Tiêu Chước không nghĩ nhiều, di động của Trịnh Kình bị hỏng, mượn điện thoại cậu dùng cũng chẳng sao, dù sao cậu cũng chỉ dùng điện thoại để làm việc, không đi làm thật sự không cần đến.
Tiêu Chước thấy rất khó hiểu, cậu phát hiện ra con người rất nghiện điện thoại di động, đi đường hay đi xe đều chơi điện thoại. Điện thoại tốt đến mức ấy sao.
Hai người nói chuyện vài câu, Tiêu Chước đã bị Trịnh Kình giục đi tắm, nói trên người cậu có mùi khó ngửi. Tiêu Chước cúi đầu ngửi ngửi, vẻ mặt khó hiểu, cậu chẳng ngửi thấy mùi gì, nhưng vì làm việc cả ngày nên cậu vẫn lên lầu tắm.
Trịnh Kình nhìn thấy Tiêu Chước đi lên lầu mới gọi cho Chúc Dư.
Lúc nhận điện thoại Chúc Dư vẫn còn đang tăng ca ở Cục quản yêu. Anh ta đang oán giận việc Trịnh Kình ném lại toàn bộ công việc cho mình, nhưng không dám nói ra.
Thấy Trịnh Kình gọi tới, anh ta không dám lơ vội vàng bắt máy: “Lão đại có việc gì ạ?”
Ở đầu bên kia Trịnh Kình hỏi: “Chuyển xử lý cô hot girl kia làm đến đâu rồi?”
Chúc Dư tự tin nói: “Lão đại yên tâm, tôi đã làm theo lời anh rồi, bào xà yêu lẻn vào nhà của cô ta, xà yêu rất giỏi giả thần giả quỷ, cô hot girl mạng đó có tật giật mình, nhất định sẽ nhanh chóng có kết quả, khiến cô ta chủ động nói rõ ràng chuyện này.”
Trịnh Kình hài lòng gật đầu, sau đó lại nghiêm túc sửa lại: “Tôi nói cái gì? Tôi không bảo cậu làm chuyện này. Cô hot girl mạng đó có tật giật mình không liên quan gì đến tôi. Sao tôi có thể biết luật còn phạm pháp được.”
Chúc Dư im lặng thầm oán lão cáo già, ngoài mặt lại tỏ vẻ hiểu biết gật đầu.
Bây giờ anh ta đã hiểu vì sao Lê Hoa Thanh và Hồ Uyển Uyển dám đánh nhau ở Cục quản yêu rồi, chắc chắn có liên quan đến Trịnh Kình. Thượng bất chính hạ tắc loạn đó. Đương nhiên những lời này Chúc Dư ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ nói gì đến việc nói trước mặt Trịnh Kình.
Lúc Trịnh Kình đang nói chuyện với Chúc Dư, đột nhiên giọng nói khó hiểu vang lên sau lưng: “Không phải điện thoại của anh hỏng rồi à? Sao còn gọi được vậy?”
Tiêu Chước đứng trên cầu thang, tóc cậu còn ướt sũng. Cậu vừa tắm xong, đang mặc bộ đồ ngủ con mèo Trịnh Kình bảo Chúc Dư gửi đến. Không biết do Trịnh Kình cố ý hay không nhưng làn da của cậu trắng nõn, dáng người trông gầy gầy. Bộ đồ ngủ này rất hợp với cậu, nhìn rất đáng yêu, không thấy có một chút hung ác nào.
Trịnh Kình sửng sốt, vội vàng tắt máy, mắt không chớp thản nhiên nói: “Hỏng rồi, không lên mạng được, chỉ nghe gọi được thôi.”
Tiêu Chước nói:”Ồ”, duỗi tay ra nói: “Để tôi xem xem.”
Trịnh Kình đứng ngồi không yên nói: “Cậu biết sửa à?”
Tiêu Chước lắc đầu.
“Vậy đưa cho cậu có ích gì? Cái này phải đưa cho người chuyên nghiệp sửa.” Trịnh Kình tiếp tục đề nghị: “Nếu cậu có hứng thú với việc sửa chữa điện thoại, thì tôi đưa cậu mấy quyển sách cậu đọc trước để học tập?”
Tiêu Chước không nói gì, bầu không khí im lặng một cách kỳ lạ vài giây.
“Hay là thôi đi, tôi chỉ tiện miệng nói thế thôi. Anh nói đúng, việc này nên giao cho người chuyên nghiệp làm thì hơn. Anh cứ tiếp tục đi, tôi tự nhiên thấy buồn ngủ, lên lầu ngủ trước đây, anh cũng đi ngủ sớm đi, đừng thức khuya quá.”
Cậu nghe thấy phải học đã sợ, vội vàng xoay người đi lên lầu, cũng không quan tâm xem có phải mình đang bị Trịnh Kình lừa hay không.
Tiêu Chước chuồn rất nhanh, nháy mắt đã biến mất.
Trịnh Kình nhìn thấy thì buồn cười. Năng lực học tập của Tiêu Chước rất mạnh, nhưng cậu lại rất ghét học, nên cậu rất khó học cái gì đó. Từ sau khi biết chữ, cậu không hề chạm vào quyển sách nào nữa. Nên Trịnh Kình sử dụng chiêu này vô cùng chuẩn.
Ngày hôm sau không đi làm, Tiêu Chước cũng không đi dạo xung quanh, chỉ tranh thủ thời tiết tôt đi xe vài vòng thôi.
Trước khi biết chuyện, cậu đã đến khu mua sắm gần đó, ở đấy có rất nhiều cửa hàng đồ ngọt, trang trí đẹp mắt, bánh cũng rất ngon.
Tiêu Chước vừa nhận được tiền thưởng, hiện tại cũng được coi là yêu quái có tiền, nên cậu chẳng do dự bước vào cửa hàng, mua luôn hai túi bánh quy, một hộp bánh ga tô nhỏ.
Sau khi mua xong, cậu ngồi trong cửa hàng đồ ngọt ăn luôn. Đúng lúc này, có một gia đình ba người từ bên ngoài bước vào cửa hàng, đi trước là một cô bé rất dễ thương. Vốn dĩ cô bé đang chăm chú nhìn chiếc bánh, nhưng cô bé lại nhìn thấy Tiêu Chước đang ngồi ở trong góc.
“Anh đẹp trai.” Cô bé kích động chạy về phía Tiêu Chước, không thèm nhìn chiếc bánh kem, mà đôi mắt nhỏ long lanh sáng như những ngôi sao nhìn chằm chằm vào cậu.
Tiêu Chước ngẩng đầu lên lập tức nhận ra là cô bé mà hôm đó cậu đã cứu khỏi tay kẻ buôn người.
Cô bé lao đến trước mặt Tiêu Chước, vừa căng thẳng vừa xấu hổ, sau đó quay đầu kêu to: “Ba, mẹ, đây là anh đẹp trai đã cứu con.”
Tiêu Chước rất thích cô bé dễ thương này, cậu đưa cho cô bé một chiếc bánh quy nhỏ: “Tên của em là gì?”
“Trương Mộc Mộc.” Cô bé nhìn Tiêu Chước vừa vui mừng vừa ngưỡng mộ, ánh mắt không rời khỏi cậu.
Cha Trương, mẹ Trương cũng nhanh chóng đi tới.
Mẹ Trương trang điểm nhẹ nhàng, trên mặt mang theo ý cười. Cha Trương mặc vest chỉnh tề, đầu tóc gọn gàng, bụng bia hơi to, cười thân thiện nhìn Tiêu Chước, luôn miệng cảm ơn: “Xin chào, xin chào, tôi là Trương Khoa. Tôi đã nghe mẹ của Mộc Mộc kể chuyện ngày hôm đó. Cảm ơn cậu đã cứu con gái tôi. Cảm ơn rất nhiều. Nếu không có cậu, không biết bây giờ tôi phải làm sao nữa. Vốn dĩ tôi cũng muốn tìm cậu, không ngờ lại gặp được cậu ở đây. Thật sự có duyên mà.”
Tiêu Chước cười cười, ý bảo không cần khách sáo như vậy, sau đó lại hỏi: “Tìm tôi sao? Có chuyện gì vậy?”
Trương Khoa nói: “Chỗ này nói chuyện không tiện lắm, dù sao hiện tại cũng đến giờ ăn trưa rồi. Hay chúng ta đổi chỗ khác, vừa ăn vừa nói chuyện.”
Cả nhà họ nhiệt tình như vậy Tiêu Chước không tiện chối từ, đành đi cùng họ.
Bốn người đi đến một nhà hàng cao cấp. Nội thất được trang trí theo phong cách phương Tây, đơn giản gọn gàng, tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương.
Người phục vụ mang thực đơn lên, Trương Khoa hào phóng nói: “Cậu cứ tự nhiên gọi món, đừng ngại.”
Rất nhiều món Tiêu Chước chưa ăn bao giờ, nên cậu tùy ý gọi vài món. Trương Khoa xem qua rồi gọi thêm vài món nữa.
Trong lúc ăn, Trương Khoa vẫn không thôi sợ hãi khi nhắc tới chuyện của Mộc Mộc, lúc đó anh ta đang ở nơi khác, không thể chạy ngay tới được nên rất lo lắng.
Sau đó anh ta lại liên tục cảm ơn Tiêu Chước, anh ta chân thành nói: “Tôi muốn cảm ơn cậu, nhưng lại nghĩ cậu đã đánh cược cả tính mạng mình để cứu người chắc chắn không phải vì danh lợi, nếu cảm ơn cậu bằng tiền thật sự như đang sỉ nhục cậu.”
“Đây là danh thiếp của tôi. Nói thật với cậu, khách sạn của chúng tôi hiện đang thiếu những người như cậu, nên tôi chân thành mời cậu đến làm việc tại khách sạn của chúng tôi. Phúc lợi của khách sạn chúng tôi rất tốt, gồm cả chỗ ăn ở, nhận chức sẽ được đóng bảo hiểm. Cuối năm còn có thưởng, ngày lễ tăng gấp hai, ba lần tiềng lương, hằng năm đều tổ chức đi du lịch. Nếu cậu đồng ý chúng ta có thể đàm phán lương lại, nhất định tốt hơn công hiện hiện tại của cậu.”
Tiêu Chước nghe xong, trong đầu cậu chỉ hiện lên câu nói kia của Trương Khoa “nếu cảm ơn cậu bằng tiền thật sự như sỉ nhục cậu.” Cậu chỉ muốn nói không sao đâu, cứ sỉ nhục tôi bằng tiền đi. Nhưng bé gái lại cứ nhìn cậu bằng ánh mắt ngưỡng mộ, Tiêu Chước không dám nói ra.
“Những phúc lợi mà anh nói đúng là rất tốt, nhưng công việc hiện giờ của tôi cũng rất tốt.” Tiêu Chước từ chối, cậu nói: “Quản lý của tôi đối với tôi cũng tốt lắm…”
Cậu chưa kịp nói xong điện thoại đột nhiên vang lên. Chiếc di động này là chiếc điện thoại cũ sáng nay Trịnh Kình đưa cho cậu, chỉ có thể gọi nghe không thể truy cập Internet.
Di động báo quản lí gọi tới. Tiêu Chước do dự rồi ấn phím nghe máy.
Đầu dây bên kia, quản lý không có ý gì, trực tiếp hỏi: “Hôm thứ lúc giao hàng cậu có mâu thuẫn với khách hàng không?”.
Tiêu Chước nhớ lại, cậu chỉ nghĩ tới cô gái tóc vàng kia: “Đúng là có mâu thuẫn, nhưng đấy là do cô ấy…”
“Vậy được rồi, cậu không cần giải thích với tôi.”Người quản lý cứng rắn nói: “Hiện tại vì chuyện của cậu mà ảnh hưởng xấu đến công ty. Công ty này không chứa nổi cậu, cậu nhanh chóng từ chức đi, đừng làm ảnh hưởng xấu đến công ty.”
Anh ta nói xong lập tức cúp máy, không cho Tiêu Chước có cơ hội giải thích.
Sau khi nghe xong Tiêu Chước sửng sốt, cậu chưa biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Sao mình lại làm liên lụy đến công ty?
Nhưng nghĩ lại, đây cũng là chuyện tốt, cậu rất hứng thú với tiền lương và phúc lợi mà Trương Khoa đã nói.
Tiêu Chước điều chỉnh tâm trạng rất nhanh: “Những gì anh vừa nói là thật sao?”
Trương Khoa liên tục gật đầu: “Chỉ cần cậu đồng ý, tôi còn có thể sắp xếp vị trí khác cho cậu. Chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn công việc hiện giờ, cũng không vất vả như hiện giờ.”
Thái độ của anh ta rất chân thành, dường như việc Tiêu Chước đến là vinh dự to lớn.
Tiêu Chước lắc đầu nói: “Những công việc khác tôi đều không biết, tôi cảm thấy công việc hiện giờ rất tốt, tôi có thể tiếp tục làm không?”
“Đương nhiên có thể.” Trương Khoa nói: “Nhà ăn của khách sạn cũng cần người giao hàng.”
Tiêu Chước không do dự: “Bao giờ tôi có thể đi làm?”