*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gần như theo bản năng, Lệ Chanh cảnh giác lùi lại một bước, buột miệng từ chối: "Tôi không đến nhà anh đâu!"
Khỉ thật, chỉ có Alpha và Omega, phụ huynh không có ở nhà, hai học sinh trung học cùng ở trong phòng ngủ... Cốt truyện này quen quá, cậu đã xem đi xem lại năm sáu bảy tám lần lần mấy kiểu kịch bản này trong những bộ phim hành động Nhật Bản mà Hoàng Diệp Luân chia sẻ rồi.
Lệ Chanh sờ sờ mặt mình: "Ừm, chim sa cá lặn"; rồi lại sờ sờ cơ bụng mình: "Ừm, hoa nhường nguyệt thẹn." Tiêu Dĩ Hằng mời cậu đến nhà, ai biết được có phải đang thèm khát vẻ đẹp của cậu, muốn làm mấy điều cấm kỵ trong "Quy tắc ứng xử của học sinh trung học" hay không.
Ai ngờ, Tiêu Dĩ Hằng nhíu mày, hỏi ngược lại: "Tôi đâu có nói câu nào mời cậu đến nhà tôi?"
"?"
"Ba mẹ tôi không có nhà, cô giúp việc cũng không đi làm, không có cách nào đưa bài luận cho cậu. Cậu có thể đợi tôi dưới nhà, tôi tìm thấy bài luận sẽ đem xuống đưa cậu."
"Ơ..." Lệ Chanh ngượng ngùng nghĩ, hóa ra chỉ là bảo cậu đợi dưới nhà thôi, cũng không nói mời lên nhà uống nước.
Thấy Lệ Chanh không nói được gì, Tiêu Dĩ Hằng cười khẽ một tiếng, cố tình đổ thêm dầu vào lửa: "...Chẳng lẽ, cậu muốn vào nhà tôi đến vậy cơ à?"
"..." Nếu không phải Lệ Chanh còn nghĩ đến việc chép bài của Tiêu Dĩ Hằng, cậu đã đánh anh ta một cú rồi.
"Đúng rồi, lát nữa tôi còn có việc phải giải quyết, không thể về nhà luôn được." Tiêu Dĩ Hằng cúi đầu nhìn đồng hồ, "Chúng ta hẹn gặp lúc hai giờ chiều, cậu ở dưới nhà đợi tôi."
Lệ Chanh cứ tưởng sẽ lấy được bài luận ngay, ai ngờ lại phải đợi mấy tiếng nữa.
"Được thôi." Lệ Chanh nhún vai không sao cả, "Vậy tôi đi tìm quán net chơi một lát, gặp lúc hai giờ chiều nhé."
...
Hai người hẹn giờ gặp nhau, trước sau rời khỏi cổng trường cấp hai.
Mặc dù khu cấp hai và khu cấp ba nằm sát nhau, nhưng khu cấp hai sầm uất hơn khu cấp ba nhiều. Trường Hoa Thành nằm yên tĩnh trong khu ồn ào, cổng trường còn nằm trên con đường khá kín đáo, nhưng cổng trường cấp ba lại sát một con phố thương mại lớn, trạm xe buýt bốn bề thông suốt, từ đây đi đâu cũng tiện.
Lệ Chanh đứng ở trạm xe buýt, vừa uống nước ngọt lạnh vừa nhắn tin cho Hoàng Diệp Luân, bảo cậu ta đừng hẹn hò nữa, mau ra chơi game.
Lệ Lệ Chanh: Chúng ta bao lâu không chơi game cùng nhau rồi? Lười nữa thì hội này giải tán luôn cho xong.
Ếch con lãng tử chốn bể bơi: Anh đại, làm phiền người ta hẹn hò trời phạt đấy, em đang xem phim với em gái, lát nữa còn đi dạo phố.
Lệ Lệ Chanh:...
Lệ Lệ Chanh: Khỉ thật, người yêu thú vị hơn game à?
Ếch con lãng tử chốn bể bơi: [ngại ngùng]
Ếch con lãng tử chốn bể bơi: Game chỉ chơi được một kiểu, nhưng người yêu chơi được nhiều kiểu mà.
Lệ Chanh mặt mày đen thui cất điện thoại đi, ống hút cắm trên ly nước bị cậu nhai nát.
Đi quán net chơi game thì cũng vui đấy, nhưng chỉ có một mình thì chán chết, cậu đang lơ đãng tìm người chơi cùng thì bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trên đường.
Chỉ thấy Tiêu Dĩ Hằng bước ra từ cửa hàng hoa, tay ôm một bó hoa tươi màu sắc rực rỡ, sau đó anh lại vội vã đi vào cửa hàng trang sức gần đó.
Lệ Chanh cảm thấy kỳ lạ, Tiêu Dĩ Hằng không phải nói lát nữa có việc riêng à? Sao lại đi mua hoa, trang sức? Đây gọi là việc riêng à?
Cậu không nhịn được nhắn tin cho Hoàng Diệp Luân.
Lệ Lệ Chanh: Ê Đại Hoàng, hỏi cậu một chuyện.
Lệ Lệ Chanh: Nếu một alpha mua hoa, trang sức nữa thì anh ta định làm gì?
Ếch con lãng tử chốn bể bơi: Đại ca, chuyện này còn phải hỏi à?
Ếch con lãng tử chốn bể bơi: Hoa xong còn trang sức, rõ ràng là đi hẹn hò chứ gì nữa?
Lệ Lệ Chanh:...
Rốp, rốp, rốp.
Lệ Chanh nhai nát mấy viên đá trong cốc nước.
Cậu ngồi chồm hỗm sau bụi cây, ánh mắt lạnh lùng nhìn cửa hàng trang sức.
Giỏi quá ha Tiêu Dĩ Hằng, cái gọi là việc riêng của anh hóa ra là hẹn hò với hoa dại nào đó à? Vì hoa dại mà dám để anh Lệ đứng chờ mấy tiếng đồng hồ, không biết giữ A đạo gì cả!
Lệ Chanh càng nghĩ càng tức, ngoài tức giận ra, còn có một cảm giác chua chát khó nói thành lời.
Năm phút sau, Tiêu Dĩ Hằng bước ra khỏi cửa hàng trang sức, ngoài bó hoa, trong tay còn cầm thêm một hộp quà được đóng gói tinh xảo. Anh đứng bên đường chờ một lát, rồi nhanh chóng bước lên một chiếc taxi.
Cách anh năm mươi mét, Lệ Chanh vứt ly nước rỗng đi, cũng vẫy tay đón một chiếc xe.
"Tài xế, anh thấy tên alpha đằng trước cầm hoa, cầm quà không? Đi theo xe anh ta."
Tài xế liếc nhìn cậu trai omega ngồi bên, thành thạo đạp ga.
Bắt gian ấy mà, chuyện nhỏ.
--------------------- Wp minnnnnn2603 ---------------------
Hai mươi phút sau, hai chiếc taxi cùng dừng lại bên đường. Lệ Chanh cứ tưởng Tiêu Dĩ Hằng sẽ đến công viên, rạp chiếu phim hoặc quán cà phê, ai ngờ địa chỉ anh ta đến lại là một khu chung cư bình thường.
Khu dân cư này nhìn khá mới, trong khu có mấy đứa trẻ đang chạy nhảy chơi đùa, không khí gia đình đầm ấm.
Tiêu Dĩ Hằng xuống xe, đi về hướng một tòa nhà. Lệ Chanh lặng lẽ theo sau, trong lòng ngày càng thắc mắc.
Lệ Chanh tuy chưa hẹn hò bao giờ nhưng thường thức cơ bản vẫn có, ai lại hẹn hò trong khu dân cư chứ?
Nhìn Tiêu Dĩ Hằng quẹo góc, Lệ Chanh định bước nhanh theo, nhưng chân cậu càng đi càng chậm, cho đến khi dừng lại.
Khỉ thật, cậu đang làm gì vậy? Lén lút theo sau Tiêu Dĩ Hằng chỉ để biết anh ta hẹn hò với ai à?
Việc này liên quan gì đến cậu, cậu và Tiêu Dĩ Hằng là hai cá nhân không liên quan gì đến nhau, tại sao cậu lại quan tâm đến chuyện tình cảm của Tiêu Dĩ Hằng chứ?
Dường như có một đáp án mơ hồ ẩn hiện trong làn sương mờ, Lệ Chanh muốn tìm ra nó, nhưng không biết đưa tay về hướng nào.
Cậu đứng ở ngã tư, bóng dáng Tiêu Dĩ Hằng biến mất ngay trước mắt.
Cậu do dự một lát, cuối cùng buộc mình quay lại đường cũ. — Tiêu Dĩ Hằng thích hẹn hò với ai thì hẹn, anh Lệ đây không quan tâm!
Nhưng cậu vừa bước được hai bước thì chuông điện thoại kêu.
Lệ Chanh không ngờ tin nhắn lại từ Tiêu Dĩ Hằng.
Trì chi dĩ hằng: Đồ ngốc, gần thế mà cũng lạc à?
Trì chi dĩ hằng: Rẽ phải ở ngã tư, tòa nhà thứ hai.
Trì chi dĩ hằng: Thôi, cậu đứng yên đấy đi, tôi quay lại tìm cậu.
Lệ Chanh: "..."
Sau lưng vang lên tiếng bước chân.
Lệ Chanh bối rối quay đầu lại, chỉ thấy Tiêu Dĩ Hằng ôm hoa, mặt mày bất đắc dĩ băng qua ngã tư bước nhanh về phía cậu.
Nhìn bóng dáng alpha càng lúc càng gần, Lệ Chanh lúng túng liếm môi.
"Sao anh biết tôi đang theo dõi anh?"
Tiêu Dĩ Hằng đáp: "Vì tôi thông minh hơn cậu."
"..."
Ông trời con này mái tóc vàng óng còn sáng hơn cả mặt trời, đầu tóc vàng rực rỡ như vậy đi theo sau Tiêu Dĩ Hằng, nếu Tiêu Dĩ Hằng không nhìn thấy cậu thì mới là lạ đấy.
Tiêu Dĩ Hằng không hỏi Lệ Chanh tại sao lại theo dõi mình, vì với tính cách miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo của Lệ Chanh, có hỏi cũng vô ích, cậu chắc chắn sẽ không nói thật.
Dù sao thì Tiêu Dĩ Hằng cũng có thể đoán được.
Tiêu Dĩ Hằng suy nghĩ một lát rồi đưa bó hoa được gói gọn đẹp đẽ ra trước mặt Lệ Chanh, làm cậu giật mình, lắp bắp hỏi: "Anh... anh tặng hoa cho tôi làm gì?"
Tiêu Dĩ Hằng cười như không cười: "Không phải tặng cậu, mà là nhờ cậu cầm hộ."
"Hả?"
"Đã đến nhà người ta chơi, không thể không mang theo quà gì chứ, cứ thế tay không mà đến à?" Tiêu Dĩ Hằng chỉ vào hộp quà trên tay kia của mình, "Tôi lo phần quà, cậu lo phần hoa, như thế mới hợp lẽ."
Lệ Chanh nghe mà mơ hồ, nhà người ta? Quà cáp gì chứ? Vậy Tiêu Dĩ Hằng không phải đi hẹn hò mà là đi thăm ai đó sao?
Chưa kịp hiểu rõ ngọn ngành, Tiêu Dĩ Hằng đã kéo cậu vào một khu dân cư, họ đi thang máy lên tầng 8 và gõ cửa căn hộ cuối hành lang.
Ở giữa cửa có treo một chú gấu bông nhỏ mặc bộ vest xanh, trước cửa còn đặt một hộp giấy đựng vài viên kẹo cưới.
Đây là phong tục địa phương của họ, nếu nhà nào có em bé mới sinh, sẽ treo một món đồ chơi biểu tượng giới tính của bé và đặt kẹo cưới để hàng xóm tự do lấy.
Vậy nên... bó hoa Tiêu Dĩ Hằng mua và hộp quà anh ta cầm đều là quà tặng cho một em bé mới chào đời?
Chưa kịp hỏi thêm, cửa đã mở, một khuôn mặt tươi cười lạ lẫm xuất hiện. Đó là một phụ nữ trung niên tóc ngắn, không trang điểm, mang mùi hương alpha.
"Em là Tiểu Tiêu đúng không?" Người phụ nữ trung niên gật đầu với Tiêu Dĩ Hằng rồi nhìn sang Lệ Chanh, "Còn đây là...?"
"Cậu ấy là Lệ Chanh, học lớp 11, cũng là học sinh của cô Thu." Tiêu Dĩ Hằng dùng khuỷu tay nhẹ nhàng thúc vào hông Lệ Chanh, ra hiệu cho cậu đưa hoa, "Chúc mừng chị và cô Thu có bé trai, hôm nay bọn em đến thăm cô và bé."
Nghe đến đây, Lệ Chanh cuối cùng cũng hiểu ra.
Hóa ra đây là nhà cô giáo mỹ thuật Thu Nhàn, cô ấy vừa sinh con và đang ở nhà nghỉ thai sản, những món quà này đều là dành cho cô ấy. Lệ Chanh nhìn xuống bó hoa trong tay mình, giờ mới nhận ra đây không phải là hoa hồng mà là những bông cẩm chướng đỏ.
Chồng của cô Thu là chị Hứa Quân, một kiến trúc sư. Khi cô Thu nghỉ sinh, chị Hứa đã mang công việc về nhà làm để tiện chăm sóc cô.
Chị Hứa dẫn hai bạn trẻ vào phòng khách, Lệ Chanh nhìn quanh, ngạc nhiên không khép miệng lại được.
Khắp nơi trong tầm mắt, nào là gối ôm, chăn mềm, rồi vô số thú nhồi bông đủ màu sắc, cả phòng khách ngập tràn mấy thứ mềm mại, không còn mấy chỗ đi lại.
"Xin lỗi để các em thấy cảnh này." Chị Hứa cười khổ, "Trong thời gian mang thai, Thu Nhàn có hành vi xây tổ rất mạnh, cứ thu thập mấy thứ này, nếu không ngăn lại khéo phòng ngủ cũng chất đầy rồi."
Lệ Chanh đã học về hành vi xây tổ của omega trên lớp, nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy một omega xây tổ thực sự ngoài đời.
... Quá sức tưởng tượng.
"Thực ra thế này vẫn còn nhẹ." Chị Hứa giải thích, "Thu Hiền chỉ thích thu thập những thứ mềm mại, còn có một người bạn omega của cô ấy lại thích thu thập những thứ lấp lánh, nhà toàn là đồ thủy tinh, ngay cả bi ve của học sinh tiểu học cũng không bỏ qua."
Trên tường phòng khách treo bức ảnh cưới của cặp đôi này, lúc đầu Lệ Chanh tưởng là ảnh chụp, nhưng lại gần mới phát hiện đó là tranh sơn dầu được vẽ từng nét một.
Lệ Chanh cảm thán: "Cô Thu vẽ đẹp quá!"
" Cảm ơn." Chị Hứa cười, "Cô ấy thật ra vẫn chưa hài lòng với bức tranh này, còn nói nếu Tiêu Dĩ Hằng chịu vẽ tranh chân dung thì nhất định sẽ mời cậu ấy vẽ cho cả gia đình chị."
"... Sao cơ?" Lệ Chanh tò mò nhìn Tiêu Dĩ Hằng, "Anh biết vẽ tranh à?"
Tiêu Dĩ Hằng điềm nhiên nói: "Ai cũng biết vẽ tranh mà. Từ tiểu học đã có môn mỹ thuật rồi."
Lệ Chanh suýt nữa thì bị anh ta xoay vòng vòng.
Đúng là học sinh nào cũng học môn mỹ thuật từ thời tiểu học, nhưng được một giáo viên mỹ thuật chuyên nghiệp khen ngợi thì Tiêu Dĩ Hằng chắc chắn không chỉ "biết vẽ" đơn thuần.
Lệ Chanh còn định hỏi thêm thì cửa phòng ngủ mở ra.
Cô Thu mặc một chiếc váy dài ở nhà, bế theo đứa bé từ phòng ngủ bước ra. So với khi mang bầu, cô gầy đi nhiều, cằm nhọn hơn, nhưng tinh thần lại rất tốt.
Bé con vừa bú xong, chưa đầy một tháng tuổi, cuộc đời nhỏ bé của bé chỉ xoay quanh ba việc, ăn, ngủ, và đi vệ sinh, bụng bé tròn căng, ngáp dài, tỏa ra mùi sữa thơm.
Cô Thu đưa bé cho chị Hứa bế để chị vỗ lưng giúp bé ợ, còn cô thì tiếp đãi hai bạn trẻ đến thăm.
"Cảm ơn các em đã đến thăm cô." Cô Thu liếc nhìn hai người một lượt, "Nhưng hai đứa sao lại đi cùng nhau thế?"
Cô hoàn toàn không biết trong thời gian nghỉ sinh đã bỏ lỡ bao nhiêu tình tiết quan trọng, bởi trong mắt cô, Tiêu Dĩ Hằng là học sinh giỏi lớp 12, còn Lệ Chanh là ngôi sao bơi lội lớp 11, hai người đáng lẽ không có điểm gì chung.
Trước khi nghỉ, cô đã giao chìa khóa phòng mỹ thuật cho Tiêu Dĩ Hằng, ý định ban đầu là để anh có nơi để vẽ sau giờ học. Cô không thể ngờ rằng, hai chàng trai này lại cùng trải qua mấy chuyện khó nói trong phòng mỹ thuật.
"Khụ..." Lệ Chanh không tiện nói rằng mình lén lút theo dõi, đành chọn nói một nửa sự thật, "Gần đây em học khóa 'Giáo dục sức khỏe toàn quốc', Tiêu Dĩ Hằng làm trợ giảng, hôm nay anh ấy nói muốn đến thăm cô, nên em đi cùng."
Cô Thu ngây thơ tin lời này, còn vào bếp gọt trái cây mời hai bạn trẻ.
"Lệ Chanh, cô xin lỗi vì phải để em ngồi đây đợi, hoặc em có thể cùng chồng cô xem bé con cũng được, cô cần nói chuyện riêng với Tiêu Dĩ Hằng." Cô Thu áy náy nói.
"Không sao ạ, không sao ạ." Lệ Chanh vội nói, "Em ngồi một mình cũng được."
Nhưng thực ra cậu rất tò mò, cô giáo mỹ thuật Thu Nhàn có chuyện gì cần phải nói riêng với Tiêu Dĩ Hằng vậy?
...
Cô Thu đóng cửa phòng làm việc, nhìn Tiêu Dĩ Hằng đang ngồi trên ghế sô pha.
Lần này Tiêu Dĩ Hằng đến thăm là do cô chủ động mời. Nếu không phải vừa mới sinh xong, cô nhất định sẽ trực tiếp tìm cậu nói chuyện.
"Cô Thu, cô tìm em có chuyện gì vậy? Sao không nói qua điện thoại luôn?" Tiêu Dĩ Hằng hỏi.
Cô Thu không trả lời, mà quay người lấy ra một lá thư giới thiệu từ giá sách, đẩy tới trước mặt Tiêu Dĩ Hằng.
Tiêu Dĩ Hằng cúi xuống nhìn, thấy trên lá thư giới thiệu có một con dấu màu đỏ, con dấu này thuộc về một họa sĩ sơn dầu nổi tiếng.
Anh ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn cô Thu đang ngồi đối diện.
"Cô Thu, đây là...?"
"Tiêu Dĩ Hằng, cô xin lỗi vì đã tự ý quyết định." Cô Thu nói, "Tác phẩm lần trước em đưa cho cô, cô không gửi đến phòng tranh em định bán mà gửi cho thầy của cô." Cô ấy chỉ vào con dấu đỏ tươi đó, mỉm cười ngại ngùng.
"Nói ra thì xấu hổ, cô tuy là học trò của thầy, nhưng không thể tạo ra thành tựu gì đáng kể trong sáng tác, cuối cùng chỉ trở thành một giáo viên cấp ba bình thường. Nhưng may là cô làm giáo viên cấp ba, nếu không đã không gặp được em." Cô Thu chậm rãi kể, "Thầy cô xem tác phẩm của em, khen ngợi không ngớt, thầy nói em có tài năng tuyệt vời trong hội họa, bẩm sinh có cảm giác với màu sắc. Tất nhiên, vì em mới học vẽ ba năm, so với những đứa trẻ có nền tảng từ nhỏ thì thiếu đi một số kiến thức cơ bản, nhưng không sao, những khiếm khuyết nhỏ sau này có thể bù đắp được."
Tiêu Dĩ Hằng sững sờ tại chỗ.
Anh không nói gì, không chớp mắt, thậm chí không phát ra tiếng thở.
Nhưng cô Thu biết, anh nhất định nghe rõ lời cô nói.
"Đây là lá thư giới thiệu cô nhờ thầy viết cho em." Cô Thu nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng điệu chậm rãi, nghiêm túc hỏi, "Tiêu Dĩ Hằng, em có muốn thi vào Học viện Mỹ thuật Hoa Quốc không?"
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Trước đó khi cài cắm chi tiết, đã có độc giả đoán ra Tiêu Dĩ Hằng sẽ đi theo con đường nghệ thuật rồi hihi.
Các bạn thông minh nhắm đó.