Tên Khốn Nhà Ngươi! Cư nhiên Dám Gạt Ta!

chương 56: ta là nữ nhân.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Duẫn Lam Thuần thực sự lâm vào trầm mặc, trong đầu cô từ sợ hãi, lại chuyển thành tội lỗi, lại thành mặc cảm, cái vòng luẩn quẩn này bám chặt lấy suy nghĩ của Duẫn Lam Thuần. Ánh mắt hoang mang của cô lại được thay bằng một ánh mắt trống rỗng đến vô hồn. Cứ như cô đã bỏ lại thân thể này vậy. Tất nhiên, cái gọi là cảm xúc bất thường của Duẫn Lam Thuần không thoát khỏi được ánh nhìn tinh tế của Khiên Lâm. Khiên Lâm thoáng chốc cảm thấy rùng mình bởi ánh mắt cô độc đến trống rỗng của Duẫn Lam Thuần, nàng không hề biết là trên thế gian, vẫn có những người sở hữu đôi mắt đáng thương như vậy. Mẹ của nàng khi còn sống, thường hay kể cho nàng một câu chuyện, một câu chuyện về một cô bé bị phong bế cảm xúc, nàng thậm chí không thể khóc hay mỉm cười, rất đáng thương và một cậu bé cảm xúc thay đổi đến bất định, đến một ngày, cậu ta rốt cuộc đánh mất tất cả cảm xúc của mình, cậu bé kia, đôi mắt hẳn là cũng đau thương như vậy. Khiên Lâm cũng bắt đầu lâm vào vòng xoáy suy nghĩ của bản thân.

Minh Hiên ở bên cạnh nhìn thấy hai người đều tự ở trong thế giới riếng thì nhịn không được kêu lên:

- " Ta nói này, chủ tử, ngươi sao không trả lời nàng a ? "

Khiên Lâm bị kéo ra khỏi thế giới của mình, nàng nhẹ nhàng gõ trán Minh Hiên:

- " Hiên nhi, không thể bất kính với nàng. "

Minh Hiên oan ức vô cùng a, hai người này cứ như thế trầm mặc, bỏ măc nàng, trời cũng sắp tối đến nơi rồi. Nàng bĩu bĩu môi:

- " Hừ, người ta vẫn chưa có thoát ra khỏi thế giới của nàng đâu, nhìn kìa. "

Minh Hiên hất cằm về phía Duẫn Lam Thuần, xem như là chứng minh cho lời nói của nàng. Khiên Lâm nhìn bộ dạng của Duẫn Lam Thuần, nàng không dám chắc chắn giữa người này và Lâm Uyển Di là đang xảy ra chuyện gì, nhưng nàng không muốn để cho một tri kỷ bằng hữu của nàng gặp điều gì đau buồn. Khiên Lâm nhẹ nhàng gọi Duẫn Lam Thuần:

- " Chủ tử ... "

- " Chủ tử ... "

- " ... Lam Thuần ... "

Gọi đến lần thứ ba, rốt cuộc trong ánh mắt Duẫn Lam Thuần hiện ra một tia sáng. Duẫn Lam Thuần mờ mịt nhìn Khiên Lâm, đột nhiên, loại khí chất trên người Khiên Lâm khiến cô liên tưởng đến Lâm Uyển Di. Là nàng luôn uyển chuyển tinh tế như vậy. Là nàng luôn ôn nhu bao dung cho cô như vậy. Tất cả đều là nàng một mình gánh chịu trên đôi vai nhỏ bé kia. Duẫn Lam Thuần chằm chằm nhìn Khiên Lâm khiến nàng ngại ngùng. Minh Hiên đứng một bên không chịu nổi loại tình huống này, đạp Duẫn Lam Thuần một cái, khó chịu hống:

- " Nhìn cái gì mà nhìn !!? Đăng đồ tử !! "

Duẫn Lam Thuần thất thố mỉm cười, hướng Khiên Lâm xin lỗi:

- " Thực xin lỗi, Khiên tiểu thư. "

Khiên Lâm không tiếng động liếc mắt nhìn Minh Hiên, khuôn mặt không tự chủ đỏ lên. Minh Hiên vẫn một vẻ mặt muốn ăn thịt người nhìn Duẫn Lam Thuần. Duẫn Lam Thuần nhìn hai người, đột nhiên mỉm cười, nếu hai người này là một đôi, khẳng định Khiên Lâm sẽ phải chịu khổ không ít. Nhận thức được suy nghĩ của mình, Duẫn Lam Thuần có chút ngại ngùng, đâu phải ai cũng là bách hợp đâu. Tâm tình của Duẫn Lam Thuần bỗng chốc tốt lên. Khiên Lâm thấy vậy cũng mỉm cười, nàng đột nhiên nhớ ra điều nàng quan tâm:

- " Lâm cô nương vất vả chăm sóc ngươi mấy năm trời, quả thật không uổng công. "

Cảm giác tội lỗi lại giấy lên, Duẫn Lam Thuần ngực khó chịu đến phát đau. Khiên Lâm như nhận ra điều khác thường, suy nghĩ một chút, nàng liền dự đoán được phần nào. Khiên Lâm nhìn Minh Hiên, cười đến hiền lành:

- " Ngoan, đi làm chút đồ ăn, lát chúng ta phải dọn lên nữa. "

Minh Hiên tim đập loạn, nhìn thấy nụ cười của nàng liền như nhìn thấy được ánh sáng mặt trời chói chang. Nàng sợ bị phát hiện, liền cúi mặt yên lặng trốn đi làm cơm, mãi hồi lâu vẫn không thể khôi phục.

Chờ lúc Minh Hiên ngây ngốc rời đi, Khiên Lâm mỉm cười, nắm lấy vạt tay áo của Duẫn Lam Thuần mà kéo cô đi. Duẫn Lam Thuần tùy ý để nàng kéo đi, được một lúc, Duẫn Lam Thuần mới hoảng hốt nhận ra, đấy chính là cửa phòng lúc nãy, cô hoảng sợ muốn quay đầu, lại nhìn thấy Khiên Lâm đứng ở đó mỉm cười.

- " Chạy trốn không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, còn không bằng đối mặt với nó. "

- " Nhưng ta ... chính là không thể ... Ta ... " Duẫn Lam Thuần thế nhưng không hoàn toàn nghĩ đến là Khiên Lâm thật sự nhận ra được.

- " Ngươi sợ cái gì ? Chủ tử của ta, nàng và ngươi, đều là nhưng con người ngu ngốc, một người thì chờ đợi đến tê tâm liệt phế, một người thì bất chấp liều lĩnh chạy trốn, đến khi nào mới có thể dừng lại, những điều ngươi đang giấu diếm, ngươi có nghĩ qua hay không cảm nhận của nàng ? Những năm tháng của nàng, đều tất cả sử dụng trên người ngươi, ta chỉ mới mấy tháng đều đã nhận ra được, ngươi thực sự nghĩ nàng ngốc nghếch như vậy sao ? "

Duẫn Lam Thuần nghe đến tròn mắt, cô đúng là ngạc nhiên, con người tưởng chừng yếu nhược như Khiên Lâm lại nói ra được những lời lẽ cứng rắn như thế này, thế nhưng, nàng nói đúng, Lâm Uyển Di nàng đã bất chấp chông gai tiến lên chín mươi chín bước kia, vậy một bước cuối cùng này, cô vẫn là nên đi đến thôi.

Nghĩ đến con người ở trong phòng kia, trái tim Duẫn Lam Thuần một lần nữa lại nhảy lên, thất vọng có, đau buồn có, hối hận có, thế nhưng lúc này đây, lại càng nhiều hơn là hi vọng, hi bọng nàng chấp nhận được sự thật, hi vọng, cuối cùng , hai người có thể cùng một chỗ. Khiên Lâm nhìn thấy khuôn mặt quyết tâm của Duẫn Lam Thuần, mỉm cười xoay người đi, tình yêu thật khiến con người trở nên ngu ngốc, không biết đứa bé kia là đang nấu đồ ăn hay là đang la cà đi đâu nữa, nghĩ đến Minh Hiên, tâm tình Khiên Lâm bất giác tốt lên.

Chi nha một tiếng, cửa phòng được mở ra, động tác rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến Duẫn Lam Thuần dường như đã phải dùng hết tất cả sức lực. Trong phòng vang lên một tiếng nức nở, là Lâm Uyển Di, nàng vẫn ở trên giường, vẫn là bộ y phục kia, vẫn là những nếp nhăn lộn xộn lúc đó, chỉ là, nàng bây giờ đang cuộn người lại ở một góc giường, hai tay ôm chặt chân, như muốn bảo vệ chính mình, cô độc đến khiến Duẫn Lam Thuần tâm quặn đau. Cô nhấc chân lên lại gần nàng, bỗng chợt nghe được tiếng nói của nàng, giọng mũi rất đặc:

- " Lâm nhi ... Đừng lại đây ... nàng đi rồi ... ta dù có chờ đợi ... vẫn chính là ... "

- " ... "

Duẫn Lam Thuần thân thể cứng đờ, đúng vậy, nỗi đau của nàng, cô hơn chính ai hết phải hiểu rõ, cái gì gọi là tương lai, cái gì là bách tính, cô thế nhưng chỉ một mực trốn tránh, để rồi cho nàng một mình gánh chịu tất cả.

Duẫn Lam Thuần bước nhanh đến, ngồi lên giường, kéo Lâm Uyển Di vào lòng:

- " Di nhi ... "

Cảm nhận được người trong lòng thân thể cứng ngắc, tiếng nức nở cũng dừng lại, Duẫn Lam Thuần giờ phút này tình nguyện người chờ đợi là cô, chứ không phải là nàng, mười ngày, mười tháng, mười năm hay là cả đời người, đều vẫn là nên để cho cô.

- " Di nhi, đừng khóc, sẽ khiến ta đau lòng. "

Lâm Uyển Di ngẩng mặt lên, khuôn mặt tràn đầy nước mặt, mà hơn cả là tuyệt vọng, là ủy khuất, là đau lòng, lại có một chút tức giận nhìn chằm chằm Duẫn Lam Thuần. Duẫn Lam Thuần nghe được, là tiếng tim đập rộn ràng của cô, là tiếng lòng vang lên đau đớn. Duẫn Lam Thuần để cho trán hai người dựa vào nhau, như là những lần đầu gặp mặt.

Hít sâu một hơi, vẫn là mùi hương thơm ngát đặc hữu của Lâm Uyển Di, cô khẽ mỉm cười, tay vuốt tóc Lâm Uyển Di. Lâm Uyển Di ánh mắt vẫn rất đau thương, nàng không dám nhìn vào khuôn mặt Duẫn Lam Thuần, nàng sợ, chính một giây nữa, nàng sẽ lại không khống chế được mà khóc rống lên, đúng vậy, hai năm, ba năm hay là cả mười năm nữa, nàng mãi mãi sẽ không thể giữ chặt được nữ tử trước mặt này.

Cô sẽ bỏ trốn, sẽ bỏ nàng lại một mình, nàng không ngại chờ đợi, thế nhưng, cô mãi mãi sẽ không tin tưởng nàng, thà bỏ đi chứ không muốn nói cho nàng sự thật. Lâm Uyển Di hai bàn tay thon dài bấu chặt vào tay áo, thân mình khẽ run lên, cố gắng để những giọt nước mắt đang trào ra.

- " Di nhi ... " Duẫn Lam Thuần khẽ gọi, nhìn ánh mắt bi thương của Lâm Uyển Di, cô không biết, liệu có phải đã muộn rồi hay không thế nhưng cô nguyện ý chết một lần nữa cũng không thể phụ nàng.

- " Di nhi, nếu như một ngày ta biến mất, ngươi sẽ lại chờ đợi ta sao ? "

- " ... " Lâm Uyển Di nhắm chặt hai mắt, tâm lại quặn đau, cô sẽ lại bỏ nàng mà đi sao ?

- " Sẽ không sao ? " Duẫn Lam Thuần vẫn nhẹ vuốt mái tóc dài của nàng, ôn nhu nhìn nàng, như là đối với bảo vật trân quý nhất.

- " ... " Lâm Uyển Di lắc lắc đầu, ý không muốn nghe lời cô nói nữa, tâm nàng, sẽ không chịu được.

Duẫn Lam Thuần nhìn Lâm Uyển Di một mực đóng chặt mắt, không có ý sinh khí hay đau lòng, vẫn một mặt ôn nhu mỉm cười nhìn nàng, cô nhẹ nhàng nói:

- " Di nhi ... nếu một ngày ... ta không còn tồn tại nữa ... sẽ không thể trở về được nữa ... " Duẫn Lam mỉm cười, đây đều không phải là nói dối, nếu thật sự là đã quá muộn, nàng đã không tha thứ cho cô nữa, cô thật sự sẽ không thể trở về, sẽ sống tiếp một cuộc sống, mà có lẽ, chỉ là tồn tại qua ngày mà thôi.

Lâm Uyển Di lắc đầu liên tục, nước mắt nàng cũng không chịu được nữa mà tràn ra, nhưng mắt vẫn thủy chung nhắm chặt:

- " Lam Thuần ... đừng nói nữa ... "

Duẫn Lam Thuần hai tay ôm lấy khuôn mặt Lâm Uyển Di, lại một lần nữa ôn nhu:

- " Di nhi ... nhìn ta đi ... được hay không ? "

Lâm Uyển Di lắc đầu, đôi mắt vẫn nhắm chặt, nước mắt lại càng nhiều hơn, nàng không muốn, không muốn Duẫn Lam Thuần lại rời đi.

- " Di nhi ... " Duẫn Lam Thuần lần này mang theo một chút cầu xin.

Lâm Uyển Di đau khổ mở mắt ra, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt, ánh mắt đau thương khó nén. Duẫn Lam Thuần nở một nụ cười, nụ cười này, không phân biệt được là bi thương hay là vui vẻ, cô khẽ lau đi những giọt lệ trên má nàng:

- " Ta là nữ nhân. "

-----------------------------------------------------

Lời tác giả: :'>> Ta đã trở lại, cảm ơn mọi người thời gian qua, ta thật sự không biết nữa, là cảm ơn ? Hay là xin lỗi ? Cả hai đi, mọi người mệt mỏi rồi. Ta cũng muốn hỏi mọi người một vấn đề, đây là vấn đề lâu nay ta bận tâm. Ta không thể viết H, không thể a :'

Truyện Chữ Hay