, nhưng không ngờ lại xuống tay nặng như vậy… ”
“Mấy anh không biết đó thôi, Lý Vi Tích với tư cách là lớp trưởng lớp một, là niềm tự hào trong mắt của hiệu trưởng và giáo viên nhưng thật ra lại là một tên đồng tính tởm lợm! Nếu không phải lần đó tôi vô tình lật lại nhật ký của cậu ta, chúng tôi đã không khám phá ra bí mật này, thậm chí người cậu ta yêu thầm lại là tôi. Mấy từ ngữ trong cuốn nhật ký đó khiến người ta vô cùng kinh tởm. Mỗi lần tôi nghĩ đến việc cậu ta cố tình tiếp cận tôi, nói chuyện với tôi trong đầu lại ôm ấp những suy nghĩ đó, tôi lại cảm thấy buồn nôn.”
Sắc mặt Tiêu Chước trở nên vô cùng xấu: “Đây là lý do mà mấy người muốn giết chết cậu ta sao?”
“Tôi nói rồi, chúng tôi không có ý muốn giết cậu ta, là cậu ta quá cố chấp, chúng tôi chỉ trêu chọc cậu ta cho vui mà thôi, cũng không có gì quá đáng phải không? Mấy anh không thấy đấy thôi, mỗi lần tôi mời cậu ta nhảy, cậu ta vui vẻ đến mức nói không thành lời luôn ấy… ”
“Mấy cậu ép cậu ta làm những gì rồi? ”
Ngụy Phong cười gằn: “Cậu ta là gay mà? Vậy thì nhất định rất thích chơi với đàn ông. Đã vậy, chúng tôi để cậu ta chơi cho đã.”
“Chúng tôi chụp rất nhiều ảnh của cậu ta, nhưng cậu ta không dám hé răng nửa lời nên cuối cùng chỉ biết chịu đựng, hơn nữa căn bản cậu ta không đấu lại bọn tôi, mẹ cậu ta là một người tàn tật, cậu ta cũng sợ chậm trễ việc học, nên cũng không dám mách với giáo viên. Thật ra như vậy tốt biết mấy? Rõ ràng có thể tiếp tục nhẫn nhịn, nhịn đến khi tốt nghiệp thì xong rồi, nhưng cậu ta lại cứ muốn phản kháng lại. Tối hôm đó, chúng tôi chỉ là muốn cậu ta nhảy một điệu thoát y ở nơi công cộng mà thôi, cũng chẳng phải chưa từng bị đàn ông nhìn thấy, có đến mức phải vậy không? Các anh nhất định phải hiểu cho tôi…”
Trước khi cậu ta nói xong, Tiểu Chước đã hóa ra một cây roi dài, hung tợn đập cậu ta bay ra ngoài.
“Ít nhất tôi không thấy chán ghét càng không cảm thấy có gì kỳ lạ.” Tiêu Chước lạnh lùng nói một câu: “Cậu dơ bẩn không có nghĩa là người khác cũng dơ bẩn giống như cậu.”
Ngụy Phong nằm trên mặt đất, linh hồn như vỡ vụn nhìn về phía Tiêu Chước, đôi mắt cậu ta đầy vẻ sợ hãi.
Sau khi Tiêu Chước nói xong, sắc mặt của Trịnh Kình đột nhiên bình tĩnh trở lại, anh thầm mừng rỡ khẽ đọc lại vài lần, vừa rồi Tiểu Chước nói rằng mình không ghét đồng tính luyến ái, vậy ngày mà Tiêu Chước trở thành bạn trai của anh sẽ không còn xa nữa.
Nghĩ đến đó anh nghiêm giọng nói: “Về chuyện này quả thật con người không giống với yêu quái chúng tôi. Đối với yêu quái chúng tôi yêu đương đồng tính là chuyện hết sức bình thường.”
Tiểu Thước quay đầu lại, cậu bối rối nhìn Trịnh Kình, ngụ ý của anh: Là rất phổ biến sao?
Dưới cái nhìn của Tiêu Thước, sắc mặt Trịnh Kình không chút thay đổi, vô cùng bình tĩnh, tự tin gật đầu.
Ngụy Phong vẫn còn đang rất sợ hãi Tiêu Chước và Trịnh Kình, nhân lúc bọn họ không để ý, cậu ta vội vàng tìm cơ hội trốn khỏi chỗ này.
Cậu ta rất nhanh, trong nháy mắt đã chạy ra tới cửa. Nhưng Trịnh Kình còn nhanh hơn cậu ta một bước, một thanh đao mang theo ma lực xẹt qua, sau khi xuyên qua không trung thanh kiếm xuyên thủng linh hồn Ngụy Phong.
Ngụy Phong sững người, vẻ mặt khó tin. Câu ta cúi đầu xuống, nhìn thấy hồn mình sắp tan biến, trong mắt hiện lên tia sợ hãi, giây tiếp theo, linh hồn của cậu ta tiêu tán, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới, hóa thành hư vô. Linh hồn bị đánh tan, ngay cả cơ hội đầu thai cũng không còn.
“Loại súc vật này có giữ lại cũng chỉ gây thêm họa.” Trịnh Kình chán ghét nói, anh bắt chước giọng điệu của Ngụy Phong, rất tự nhiên nói: “Tôi làm như vậy, tôi tin rằng cậu ta có thể hiểu được cho tôi.”
Tiểu Chước bật cười, tâm trạng vô cùng vui vẻ, lặng lẽ cho Trịnh Kình một cái like.
Trịnh Kình xua tay, biểu thị chỉ là chuyện nhỏ, không cần quá khen.
Tạ Ngạn Vinh là người duy nhất bị sốc trước cảnh tượng này, anh ta vẫn chưa thể định thần trở lại. Với tư cách là một công dân gương mẫu sống tuân thủ theo hiến pháp và pháp luật, luôn tin tưởng vào khoa học trong suốt hai mươi năm qua. Chỉ trong một thời gian ngắn, nhận thức của anh ta đã bị phá vỡ hoàn toàn, chuyện tối hôm nay đã khiến cho tam quan anh ta hoàn toàn sụp đổ. Hóa ra còn có thể như vậy nữa à, này cũng quá… quá ngầu rồi!
Anh ta còn đang lo lắng không có cách gì trị Ngụy Phong, dù sao cậu ta cũng đã chết rồi, cũng không thể đem đi xử bắn thêm lần nữa. Nhưng khi nhìn thấy màn vừa rồi, anh ta thực sự cảm thấy rất vui mừng, ánh mắt nhìn Trịnh Thanh lập tức cũng tràn đầy vẻ ngưỡng mộ và sùng bái.
Một con ma như Ngụy Phong đến chết cũng không biết hối cải, cậu ta đáng phải chịu loại kết cục như này.
“Nhưng tại sao tôi lại có thể nhìn thấy ma?” Tạ Ngạn Vinh kinh hãi hỏi. Điều anh ta sợ chính là lần này có được khả năng nhìn thấy ma thì sau này ngày nào cũng sẽ nhìn thấy.
Tiêu Chước cũng cảm thấy có chút khó hiểu: “Lúc trước anh đã từng đụng phải ma chưa?”
“Chưa. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ma, với cả lần trước được anh cứu nữa.”
Tiêu Chước “ừm” một tiếng rồi đưa mắt về phía Trịnh Kình.
Trịnh Kình cân nhắc một hồi, anh nhìn sang Tạ Nhạn Vinh rồi nói: “Rất có khả năng anh không phải là người.”
Tạ Nhạn Vinh: “Hả?”
“Bà của anh có kể cho anh nghe về thân thế của mình không?”
“Thật ra tôi được bà tôi nhận nuôi, bà cũng chưa từng kết hôn. Bà nói với tôi sáng sớm hôm đó bà ấy bị đánh thức bởi tiếng khóc của trẻ con, thức dậy mở cửa ra thì thấy tôi được quấn một chiếc khăn và đặt ở ngoài cửa. Lúc đó, trời lạnh cóng còn mặt tôi thì đỏ bừng vì lạnh. Bà nội thấy tôi đáng thương nên mềm lòng nhận nuôi tôi… Tôi là yêu quái sao? Vậy tôi là yêu quái gì? Tôi tự cảm thấy bản thân mình chẳng có năng lực đặt biệt gì cả.”
Tạ Nhạn Vinh tiếp thu rất nhanh, ngay lập tức chuyển từ hoảng sợ sang tò mò về khả năng của bản thân, rõ ràng anh ta có chút mong đợi bản thân sẽ có một kỹ năng tuyệt vời nào đó.
Tiêu Chước và Trịnh Kình đều im lặng, bọn họ thật sự không nhìn ra được. Nếu không phải bởi vì Tạ Ngạn Vinh vẫn còn nhớ tới đoạn ký ức được Tiêu Thước cứu lúc đó, và có thể nhìn thấy được Ngụy Phong, thì bọn họ cũng sẽ không phát hiện anh ta vốn không phải người.
Mọi chuyện đi vào bế tắc, Tiêu Chước chỉ có thể dặn dò Tạ Ngạn Vinh, nếu như anh ta vẫn còn tiếp tục nhìn thấy ma thì có thể đến tìm bọn họ. Phần lớn ma sẽ không chủ động làm tổn thương con người, trừ khi là lệ quỷ, nhưng lệ quỷ rất hiếm gặp, muốn nhìn thấy chúng cũng không phải chuyện dễ dàng.
Tạ Ngạn Vinh liên tục cảm ơn, vì ôm đùi của Tiểu Chước sau khi bọn họ rời khỏi anh ta chủ động gửi một phong bao lì xì kèm lời nhắn nhủ: “Đại ca, hãy giúp em!”
Tiêu Chước nhận phong bao lì xì rồi gửi lại một icon OK.
Thi thể của Ngụy Phong được tìm thấy ở cầu thang bộ, các nhân chứng cho biết, cậu ta bất ngờ lao ra khỏi thang máy rồi chạy xuống thang bộ, việc cậu ta vấp ngã và cái chết của cậu ta hoàn toàn là một tai nạn, không có hung thủ.
Vụ án này được xác định là vô ý tử vong, khi chuyện này được truyền đến trường trung học cơ sở Hải Thành, nó lập tức gây ra một trận náo động. Sau cái chết của bốn người, các bạn trong lớp vô cùng hoảng sợ liên tục xì xào, bọn họ sợ rằng mình sẽ là người chết tiếp theo. Nhưng cũng có người tin vào luật nhân quả, cho rằng không làm điều xấu thì sao phải sợ ma gõ cửa.
Trong phòng học lớp một cấp ba.
Bàn học của Ngụy Phong và ba học sinh kia đều đã được dọn đi. Đây là lớp tự học, mọi người đều tự ý thức, cả phòng học chỉ nghe thấy tiếng sột soạt viết bài.
Lý Vị Tinh cúi đầu nghiêm túc làm bài kiểm tra. Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, cậu ta thu dọn sách vở rồi đi theo đám đông ra ngoài.
Thời gian tan học là lúc sáu giờ, bầu trời u ám, có vẻ như sắp mưa, cũng khiến cho khung cảnh xung quanh trở nên tối hơn. Cậu ta đến nhà ăn gọi hai phần thức ăn, sau đó chuẩn bị về nhà.
Còn một tiếng rưỡi nữa mới đến giờ học buổi tối, nhà của cậu ta cách trường học không xa, vừa đủ về một chuyến, hơn nữa nhất định cậu ta phải trở về.
Sau khi bước vào con hẻm nhỏ, cậu ta gặp bà nội Trần sống ngay bên cạnh, lập tức tươi cười chào hỏi. Bà nội Trần tốt bụng, lại hỏi thăm tình hình sức khỏe của mẹ cậu ta.
Lý Vi Tích nói: “Cũng vẫn vậy thôi ạ.”
Bà nội Trần thở dài: “Ừm, con thật sự là một đứa trẻ ngoan. Mẹ con bệnh tật mấy năm nay, vất vả cho con rồi.”
Lý Vi Tích cũng không nói gì nhiều, cậu ta chào tạm biệt bà nội Trần. Sau khi đi vào hành lang, xung quanh trở nên tối đen, cậu ta đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Chỉ nhìn thấy bên cạnh cậu ta là hình bóng của Lý Vi Tích, nhưng nó như trong suốt, rõ ràng không phải một thực thể.
Đây mới là Lý Vi Tích thực sự.
“Chúng ta như thế này, sẽ gây ra rất nhiều phiền phức, đúng không?” Lý Vi Tích cau mày, lo lắng nói.
“Lý Vi Tích” kia tươi cười, nhưng lông mày nhíu lại, tuy rằng vẻ ngoài giống nhau, nhưng tính tình lại khác nhau.
“Trả thù xong, tôi sẽ ra đi. Cậu nên sống cuộc sống của mình, không nên ở bên cạnh tôi nữa.”
“Vậy là cậu muốn thoát khỏi tôi?”
“Không phải…”
“Vậy thì im miệng lại đi, có tôi ở đây ai dám đưa cậu đi? Hơn nữa còn mẹ cậu thì sao? Cậu đi rồi, bà ấy phải làm sao?”
Lý Vi Tích mở miệng, nhưng lại như chết lặng, hoàn toàn không nói được lời nào.
Mẹ cậu ta chính là điều mà cậu ta không thể buông xuôi được.
Bọn họ vừa nói vừa leo lên tầng năm, động tác của bọn họ đột nhiên dừng lại, bởi vì lúc này, trên hành lang có một bóng người quen thuộc đang đứng.
“Nhai Tí.” Tiêu Thước nhìn “Lý Vi Tích” đang kiêu ngạo kia.
Nhai Tí duỗi tay ra, đẩy Lý Vi Tích ra phía sau, không chút sợ hãi hỏi: “Các người tới đây đánh nhau à?”
Gã ta không ngạc nhiên khi thấy Tiêu Chước tìm được tới đây.
Tiêu Chước lắc đầu: “Tôi chỉ đến để giải quyết mọi chuyện.” Câu vừa nói vừa nhìn sang Lý Vi Tích: “Chúng tôi đã biết toàn bộ sự việc, Ngụy Phong và những người khác đáng phải chịu tội.”
Lý Vi Tích đứng sau Nhai Tí ngẩng đầu lên, đôi mắt vốn đang bình tĩnh đột nhiên bị câu nói này làm cho nhuốm màu tức giận, nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường.
Nhai Tí cười nhẹ một cái, gã ta lấy chìa khóa ra mở cửa, nói: “Vào nhà rồi nói chuyện.”
Tiêu Chước theo sau Nhai Tí vào phòng, sau đó nghe thấy một giọng nói yếu ớt từ trong phòng vọng ra: “Tiểu Tích, con về rồi à? ”
Nhai Tí với khuôn mặt của Lý Vi Tích bưng hộp cơm bước vào phòng: “Mẹ, hôm nay mẹ cảm thấy thế nào?”
Tiêu Chước không đi theo, cậu đứng ở phòng khách nhìn căn phòng chật hẹp trước mặt. Thật bất ngờ khi nhìn thấy Nhai Tí ở đây, càng bất ngờ hơn khi thấy Nhai Tí lại có thể ân cần nhẫn nại với một người như vậy.
Lúc lâu sau, Nhai Tí bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại. “Chắc cậu đang thắc mắc không biết có phải tôi bị điên rồi đúng không?” Gã ta nhìn Tiêu Chước như có thể nhìn thấu cậu đang nghĩ gì.
Tiêu Chước không lên tiếng. Nhai Tí là một trong bốn hung thú, anh ta bị đồn thổi là khát máu, hung dữ tàn ác, ai mà ngờ được anh ta còn có mặt này.
Nhai Tí rót một cốc nước cho Tiêu Chước rồi nói: “Ngồi xuống nói chuyện.”
Tiểu Chước ngồi xuống, nghe Nhai Tí kể lại chuyện cũ. Mười năm trước, sau khi tỉnh lại anh ta bị biến thành một đứa trẻ, tình huống này rất giống Lục Ngô, khác ở chỗ là anh ta không bị mất trí nhớ, nhưng một chút yêu lực cũng không có.
Nghe đến đây, Tiêu Chước có thể tưởng tượng ra được Nhai Ti kích hoạt phải chế độ hard level.
Vì mất yêu lực, Nhai Tí chỉ có thể trốn đông trốn tây, chỉ biết ăn trộm cướp giật để lấp đầy cái bụng của mình, nhưng như hổ xuống đồng bằng bị chó bắt nạt, lâu lâu còn bị chó hoang ức hiếp. Lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Lý Vi Tích, cậu ta chỉ mới năm tuổi, nhưng đã dùng cặp sách xua đuổi bầy chó hoang giúp anh ta.
Sau đó, Lý Vi Tích đưa anh ta về nhà, lúc đó mẹ cậu ta vẫn chưa bị tai nạn ô tô, chưa phải nằm liệt giường. Khi nhắc đến chuyện này ánh mắt Nhai Tí vô cùng dịu dàng, Lý Vi Tích và mẹ cậu ta đều là những người rất lương thiện, bọn họ chưa từng gây hại ai cũng đối xử với anh ta như người trong nhà.
Ai ngờ trời xanh không có mắt, mẹ Lý bị liệt sau một vụ tai nạn xe hơi, Lý Vi Tích cũng phải chịu sự đối xử tàn nhẫn y hệt.
“Cách đây một tháng, tôi đột nhiên cảm thấy trong người có gì đó bất thường, có dấu hiệu lấy lại được yêu lực, nên tôi đã bỏ đi một thời gian. Tôi nghĩ mình sẽ sớm quay lại, nhưng không ngờ tôi đã gặp phải một số trở ngại, phải mất cả tháng trời mới có thể khôi phục lại yêu lực của mình, tôi vội vàng quay lại nhưng không ngờ đã quá muộn, khi tôi đi thì mọi thứ vẫn còn ổn, nhưng khi tôi quay lại đã thấy Vi Tích đã bị giết. Anh có thể tưởng tượng ra được tâm trạng của tôi lúc đó không? Tôi tuyệt đối sẽ không tha cho đám người đã làm hại Vi Tích.”
Còn về việc giả mạo thành Vi Tích rồi xuất hiện tại trường học, một là vì hiện giờ mẹ Lý đã không còn thiết sống nữa, nếu biết được Tiểu Tích đã chết chắc chắn bà ấy sẽ chết, hai là vì muốn tra tấn đám người Ngụy Phong kia.
Một người đã bị giết rồi chôn đi, nhưng lại xuất hiện trong lớp học như chưa từng xảy ra chuyện ra, có thể tưởng tượng ra được đám người Ngụy Phong sẽ sợ hãi bứt rứt đến nhường nào, điều tra tấn nhất chính là bọn họ chỉ có thể chịu đựng mà không thể nói cho bất kỳ ai.
“Còn bây giờ thì sao?” Tiêu Chước hỏi, “Không phải mọi chuyện đã kết thúc rồi sao?”
“Kết thúc?” Nhai Tí vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa sổ. Khi màn đêm buông xuống, mặt đất chìm trong bóng tối, anh ta mỉm cười nói: “Sắp rồi.”
Giọng nói mang theo sát khí.
“Cô Dương, trong lớp phải nghiêm khắc hơn nữa. Mấy ngày nay tôi có đi ngang qua lớp sáu thấy học sinh rất ồn.” Chủ nhiệm Phương bước lên cầu thang, tay cầm theo vài cuốn sách nói với giáo viên phía sau.
Cô giáo Dương còn rất trẻ, thoạt nhìn như vừa mới ra trường được vài năm, bị dạy dỗ một hồi, cô ta vẫn gật đầu lia lịa tỏ vẻ ngoan ngoãn, lúc chủ nhiệm Phương bước vào văn phòng, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm rồi vội vàng bước vào văn phòng khác, đang lúc chán nản lại đụng phải chủ nhiệm Phương.
Trong trường, chủ nhiệm Phương có không ít tiếng xấu, thỉnh thoảng lại nghe thấy mấy tin đồn như ông ta nhận hối lộ, nhưng dù sao cũng không có chứng cứ cụ thể, đồn qua đồn lại rồi cũng nhanh chóng lụi tàn, nhưng theo một giáo viên biết được nội tình bên trong, thì những chuyện này đều slà ự thật.
Hơn nữa chủ nhiệm Phương nổi tiếng là người nhìn mặt nói chuyên, người nào có địa vị ông ta sẽ ăn nói lịch sự, còn không có thì sẽ làm lơ không thèm quan tâm đến. Giáo viên trong trường cũng có một số ý kiến về ông ta, chỉ là không tiện nói ra.
Không phải chủ nhiệm Phương không biết những điều này, nhưng ông ta không hề quan tâm đến. Có ý kiến thì đã làm sao, không phải cũng chỉ có thể nói sau lưng thôi hay sao? Gần đây tâm trạng của ông ta rất tốt. Trên cổ tay còn đeo một chiếc đồng hồ mới tinh, giá trị hơn trăm nghìn. Nghĩ đến chuyện này, Chủ nhiệm Phương càng vui vẻ hơn.
Ông ta bước vào văn phòng vừa đi vừa ngâm nga hát, tiện tay nhấn công tắc trên tường. Nhưng sau khi nhấn đi nhấn lại nhiều lần đèn vẫn không sáng.
“Sao lại hư nữa rồi.” Chủ nhiệm Phương lẩm bẩm trong miệng. Hai hôm trước hệ thống điện trong văn phòng bị đứt, ông ta vừa mới thuê người đến sửa lại, bây giờ lại hỏng nữa.
Nói xong, ông ta bước đến bên cửa sổ, vén rèm cửa đang đóng kia ra để ánh sáng tràn vào, ngoài cửa sổ xuất hiện một khuôn mặt nhợt nhạt vô cảm, đôi mắt đen của câu ta nhìn thẳng vào Chủ nhiệm Phương. Chủ nhiệm Phương không ngờ vừa mới mở rèm cửa ra, ông ta lại nhìn thấy một khuôn mặt người, ông ta sợ đến mức lùi lại mấy bước liên tiếp, khi ông ta nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đó là ai, ông ta càng sợ hãi hơn.
“Quả nhiên là cậu, tôi biết ngay chính là cậu! Là cậu đã hại chết đám người Ngụy Phong!” Chủ nhiệm Phương hoảng sợ nhìn về phía Lý Vi Tích, ông ta run rẩy lùi về sau: “Oan có đầu nợ có chủ, thù cậu cũng đã báo được rồi, nên đi đầu thai đi. Câu tìm tôi làm gì, chuyện này không liên quan gì đến tôi cả, tôi với cậu không thù không oán….”
“Không thù không oán?” Hồn của Lý Vi Tích xuyên qua lớp kính thủy tinh không chút trở ngại, chậm rãi đến gần Chủ nhiệm Phương, cậu ta gằn lên từng chữ: “Rõ ràng ông đã thấy đám người Ngụy Phong xử lý thi thể tôi, biết bọn họ giết người nhưng vẫn che dấu sự thật, bởi vì bọn họ đã cho ông một chút tiền, thế này là gọi không thù không oán?”
“Chiếc đồng hồ đó được mua bằng số tiền bẩn thỉu mà bọn họ đã cho ông?”
Chủ nhiệm Phương vô cùng sợ hãi, ông ta hét lên kêu cứu, cố gắng mở cửa thoát ra khỏi căn phòng, nhưng không hiểu vì sao, cửa phòng lại bị đóng chặt, dù ông ta có cố gắng thế nào đi chăng nữa vẫn chặt đến mức dùng sức thế nào cũng không thể mở được…
Ông ta dựa lưng vào cửa, run rẩy ném đồng hồ đeo tay xuống đất, cầu xin: “Tôi sai rồi, tôi biết sai rồi, xin hãy tha cho tôi, cho tôi một cơ hội sửa sai, nhất định tôi sẽ mời pháp sư đến siêu độ cho cậu, tôi sẽ thường xuyên đốt vàng mã xuống cho câu… cái đồng hồ này tôi không cần nữa, số tiền đó tôi cũng sẽ đem đi làm từ thiện… ”
Đang nói, ông ta đột nhiên dừng lại, vẻ mặt ông ta đơ ra một lúc, sau đó ông ta như một con rối đi đến bàn làm việc, cầm lấy cây bút trên bàn, tháo nắp ra, nhắm chiếc ngòi bút nắn ngọn kia ngay cổ họng mình, không chút do dự trực tiếp đâm mạnh vào.
Cổ họng bị đâm thủng máu phun ra khắp mặt bàn và sàn nhà, cơ thể của Chủ nhiệm Phương cũng mềm nhũn ngã xuống đất.
Một lúc lâu sau, một giáo viên đến chỗ Chủ nhiệm Phương nhờ ký tên, gõ cửa một hồi lâu không thấy hồi âm, cuối cùng nhận thấy có điều gì đó không ổn lập tức đẩy cửa xông vào, tận mắt nhìn thấy thảm cảnh trong phòng lúc này, sắc mặt giáo viên kia tái mét lùi lại mấy bước.
Tiêu Chước bước ra khỏi con hẻm, cậu ngạc nhiên khi thấy xe của Trịnh Kình đang đậu ở bên ngoài.
Có một cô gái đứng cạnh cửa kính ô tô, đang nhìn vào gương vô cùng chăm chú son môi. Kính xe là kính hai mặt từ bên ngoài nhìn không thấy bên trong, Tiêu Chước liếc nhìn Trịnh Kình, thấy vẻ mặt sốt ruột của người nào đó, trong lòng cậu không khỏi cảm thấy buồn cười.
Bọn họ chỉ còn cách đợi cho đến khi cô gái tô son xong vừa ý rời đi, Tiêu Chước mới từ bên kia đường bước tới Trịnh Kình cũng đồng thời xuống xe.
“Phỏng vấn một chút, tâm trạng của anh bây giờ như thế nào?” Tiêu Chước cười hỏi.
Trịnh Kình nhàn nhạt liếc nhìn Tiêu Chước một cái, cũng không trả lời câu hỏi của cậu, anh nhận ra đối phương đang có ý chọc quê mình.
“Đã kết thúc cả rồi?”
“Ừ.” Tiêu Chước gật đầu: “Tối nay lại thêm một người chết, cũng là một kẻ mang sát nghiệp, coi như chết không hết tội. Có điều mọi chuyện đều đã kết thúc rồi, Nhai Tí hứa hôm khác sẽ đến cục quản yêu đăng ký danh tính. Đám người Tạ Nhạn Vinh sẽ lo liệu phần còn lại.”
Cậu ta có chút tò mò hỏi: “Tại sao anh lại ở đây? ”
“Tôi đoán em sẽ đến tìm Nhai Tí, nên thuận đường đến đón.” Trịnh Kình cũng không giải thích gì thêm, giúp Tiêu Chước mở cửa xe.
Tiêu Chước đến đây bằng tàu điện ngầm, chuẩn bị chuyển sang xe buýt để về nhà, bây giờ vừa hay Trịnh Kình đến, đương nhiên đi nhờ xe là thuận tiện bớt việc nhất.
Sau khi lên xe, Tiêu Chước nhân tiện kể cho Trịnh Kình nghe về mối quan hệ giữa Nhai Tí và Lý Vị Tích, sau khi cảm khái vài câu, cậu cũng không nghĩ nhiều nữa.
Cuối tháng mười, thời tiết đã trở lạnh, người qua lại trên đường cũng đã chuyển sang mặc quần áo dày, ở Hải Thành trời đã mưa suốt một tuần, trời mưa khiến lòng người có chút khó chịu.
Sau khi giao cơm xong Chúc Hưu An quay trở lại phòng nghỉ, cậu ta liên tục phàn nàn: “Thật là xui xẻo. Lúc lái xe không chú ý va phải một cái hố, nước bùn văng ra khắp người… ”
Cậu ta vừa nói vừa phủi phủi chiếc quần bị lớp bùn làm cho ướt sũng vừa quay sang hỏi Tiêu Chước và Đổng Huy: “Các cậu có để ý gần đây khách sạn có rất nhiều khách không? Quầy lễ tân rất bận rộn, ngày nào cũng trong tình trạng kín phòng. Tôi nghe nói phòng mấy ngày tới cũng đã kín chỗ. ”
Tiểu Chước hỏi: “Nghe nói? Cậu nghe ai nói?Thái Cầm Cầm à? ”
Cậu vừa nói xong vừa cười đầy ẩn ý nhìn sang Chúc Hưu An. Gần đây rõ ràng Chúc Hưu An và Thái Cầm Cầm có gì đó không đúng, trước đây bọn họ rất ít khi nói chuyện với nhau, nhưng bây giờ trùng hợp mỗi ngày đều phải gặp nhau ít nhất vài lần.
Lúc Chúc Hưu An nói chuyện với Thái Cầm Cầm, cậu ta như thể trở thành một con người khác, nói năng nhẹ nhàng khiến người ta nổi hết cả da gà.
Đổng Huy còn trêu chọc: “Sao đột nhiên quan tâm đến tình hình kinh doanh của khách sạn đến vậy. Chẳng lẽ cậu cảm thấy đau lòng cho ai đó sao?”
Chúc Hưu An là người rất tùy tiện, lại bị mấy lời này của hai người bọn họ làm cho đỏ mặt, một lúc lâu sau mới giả vờ bình tĩnh thừa nhận: “Đúng vậy, tôi thích cô ấy nên mới đau lòng cho cô ấy.”
Đổng Huy vô cùng ngạc nhiên: “Thật? Nhưng cô ấy không đáp ứng được các tiêu chí lựa chọn bạn đời của cậu.”
Chúc Hưu An nghĩ đến mấy tiêu chuẩn mà cậu ta đã đặt ra, cảm thấy có chút tự vả, cậu ta hàm hồ giải thích: “Loại chuyện như này sao có thể nói rõ ràng được chứ. Một khi đã thích thì mọi tiêu chuẩn đều trở nên vô nghĩa.”
Tiêu Chước vô cùng hài lòng, nói: “Thật hiếm thấy cậu lại có thể giác ngộ được như vậy. Cố lên, tôi ủng hộ cậu.”
Câu vừa nói vừa thầm nghĩ, chẳng trách mấy ngày nay Chúc Hưu An cứ rào trước đón sau hỏi chuyện của Thái Cầm Cầm thì ra trong đầu đã có chủ đích.
Chúc Hưu An tỏ vẻ tràn đầy tự tin, giơ dấu OK với Tiêu Chước.
Đổng Huy quay lại chủ đề, trầm giọng nói: “Gần đây quả thực khách sạn rất đông khách. Lần trước làm ăn tốt như vậy là lúc Tiêu Chước được chuyển đến quầy lễ tân. Các cậu còn nhớ cậu thanh niên vào ở khách sạn một tháng trước không? Có vẻ bắt đầu từ đó sau đó, ngày càng nhiều người đến đặt phòng.Thông thường, thời điểm này đang là mùa vắng khách.”
Lúc đó Tiêu Chước đang ở bên ngoài nên không nhìn thấy cậu thanh niên kia, nhưng Chúc Hưu An đã nhìn thấy lập tức gật đầu lia lịa, nói: “Đương nhiên là tôi nhớ rồi. Da cậu ta rất trắng, nhưng loại trắng đó khác với bệnh bạch tạng, trông rất khỏe mạnh. Trên người cậu ta cũng toát ra một loại cảm giác khó tả. Nói chung nếu đã gặp sẽ khó quên được.”
Đổng Huy cũng gật đầu đồng ý thể hiện anh ta cũng đã có ấn tượng sâu sắc với người thanh niên kia.
Chúc Hưu An lập tức nói: “Chuyện này nói ra thật sự có chút kỳ bí. Tôi nghe Cầm Cầm nói thật ra chuyện khách sạn đông nghịt khách mấy ngày gần đây có liên quan đến một người nổi tiếng trên mạng.”
Cậu ta vừa nói còn cố ý dừng lại, khơi gợi sự tò mò của Tiêu Chước và Đổng Huy, mới tiếp tục nói: “Người nổi tiếng trên mạng đó tên là Đại Nhạn chuyên gia đánh giá khách sạn. Nghe cô ấy nói, trước khi cô ta đến khách sạn của chúng ta, cô ta đã gặp ác mộng liên tiếp mấy đêm không ngủ được, lúc tỉnh dậy luôn ở trạng thái mệt mỏi. Nhưng không ngờ sau khi đến khách sạn Gia Nguyên ở một đêm, cô ta đã ngủ một giấc thẳng đến sáng thậm chí không còn mơ thấy mấy những giấc mơ kỳ lạ ấy nữa. Nhưng cô ta cũng không nghĩ quá nhiều về chuyện này, chỉ cho rằng đó là sự tình cờ ngẫu nhiên nên sau khi đăng video đánh giá xong thì quay trở về. Nhưng sau khi trở về cô ta lại tiếp tục nằm mơ thấy ác mộng, vì vậy cô ta đã quay trở lại Gia Nguyên. ”
“Sau đó những điều kỳ lạ liên tiếp xảy ra. Đêm đó khi cô ta ở Gia Nguyên, cô ta lại ngủ một giấc ngon lành. Vậy nên cô ta quyết định ở lại đây một tuần. Khi cô ta quay trở về thì tình hình đã cải thiện đáng kể. Cô ta có rất nhiều người hâm mộ, sau khi sự việc này được đăng lên, đã thu hút không ít sự chú ý. Ban đầu ai cũng nghĩ đang nói qua mãi sau này mới có người xác nhận lời nói của Đại Ngạn là đúng.”
“Người xác nhận lời nói của cô ta là một cư dân mạng, anh ta nói mình bị mất ngủ quanh năm và hay gặp ác mộng. Mỗi tối cùng lắm chỉ ngủ được hai đến ba tiếng, anh ta cũng đã thăm khám rất nhiều bệnh viện nhưng đều vô ích. Sau đó, anh ta xem được video của Đại Nhạn ôm tâm trạng thử một lần đến đây, không ngờ tối hôm đó anh ta ngủ một giấc rất ngon cũng không mơ thấy gì nữa. Anh ta nói rất thật, không giống như đang nói dối. Lúc này cư dân mạng bị sốc một trận, nên đều muốn đến đây để trải nghiệm một lần.”
Đổng Huy vừa tin lại vừa không tin: “Thật sự linh nghiệm như vậy?”
Không có ai trả lời câu hỏi của anh ta, nhưng Tiêu Chước tự hỏi liệu đây có phải là kế hoạch quảng cáo của Gia Nguyên hay không. Nếu quả thật như vậy thì hiệu quả rất tốt đấy.
“Đây không phải là kế hoạch của khách sạn Gia Nguyên.” Trịnh Kình nghe được câu hỏi của Tiêu Chước, lập tức phủ nhận, anh bất mãn nhắc nhở Tiêu Chước: “Em có thể nghiêm túc hơn được không? Đừng phân tâm nữa.”
Trịnh Kình vừa nói vừa vung đuôi rồng vỗ nhẹ vào mặt nước, nước bắn tung tóe. Tiêu Chước đang cọ vảy rồng cho mình, nhưng từ lúc nào lại phân tâm nghĩ đến người khác, đối với việc này Trịnh Kình vô cùng bất mãn, trong hành động cũng không hề che giấu.
Quần áo của Tiêu Chước vốn đã ướt lúc này đã ướt sũng hoàn toàn, cậu thở dài bất lực cũng không bận tâm đến quần áo trên người nữa, đồng thời cũng bỏ qua chuyện ác mộng kia, dồn hết lực chú ý của mình lên người Trịnh Kình, cẩn thận giúp anh cọ sạch vảy rồng.
Lúc trước đã hứa giúp Trịnh Kình cọ vảy rồng, nhưng vì gần đây không có thời gian nên trì hoãn đến tận bây giờ. Trong phòng tắm, Trịnh Kình biến thành kim long, kích thước tương đối nhỏ, nằm trong bồn tắm cực kỳ rộng, vẻ mặt vô cùng khoái ý. Đáy và xung quanh bồn tắm được khảm bằng đá quý, đỏ có xanh có, trông rất lộng lẫy. Thậm chí Trịnh Kình còn cẩn thận lựa vài viên ngọc trai và kim cương mà anh đặt biệt yêu thích rải dưới bồn tắm, thỉnh thoảng lại nhặt lên vài viên ngắm nhìn.
Tiêu Chước bị làm cho lóa mắt, cảm thấy Trịnh Kình đang khoe khoang sự giàu có của mình, hơn nữa cọ rửa vảy rồng cho Trịnh Kình thật sự rất phí sức, mỗi vảy đều phải được kỳ cọ sạch sẽ, làm xong còn phải bảo dưỡng cẩn thận. Đột nhiên Tiêu Chước cảm thấy bản thân bị thiệt rất nhiều, tại sao lúc Trịnh Kình giúp cậu chải lông lại nhẹ nhàng thư thái, đến lượt cậu lại vô cùng mệt đến bở hơi, rõ ràng là không công bằng.
Trịnh Kình thoải mái tận hưởng, lâu lâu lại liếc mắt xem phản ứng của Tiểu Chước, nói mới nhớ, đây là lần đầu tiên sau khi Tiêu Chước bị bại lộ thân phận, anh dám hiện nguyên hình ngay trước mặt cậu.
Thực ra anh cũng khá lo lắng, không biết có phải Tiêu Chước thật sự không muốn ăn thịt mình hay không, lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cả hai đều sẽ rất ngượng ngùng.
May mắn thay, sau khi cẩn thận quan sát một lượt Trịnh Kinh phát hiện Tiêu Chước quả thật nói được làm được, ngoại trừ lúc đầu cậu có chút không tập trung suy nghĩ về chuyện khác, sau đó đã rất chuyên tâm giúp anh ta kỳ cọ vảy rồng ngay cả chân và cánh cũng được cậu kỳ cọ rất cẩn thật.
Tâm trạng của Trịnh Kình đặt biệt vui vẻ, cảm giác được ngón tay Tiêu Chước chạm vào mình, cả người anh như mềm nhũn ra, có cảm giác muốn bay lên.
Anh hoàn toàn chìm đắm trong cảm giác đẹp đẽ, nên nhất thời không để ý đến phản ứng của Tiêu Chước.
Anh không hề biết rằng Tiêu Chước đang phải vô cùng vất vả chịu đựng, mỗi lần giúp Trịnh Kình kỳ cọ đến một nơi trong đầu cậu lại hiện ra cả trăm cách để thưởng thức miếng thịt ngon này, càng nghĩ càng nghĩ càng hưng phấn, ngay cả mũi cậu cũng như ngửi thấy mùi thơm. Chuyện này cũng không thể trách cậu được, tất cả đều do bản năng quấy phá, cậu cũng rất đau khổ.
Cuối cùng cũng kỳ đến cái đuôi, Tiêu Chước nhìn chằm chằm vào cái đuôi vàng, giống như nó đã được chế biến thành một bữa ăn thịnh soạn đặt sẵn trên đĩa, chỉ chờ cậu đến thưởng thức.
Khi Trịnh Kình quay đầu lại nhìn Tiêu Chước, anh tình cờ nhìn thấy biểu cảm này của cậu, chiếc đuôi của anh đập lên trên mặt nước một cái, nước bắn lên đánh thức sự tham lam đến xuất hiện ảo giác của Tiêu Chước.
“Đang nghĩ gì vậy?” Ánh mắt Trịnh Kình đầy vẻ nguy hiểm.
Tiêu Chước nhanh chóng giả bộ nghiêm túc, hỏi lại: “Cái gì? Tôi không nghĩ gì cả.”
Cậu vừa nói vừa cố gắng túm lấy cái đuôi của Trịnh Kình: “Đừng nhúc nhích, một chút nữa là xong rồi.”
Cái đuôi của Trịnh Kình không cử động nữa, anh ngẩng đầu lên, hai con ngươi màu vàng nhìn chằm chằm Tiêu Chước.
Tiêu Chước vô cùng áy náy, không dám bộc lộ suy nghĩ trong nội tâm ra ngoài, chỉ chuyên tâm rọ rửa đuôi cho Trịnh Kình, vừa cố gắng tẩy não chính mình, đồ cúng không thể ăn, ăn vào thì sẽ mất mạng.
Sau khi cọ rửa cẩn thận vài lần, Tiêu Chước cầm vòi hoa sen lên rửa sạch bụi bẩn cho Trịnh Kình, chiếc đuôi rồng vốn đẹp đẽ càng trở nên rạng rỡ sáng bóng hơn.
Tiêu Chước nhìn chằm chằm vào nó, ánh mắt cậu đều thẳng tắp, cuối cùng nhịn không nổi nữa, cậu ngập ngừng thương lượng với Trịnh Kình: “A Kình, tôi liếm nó một cái được không? Chỉ một cái. Tôi hứa sẽ không ăn đâu!”
Trịnh Kình: “…” Ha ha.