Tên Omega Này Vừa Ngọt Vừa Bướng - Mạc Lí

chương 60: cặp đôi trẻ dạy em gái bơi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Buổi họp lớp của các bạn nhỏ vốn vui vẻ bỗng trở nên căng thẳng và nghiêm túc hơn hẳn chỉ vì sự xuất hiện của trợ giảng Tiêu.

Nhìn những gương mặt ủ rũ này, Tiêu Dĩ Hằng khó hiểu hỏi Lệ Chanh: "Anh cũng là đàn anh của mấy đứa nhóc, em cũng là đàn anh của chúng. Tại sao em tham gia thì chúng chào đón, còn anh tham gia lại làm ra vẻ mặt như thế nhỉ?"

Lệ Chanh trầm ngâm một lúc rồi kết luận: "Có lẽ là vì anh không đẹp trai bằng em."

Tiêu Dĩ Hằng nhướn mày: "... Em biết từ nhà ga đến đây, có bao nhiêu người xin số liên lạc của anh không?"

Lệ Chanh nghe xong liền nổi giận: "Được lắm, tên ong bướm này, thế còn đòi làm chính thất của em à? Ngày mai em sẽ đăng ký cho anh một khóa học về A đức, để anh biết thế nào là lấy O làm trọng tâm."

Hai người trêu chọc nhau một hồi rồi cùng dừng lại cười ngốc nghếch.

Dữu Dữu chẳng hiểu họ đang nói gì, cô bé cảm thấy hôm nay cả anh trai và anh Tiêu đều rất kỳ lạ, họ luôn nói mấy câu đùa vô nghĩa chẳng có gì buồn cười, nói xong lại cười ngây ngô, cười xong rồi lại tiếp tục nói... cứ lặp đi lặp lại vô số lần như vậy, khiến cô bé nghe mà buồn ngủ díu cả mắt.

Tuy nhiên, ngoài điều đó ra, Dữu Dữu vẫn rất vui.

Cô bé một tay nắm tay anh Tiêu Dĩ Hằng, tay kia khoác tay anh trai, ba người đi bộ song song trong công viên, thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn.

Dữu Dữu để ý thấy, trong nhóm có vài chị lớp bảy thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn cô, thế là cô bé đắc ý hếch cằm, nghĩ thầm: Các chị nhìn đi, các chị ghen tị đi, em có hai anh trai, hơn nữa cả hai đều đẹp trai ngời ngời!

Chẳng ai ngờ rằng, trọng tâm chú ý của mấy cô bé đó lại khác hoàn toàn.

"Tại sao trợ giảng Tiêu lại đến công viên nước? Với vẻ ngoài lạnh lùng đó, anh ấy nên đến công viên băng mới đúng chứ."

"Cơ mà sao anh Lệ Chanh lại nói cười vui vẻ với anh ấy thế nhỉ, chẳng phải họ không ưa nhau mà ta?"

"Gì mà 'nói cười vui vẻ'? Rõ ràng là 'cười gượng' đấy chứ, Anh Lệ Chanh đã hy sinh bản thân vì tập thể để chúng ta được vui chơi thoải mái, anh ấy mạo hiểm thu hút sự chú ý của trợ giảng Tiêu đấy."

"Tại sao em gái của anh Lệ Chanh lại có vẻ thân thiết với trợ giảng Tiêu thế nhỉ?"

"Cô bé còn nhỏ không hiểu sự đời thôi. Cậu còn nhớ ngày đầu tiên trợ giảng Tiêu đến lớp không, mọi người đều bị anh ấy mê hoặc, kết quả thì sao? Anh ấy trừ điểm không nương tay!" Nói xong, cô gái kéo Vệ Hỏa Hỏa bên cạnh lại, "Chuyện này Vệ Hỏa Hỏa biết rõ nhất, điểm chuyên cần của cậu ấy gần như bị trợ giảng Tiêu trừ sạch rồi."

Tự dưng bị cue vào câu chuyện, Vệ Hỏa Hỏa lại có vẻ lơ đễnh, hồi lâu mới đáp lại, lắp bắp nói: "Ừ... phải, phải."

Cả nhóm mua vé đoàn vào công viên, dù là cuối tuần nhưng vì công viên mới bắt đầu thử nghiệm mở cửa nên không có nhiều khách.

Sau khi vào công viên, mọi người đều phải vào phòng thay đồ để gửi đồ và thay quần áo.

Lợi dụng cơ hội này, Lệ Chanh nhắc mọi người: "Sau khi vào công viên, mọi người tự do chơi, nhưng để an toàn, các em nên đi ít nhất hai ba người một nhóm, không được vào khu vực nước sâu, cũng đừng nói chuyện với người lạ. Còn về Tiêu Dĩ Hằng... khụ, ý anh là trợ giảng Tiêu, anh sẽ đi cùng anh ấy với em gái, các em cứ thoải mái chơi, đừng bận tâm đến anh ấy làm gì."

Lời vừa dứt, các bạn học trong lớp càng thêm kính phục Lệ Chanh, ánh mắt nhìn cậu đều lấp lánh long lanh, gắn cho cậu mấy biệt danh kiểu như "người hùng nuôi hổ" hay "anh hùng diệt hổ", vân vân.

Chỉ có Vệ Hỏa Hỏa ánh mắt phức tạp, thầm cầu nguyện rằng anh họ của mình tốt nhất là nghe lời, đừng cố gắng đâm đầu vào rắc rối.

Sau khi thay đồ, mọi người nhanh chóng tản ra, Vệ Hỏa Hỏa chạy nhanh nhất, cậu phải tìm Vệ Dung càng sớm càng tốt, khuyên anh họ quay đầu là bờ.

Vì là công viên nước, tất cả mọi người đều phải thay đồ bơi. Có người ngại ngùng, thay đồ bơi xong còn quấn khăn tắm quanh người, nhưng Lệ Chanh không câu nệ như vậy.

Hôm nay cậu đặc biệt chọn một chiếc quần bơi màu cam nổi bật, không quấn khăn, cứ thế để trần nửa trên đi ra khỏi phòng thay đồ. Cậu cao ráo, chân dài, eo thon, lộ rõ cơ ngực cơ lưng đẹp đẽ, đường viền cơ thể săn chắc mượt mà, đường nhân ngư lấp ló sau lớp quần bơi, làn da màu mật ong ánh lên dưới ánh đèn.

Thân hình tuyệt vời của cậu như một thỏi nam châm tự nhiên, thu hút vô số ánh nhìn.

Lệ Chanh đã quen với việc được người khác ngắm nhìn, thản nhiên tận hưởng ánh mắt của mọi người.

Những nam du khách khác có thân hình bình thường nhìn thấy cậu đều tự ti, đi vòng đường khác tránh xa. Thế là vô tình, xung quanh Lệ Chanh tạo thành một khoảng trống lớn mà cậu lại không hề hay biết.

Dữu Dữu rụt rè đứng cạnh anh trai, hôm nay cô bé mặc một bộ đồ bơi màu xanh đậm chuẩn phong cách học sinh, kèm chân váy nhỏ xinh. Cô bé nhìn về phía hồ bơi khổng lồ và các trò chơi nước phía xa, cảm giác phấn khích ban đầu dần chuyển thành sợ hãi.

Bố mẹ Lệ là ngư dân, mất trong một tai nạn biển, sự việc này đã để lại bóng ma tâm lý rất lớn cho Dữu Dữu khi đó mới hai tuổi, trong một thời gian dài, chỉ cần thấy nước là cô bé sẽ hét lên, thậm chí còn sợ tắm. Chính Lệ Chanh luôn ở bên động viên cô bé, giúp Dữu Dữu dần vượt qua nỗi sợ, bắt đầu thử học bơi — nhưng không hiểu sao, dù là em gái của nhà vô địch bơi lội, cô bé vẫn không biết bơi, thậm chí không biết cách nổi trên mặt nước, đến giờ vẫn phải dùng phao bơi.

Vì Tiêu Dĩ Hằng mãi chưa ra khỏi phòng thay đồ, Lệ Chanh nghĩ một chút rồi quyết định dẫn Dữu Dữu đi thuê phao bơi ở cửa hàng cho khách du lịch trước đã.

Lệ Chanh chọn cho em gái một chiếc phao bơi hình con vịt vàng, nhưng Dữu Dữu lại tham lam, ngoài chiếc vịt vàng, cô bé còn thích một chiếc phao lớn hình chim hồng hạc to như chiếc thuyền.

Chú chim hồng hạc đó có thân hình màu hồng, chiếc cổ dài và duyên dáng, trên đầu còn đội một chiếc vương miện vàng. Dữu Dữu nhìn thấy chim hồng hạc thì không thể rời mắt, ôm chặt cổ nó không nỡ buông tay.

Lệ Chanh nhìn qua bảng giá, giật mình thon thót — với số tiền thuê cái này, thà rằng đi sở thú xem chim hồng hạc còn vui hơn.

Cậu khuyên em gái: "Dữu Dữu, đây là một chiếc thuyền nhỏ, không phải phao bơi, nếu em ngồi lên nó, cả đời em cũng sẽ không học bơi được đâu."

Dữu Dữu bĩu môi, vẻ mặt tủi thân.

Lệ Trừng lòng dạ sắt đá, không hề nao núng: "Hơn nữa, vịt biết bơi, hồng hạc thì không, nếu muốn cầu may thì cũng phải chọn vịt chứ không phải là chọn hồng hạc."

Dữu Dữu hỏi lại: "Vậy theo anh nói, anh cũng biết bơi, sao không thấy ai làm phao bơi in hình anh?"

"..." Lệ Chanh nghĩ, em gái lớn rồi, thật khó dạy bảo.

Dữu Dữu: "Nói trắng ra là anh chê đắt."

Lệ Chanh: "Biết là đắt mà vẫn không chịu buông tay?"

Dữu Dữu càng thêm tủi thân: "Tình cảm thiếu nữ sao có thể đong đếm bằng tiền được?"

"..."

Hai anh em cãi nhau ở cửa hàng cho khách du lịch, khiến mọi người xung quanh được trận cười.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ phía sau họ: "Nếu Dữu Dữu thích thì cứ thuê một cái đi."

Cùng lúc đó, một bàn tay với các khớp xương rõ ràng đưa hai tờ tiền màu hồng cho nhân viên thu ngân.

Không cần phải nói, chủ nhân của bàn tay đó chính là Tiêu Dĩ Hằng.

Dữu Dữu vui mừng reo lên: "Anh Tiêu tuyệt nhất!" Cây cỏ leo tường nhỏ này lập tức quên mất anh trai ruột của mình tên là gì, chạy biến vào vòng tay người khác.

Lệ Chanh bực tức: "Tiêu Dĩ Hằng, anh đừng nuông chiều em ấy như vậy có được không?"

Tiêu Dĩ Hằng tiến lại gần, thì thầm vào tai cậu: "Lần trước không tính, lần này coi như lần đầu tiên gặp em gái chúng ta, anh cũng phải có chút quà chứ."

Lệ Chanh: "... Nhắc nhở anh, là 'em gái em", không phải 'em gái chúng ta'."

Tiêu Dĩ Hằng nhướn mày, không vạch trần lời của cậu.

Lệ Chanh quay người, ánh mắt nhìn vào alpha. Thực lòng mà nói, chuyến đi công viên nước này, Lệ Chanh cũng có một chút mục đích nhỏ — toàn thân cậu gần như bị Tiêu Dĩ Hằng nhìn thấy hết rồi, nhưng Tiêu Dĩ Hằng luôn mặc đồ rất chỉnh tề, cậu cũng muốn biết dưới lớp quần áo đó là thân hình như thế nào.

Nhưng khiến cậu thất vọng là – Tiêu Dĩ Hằng lại mặc một chiếc áo thun dài bên ngoài quần bơi!

Chiếc áo thun trắng tinh kéo dài đến tận đùi, hai chân thẳng tắp của alpha được bọc trong chiếc quần bơi dài tới mắt cá chân, toàn thân vẫn kín mít không chỗ hở.

Lệ Chanh sốc.

"Đại Thanh đã diệt vong bao nhiêu năm rồi! Bây giờ còn ai đi chơi công viên nước mà mặc lắm thế này chứ?!"

Tiêu Dĩ Hằng thản nhiên nói: "Anh thấy nhiều người cũng mặc vậy mà." Anh tùy tiện chỉ về hai hướng.

Nhưng vấn đề là, người đầu tiên anh chỉ là một nữ du khách e thẹn, cô ấy mặc một chiếc váy dài ngoài bộ đồ bơi. Còn người thứ hai là một người đàn ông bụng phệ, có lẽ tự ti với vóc dáng nên mặc một chiếc áo sơ mi đi biển in đầy hình cây dừa.

Lệ Chanh vốn định nhân dịp này "kiểm tra hàng", không ngờ Tiêu Dĩ Hằng lại đánh lừa cậu một vố, khiến kế hoạch của cậu tan thành mây khói.

Tiêu Dĩ Hằng như đoán được suy nghĩ của cậu, nhẹ nhàng trêu chọc: "Em tò mò cơ thể anh đến thế à?"

"Ai, ai tò mò chứ!" Lệ Chanh đỏ mặt đẩy anh ra, kéo tay Dữu Dữu nhanh chóng rời đi. Dữu Dữu một tay ôm cổ con hồng hạc, lạch bạch chạy theo anh trai.

Tiêu Dĩ Hằng không vội, chậm rãi đi sau họ. Trước khi rời khỏi cửa hàng, anh còn thuê luôn chiếc phao vịt vàng mà Lệ Chanh đã nhìn trúng trước đó.

Nhân viên thu ngân nói: "Chàng trai, cậu và bạn cậu tình cảm tốt nhỉ."

Tiêu Dĩ Hằng lắc đầu: "Em ấy không phải bạn tôi, em ấy là bạn trai tôi."

Nhân viên thu ngân chợt hiểu ra, à, ra là một cặp đôi nhỏ.

...

Vì Dữu Dữu không biết bơi, Lệ Chanh không dẫn cô bé đi chơi mấy trò khu nước sâu, mà đưa cô đến khu vực nước nông để tập nổi trước đã.

Khu vực nước nông không đông người, Dữu Dữu kéo con hồng hạc ném vào bể bơi, quả nhiên thu hút rất nhiều ánh nhìn. Dữu Dữu tự đắc, ngồi chễm chệ trên lưng chim hồng hạc, cảm thấy mình là nữ hiệp sĩ mạnh nhất thế gian.

Lệ Chanh không chút thương tình, kéo cô bé xuống bể: "Được rồi nữ hiệp sĩ, học bơi đàng hoàng đi. Hôm nay nếu không học được cách nổi thì đừng hòng chơi cầu trượt nước."

Lệ Chanh không hiểu nổi, nổi trên mặt nước dễ thế cơ mà, chỉ cần nín thở, úp mặt vào nước rồi thả lỏng cơ thể là có thể dễ dàng nổi trên mặt nước. Nổi là kỹ năng cơ bản nhất của bơi lội, nếu không học được kỹ năng này thì những động tác chân, tay sau này đều vô ích.

Nhưng Dữu Dữu giống như một hòn đá, cứ ném xuống nước là chìm, một khi chìm thì cô bé lo lắng, lo lắng thì tay chân quẫy đạp lung tung, quẫy đạp thì chìm càng nhanh.

Dữu Dữu thử nhiều lần, cuối cùng không chịu nổi nữa, tủi thân ôm lấy chim hồng hạc khóc. Cô bé không nói gì, chỉ dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn Lệ Chanh, đôi môi chu lên còn cong hơn cả mỏ vịt.

Lệ Chanh biết, thực ra em gái không phải không học được, mà là... sâu thẳm trong lòng, cô bé vẫn còn sợ nước.

Khi bố mẹ gặp nạn, Dữu Dữu mới hai tuổi. Nhiều người nghĩ rằng một đứa trẻ hai tuổi quá nhỏ thì hiểu chuyện gì, nhưng chính vì còn nhỏ nên bóng ma tâm lý mới ảnh hưởng suốt đời cô bé.

Lệ Chanh ép em gái học bơi là để giúp cô bé vượt qua ác mộng, dũng cảm bước ra khỏi bóng đen. Dù sao đi nữa, Lệ Chanh không thể bảo vệ Dữu Dữu cả đời, cô bé có thể sợ hãi trong một thời gian, nhưng không thể sợ hãi mãi mãi.

Một buổi dạy bơi, hai anh em đều mệt mỏi cả thể chất lẫn tinh thần.

Tiêu Dĩ Hằng đứng trên bờ nhìn một lúc, mơ hồ đoán ra điều gì đó. Anh suy nghĩ rồi đi tới bên bể, gọi Lệ Chanh lên bờ.

Lệ Chanh mặt mày ủ rũ, toàn thân ướt sũng, mái tóc vàng xõa trước trán, nước nhỏ từng giọt.

Tiêu Dĩ Hằng đưa khăn tắm cho cậu, khuyên cậu hãy tiến hành từng bước, đừng nóng vội.

Lệ Chanh ngồi trên ghế dài bên bờ, nhìn em gái ôm cổ chim hồng hạc nổi trên mặt nước, cậu thở dài một hơi, úp cả khuôn mặt vào khăn tắm.

"Em không thể không vội được..." Vì bị khăn che, giọng Lệ Chanh nghèn nghẹn, "Tiêu Dĩ Hằng, anh có bao giờ thắc mắc tại sao em và Dữu Dữu là anh em ruột mà Dữu Dữu có bố mẹ, còn em thì không không?".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời

2. Kẹo Sữa Bò

3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế

4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác

=====================================

Tiêu Dĩ Hằng cẩn thận chọn lời: "Anh có nghe loáng thoáng đàn em của em kể rồi."

Chuyện Lệ Chanh là trẻ mồ côi không phải bí mật. Dữu Dữu còn nhỏ, ở độ tuổi này con gái thường dễ được nhận nuôi hơn, nên "bố mẹ" mà cô bé nhắc đến chắc chắn là bố mẹ nuôi của cô bé.

"Dữu Dữu là do em một tay nuôi lớn. Trong trại trẻ mồ côi, có rất nhiều trẻ em nhưng đồ sinh hoạt thì rất ít. Mặc dù cái ăn cái mặc cơ bản được đảm bảo, nhưng ngoài việc đó ra, những thứ khác đều không có. Một bộ đào cát, một cầu trượt, một bộ xếp hình... tất cả chỉ có một cái. Em còn nhớ có lần một quả bóng xẹp bay từ bên ngoài vào trong trại trẻ, lúc đó có hơn hai mươi đứa trẻ tranh nhau, quần áo của em cũng bị xé rách, nhưng cuối cùng em vẫn giành được cho Dữu Dữu." Lệ Chanh cười khẽ, "Nhiều người nói tranh đấu trong thể thao khốc liệt nhường nào, nhưng theo em cũng chỉ có vậy thôi, không giành được huy chương vàng thì còn huy chương bạc, đồng. Nhưng trong trại trẻ, nếu anh không giành được, thì anh sẽ chẳng có gì ngoài việc bị bắt nạt."

Chính vì những trải nghiệm lúc nhỏ đó đã hình thành nên tính cách luôn muốn đứng đầu của Lệ Chanh. Trong trại trẻ, cậu làm "đại ca", vào trường học phải làm "trùm", và trên sân đấu cũng chỉ cho phép mình giành huy chương vàng.

Bởi vì cậu biết, ngoài vị trí đầu tiên ra, cậu không còn con đường nào khác.

"Nhiều người nói nếu không có em, Dữu Dữu ở trại trẻ sẽ sống rất khổ, nhưng thực ra ngược lại – nếu không có Dữu Dữu, em sẽ không có động lực tranh giành gì cả." Lệ Chanh vẫn úp mặt vào khăn, từ góc nhìn của Tiêu Dĩ Hằng, vai omega căng cứng thành một đường thẳng, như đang âm thầm đấu tranh với chính mình, "Nhưng, em không thể ở bên Dữu Dữu mãi mãi được."

Tiêu Dĩ Hằng là con một, tuy anh không thể cảm nhận được tình cảm anh em này, nhưng anh hiểu rằng đối với Lệ Chanh, người đã mất bố mẹ, thì em gái là người quan trọng nhất trong suốt 17 năm cuộc đời của cậu.

Lệ Chanh có quá nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

"Có thể trong mắt anh sẽ thấy rất buồn cười phải không? Chỉ là học bơi thôi mà, không học được thì thôi, sao phải ép con bé như vậy? Đó là vì... bố mẹ bọn em đã mất trong một vụ tai nạn trên biển."

Đối với những người sống ở thành phố, khó tưởng tượng có người sẽ coi thuyền là nhà. Thuyền rất lớn, trong khoang có đầy đủ mọi thứ, trên đất liền có gì thì trên thuyền có đó, trừ việc đi học, khám bệnh và mua sắm các nhu yếu phẩm, họ hầu như không cần lên bờ.

Lệ Chanh và Dữu Dữu sinh ra trong một gia đình như thế. Có một bài thơ viết rằng "Tôi yêu mảnh đất này sâu đậm", còn đối với mỗi thành viên trong gia đình họ Lệ thì đó là "Tôi yêu biển sâu đậm".

Trước khi biết đi, họ đã biết bơi.

Tuy nhiên, trước thiên tai, dù bơi giỏi đến đâu cũng không thể thoát khỏi sức mạnh của thiên nhiên. Khoang thuyền bị sóng lớn lật úp, bố mẹ đã trao hy vọng sống cho các con.

Cuối cùng, một chiếc thuyền kiểm ngư đã cứu sống Lệ Chanh và Dữu Dữu đang trong tình trạng hấp hối. Họ mặc áo phao màu cam sáng, bám vào một tấm ván nổi, trôi dạt trên biển một ngày một đêm. Khi được cứu, Dữu Dữu đã hôn mê, Lệ Chanh sốt cao không dứt, đang cố gắng giữ lấy hơi thở cuối cùng để tỉnh táo, đôi môi khô nứt như đất hạn lâu ngày.

Thảm họa khiến gia đình tan vỡ, hai anh em bị đưa vào trại trẻ mồ côi.

Trung tâm cứu trợ trẻ em đã mời các chuyên gia tâm lý đến tư vấn cho hai đứa trẻ, Dữu Dữu thể hiện các phản ứng căng thẳng khác nhau, nhưng Lệ Chanh lại kiên cường như một "bức tường đồng". Cậu đối diện với cái chết của bố mẹ mà không trách trời trách đất, ngược lại còn bình tĩnh hỏi về cách xử lý hậu sự của bố mẹ.

Từ đó, Dữu Dữu sợ nước, thậm chí khi tắm cũng không ngừng khóc; còn Lệ Chanh lại bắt đầu đăng ký tham gia các cuộc thi bơi nghiệp dư, dần dần vượt trội.

"Họ đều nói em kiên cường, nhưng thực ra em không kiên cường như vậy." Lệ Chanh nói khẽ, "Em hiểu rõ hơn ai hết cái cảm giác 'sợ hãi', 'lo lắng' vô dụng như thế nào. Nước đã mang đi tất cả của em, chẳng lẽ vì thế mà em phải sợ nước à? – Không, em phải chiến thắng nó."

Lệ Chanh mười tuổi đã học được cách chiến thắng nỗi sợ.

Cậu hy vọng Dữu Dữu mười tuổi cũng có thể chiến thắng nó.

"Dù sao thì, em không thể ở bên Dữu Dữu cả đời... Cô bé đã có bố mẹ mới, gia đình mới, còn em cũng có cuộc sống và tương lai của mình." Cậu vẫn giữ tư thế cúi gập người, xương sống nhô lên từng đốt giữa hai khối cơ lưng, như một con đường nhỏ uốn lượn, "Một thời gian nữa em sẽ lên đường đến thủ đô tham gia tập huấn, tiếp theo còn phải đi nước ngoài thi đấu, thậm chí phải vào đại học sớm để học dự bị... Em muốn trước khi đi, dạy con bé biết bơi, dạy con bé chiến thắng nỗi sợ hãi."

Tiêu Dĩ Hằng lặng lẽ đưa tay ra, đặt lòng bàn tay ấm áp lên lưng cậu, nhẹ nhàng di chuyển giữa sống lưng, vuốt ve từng chút một.

Anh ngồi yên nghe Lệ Chanh tâm sự, ghi nhớ từng câu nói của cậu. Trước mặt người ngoài, Lệ Chanh luôn kiêu ngạo, quyết liệt, dường như không gì không làm được; nhưng hôm nay Tiêu Dĩ Hằng mới biết, Lệ Chanh đã phải chịu đựng những điều mà người bình thường không thể tưởng tượng được, tất cả những gì cậu trải qua đã tạo nên con người của cậu hôm nay.

"Chanh Chanh," Tiêu Dĩ Hằng nghiêm túc nói, "Nguyện vọng của em, anh sẽ giúp em thực hiện."

"Anh định giúp em kiểu gì?" Lệ Chanh cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên khỏi chiếc khăn tắm, mắt cậu đỏ hoe, giọng vẫn còn nghèn nghẹn. Cậu liếc nhìn miếng dán chống nước trên cổ chân phải của Tiêu Dĩ Hằng, thở dài, "Anh thế này mà cũng đòi xuống nước à? Hơn nữa, ngay cả một nhà vô địch bơi lội như em còn không dạy được con bé, anh định dạy kiểu gì?"

"Anh sẽ dạy con bé bằng phương pháp của Archimedes."

"...???" Lệ Chanh nghĩ mãi không ra.

Archimedes là ai? Trên thế giới có nhà vô địch nào tên như này không nhỉ? Hay là một huấn luyện viên bơi lội nổi tiếng mà cậu chưa từng nghe đến, người đã sáng tạo ra một phương pháp nhập môn bơi lội tuyệt diệu?

Rất nhanh, Lệ Chanh đã biết Archimedes là ai.

Tiêu Dĩ Hằng men theo bậc thang bên bờ bước xuống khu vực nước nông, nước sâu 1,2 mét làm ướt phần eo, chiếc áo thun trắng nổi bồng bềnh trong làn nước, bám lấy vùng eo và bụng, hiện rõ cơ bụng rắn chắc của anh.

Dữu Dữu ôm cổ chim hồng hạc, vừa tò mò vừa sợ hãi nhìn anh.

"Dữu Dữu, em đã nghe qua nguyên lý Archimedes chưa?" Tiêu Dĩ Hằng cúi đầu hỏi.

Dữu Dữu: "...Archimedes là ai?"

"Archimedes, nhà vật lý học nổi tiếng thời Hy Lạp cổ."

Dữu Dữu: "..."

Lệ Chanh: "..."

"Nguyên lý về lực đẩy mà Archimedes phát hiện ra đã đặt nền móng cho thủy tĩnh học."

Dữu Dữu: "..."

Lệ Chanh: "..."

"Nguyên lý nổi tiếng của Archimedes chính là công thức về lực đẩy." Anh dùng tay chấm nước, viết một chuỗi công thức tiếng Anh lên bờ.

"F nổi = G đẩy, F nổi = ρ chất lỏng * g * V phần chìm" anh nói xong, hắng giọng rồi nhẹ nhàng khuyên nhủ, "Bây giờ, anh sẽ dùng công thức vật lý này để giúp em cảm nhận được sự tồn tại của lực đẩy và dạy em biết bơi."

Tác giả có lời muốn nói:

Trước đây tôi đã viết rải rác một số đoạn về quá khứ của Lệ Chanh, lần này tôi viết chi tiết hơn để kết nối chúng lại~~

Truyện Chữ Hay