[ Năm nhà Minh ]
---------- Phủ vương gia ----------
"Mau lên... lũ vô dụng... bắt ả ta lại... Ai bắt được ả ta, ta thưởng lạng bạc!!!"
Một giọng nói dữ dằn vang lên trong tình cảnh hỗn loạn. Một người đàn ông cường tráng, mặt mày bê bết máu, con mắt trái dường như bị dao găm đâm vào. Tình cảnh hỗn loạn. Các vụ cháy lớn nhỏ khắp nơi trong vương phủ, người người hỗn loạn như ong vỡ tổ, chỉ có một số gia đinh theo lệnh chủ bắt người mà họ gọi là phu nhân. Cùng lúc đó, trên mái nhà, một thân ảnh mảnh mai, đôi mắt sắc bén tràn ngập thù hận. Thân ảnh đó nhìn thẳng vào người đàn ông cường tráng cao sang kia. Một giọng nói lạnh lùng, đầy giận giữ:
"Ngô vương gia, Ngô Đám. Nhớ rõ. Ta sẽ đòi lại tất cả. Cả vốn lẫn lãi. Ta, Lâm Tịch Minh, một ngày nào đó sẽ băm vằm ngươi ra. Một ngày ta còn sống thì còn một ngày ngươi phải lo sợ!"
Lâm Tịch Minh gằn từng chữ. Nhìn vào đứa bé đang khóc trong lòng mình, dỗ dành cho nó nín khóc. Lâm Tịch Minh ôn nhu nhìn vào đứa bé:
"Di nhi, con hãy nhìn mặt từng người từng người ở đây, một ngày nào đó nương phải báo thù hết thảy. Mong con có thể tha thứ cho nương..."
Lâm Tịch Minh nhìn lại một lần nữa mọi vật trong phủ. Rồi biến mất trong màn đêm.
---------- năm trước ----------
Lâm Tịch Minh khi còn là trẻ là một nữ hiệp phiêu bạt khắp nơi. Cô là đệ tử của môn phái Hạc Kiếm, mệnh danh kiếm phái lớn mạnh nhất vào thời đó, uy chấn giang hồ. Vào ngày xuất môn xuống núi. Sư phụ cô đã dặn dò:
"Minh nhi, lòng người khó đoán, nhất là bọn đàn ông như lang như sói, con nhất định phải cẩn thận. Đừng để bị đánh lừa."
Khi đó Lâm Tịch Minh là một người sắc sảo, lòng dạ lương thiện, nghĩ chắc sư phụ nói quá thế nên Lâm Tịch Minh không mấy để tâm. Sau một thời gian dài khi xuống núi, lúc này, Lâm Tịch Minh đã cạn sạch ngân lượng. Lâm Tịch Minh năm lần bảy lượt bị người từ chối, không cấp cho nàng công việc. Lúc này kiệu của Ngô Đám đi qua, khi Ngô Đám nhìn thấy Lâm Tịch Minh, hắn thèm muốn nhan sắc của nàng.
Giả dạng một bộ quân tử, Ngô Đám đã lừa được Lâm Tịch Minh. Vào lúc khó khăn nhất Lâm Tịch Minh gặp Ngô Đám một bộ dáng tuấn tú, lịch sự, chẳng bao lâu thì sa vào lưới tình của hắn. Sau khi đồng ý theo hắn về vương phủ làm phu nhân thì sinh ra Lâm Uyển Di. Lúc đó cũng là lúc Lâm Tịch Minh phát hiện ra bản chất Ngô Đàm, kẻ lừa dối nàng bao lâu nay. Nàng quyết định đốt cháy mọi thứ, mang theo Lâm Uyển Di bỏ đi.
---------- năm sau, núi Hương Dạ ----------
Lâm Uyển Di lúc này đã năm tuổi, ngày ngày đều chăm chỉ luyện kiếm và học các loại đàn cầm. Lúc Lâm Uyển Di đang còn học đàn thì một người phụ nữ trung niên xinh đẹp bước vào:
"Di nhi, con càng ngày càng tiến bộ nha, mới tuổi mà đã điềm đạm đáng yêu thế này thì sau này Di nhi của nương sẽ thành mỹ nhân chấn động giang hồ mất."
"A! Nương!!"
Lâm Uyển Di bổ nhào vào lòng Lâm Tịch Minh:
"Nương a, người không nên chọc con như vậy."
Lâm Tịch Minh cười nhìn đứa con vừa hận vừa yêu của mình, vuốt tóc Lâm Uyển Di. Lâm Uyển Di lớn lên càng nhìn càng cảm thấy giống Lâm Tịch Minh. Bây giờ hai người họ đang ở địa bàn của Hạc Kiếm phái, vô cùng an toàn. Lâm Tịch Minh quyết định dạy Lâm Uyển Di kiếm pháp từ nhỏ để bảo vệ chính mình, Lâm Tịch Minh dạy Lâm Uyển Di đàn cầm là vì đây là sở thích của Lâm Uyển Di. Lâm Tịch Minh cười sủng nịch:
"Di nhi ngoan của ta, nương nào có chọc con, con không thấy rằng các sư huynh nhất là Tuệ Đàm lúc nào cũng bám theo lấy lòng con sao?"
"A... Con cũng thực thích sư huynh Tuệ Đàm. Huynh ấy lúc nào cũng chiều con, sửa lỗi cho con, lại còn cho con thật nhiều kẹo nữa. Lớn lên... con muốn gả... cho huynh ấy..."
Lâm Uyển Di từ lúc đầu mặt đầy hưng phấn nói, càng về sau càng nhỏ giọng, mặt đỏ lên đến tận mang tai. Lâm Tịch Minh thấy thế cũng không nói gì, chỉ cười sủng nịch nhìn Lâm Uyển Di.
Tuệ Đàm là con trai của đại sư huynh Lâm Tịch Minh. Đứa nhỏ này từ nhỏ chăm chỉ luyện tập, lễ phép, mặt mày khôi ngô, chỉ vài một tật xấu là thù dai, nhát gan. Còn lại thì mọi thứ đều tốt. Tuệ Đàm cũng rất thích người muội muội đáng yêu của mình là Lâm Uyển Di. Lúc nào Tuệ Đàm cũng đối xử tốt với Lâm Uyển Di. Cả đứa là trẻ con, cũng không hiểu thế nào là kết hôn. Một buổi trưa về, Tuệ Đàm nhào vào lòng nương hắn nói nếu không phải là Lâm Uyển Di hắn sẽ không cưới. Mọi người cũng vô thức, tin rằng đứa là một đôi trời sinh. Đang lúc hai mẹ con Lâm Uyển Di nói chuyện thì Tuệ Đàm chạy đến gõ cửa phòng:
"Uyển Di muội muội, Uyển Di muội muội, chúng ta hôm nay ngoạn hồ đi. "
Lâm Tịch Minh ra mở cửa, nhìn đứa nhỏ cười cười, không ngờ vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Thấy Lâm Tịch Minh không nói gì. Tuệ Đàm ngượng ngùng:
"Sư bá, ân... Uyển Di muội có rảnh không ạ...?"
Lâm Uyển Di mặt ngượng ngùng nhìn Lâm Tịch Minh xin ý kiến. Lâm Tịch Minh cười cười, dắt tay Lâm Uyển Di, nhìn Tuệ Đàm nói:
"Rảnh, rảnh chứ. Hai đứa cứ đi chơi đi. Giao Lâm Uyển Di cho con đấy Tuệ Đàm."
"Vâng!"
Hai đứa nhỏ cười toe toét nhìn nhau, sau đó một trước một sau dẫn nhau đi chơi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lời tác giả: Di nhi ơi Di nhi, chưa gì em đã cho đồng chí Lam Thuần của chúng ta cắm sừng rồi =))