Tên Omega Này Vừa Ngọt Vừa Bướng - Mạc Lí

chương 24: nếu cậu cần một alpha, vậy tại sao cậu không tìm tôi?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đây là lần thứ hai Tiêu Dĩ Hằng ở quán gà rán ngồi ghép bàn với người khác.

Chiếc bàn nhỏ bốn người, Tiêu Dĩ Hằng và Lệ Chanh ngồi một bên, Lưu Khả và Đường Chỉ ngồi bên kia. Trên bàn chất đầy gà rán, đồ ăn vặt, coca và một cuốn sách bài tập dày cộp.

Lưu Khả hỏi Tiêu Dĩ Hằng: "Tiêu thần, câu này giải thế nào?"

Tiêu Dĩ Hằng hỏi Lệ Chanh: "Chanh nhỏ mới sinh, sức đề kháng kém, tại sao cậu lại mang nó ra ngoài cho người khác sờ mó?"

Lệ Chanh hỏi Đường Chỉ: "Chị Đường, chuyện tiền nong chúng ta có thể thương lượng lại không?"

Đường Chỉ hỏi Chanh Vàng: "Vịt con, em có muốn về nhà với chị không?"

Chanh Vàng hỏi khúc xương gà trên bàn: "Cạc?"

Thôi được rồi, mọi người đều tự nói tự thoại, tự biên tự diễn, tự tìm niềm vui.

Mỗi người tạo kết giới riêng, không nghe không nhìn không nghĩ đến những người xung quanh đang làm gì, chỉ tập trung vào việc trước mắt.

Bốn người một vịt duy trì sự cân bằng mong manh.

Anh Hổ trốn sau quầy thu ngân, vừa quan sát tình hình bên này, vừa livestream trong nhóm chat nhỏ của mình.

【Nhóm Hổ Nhỏ】

Hổ Dữ Xuống Núi: Cảnh tượng ngoạn mục! Anh đại lén lút qua lại với alpha khác sau lưng chị dâu, bị chị dâu bắt quả tang.

Hổ nhỏ số 1: "??? Tu la tràng gì zậy? Em đến giờ luôn nè! Đây không phải là tình tiết yêu thích nhất của em sao??"

Hổ nhỏ số 2: "Hành động của anh đại không thể chấp nhận được. Anh chị đã có mối tình sâu nặng như vậy, tại sao lại phản bội chị dâu?"

Hổ Dữ Xuống Núi: Cũng không thể nói như vậy... Chị dâu không giữ đúng A đạo, quản anh đủ thứ, thậm chí không cho anh ra khỏi cổng trường! Đàn ông giống như cát trong tay, càng nắm chặt, càng trôi nhanh. Chắc chắn là anh không thể chịu đựng nổi nữa mới muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của chị dâu, ra ngoài tìm chút niềm vui!

Hổ nhỏ số 2: Nghe vậy, anh đại làm thế cũng có lý do chính đáng.

Hổ nhỏ số 1: Mày ây, sao thay đổi nhanh quá zậy?

Hổ nhỏ số 3: Anh Hổ, tình hình bây giờ sao rồi?

Anh Hổ cẩn thận thò đầu ra nhìn một cái, rồi nhanh chóng quay đi.

Hổ Dữ Xuống Núi: Nói ra cũng lạ, hiện tại cảnh tượng không giống như hai A tranh giành ghen tuông vì một O, mà giống như O cặn bã dẫn con đi tìm hạnh phúc mới, rồi vợ cả A khổ tình đến than phiền!

Hổ nhỏ số 1:...Anh bổ não cũng giỏi quá ha.

Hổ nhỏ số 2: +1

Hổ nhỏ số 3: +2

Việc này không phải là do anh Hổ tưởng tượng, vì tình hình thực tế đúng như y nghĩ.

Tiêu Dĩ Hằng lạnh lùng nhìn Chanh Vàng bị một alpha lạ mặt bế lên tay rồi vuốt ve khắp nơi, Chanh Vàng không thể vùng vẫy thoát ra, chỉ có thể vỗ đôi cánh yếu ớt của mình cầu cứu hai vị phụ huynh.

Tiêu Dĩ Hằng không thể diễn tả hết sự tức giận trong lòng, Chanh Vàng đã nở ra dưới sự chứng kiến của anh và Lệ Chanh, thường ngày được ăn ngon mặc đẹp, nuôi ra tính cách kiêu ngạo, rõ ràng là một chú vịt con, nhưng còn quý giá hơn cả thiên nga. Lệ Chanh chưa bao giờ để người khác chạm vào Chanh Vàng dù chỉ một chút, tại sao hôm nay lại đem Chanh Vàng cho người khác vuốt ve?

Alpha này rốt cuộc là có mối quan hệ gì với Lệ Chanh? Anh đã hỏi thăm nhiều người và biết rằng Lệ Chanh chỉ có một em gái, không có người thân nào lớn tuổi hơn cậu.

Tiêu Dĩ Hằng đưa tay ra, lạnh lùng nói: "Thưa cô, xin cô đừng vuốt ve nó mạnh như vậy, cô không thấy nó rất khó chịu sao?"

Đường Chỉ chớp mắt: "Em trai, nhìn em mặc đồng phục học sinh, chắc là bạn học của Lệ Chanh đúng không? Đây là thú cưng của Lệ Chanh, không phải của em, em quản hơi nhiều rồi đấy nhỉ?"

Tiêu Dĩ Hằng nói dứt khoát: "Nó cũng là thú cưng của tôi."

Đường Chỉ: "Thú cưng của em? Thú cưng của em sao lại ở chỗ Lệ Chanh? Bằng chứng đâu?"

Bằng chứng đâu?

Tiêu Dĩ Hằng mở miệng: "Dựa vào việc nó tên là Tiêu Dĩ Mãnh."

Chanh Vàng nghe thấy tên gọi đầy đủ của mình, ngẩng đầu lên, tự hào kêu "cạc" một tiếng!

Đúng vậy, đúng vậy, nó chính là Tiêu Dĩ Mãnh oai phong lẫm liệt, đẹp trai, lãng tử, trên trời dưới đất chỉ có một mình nó!

Lệ Chanh: "??? Tiêu Dĩ Hằng, anh tẩy não Chanh nhỏ từ khi nào vậy? Nó là Chanh Vàng của tôi, anh đặt cho nó cái tên nhảm nhí gì thế..."

Chưa nói hết câu, Tiêu Dĩ Hằng đột nhiên ra tay, nhân lúc bị bàn ăn che khuất, dưới bàn nhéo vào đùi Lệ Chanh một cái.

Cái nhéo này không mạnh không nhẹ, nhưng vì Lệ Chanh không có chút phòng bị nào, bị nhéo vào chỗ mềm nhất trên đùi, không nhịn được kêu lên một tiếng, mặt cũng biến sắc.

Cậu không phải là người dễ bị bắt nạt, lập tức nhanh như chớp trả đũa lại.

Hai người lợi dụng bàn ăn che chắn, mỗi người thò một tay một chân, đánh nhau dưới mắt mọi người.

Anh đấm tôi một cú, tôi đá anh một phát, dù đau đến toát cả mồ hôi lạnh, nhưng trên mặt vẫn phải tỏ ra bình tĩnh.

Lệ Chanh nói: "Chị Đường, chị đừng nghe anh ta nói bậy. Chanh nhỏ là vịt của em, em đã nuôi nó từ ngày nó nở ra đến lớn. Hơn nữa, em không quen người này, anh ta là đàn anh khóa trên lớp 12, chúng em gặp nhau chưa quá năm lần."

Lúc nói, nắm đấm của Lệ Chanh bị Tiêu Dĩ Hằng giữ chặt, không thể cử động.

Tiêu Dĩ Hằng nói: "Hừ, không quen? Tôi thấy khả năng lật ngược sự thật của cậu giỏi đấy. Luyện bơi quá lãng phí tài năng, cậu nên tham gia chương trình giải trí làm biên tập hậu kỳ đi, mấy chỗ đấy rất cần những người giỏi cắt ghép như cậu."

Lúc nói, chân của Tiêu Dĩ Hằng bị Lệ Chanh đè chặt dưới bàn, không thoát ra được.

Hai người dưới bàn vừa đánh vừa đá, trên bàn cũng đối đầu kịch liệt, không ai nhường ai.

Đường Chỉ chống cằm, vuốt ve Chanh Vàng, thích thú nhìn người này rồi lại nhìn người kia, dần dần hiểu ra chút gì đó.

Ồ~ thì ra không phải cuộc chiến khốc liệt, cuối cùng lại là tình địch hóa thành đôi oan gia ngọt ngào à.

Tội nghiệp cho bạn học Lưu Khả, trở thành nhân vật phụ trong màn kịch tay ba này, chỉ nói được một câu rồi lui khỏi sân khấu.

Cậu nhìn cuốn sách bài tập trước mặt, buồn rầu: Hôm nay liệu còn có thể nghe Tiêu Dĩ Hằng giảng bài cho mình không đây?

Thôi, tốt nhất là yên lặng ăn gà vậy.

Nói dương thì có cả vật luôn đi, văn minh cái beep.

*** 吃鸡吧 (Chī jī ba): ăn gà vậy

鸡巴 (jībā): dương v*t

Cậu cầm một gói sốt cà chua, chưa kịp mở thì đã vô tình làm rơi xuống đất. Cậu cúi xuống nhặt lên, và rồi—

— ủa ủa ủa ủa? Sao Lệ Chanh và Tiêu Dĩ Hằng lại đang nắm tay nhau dưới gầm bàn? Chân quấn lấy chân?

Tin chấn động địa cầu!

Lưu Khả mơ màng nghĩ: Đừng nhìn hai người này bề ngoài đao kiếm đấu đá gay gắt, thực ra đang luyện kiếm mắt tình tứ và đao tình nồng thắm đây mà!

Lưu Khả vô tình phát hiện ra một bí mật động trời, tâm trí rối bời, bắt đầu suy nghĩ xem lát nữa sẽ chia sẻ tin động trời này với ai.

Vì đầu óc đang rối bời, cậu lỡ tay làm đổ cốc Coca lên bàn. Không may, Lệ Chanh, người ngồi chéo với cậu ta, bị vạ lây. Coca chảy dọc theo mặt bàn, rớt đúng vào chân Lệ Chanh.

"Mẹ!" Lệ Chanh không quan tâm đến Tiêu Dĩ Hằng nữa, cậu nhảy khỏi ghế sofa, luống cuống lấy khăn giấy lau, nhưng đã quá muộn.

Không còn cách nào khác, cậu đành vội vàng vào nhà vệ sinh để xử lý.

Lưu Khả giật mình, thầm hối hận rồi vội vàng đuổi theo.

Bàn ăn ồn ào trong nháy mắt chỉ còn lại hai người.

Tiêu Dĩ Hằng trầm mặt, đôi mắt phượng lạnh lùng nhìn nữ alpha ngồi đối diện.

Họ đều là những alpha có bộ gen hàng đầu, Đường Chỉ lớn tuổi hơn, vì lý do nghề nghiệp nên sức mạnh cũng lớn hơn. Nhưng Tiêu Dĩ Hằng cũng không hề kém cạnh, sống lưng thẳng tắp, tuy rằng còn trẻ nhưng trông không hề non nớt.

Sự thù địch toát ra từ anh rõ ràng như một con rồng non đang bảo vệ kho báu của mình.

Đường Chỉ nhướng mày.

Ban đầu, cô nghĩ rằng chuyến đi "kiếm thêm thu nhập" này chỉ là một cuộc dạo chơi, nhưng không ngờ lại gặp được hai đứa trẻ thú vị như vậy.

Quả nhiên, người sống thú vị hơn người chết nhiều.

Đôi mắt đẹp của cô nhìn qua, cố tình hỏi bằng giọng điệu kiêu ngạo: "Cậu còn ở đây làm gì? Lệ Chanh đã nói không thân với cậu, sao còn chưa chịu đi?"

"Tại sao tôi phải đi?" Tiêu Dĩ Hằng nói, "Tôi là khách hàng, đến đây ăn, có vấn đề gì sao?"

"Vấn đề lớn đấy." Đường Chỉ chậm rãi nói, "Cậu đang làm ảnh hưởng đến 'cuộc trò chuyện' giữa tôi và Lệ Chanh."

"Có chuyện gì mà không thể nói trước mặt người khác?"

"Cậu là alpha, tôi cũng là alpha, có cần nói thẳng thế không?" Đường Chỉ nghĩ, lẽ nào kiếp trước mình là bà mối đầu thai, nguyệt lão hạ phàm? Dù không kiếm được tiền công cũng phải được nhận phong bì đỏ mai mối chứ? Nghĩ đến đây, cô mắt sáng lên, liếc mắt đưa mày, ý tứ rõ ràng: "Em trai à, 'giao lưu riêng tư' giữa alpha và omega, còn có thể là chuyện gì nữa?"

Tiêu Dĩ Hằng: "..."

--------------------- Wp minnnnnn2603 ---------------------

Lệ Chanh mặt mày hằm hằm bước ra từ nhà vệ sinh.

Chai coca khéo thay lại đổ ập lên đùi cậu. Cậu vội vã vào nhà vệ sinh lau chùi, nhưng giữa hai chân lại ướt nhẹp một mảng lớn. Ai không biết còn tưởng cậu tè ra quần!

Lưu Khả nịnh hót xin lỗi theo sau. Lệ Chanh bực mình quát: "Xin lỗi có ích gì! Sao cậu không cởi quần ra đưa tôi luôn đi?"

Lưu Khả sắp khóc nức nở: "Anh Lệ ơi, tôi có thể đưa cho cậu quần của tôi, nhưng tôi không mặc vừa quần cậu. Tôi cũng không thể về nhà với cái mông trần được!"

Lệ Chanh tưởng tượng ra cảnh đó, rùng mình kinh sợ.

Hai người một trước một sau trở lại bàn ăn. Lưu Khả nhạy bén nhận ra bầu không khí giữa nữ alpha và Tiêu Dĩ Hằng có chút kỳ lạ. Đặc biệt là Tiêu Dĩ Hằng, tuy biểu cảm trên mặt không có gì thay đổi, nhưng xung quanh anh như chìm trong băng giá, gió mưa bão bùng.

Chỉ có Lệ Chanh, omega thần kinh thô kia là không hề hay biết gì.

Thấy họ quay lại, Đường Chỉ rốt cuộc cũng trả lại Chanh Vàng cho Lệ Chanh. Chanh Vàng trong tay cô bị hành hạ đến tơi tả, lông xù dựng đứng, nhìn thoáng qua có chút giống kiểu tóc của Lệ Chanh.

Đường Chỉ nói: "Mất nhiều thời gian quá, xem ra hôm nay chúng ta không thể hoàn thành công việc được rồi. Tôi sắp có ca phẫu thuật, phải đi trước đây, hẹn gặp lại lần sau."

Nói xong, cô liền xách túi chuẩn bị rời đi.

Lệ Chanh nghe cô muốn đi, lại liếc nhìn khuôn mặt lạnh tanh cau có của Tiêu Dĩ Hằng, không hiểu sao, trong lòng cậu bỗng dưng trào dâng một cảm xúc khó tả, bèn lên tiếng: "Chị Đường ơi, chúng ta kết bạn Wechat nhé."

Vừa dứt lời, sắc mặt Tiêu Dĩ Hằng lập tức tối sầm thêm ba phần.

Lệ Chanh thầm nghĩ: Chả biết tại sao Tiêu Dĩ Hằng lại khó chịu, nhưng anh ta khó chịu thì mình càng vui!

Lưu Khả cũng đú đởn, trơ tráo giơ điện thoại đến gần: "Vậy, vậy chị ơi, em cũng kết bạn với chị nhé?"

Đường Chỉ ngẩn ra: "Em kết bạn với chị để làm gì?"

Hai người họ cả ngày hôm nay không nói được với nhau câu nào.

Lưu Khả nịnh hót: "Chị vừa nói sắp có ca phẫu thuật, vậy chứng tỏ chị là bác sĩ nhỉ? Mọi người đều nói, nhiều bạn nhiều đường, biết đâu sau này em bị đau đầu nhức óc phải đến tìm chị chữa thì sao?"

Lệ Chanh muốn nói lại thôi: "..."

Đường Chỉ bật cười: "Được thôi, em học sinh, nếu sau này em đến tìm chị thật, chị nhất định sẽ ưu tiên khám cho em."

Lúc họ đang trao đổi Wechat, Chanh Vàng nhảy lên bàn, dùng mỏ nhỏ mổ nứt chiếc khăn ăn màu trắng trên bàn - dưới khăn ăn là một bộ xương người được xếp bằng những mẩu xương gà rán thừa của Đường Chỉ.

May mắn thay Lưu Khả không nhìn thấy, chứ với cái gan bé xíu của cậu ta, nhìn thấy chắc chắn sẽ sợ chết khiếp.

Tiêu Dĩ Hằng mặt không đổi sắc vươn tay đậy lại khăn ăn, ôm lấy Chanh Vàng, nhẹ nhàng vỗ mông nó một cái: "Quậy phá."

Lệ Chanh thấy anh ta lại trêu chọc Chanh Vàng, vội vàng giật lấy, cau mày nhìn Tiêu Dĩ Hằng: "Đây là thú cưng của tôi, anh là ai, có tư cách gì mà đánh mông nó?"

Tiêu Dĩ Hằng không nói gì, nhưng ánh mắt càng thêm sâu thẳm, như có thứ gì đó đang xoay chuyển trong đôi mắt đó, dường như có gì đó sắp bùng phát bất cứ lúc nào.

Lệ Chanh không hiểu, hoặc nói đúng hơn, Lệ Chanh không dám hiểu.

...

Khi họ bước ra khỏi quán gà rán, trời đã sẩm tối, người đi đường ngày càng đông.

Sau khi tiễn họ ra khỏi quán, anh Hổ lo lắng nhắn tin vào nhóm.

[Nhóm Hổ Nhỏ]

Hổ dữ xuống núi: Anh Lệ và chị dâu đã đi rồi, nhìn vẻ mặt họ có lẽ không ổn lắm đâu.

Hổ nhỏ số 1: Cãi nhau rồi à?

Hổ nhỏ số 2: Đánh nhau rồi à?

Hổ nhỏ số 3: Chia tay rồi à?

Hổ dữ xuống núi: Không phải! Nhưng này giống bình yên trước cơn bão lắm.

Hổ dữ xuống núi: Có câu nói hay lắm, "Không bùng nổ trong im lặng thì làm trong im lặng."

*** Câu gốc là 不在沉默中灭亡,就在沉默中爆发 (Không diệt vong trong im lặng thì bùng nổ trong im lặng) - một câu trong tác phẩm của Lỗ Tấn, thể hiện ý khi con người bị áp bức bóc lột thì sẽ đứng ở hai ngã rẽ, phản kháng hoặc suy tàn.

Anh Hổ nói thành 不在沉默中爆发,就在沉默中做 (Không bùng nổ trong im lặng thì làm trong im lặng)

Hổ nhỏ số 1:... Câu này hình như không nói như vậy nhỉ?

Hổ nhỏ số 2: +1

Hổ nhỏ số 3: +2

Tất nhiên, hai người trong cuộc không hề biết những lời bàn tán rôm rả trong nhóm của họ.

Đường Chỉ có việc nên đi trước, Lưu Khả thấy tình hình không ổn cũng chuồn êm ru.

Chớp mắt, nhóm bốn người náo nhiệt chỉ còn lại bóng dáng của Tiêu Dĩ Hằng và Lệ Chanh.

Lệ Chanh nhét Chanh Vàng vào túi áo, không thèm quan tâm đến Tiêu Dĩ Hằng, cúi đầu lầm lũi đi về hướng trường học. Buổi "hẹn hò" hôm nay thất bại, không biết vợ HLV và HLV sẽ trách móc cậu ra sao.

Giữa hai chân cậu vẫn còn ướt, đi qua một đoạn đường dài, không ít người đi đường nhìn cậu với ánh mắt soi mói. Hôm nay Lệ Chanh gặp nhiều chuyện không may, tâm trạng bực bội, thấy có nhiều người nhìn, cậu liền nhe răng nanh nhỏ, hung hăng nói: "Nhìn gì mà nhìn? Muốn đánh nhau à?"

Thấy bộ dạng nóng nảy chuẩn bị gây rối của cậu, Tiêu Dĩ Hằng mạnh mẽ kéo cậu lại, cởi áo khoác đồng phục ra, tự tay buộc vào eo cậu.

Lệ Chanh có thân hình mảnh khảnh, vòng eo thon gầy đến mức chỉ cần vòng tay là có thể ôm trọn. Tiêu Dĩ Hằng cúi đầu buộc tay áo đồng phục của mình quanh eo cậu, phần rủ xuống vừa vặn che đi vết ướt giữa hai chân.

Lệ Chanh lẩm bẩm: "Phiền phức."

Nhưng cũng không từ chối thiện ý của anh.

Lệ Chanh sải bước lớn về phía trường học, Chanh Vàng trong lòng cậu thò đầu ra, nhìn người ba khác đi theo sau.

Hai người im lặng một hồi, khi sắp đến cổng trường, Lệ Chanh dừng bước rẽ vào con hẻm bên cạnh.

Tiêu Dĩ Hằng không nói gì, đi theo cậu vào trong.

Con hẻm không giống con hẻm xưa, không còn chiếc thang, thay vào đó là hàng rào thép gai ngăn việc leo trèo. Nhưng người đứng trong con hẻm vẫn là hai người xưa.

Lệ Chanh dừng bước, quay lại nhìn Tiêu Dĩ Hằng đã đi theo cậu suốt dọc đường.

"Này!" Cậu ra tay trước, "Có bệnh à? Tan học không về nhà, theo tôi làm gì? Còn chạy đến quán gà rán ngồi chung bàn, làm phiền chuyện chính của tôi!"

"Chuyện chính?" Biểu cảm vốn lạnh lùng của Tiêu Dĩ Hằng cuối cùng cũng có chút thay đổi, anh ngước nhìn cậu, hỏi nhỏ: "Chuyện chính gì?"

"Ừm..." Lệ Chanh không nói nên lời.

Cậu là omega, là bá vương học đường, cậu rất coi trọng sĩ diện, vậy nên không muốn lộ ra bất kỳ điểm yếu nào trước mặt Tiêu Dĩ Hằng.

Sự kiêu hãnh, lòng tự trọng, và chút e ấp mà bản thân cậu cũng không nhận ra, khiến cậu không thể nói ra sự thật với alpha đứng trước mặt.

Nhưng cậu không nói, Tiêu Dĩ Hằng liền nói thay cậu.

"Chuyện của cậu, người vừa nãy đã nói hết với tôi rồi."

"!!!" Lệ Chanh kinh ngạc mở to mắt, má dần nóng bừng. Cậu hoàn toàn không ngờ, Đường Chỉ thế mà dám nói ra giao dịch bí mật này.

Tấm màn che đậy sự xấu hổ của cậu bị Tiêu Dĩ Hằng không thương tiếc xé toạc ra, chẳng còn gì che chắn.

Tiêu Dĩ Hằng từng bước một đến gần cậu, dưới ánh đèn đường, bóng dáng họ như hòa làm một.

Hương tuyết tùng thoang thoảng trên người Alpha, như tuyết rơi nhè nhẹ, chậm rãi, dịu dàng bao bọc lấy omega cứng đầu.

"Lệ Chanh, nếu cậu cần một alpha giúp vượt qua kỳ phát tình..." - lông mi của Tiêu Dĩ Hằng khẽ rung, che đi tia sáng lóe lên trong mắt - "...vậy tại sao cậu không tìm tôi?"

Truyện Chữ Hay