---------- Một thị trấn nào đó ----------
"Là ai đi phá hỏng chuyện vui của bản công tử?"
"Là ta. Giữa thanh niên bạch nhật mà ngươi dám làm chuyện đồi bại. Ngươi có hay không còn lòng tự trọng?"
Giọng nữ kia lại vang lên. Duẫn Lam Thuần nheo mắt nhìn qua. Người vừa nói chính là một mỹ nhân a. Một đại mỹ nhân. Nàng mang một thân bạch y, bên hông đeo trường kiếm, tóc nàng để xõa bên vai. Khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng mịn, hồng hào. Đôi môi nhỏ xinh gợi cảm.
Vì người mắng là một đại mỹ nhân nên Duẫn Lam Thuần bớt khó chịu phần nào. Duẫn Lam Thuần buông cô nương kia ra, đi đến trước mặt mỹ nhân. Duẫn Lam Thuần cao hơn mỹ nhân kia nửa cái đầu. Tiếp tục hành vi lưu manh của mình. Duẫn Lam Thuần nâng cằm mỹ nhân lên, hôn một cái. Trong lòng cảm thán một phen.
Mỹ nhân bị hành động đột ngột của Duẫn Lam Thuần dọa sợ. Thẹn quá hóa giận, nàng tung một chưởng đánh vào người Duẫn Lam Thuần. Đang trong cơn sung sướng, Duẫn Lam Thuần bị một chưởng này đánh bay. Máu từ miệng phun ra. Duẫn Lam Thuần tức giận:
"Ngươi dám đánh ta!?"
"Ta còn muốn giết ngươi!"
Mỹ nhân kia không ai khác là Lâm Uyển Di. Lâm Uyển Di mặt lạnh lùng, rút trường kiếm bên hông chuẩn bị đâm vào Duẫn Lam Thuần. Duẫn Lam Thuần dù gì cũng là đệ tử của Lưu Thiên Bảo, chưởng vừa rồi căn bản là do không đề phòng nên mới bị thương. Đang lúc đang chuẩn bị áp chế Lâm Uyển Di thì một thân ảnh lao đến, cản kiếm của Lâm Uyển Di.
"Uyển Di muội muội, chớ đại khai sát giới."
"Tuệ Đàm sư huynh... hắn... hắn làm nhục muội!"
Lâm Uyển Di nói xong, ủy khuất, khuôn mặt đáng thương kéo kéo tay áo Tuệ Đàm. Tuệ Đàm thấy nữ nhân mình yêu thương bị làm nhục. Tức giận đi đến chỗ Duẫn Lam Thuần. Không biết từ đâu, một cảm giác khó chịu len lỏi trong lòng Duẫn Lam Thuần. Cô đứng lên phủi phủi bụi trên người, hướng Tuệ Đàm nhìn khiêu khích. Tuệ Đàm xốc áo cô, tức giận quát:
"Ta giết ngươi!!"
Duẫn Lam Thuần cười, che đi sát ý:
"Thế nào ? Ngươi một thân võ công lại muốn đánh một kẻ không có sức phản kháng như ta. Ngươi có biết nhục hay không?" Nếu không phải nhờ lời dặn dò của Lưu Thiên Bảo, sợ rằng Tuệ Đàm thực sự cũng không chạm tay được vào người cô.
"Đối với loại tiểu nhân bỉ ổi như người thì ta không cần phải làm quân tử!"
Nói xong Tuệ Đàm đưa tay chuẩn bị đánh Duẫn Lam Thuần. Lâm Uyển Di kéo tay hắn lại, nhẹ lắc đầu, ôn nhu nói:
"Sư huynh, không cần vì hắn mà đại khai sát giới, chúng ta đi."
Trước khi đi Lâm Uyển Di còn không quên bồi thêm cho Duẫn Lam Thuần một câu, ngữ điệu lạnh lùng:
"Ngươi biết điều thì đừng bao giờ để ta nhìn thấy mặt ngươi. Còn không đừng trách ta đao kiếm vô tình!"
Sau đó quay đầu bỏ đi. Duẫn Lam Thuần đứng dậy. Ta phi!! Dựa vào cái gì! Đánh bản công tử sau đó muốn bỏ đi? Cũng hay quá đi. Ngươi không muốn nhìn thấy ta. Ta lại càng muốn xuất hiện trước mặt các ngươi.
Duẫn Lam Thuần dùng khinh công, bám theo hai người kia. Do võ công của Duẫn Lam Thuần cao hơn mấy bậc nên cả hai người không thể phát hiện là bị bám theo. Đến tối hai ngươi đến quán trọ thuê hai phòng thượng hạng. Chờ hai người lên phòng, Duẫn Lam Thuần cũng thuê một phòng bên dưới phòng Lâm Uyển Di. Tuệ Đàm bảo tiểu nhị đem mộc bồn lên phòng của người để chuẩn bị tắm rửa. Trong lúc chờ đợi, Tuệ Đàm và Lâm Uyển Di xuống dưới đại sảnh để ăn tối. Chờ mộc bồn được đưa vào phòng Tuệ Đàm, Duẫn Lam Thuần nhân lúc Tuệ Đàm chưa vào phòng thả một bột trắng kỳ lạ vào trong nước, âm thầm cười.
mộc bồn: thùng tắm
Xong việc, Duẫn Lam Thuần nhân lúc Tuệ Đàm tắm rửa, chôm đi ít bạc của hắn. Cười đắc ý, Duẫn Lam Thuần trở về phòng. Trên đường về, đột nhiên nghĩ đến cái gì. Duẫn Lam Thuần nhảy vào phòng của Lâm Uyển Di, chờ Lâm Uyển Di tắm, Duẫn Lam Thuần nhảy lên gác mái, đục một lỗ, nhìn trộm xuống. Oa mỹ nhân tắm~~ Thật đẹp a. Một dòng máu mũi chậm rãi chảy ra. Duẫn Lam Thuần vội chùi đi. Không phải chứ!? Chỉ là ngắm mỹ nhân tắm thôi mà. Có phải là Duẫn Lam Thuần ta chưa thấy mỹ nhân bao giờ đâu!? Thật là~~ Thế là đồng chí Duẫn Lam Thuần nằm trên gác mái xem trộm mỹ nhân tắm. Do mất quá nhiều máu nên mệt mỏi ngủ quên mất.
---------- Sáng hôm sau ----------
Duẫn Lam Thuần thức dậy theo thói quen, nhìn vũng máu khô trên gác mái, mặt đầy hắc tuyến. Sau đó cô tự tẩy não mình, không phải ta, kẻ háo sắc không tiền đồ hôm qua tuyệt đối không phải ta. Duẫn Lam Thuần thức dậy lúc Lâm Uyển Di đang rửa mặt. Lợi dụng thời cơ đó, cô vọt ra khỏi cửa sổ, nhảy vào phòng mình, thở phào một hơi thở phào nhẹ nhõm
Sau đó bảo tiểu nhị đem một phần đồ ăn sáng vào phòng. Duẫn Lam Thuần nhàn nhã ăn sáng, cười đắc ý, vô cùng háo hức bộ dạng sáng nay của Tuệ Đàm. Lâm Uyển Di chờ ở đại sảnh mãi không thấy Tuệ Đàm thì đi đến trước cửa phòng Tuệ Đàm gõ cửa. Một hồi lâu, lúc Lâm Uyển Di đã muốn hết kiên nhẫn thì Tuệ Đàm mở cửa phòng ra. Lâm Uyển Di sửng sốt, Duẫn Lam Thuần đứng trong góc khuất liều mạng nhịn cười. Lúc trước Tuệ Đàm một bộ dáng thư sinh khôi ngô bước vào quán.
Hôm nay Tuệ Đàm người béo như heo, mặt nổi lên đốm đỏ hại người nhìn cảm thấy ghê sợ, hai mắt bị đốm đỏ chèn ép chỉ còn một đường thẳng, cũng không biết hắn có nhìn thấy đường hay không. Hai môi hắn phình to ra, nhìn bộ dáng vô cùng quái dị. Lâm Uyển Di lấy lại ý thức, rụt rè mở miệng hỏi:
"Sư... sư huynh... Huynh bị sao thế??"
"Không có gì, có lẽ là do bị dị ứng?"
"A vậy muội đi xuống đại sảnh chờ ... sư huynh..."
Lâm Uyển Di nghẹn cười đi xuống lâu, dù là bộ dạng khổ sở, vật vã nhịn cười nhưng cũng không quên giữ dáng đi thục nữ của mình. "Người biến dị" Tuệ Đàm nhìn mà si mê. Cũng ý thức được bộ dạng của mình, quay vào phòng tiếp tục sửa sang và chửi rủa.
---------------------------------------------
Lời tác giả: ôm bụng cười Ahahaha Lam Thuần ơi Lam Thuần. Thật sự là không có tiền đồ a. =)) Ngày đầu tiên gặp mặt đã khi dễ người ta. Ngày tiếp theo nhìn trộm người ta tắm đến mức ngất xỉu. Thuê phòng không ngủ phòng mà đi ngủ trên gác mái a =)). Còn khiến bạn tình địch biến dạng. Cũng quá lợi hại đi.