Vài tháng sau.
Một buổi Xuân sang.
Bãi ngô,
- -----------
Có mỗi một cái câu đấy thôi,
Mà cho đến cả tháng sau rồi tháng sau rồi tháng sau nữa, cái tên chướng mắt bên cạnh vẫn một mực hỏi cậu:
- Ê! Ông là con trai thật á?!
Hải Đông tức tới phùng một bên mũi, đập nguyên cả cái bắp ngô vừa bẻ được lên vai Hữu Mỹ:
- Có câu mà sao hỏi mãi không chán hả?
- Có cần tôi cởi quần ra xem cho kỹ không?
Hữu Mỹ tay thì bưng rổ ngô đầy, mắt vẫn nhìn chằm chằm Hải Đông không thôi.
- Lạ ta!. Tôi chưa từng thấy thằng con trai nào nhìn như ông?.
- Cái gì như tôi?
- Thì nhìn kiểu xinh xinh thế nào ấy?!
- Bốp!
Lần này thì nguyên cả cái ngô dội thẳng lên đầu Hữu Mỹ, râu ngô cũng vương vài chỏm dính cả lên tóc,
Hải Đông cáu tiết:
- Chỉ vì ông đây chưa phát triển hết thôi!
- Cái đéo mà xinh xinh hả?!
Hữu Mỹ xoa xoa đầu, nhặt lại cái bắp vừa rơi, mặt vẫn là thắc mắc:
- Cơ mà, con trai gì mà da trắng thế?
- Eo ông cũng nhỏ.
Vừa thấy Hải Đông như đang muốn đạp tới, Hữu Mỹ vội vàng tránh khỏi, không dám nói nữa.
Trong lòng hơi nghĩ nghĩ, lông mi dài thế kia... nhưng,
Quả thực là con trai mà!
Khi đi vệ sinh cậu cũng đã nhìn mấy chục lần, dẫu rằng... khụ, dẫu rằng quả thật lông vẫn còn chưa dày và sậm màu như chính cậu, nhưng rõ ràng đó cũng là một chú chim non khá khẩm.
Lắc mạnh mái tóc một cái, rũ bung những sợi râu ngô dính vào,
Chẳng biết bị cái gì nữa, cứ lâu lâu lại dở chứng nghĩ linh tinh, nhất là cứ đứng bên cạnh nhau là tự dưng trong lòng bao nhiêu là khó hiểu.
Hải Đông cũng xem chừng bẻ đủ, tay rát rát liền xòe ra thổi:
- Rát quá.
Hữu Mỹ lại chăm chú nhìn lên bàn tay ấy. Quả thực rất nhỏ và mảnh nữa.
Lại giơ tay mình lên so sánh.
Hải Đông chẳng thèm quan tâm tới mấy cái chuyện kỳ dị của tên "bạn thân " bất đắc dĩ này nữa, từ cái ngày tự dưng bị dính vào cái cuộc thi đôi bạn cùng tiến kia, lại thế nào mà cả hai cùng đạt học sinh giỏi, điểm phẩy cao nhất nhì lớp,
Mẹ cậu mừng ra mặt, một mực khen hắn ta còn hơn khen cậu. Chẳng qua thì hắn cũng giỏi thật, môn Toán cậu hơi yếu cũng được hắn ta kéo lên cho bằng, nên Hải Đông cũng có chút gọi là nể nể.
Chép miệng gật đại,
Thôi thì ở bên cạnh hắn ta xem ra cũng không quá đáng ghét, thì cứ để vậy đi!
Thế rồi thành ra thân thân từ bao giờ cũng chẳng biết nữa!
Chỉ biết là rõ ràng rằng lâu lâu lại bị nhìn chằm chằm thế, xong lâu lâu lại bị ví như con gái. Cậu ghét cực kỳ!
Đang cố nhồi mấy cái bắp lên giỏ xe, thì bỗng dưng một người dáng vẻ vội vã hướng đằng này chạy tới,
Khoảng cách vẫn còn khá xa, vậy mà tiếng vọng to tới nỗi mãi bên bờ này còn nghe được:
- Ê!
- Hai cái thằng kia! Sao lại bẻ trộm ngô nhà tao!
- Hả?!
- Kia!
- Đứng lại mau!
Hải Đông trơ mắt nhìn ngoảnh sang phía Hữu Mỹ,
Hữu Mỹ cũng đơ hết cả người không hiểu.
Nom người kia vác theo cả gậy.
Hai tên liền không đứa nào bảo đứa nào, vứt hết cả bắp, bỏ hết cả dép, như một phản xạ bổ nhào lên xe, rất đúng vị trí, đứa nào luôn là người chở thì chở, đứa nào người ngồi thì ngồi. Tốc độ nhanh như chớp.
Hữu Mỹ ngồi sau gác ba ga liên tục đập tay lên eo Hữu Mỹ:
- Nhanh!
- Đạp nhanh lên!
- Nhanh!
Rồi còn như sợ vị kia đuổi cho tới, liền thò luôn cả chân trần ra phía bàn đạp, cứ như thế mà đặt chồng lên chân Hữu Mỹ, hết sức đạp,
Ghì chặt lấy người phía trước, cả lồng ngực hổn hển áp sát cọ tới.
Phía sau lưng.
Hữu Mỹ cảm thấy, sắp bị cháy luôn rồi.
Sao lại.. kỳ lạ như vậy?!
Hải Đông thì sợ tới vã hết cả mồ hôi,chẳng để ý được cái gì nữa, liên tục bám chặt lấy eo Hữu Mỹ, hối thúc"
- Đạp nhanh lên, nhanh lên!!!
Vị kia xem chừng đua không nổi với xe đạp, liền đứng dậm chân tại chỗ ngô vứt ngổn ngang mà chửi mắng.
- ----------
Trời đất!
Chiếc xe vừa táp vào bên góc sân,
Hải Đông đã nhảy vọt xuống thở hổn hển!
Còn ngoái đầu ra cổng xem chắc chắn một lần nữa không có ai dò tới mới an tâm!
- Tại sao lại thế nhỉ? Rõ ràng mẹ tôi nói ra ruộng nhà bác Bộ này là đầu ruộng thứ ba, rồi có cả cái rãnh nước qua đê này mà sao lại thành ruộng nhà khác?
- Mẹ ơi suýt thì chết!
Hải Đông vuốt vuốt ngực, lại chỉ thấy một Hữu Mỹ đứng ngốc nhìn nhìn đôi má đã phát ửng của cậu, bực mình ngang qua liền dẫm bẹp lên chân một cái:
- Tất cả là tại ông!
- Hả?!
Hữu Mỹ giật mình, Hải Đông liền giương khuôn mặt kia thật gần, cong khóe môi gắt giọng:
- Tại ông cái lúc tôi đếm đầu ruộng cứ nói linh ta linh tinh làm tôi đếm sai mới nhầm ruộng!
- ....??!!!
- Giờ không có ngô thì làm sao?!
- Hả?!
Hữu Mỹ xem cái vẻ giận dữ này lại không có chút nào buồn bực, chỉ thấy.. sao mà... dễ thương quá...
Thực sự dễ thương hơn mấy đứa con gái lớp cậu nhiều lắm lắm!
- Vậy... đi bẻ trộm tiếp được không?!
- ???!!!!!
(Một bãi ngô rộng sẽ chia làm nhiều ruộng khác nhau, nhưng mỗi ruộng thường chỉ phân chia bằng bờ rộng khoảng một gang tay, nhìn sơ qua hoặc không quen hầu hết phải đếm mới ra đúng thửa)
=========
Đêm hôm ấy,
Hữu Mỹ mơ màng cảm thấy hơi nóng từ lưng tràn xuống khắp người, hai núm vú nhỏ cách lớp áo mỏng cọ sát lên xuống từng mili, rạo rực đến nỗi không thể kìm nén, hai bàn chân lành lạnh đặt chạm xuống mu bàn chân ấm áp của chính mình, dày vò mải miết. Khóe môi mỏng đỏ ngon ngọt quá, liền không chần chừ mà hôn lên gương mặt kia, lại dần dần chạm xuống chạm xuống.
Từng ngón tay thon dài bắt lấy dục vọng dưới thân khẽ ve vuốt, chậm rãi nghịch ngợm.
Miên man, Hữu Mỹ cảm thấy cảnh vật dần như vẽ ra,
Ngay giữa ruộng ngô thoải mùi hương cỏ xanh, tấm lưng mảnh chạm nhẹ xuống nền cỏ đất mướt mát,
Giọt sương lạnh khiến người hơi chút co lại, đưa tay ôm chầm lấy chính bản thân mình kéo xuống..
Lạnh quá,
Ôm một chút được không?
Được chứ...
Không chút chần chừ, một tay người cứ mải miết vuốt ve nơi dương vt đã cứng tới sưng vòng, lại một tay người cứ níu nấy cổ chính mình mà ghì xuống.. hôn..
Giọng nói đều là mơ màng,
Hơi thở đều là phảng phất,
Mộng mị dồn dập ập tới, theo từng cú sóc nẩy dồn dập, hơi thở nóng bỏng phun tràn nơi đầu mũi, miệng cũng há tới muốn ngậm lấy khoang ngực kia mút mát...
Ưm...
Người trong mộng ưỡn cổ rên một tiếng.
Có chút không được đầy khuôn lưỡi kia, phẳng như vậy, nhưng...
Lại ngọt như vậy, lại mềm như vậy...
Sờ tay lần xuống nơi gắn kết, lại như ve vuốt phải một thứ tương đồng giống hệt như của mình...Lạ quá...
Trong mơ đưa tay vuốt ve lại côn tht nhỏ hồng, lại nghe như tiếng nỉ non trách cứ,
"Sao cậu dám?"
A, giọng nói này, thật quá quen tai rồi,
Ngón tay thon dài, khẽ gẩy nơi đầu khấc, ghét bỏ vuốt chục cái thật chặt thật mạnh.
Hữu Mỹ giữ cũng không muốn giữ, phun bật ra những dòng trắng đục, sung sướng giật ưỡn lưng eo, cảm giác sảng khoái như một dòng điện chạy thẳng từ đại não xuống dưới toàn sống lưng...
Thỏa thích quá...
Đôi môi kia...
Dường như... rõ hơn một chút, nhíu chặt mày hơn một chút...
Xem xem gương mặt này...
Là.... Hải Đông?!!!!!
Ngay từ trong mơ cũng phải bật tỉnh!
Hữu Mỹ vội vã vuốt đi những giọt mồ hôi lấm tấm đầy trán, trăn trối nhìn xuống đũng quần.... xin đừng là thật!
Xin đừng là thật!
Nhưng kia, cãi đi đâu được nữa!
Một mảnh xuân tình!
Trời đất!
Hữu Mỹ hận không thể" vặt " luôn nó ra cho đỡ nhục!
Làm sao cậu có thể mộng xuân lại cùng với một người cũng chính là con trai như mình kia chứ!
Nuốt khan hai ba ngụm nước bọt!
Nếu.. nếu mà.. Hải Đông cậu ấy biết được, bản thân là cái thể loại biến thái như vậy...
Không có chừng cậu ta sẽ tự tay " vặt" nó giùm mình cũng nên!
Hữu Mỹ đưa tay lên úp chầm vào bộ sậu giữa háng. Ai oán co chân lên.
Một đêm không dám ngủ.
Những cảm xúc hỗn độn này... len lỏi vào từng ngóc ngách nơi khóe tim.
Nhưng nào đâu đã hiểu được, chút nhớ chút thương.