Diệp Thúy ở trên tường thành ngờ ngác nhìn một tràng cảnh xuất hiện, ngoại trừ ngạc nhiên thì vẫn là ngạc nhiên. Nàng xoay qua nhìn Lạc Tử Hiền, mắt mở to đên không thể to hơn:
- " Ngươi ... rốt cuộc đây là có chuyện gì ? "
- " Ngươi không nhìn thấy sao ? "
Lạc Tử Hiền nheo nheo đôi mắt nhìn Diệp Thúy, khóe miệng vô thức cong lên. Bộ dáng Diệp Thúy rối rắm, hết nhìn cảnh tưởng kia rồi lại nhìn mình, mang theo đôi mắt trong veo mở to khiến Lạc Tử Hiền không khỏi nhịn cười. Diệp Thúy thế nhưng có điểm tức giận:
- " Ngươi còn bí bí ẩn ẩn cái gì ? Ta xác thực muốn biết. Người không hiểu sao ? Ta đã xem sổ sinh mệnh rồi ! Để Duẫn Lam Thuần và Lâm Uyển Di ở một chỗ chính là họa diệt quốc !! Tại sao ngươi lại còn muốn để Lâm Uyển Di gặp Lam Thuần chứ !? "
Lạc Tử Hiền nghe thấy cách xưng hô của Diệp Thúy với Duẫn Lam Thuần, không khỏi nở một nụ cười mang theo vài phần quỷ dị khiến Diệp Thúy lập tức im bặt. Lạc Tử Hiền vẫn duy trì nụ cười, vân đạm phong kinh nhìn Diệp Thúy:
- " Ngươi xem sổ sinh mệnh ? Ngươi cũng biết đó là việc cấm, ngươi lại còn muốn thay đổi số mệnh ? "
- " Ách ... ta ... ta ... "
- " Ngươi như thế nào ? "
Lạc Tử Hiền khóe miệng lại càng cong lên, Diệp Thúy không dám ngẩng mặt lên, mắt nhìn chằm chằm mũi chân. Lạc Tử Hiền từng bước tiến lại gần, Diệp Thúy cảm giác thật căng thẳng, mất hẳn cái bộ dáng lão phật gia hàng ngày mà trở thành một con thỏ nhỏ. Lạc Tử Hiền bật cười, xoa đầu Diệp Thúy:
- " Ngươi cũng biết ta sẽ không hại ngươi, lo lắng như thế để làm gì ? Ta bất quá là đến giúp ngươi sửa sai mà thôi, ta đã nói, ngươi chính là hiểu lầm. "
- " Ta hiểu lầm cái gì ? Ta mắt thấy rõ ràng vận mệnh của hai người kia trong sổ sinh mệnh, không thể tin nhầm được a. "
- " Ngươi tin ta hay là tin con mắt của ngươi ? "
Lạc Tử Hiền bá đạo hỏi, Diệp Thúy ngạc nhiên ngẩng đầu, sau đó lại cúi xuống, mặt đỏ rần lên, lí nhí trả lời:
- " Tin ngươi ... "
- " Tốt ! Ta nói cho ngươi biết, cái tên Thần Mệnh đó cho ngươi xem chính là kiếp trước của nàng. "
- " Không thể nào ! Nếu như thế thì tại sao Mông Cổ lại đến đây xâm chiếm chứ ? "
- " Ngươi là ngốc thật hay giả ngốc đây ? Chúng ta sống cả mấy thế kỷ để nhìn nhân giới, thời đại nào chẳng có chiến tranh ? "
- " Hả !? Vậy ... ta ... ta rốt cuộc ... chia cắt hai người bọn họ ? Là ta hại hai người họ sao ? "
Diệp Thúy trong mắt thoáng hiện lên u buồn khiến Lạc Tử Hiền không vui, nàng chính là không thích có người nào khác ngoài nàng tác động lên cảm xúc của tên ngốc tử này, nhưng thấy Diệp Thúy u buồn như vậy, Lạc Tử Hiền không đành lòng, đem nàng ôm vào ngực:
- " Không phải ta đến đây giúp ngươi sửa sai rồi hay sao ? Vẫn chưa quá muộn không phải sao ? "
- " Nhưng là ta ... "
- " Được rồi, ta hiểu, sẽ không có chuyện gì ... nhìn kìa, bọn họ không phải đã đến kịp rồi hay sao ? "
Lúc này Diệp Thúy mới ngẩng đầu lên nhìn hoàn cảnh hiện tại ở ngoài sa trường kia. Bộ dạng nãy đến giờ của hai người các nàng để cho Duẫn Lam Thuần hoặc Lâm Uyển Di biết được thì sẽ gây động trời lở đất đi ... nhưng là Lâm Uyển Di không có cách nào quan tâm, bởi vì suy nghĩ nàng bây giờ đều là Duẫn Lam Thuần. Cánh mũi nàng có chút cay, khóe mắt lại hồng hồng, nàng thúc ngựa một đường đến thẳng nơi Duẫn Lam Thuần bị bao vây. Quân Mông Cổ thấy cả ba chỉ huy đều chết, mà kẻ địch duy nhất lại ngã xuống, nhất thời ngẩn ngơ. Bỗng nhiên nghe được tiếng ngựa hí vang trời, mặt đất rung chuyển, nhìn thấy một đoàn người chạy đến, bọn hắn hoảng sợ bỏ chạy. Lúc bọn họ vừa bỏ chạy, lại để lại bốn người nằm trên mặt đất, tim Lâm Uyển Di thoáng chốc đập trật mất một nhịp, khuôn mặt tái nhợt, trong con ngươi tràn đầy hoảng loạn. Nàng muốn đến đó thật nhanh, nhưng con ngựa này dù có phi nhanh như thế nào Lâm Uyển Di cũng thấy chưa đủ. Vì vậy nàng dùng lưng ngựa làm điểm phóng, vận khởi khinh công bay đi, còn cách Duẫn Lam Thuần mấy bước, Lâm Uyển Di cảm giác chân nặng như mang chì, miễn cưỡng từng bước nhỏ đi đến. Thấy khuôn mặt máu me tái nhợt của Duẫn Lam Thuần, Lâm Uyển Di đưa đôi tay run run chạm vào mặt của Duẫn Lam Thuần. Lâm Uyển Di sợ đến phát hoảng khi nhận ra khuôn mặt Duẫn Lam Thuần lạnh băng.
- " Lam Thuần ... Lam Thuần ... Lam Thuần ... "
Lâm Uyển Di đã từng tưởng tưởng ra vô số cảnh tượng khi nàng và Duẫn Lam Thuần gặp mặt, Lâm Uyển Di muốn nói với Duẫn Lam Thuần rất nhiều thứ. Tại sao cô lại bỏ đi ? Tại sao lại không cần nàng nữa ? Tại sao lại để nàng cực khổ như vậy ? Tại sao lúc nàng gọi tên cô không quay đầu lại ? Tại sao cô lại ra nông nổi này ? Rốt cuộc hai người bọn họ tại sao lại ra nông nổi này ? Còn vô vàn câu hỏi trong lòng nhưng cuối cùng khi đến miệng lại biến thành từng tiếng nức nở gọi tên Duẫn Lam Thuần. Từng giọt nước mắt lấp lánh rơi xuống cái trán của Duẫn Lam Thuần, lại chậm rãi trượt xuống mi mắt, cánh mũi,... như muốn thay đôi tay nhỏ nhắn của Lâm Uyển Di phác họa lại khuôn mặt mà nàng đã khảm sâu vào đến tận xương thúy suốt đời không thế quên. Lâm Uyển Di cứ thế bật khóc bên cạnh Duẫn Lam Thuần. Lưu Tấn và Lâm Tịch Minh đến nơi thì thấy một màn này, Lưu Tấn sững sờ ngồi trên lưng ngựa, hắn không thể cử động, nhìn người mà hắn xem là thân nhân duy nhất còn lại của mình nằm trên mặt đất, hắn chẳng cảm nhận được gì khác ngoài đau lòng, lòng đau như cắt, tại sao ? Rốt cuộc là tại sao lại là kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh ? Những giọt nước mắt cũng từ từ rơi xuống, đây là lần thứ hai, Lưu Tấn cảm thấy chính là như thế đau lòng lần này tuyệt không thua kém khi Lưu Tấn mất đi người hắn yêu nhất trên cuộc đời này.
Lâm Tịch Minh không kịp chú ý đến Lưu Tấn, nhảy xuống ngựa, đau lòng nhìn con gái nhưng như nhận ra cái gì, cầm tay Duẫn Lam Thuần, nàng thử bắt mạch, thở phào một hơi.
- " Hắn đang hấp hối, nhanh lên, đưa hắn đến gặp Diệp thần y. "
Chỉ một câu nói, hai người Lâm Uyển Di và Lưu Tấn đồng loạt ngẩng đầu, hư vừa tỉnh khỏi cơn ác mộng. Lưu Tấn ngay lập tức nhảy xuống ngựa, bế Duẫn Lam Thuần từ dưới đất lên với ý định mang Duẫn Lam Thuần lên ngựa của hắn. Vừa đi được vài bước, Lưu Tấn cảm thấy Duẫn Lam Thuần như nặng thêm, nghi hoặc quay đầu lại, nhìn thấy cánh tay của Duẫn Lam Thuần bị Lâm Uyển Di nắm chặt không buông, Lưu Tấn khó xử nhìn Lâm Tịch Minh, thấy nàng lắc lắc đầu, hắn miễn cưỡng bế Duẫn Lam Thuần. Lâm Tịch Minh đành để Lâm Uyển Di lên ngựa của mình. Hai con ngựa phi nước đại trở về thành Tường Vong, cả một chặng đường Lâm Uyển Di tuyệt không rời mắt khỏi Duẫn Lam Thuần, cả tay cũng không buông. Diệp Thúy nhìn thấy Duẫn Lam Thuần lại một lần nữa bước vào cánh cửa quỷ môn, mày nhíu chặt, ngước nhìn Lạc Tử Hiền, ánh mắt có chút khó xử. Lạc Tử Hiền mỉm cười, xoa đầu Diệp Thúy:
- " Ngươi nghĩ ta không biết sao, nếu đã có một lần thì còn sợ cái gì nữa ? "
- " Ta là sợ ngươi bị liên lụy ... "
- " Ngươi ở đâu, ta ở đó, để Thần Mệnh cho ta, ngươi ở đây cứu nàng. "
Nhìn thấy Diệp Thúy gật đầu, Lạc Tử Hiền nở nụ cười ngọt ngào, sau đó rời đi. Lâm Tịch Minh cùng Lưu Tấn ngạc nhiên mở to mắt. Tuy mới gặp nhưng hai người Lâm Tịch Mình và Lưu Tấn hiểu được Lạc Tử Hiền chính là một người vô cùng lạnh nhạt với mọi việc xung quanh, dựa vào cách đối xử trong quãng thời gian họ ở cùng nhau thì nhạy bén như hai người tất nhiên sẽ nhận ra. Đột nhiên Lạc Tử Hiền lại vô cùng dịu dàng với Diệp Thúy không khỏi khiến Lâm Tịch Minh và Lưu Tấn ngạc nhiên. Diệp Thúy bắt đầu bắt mạch cho Duẫn Lam Thuần, mày nhíu chặt giờ lại càng chặt hơn một phần.
- " Không ổn, mau đưa hắn vào một căn phòng sạch sẽ. "
Lưu Tấn vội vã chuẩn bị, Diệp Thúy nhíu mày nhìn cánh tay Duẫn Lam Thuần được Lâm Uyển Di nắm chặt, thở dài một hơi:
- " Ngươi nên buông ra, chúng ta cần điều trị cho hắn. "
Lâm Uyển Di cực lực lắc đầu, nàng sợ, nàng sợ buông tay ra Duẫn Lam Thuần sẽ lại đi mất, nàng muốn cho Duẫn Lam Thuần cảm nhận được độ ấm bàn tay của mình, để cô biết, nàng ở đây. Nhưng câu tiếp theo của Diệp Thúy đã chặt đứt mọi ý niệm, khiến Lâm Uyển Di sợ hãi:
- " Nếu ngươi không buông ra, ta không đảm bảo có thể hay không cứu sống hắn ... "
Lâm Uyển Di chậm chạp đem bàn tay Duẫn Lam Thuần bỏ ra. Đúng lúc này, Lưu Tấn hối hối hả hả chạy đến thông báo phòng đã được chuẩn bị. Diệp Thúy lập tức ôm Duẫn Lam Thuần đến căn phòng được Lưu Tấn chuẩn bị từ trước, đặt cô lên giường xong, nàng đuổi Lưu Tấn ra ngoài, trực tiếp đóng cửa lại, cấm không cho ai bước vào. Lâm Uyển Di lại lâm vào sợ hãi cùng bất lực, nàng sợ hãi ngồi ở bên ngoài cánh cửa. Ôm lấy hai chân, ngăn cho nước mắt không tràn ra ngoài, tại sao mỗi lần Duẫn Lam Thuần đối mặt với sinh tử, nàng lại không thể làm gì cả ? Lâm Tịch Minh đau lòng nhìn Lâm Uyển Di, muốn lại gần ôm lấy nàng một chút, lại bị Lưu Tấn kéo lại, nhìn thấy hắn lắc lắc đầu, Lâm Tịch Minh lại càng đau lòng. Người mẫu thân như nàng rốt cuộc tại sao lại không thể giúp gì cho nữ nhi của mình ? Lâm Tịch Minh nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn đến bộ dạng thống khổ của nữ nhi. Nàng yếu đuối dựa vào người Lưu Tấn, Lưu Tấn thoáng chút ngạc nhiên nhưng trong lòng lại nổi lên một cỗ đau đớn không nói rõ. Hắn không choàng tay ôm lấy nàng, chỉ là lẳng lặng đứng đó để nàng dựa vào. Lâm Tịch Minh nàng trước giờ đều không biểu hiện bộ dáng yếu đuối trước mặt người khác, chỉ có một lần nàng thể hiện bộ mặt này lúc Lâm Uyển Di trở thành cái xác không hồn. Nhưng hết năm lần bảy lượt, nàng đều thể hiện bộ dạng yếu đuối này cho Lưu Tấn xem mà không chút che giấu. Nếu người ngoài nhìn được, không phải là ngạc nhiên trợn tròn mắt mà bất tỉnh đi ...
Năm ngày, năm ngày sau, cửa phòng mở ra. Diệp Thúy chật vật bước ra khỏi phòng, mái tóc rối tung rối mù, quần áo ngoài máu thì vẫn là máu, khuôn mặt trắng bệch như người bệnh, ánh mắt rã rời. Nàng không như đại phu vừa chữa bệnh, mà càng giống hơn vừa trải qua một trận chiến khốc liệt. Diệp Thúy ánh mắt như tìm kiếm thứ gì đó, từng bước chân loạng choạng đi về phía trước. Lưu Tấn cùng Lâm Tịch Minh ngạc nhiên kêu lên:
- " Diệp thần y ... Ngươi ... đi đâu ? ... "
Như không nghe thấy giọng của hai người, Diệp Thúy vẫn loạng choạng bước đi, không cẩn thận liền vấp ngã. Nàng chuẩn bị sẵn tinh thần chịu đừng đau đớn nhưng mà nàng không cảm thấy đau đớn mà ngược lại là một vòng tay mềm mại đón lấy nàng. Cảm nhận đến khí tức quen thuộc kia, Diệp Thúy mở mắt, trong mắt tràn đầy yêu thương cùng áy náy, nàng đưa tay vuốt ve mặt người kia:
- " Tử Hiền ... thật xin lỗi ... liên lụy ngươi ... nhưng nàng ... ta không thể ... "
- " Được rồi, đứa ngốc ... có ngươi thì ta còn sợ cái gì sao, ta hiểu, không cần giải ... "
Diệp Thúy nói nửa câu thì ngất đi, Lạc Tử Hiền đồng dạng như vậy. Hai người đều là một bộ dáng chật vật để cho Lưu Tấn và Lâm Tịch Minh hoảng hốt. Nhanh chóng sai người chuẩn bị phòng dưỡng thương cho cả hai. Lâm Tịch Minh lúc muốn tìm Lâm Uyển Di, đã không thấy bóng dáng nàng đâu nữa. Lâm Uyển Di vừa thấy Diệp Thúy bước ra, nhìn thấy máu trên người nàng có chút sợ hãi, nhìn bộ dáng mệt mỏi của Diệp Thúy, Lâm Uyển Di lại càng sợ hãi. Không hỏi han một câu, liền chạy vọt vào phòng, hô hấp của nàng liền ngừng lại.
-----------------------------------------
Lời tác giả: Ta cố gắng hoàn thành sớm rồi a ;; A ;; Nhưng vẫn là chậm như thế, thứ lỗi thứ lỗi.