Sau hôm đó Tôn Noãn Tịch trong người lâng lâng lên một cảm giác. Cô rất vui. Làm sao không thể vui cho được chứ. Nhưng lại có sự bất an, cô sợ sẽ không thể tốt nghiệp vào mấy năm sau đó khi không đủ năng lực. Đây là việc hết sức quan trọng!
Tối hôm qua cô cùng Lục Triển Bách nói chuyện với nhau. Mặc dù cô khá là giận Lục Triển Bách nhưng thôi, bỏ qua đi!
Anh đã hàn huyên và khuyên nhủ cô không lo nghĩ, việc tốt nghiệp đại học hay không là chuyện của mấy năm sau đó. Việc bây giờ chính là nỗ lực học tập.Cô cũng có chút mừng. Ít ra ngoài bố mẹ cô còn có một người đặt niềm tin!
Tôn Noãn Tịch cứ thế nói chuyện phiếm với Lục Triển Bách tới khuya. Cư nhiên tước đoạt giấc ngủ của bạn trai trong mấy ngày tập huấn khắc nhiệt như vậy. Cô bạn gái này thật sự không ngoan chút nào!
Đối với Lục Triển Bách thì không sao bởi chỉ cần nghe giọng nói của cô bạn gái ngay cả cái hờn dỗi ở đây đều thích đều nghe. Bây giờ trong đầu anh chỉ muốn về nâng niu cô gái trong vòng tay...
Chuyện phiếm kết thúc vào 1h đêm. Giờ này coi như tính vào ngày xx vậy chỉ còn một tuần nữa cô sẽ gặp Lục Triển Bách ở đại học S sao?
Cô gái cứ vậy mà đi vào giấc ngủ. Lại một giấc ngủ mơ thấy Lục Triển Bách. Nhưng lần này lại khác với lần trước.
Anh ấy.... Đi rồi!
Đi trong giấc mơ của cô rồi. Dù cô có với tói cũng không thể chạm được người con trai đó.