- Được ăn chơi xả láng rồi!!! Vui quá cơ. Hai người chuẩn bị đồ cả cùng đi chơi nào!- Hazel hớn hở.
Vừa nói cô vừa phe phẩy cái phong bao có vé máy bay trong chuyến đi ngoại khóa đầu năm của trường.
- Em đã xin được một slot cho anh rồi đó Hansel - Hazel bật volume cực đại.
Tiếng Hansel lao xuống cầu thang như sấm đánh ngang tai, anh dậm chân mạnh tới mức tôi tưởng anh định phá nhà. Chưa gì anh đã xuất hiện ở phòng khách cùng tôi và Hazel.
- Đi đâu cơ?
- Đi du lịch ngoại khóa đó. Lẽ ra là chỉ cho sinh viên năm nhất như em với Vee đi thôi nhưng vì thương tình nên em đã "thuyết phục" được thầy cô xin cho anh một slot đi ké.
Tôi cảm thấy thương hại cho thầy Sinh vì bị Hazel "dụ dỗ".
Tôi giơ cuốn tạp chí Elle lên cao, che toàn bộ gương mặt đang dần biến sắc của mình.
- Không đi đâu! - tôi nói.
- Sao lại không đi? - Hazel bất ngờ.
Hazel chồm tới cố giật cuốn tạp chí ra khỏi tay tôi nhưng đã hối hận ngay lập tức sau khi bị điện giật. Đó là cách duy nhất tôi có thể nghĩ ra để Hazel buông tha tôi. Cô ấy nào có biết tôi đã phải rất cẩn thận trong việc truyền điện đó, chỉ cần quá tay một chút thì coi như cuốn tạp chí của tôi đi tong.
- Quá đáng! - Hazel khó chịu.
- Cậu xem là đi đâu chưa mà bảo tớ quá đáng !
Sau khi nghe tôi nói Hazel mới bóc phong bì lấy tấm vé ra xem.
- Là đi Live...er...pool...
Không gian im lặng bao trùm cả căn phòng. Không ai nói hay gây ra bất cứ một tiếng động cho tới khi Hazel lên tiếng, phá tan bầu không khí im lặng ngột ngạt đó.
- Vậy là Vee không đi nè - Hazel cố tỏ vẻ không có gì. Cô quay anh Hansel - Anh hai...
- Anh không đi đâu - Hansel không để Hazel nói hết câu đã từ chối thẳng thừng.
- Được rồi. Vậy em đi một mình vậy - Hazel nói rồi đứng dậy, lên phòng.
...
- Đưa nó cho ta! - Salazar ra lệnh.
Khẩu súng chín mili của hắn cầm trên tay không phải là cái khiến Venus sợ. Cái cô sợ đó là cái ấn chỉ của nhà họ Albot hắn đang cầm trên tay kia.
- Đưa ấn chỉ cho tao ! Không tao sẽ thả cái này xuống.
Venus hết nhìn xuống dòng nhan thạch bên dưới lại nhìn cậu em trai tuổi đang nép mình về phía cô. Dây thần kinh của Vee kéo căng như dây đàn violon. Chưa bao giờ cô cảm thấy bất lực như bây giờ.
- Salazar. Dù tôi có đưa cái ấn đó cho cậu...- Vee cố gắng thỏa hiệp với hắn lần nữa.
- Tao không quan tâm! Marice cũng là em mày, cô ấy cũng có quyền được thừa hưởng gia sản của gia tộc giống như thằng bé kia - Salazar chĩa khẩu súng về phía Jon, người đang thấp thỏm trốn sau lưng Vee.
- Venus đừng nghe lời hắn!!! - Hansel hét lớn.
Anh lo cho cô. Bây giờ cô chỉ là một người bình thường, làm sao cô có thể chiến đấu với Salazar. Làm sao cô có thể thoát ra khỏi cái kết giới kia.
Hansel phóng một đạo sét với ý định phá vỡ được kết giới nhưng vô ích. Hazel nắm chặt tay anh trai, cô mượn một chút sức mạnh hệ khí của anh để thâm nhập vào trong tâm trí của Salazar qua bên trong kết giới. Nhưng dù qua được kết giới cô lại bị chặn lại bởi bức tường Salazar dựng lên trong đầu hắn.
Salazar phát giác được nỗ lực của Hazel nên hắn quay lại nói.
- Đừng phí công vô ích nữa. Người sẽ không làm gì được ta đâu - rồi quay lại phía Venus - nghĩ thông chưa? Ấn chỉ của họ Albot và Jon sẽ được đưa lên làm người thừa kế? Hay ấn chỉ của dòng họ Romanov?
Venus biết sẽ xảy ra họa lớn nếu như ấn chỉ của dòng họ được mang trên cổ của một người không thuộc người có dòng máu thuần nhưng cô không biết làm gì khác. Jon dùng từ trường làm hòn đá, cái mà cả hai đang đứng trên đó, lơ lửng mãi giữa không trung được. Còn cô thì không thể làm gì ngoài dùng lời lẽ thỏa hiệp với Salazar. Đưa ấn chỉ cho hắn thì cơ may thoát chết cho cả hai sẽ có. Nếu không thì Salazar sẽ liều cả mạng của hắn mà làm dâng trào dung nhan bên dưới và giết chết cả ba người.
Venus đưa tay tháo chiếc vòng cổ có ẫn chỉ của dòng họ và đưa về phía Salazar.
- Chúng ta sẽ làm theo cách của ngươi.
"Chỉ những người có dòng máu Romanov thuần khiết chảy trong huyết quản, những người thừa kế chân chính mới có thể đeo trên cổ niềm tự hào của gia tộc. Những kẻ không xứng đáng mà có ý cướp lấy sẽ bị trừng phạt...". Những câu chữ trong cuốn sách điều luật của gia đình cô hiện lên trước mắt. Venus không muốn làm hại Marice, cô ấy không có tội. Nhưng bây giờ đây điều duy nhất Venus có thể nghĩ được là làm thế nào để cứu sống được Jon.
Salazar "đứng" lơ lửng giữa trung tâm ngọn núi lửa đang trực phun trào, khi thấy Venus đồng ý điều kiện của mình hắn "tiến" lại gần hơn về phía cô và Jon. Không chần chừ, hắn giật lấy ấn chỉ từ tay cô và trao lại ấn chỉ nhà Albot cho cô.
- Xong rồi thì ngươi hãy mau thả chúng ta ra.
- Ta sẽ thả. Nhưng với điều kiện ngươi phải tự thoát ra.
Nói rồi hắn đột nhiên biến mất bỏ mặc Venus và Jon vẫn còn bên trong kết giới với dòng dung nhan sôi sùng sùng đang dâng lên mỗi lúc một cao hơn.
Venus đã lường trước được chuyện này cô quay sang nói với Jon.
- Jon. Em có thể đưa chúng ta tới đỉnh của kết giới không?
- Được ạ.
Jon dùng mọi sức lực nâng hòn đá lên cao dần.
- Được rồi.- Venus nói sau khi cô đã có thể chạm tay tới trung tâm kết giới.
"Hazel. Hansel tới đây nào!" - Vee nói trong tâm tưởng.
Hansel và Hazel nhanh chóng xuất hiện.
- Bọn tớ đây cậu cần gì? - Hazel hỏi.
- Hazel, cậu hãy làm đóng băng điểm trung tâm của kết giới còn lại nhờ anh đó Hansel.
Yếu điểm của kết giới của Salazar luôn là ở đỉnh kết giới. Mà hắn lại là hệ lửa vậy nên việc Hazel đóng băng yếu điểm sẽ khiến kết giới dễ dàng phá hủy hơn. Mọi chuyện đều theo đúng kế hoạch của Venus cho tới khi Hansel phóng đạo sét phá kết giới. Vì chấn động đó Jon mất thăng bằng và trượt chân ngã xuống. Bất chấp tính mạng Venus nhảy xuống túm lấy tay Jon...
...
- Em có sao không? - Hansel ân cần.
- Không sao! - tôi cố gắng nói càng kiệm lời càng tốt.
- Được rồi - nói rồi ngồi xuống chỗ trống trên cái trường kỷ, bên cạnh tôi - Tay em sao rồi?
Anh kéo bàn tay phải đang cầm cuốn tạp chí của tôi xuống nhẹ nhàng, cố gắng để không làm tôi đau. Anh áp hai bàn tay vào bàn tay được băng bó của tôi.
- Khá hơn nhiều so với hai tuần trước rồi - tôi kéo tay mình ra khỏi tay anh.
- Anh vẫn nghĩ thật may mắn mà sức mạnh mới của em thức tỉnh kịp thời.
Tôi cười mỉa mai.
- May mắn lắm cơ! Bây giờ thì sao?
- Chưa ai lên tiếng kêu em quay lại "đó" cả.
- Nhưng ai mà biết. Chẳng bao lâu nữa họ sẽ làm thế thôi.
- Venus - Hansel vuốt ve mái tóc tôi.
Từ nhỏ anh đã hay làm như vậy mỗi lần an ủi tôi.
- Em đã chọn sai quá nhiều.
- Em không sai. Chỉ đơn giản là chưa đúng thôi.
- Khác nhau lắm sao?! Em đã lãng phí hai năm để yêu một người để rồi nhận một câu chia tay qua tin nhắn. Và mất gần một năm thất vọng sau đó. Bây giờ là chuyện này - nói tới đây khóe mắt tôi cay cay - Em đã để mất ấn chỉ. Sức mạnh em cố từ bỏ lại quay lại. Marice thì...
Tôi không thể thốt ra hết câu nói còn lại vì những tiếng nức nở của bản thân.
- Được rồi - Hansel ôm tôi vào lòng.
- Lỗi tại em mà Marice...
- Không phải. Salazar mới là người hại chết Marice. Hắn tự nhận mình yêu con bé nhưng tất cả những gì hắn làm đều là vì lợi ích của bản thân.
Tôi biết chứ. Tôi biết Salazar lợi dụng sự ngây thơ của Marice để cô bé đeo cái vòng ấn chỉ đã được phong ấn đó bất chấp những hiểm họa hắn biết trước sẽ xảy ra. Nhưng thế còn tôi? Tôi cũng đã đưa cái ấn cho hắn dù biết rõ mục đích của hắn. Vậy chẳng phải tôi cũng có lỗi sao?
Tôi tách mình ra khỏi vòng tay của Hansel.
- Nhưng nếu lúc đó em không...
- Không. Không phải lỗi của em. Salazar biết hắn đang làm gì, biết rõ hậu quả. Em. Không. Có. Lỗi.
- Nhưng...
- Nhưng nhị nữa anh sẽ cho em một chuyến sang Anh gặp ex của em đó.
Tôi không rõ liệu là vì tôi sợ gặp lại Chris hay vì cố nhịn cười trước cái vẻ mặt lưu manh giả danh trí thức của Hansel nữa.
...
Ngày Hazel đi cũng là ngày tôi và Hansel đi nhận "nhiệm vụ" mới. Sau khi tiễn cô bạn lên máy bay với những lời "đe dọa" như : "Nếu không gọi điện về là anh cho sét đánh chết đó" "Nếu không về sớm với tớ là tớ cho mưa lũ nhấn chìm cả Liverpool để cậu trôi về nhà đó!" ... Hazel chỉ cười trừ, ựm à ựm ừ vài câu trước mấy lời đe dọa của tôi và Hansel rồi chạy biến luôn sau khi nghe thông báo chuyến tàu của cô nàng sắp dời đi.
Hansel và tôi ra bãi đỗ xe tìm chiếc Mercedes-Benz CLS-M của anh.
- Em nghĩ Hazel sẽ ổn chứ?
- Ổn hơn em khi tới đó là được rồi!
- Mong là vậy - Hansel thở dài.
Anh lấy chùm chìa khóa từ túi bên chiếc áo jacket đen rồi mở khóa xe.
- Anh lo gì chứ? - tôi hỏi.
- Không có gì - anh cười mỉa mai tôi?
- Cười kiểu gì vậy?
Anh không trả lời tôi cứ thế vào xe. Tôi không buông tha vụ này dễ dàng thế đâu. Hansel cười tôi vì "thất bại" của tôi khi tới Liverpool, nói đúng hơn thì là cái đi kèm sau chuyến đi đó, và đến tận bây giờ nó vẫn đeo đẳng tôi dù nó không khiến tôi đau đầu như trước nữa. Tôi chỉ không thoải mái khi nghĩ về nó thôi.