Lục Triển Bách từ lúc về nhà đã hưng phấn. Thử hỏi xem cô ngốc này có làm ra trò trống gì không chứ!
Hôm nọ cậu thấy cửa kính mở liền không ngần ngại nhảy qua dò xét. Nhận thấy bé không có trong phòng liền nhân cơ hội nghịch ngợm phòng bé!
Trước mặt bàn lúc này chính là quyển sách bài tập toán lớp 1. Dở ra xem mới biết, cô nhóc này lười học, mới làm vài trang đầu đã bỏ dở mà làm cũng chả đoàng hoàng lấy một tí gì cả. Này ở đây có 10 phép tính mà be đã làm sai đến 6 câu thì làm ăn được trò gì? Nhìn qua đã biết không nghiêm trỉnh về vấn đề học tập.
Đến hôm nay rảnh quá đi đến trường xem sao, ai ngờ lại lôi khuôn mặt ngờ nghệch như phiêu lưu trên 9 tầng mây xuống vậy. Thật cạn lời mà.Lúc chiều chiều bé về thì Lục Triển Bách nhảy vọt cửa sổ sang bên kia, ý đồ ' thăm hỏi ' vẫn như vậy.
- Ê này Em ' hàng xóm ' Noãn Tịch, hôm nay thi thế nào? Phiêu không? Anh đang mong chờ ngày mẹ và ba em la hét khi em thiếu điểm đó!!!
Tôn Noãn Tịch trong lòng từ lúc về đến giờ đã thấy không thoải mái, thấy thật phiền lòng nay lại gặp tên cẩu lương này càng thấy ' hãm' không chịu được bèn sông lên như đòi được hòa bình.
- Anh có thôi đi không hả? Ai mà chả biết anh giỏi hơn người, anh khôn hơn người, anh khác người, anh không cần chê bai em, anh không cần giễu cợt em. Anh tưởng anh như vậy thì anh ức hiếp em sao? Xin lỗi đi! Tôi đây thấy bản mặt của anh là thấy ghét không chịu được rồi. Anh còn đáng ghét, nhân phẩm của anh còn thối nát hơn cơm thiu! Suốt ngày chỉ biết bắt nạt, bắt nạt. Anh đi đi biến đi!!!
Tôn Noãn Tịch dù có bị ngốc đến đâu thì cũng là người cũng có lúc dồn nén tức giận mà phun trào dung nham chứ!
Ba mẹ Tôn nghe bên trên thấy cuộc cãi vã khá to nên lên xem.
- Tịch Tịch sao con lại quát anh như thế?
Noãn Tịch khóc nấc lên....
- Mẹ xem anh chủ biết tối ngày bắt nạt con. Con đâu phải con lật đật mà có thể quay quay mấy phát là xong, quay làm ngơ coi như không có chuyện gì! Anh ấy quá đáng lắm!!!
- Noãn Tịch, con từ khi nào mà biết cãi giỏi đến vậy? Con như vậy chính là thất lễ với anh! Con vừa vừa phải phải thôi!