- [ //- Dương Châu ]
---------- Căn biệt thự trên núi ----------
"Này này Mặc bảo bảo cậu nên nhắm mắt lại và ước đi. "
Một giọng nói vang lên từ chính giữa căn biệt thự, câu nói đó xuất phát từ một cô gái theo phong cách bụi bặm. Quần jean rách và áo thun trắng, mái tóc đuôi ngựa buộc cao gọn gàng. Người vừa nói đó là đại nhân vật chính của chúng ta, Tề Lam. Một cô nàng tóc được đan tít hoàn hảo, mặc một bộ váy liền màu cam nổi bật, vị tiểu thư này là Huyền Thanh, còn người tên gọi Mặc Thảo mặc một bộ áo quần vô cùng đáng yêu, quần yếm kết hợp với áo thun phong cách. Huyền Thanh liếc Tề Lam một cái, vẻ mặt chán ghét:
" Tề Lam à, cậu có thể bớt nói mấy câu buồn nôn đi được không?" Nói xong còn làm ra một bộ dạng như chuẩn bị nôn mửa. Tề Lam vẻ mặt khốn khổ, nước mắt lưng tròng:
"Mặc Mặc, cậu nói thế làm tôi đau lòng lắm đấy."
Không để ý đến hai người đang đấu võ mồm kia. Mặc Thảo nhắm mắt lại. Không lâu sau thì nến bị thổi tắt đi. Cả ba người vây quanh chiếc bánh sinh nhật và cùng hát chúc mừng. Hôm nay là ngày sinh nhật của Mặc Thảo a.
Mặc Thảo con của một thương gia có tiếng ở thành phố T, Mặc Thảo rất có thiên phú về kinh doanh, quản lý, giao tiếp, chẳng bao lâu sau khi ra trường Mặc Thảo đã khiến cho gia đình cô trở nên càng nổi trội, hiển nhiên là nhân tài hiếm có. Không bao lâu sau, nàng thuận lí thành chương thay cha mẹ quản lý, chẳng ai ngờ được. Mặc Thảo là một người đúng chuẩn yểu điệu thục nữ. Đáng yêu, biết lễ phép, cư xử tốt với mọi người. Khi nhìn thấy Mặc Thảo chắc chắn mọi người đều có ý nghĩ phải hảo hảo bảo vệ tốt người này.
Tiếp theo là Huyền Thanh, Tư Đại Huyền Thanh, là người thuộc "giáo phái" cần cù. Cả ba đời nhà nàng đều làm nghề giáo, cha mẹ của Huyền Thanh là những vị giáo sư vô cùng nổi tiếng. Có lẽ là thừa hưởng tính cần cù chăm chỉ của mẹ và óc thông minh sáng tạo của cha nên Huyền Thanh là một giáo viên vô cùng xuất sắc. Có rất nhiều trường đại học nổi tiếng muốn mời nàng về giảng dạy. Có lẽ vì nghề nghiệp này nên trong số ba đứa thì Huyền Thanh là người chu đáo và trưởng thành nhất, cứ như chị cả trong nhà vậy
Cuối cùng là Tề Lam. Tề Lam sinh ra trong một gia đình thương nhân khá giả nhưng Tề Lam từ nhỏ có hứng thú với thuốc men và thảo dược. Tề Lam tinh thông cả đông y và châm cứu. Ngoài ra Tề Lam còn có khả năng trời phú nhớ mãi không quên. Khả năng này cho phép cô nhớ được tất cả mọi thứ cho dù chỉ liếc qua một lần. Nhưng cô không nói về khả năng này cho bất cứ ai nghe. Sau khi ra trường, Tề Lam trở thành một hiện tượng kì diệu trong nghành phối dược. Tề Lam có một bí mật, cô thượng yêu Mặc Thảo, yêu rất lâu rồi.
---------- năm trước ----------
Ở trường đại học Harvard, có sinh viên ưu tú được nhà trường gửi giấy mời. Đầu tiên là y học có Tề Lam, văn học có Huyền Thanh, kinh tế học có Mặc Thảo, cả được đặc cách ở chung phòng. Tuy người nghành nghề khác nhau nhưng đều ở chung phòng trọ. Cũng không phải nhà trước keo kiệt nhưng là cha mẹ Mặc Thảo thật sự không nỡ bỏ mặc con gái cưng cho đàn sói ngoài kia, Tề Lam bảo không thích ở một mình vì tẻ nhạt, Huyền Thang thấy các bạn cùng tuổi mình đều không muốn ở riêng nên hảo tâm cho ở nhờ. Cuối cùng do quá chật chội nên phải chuyển đến nhà trọ ngoài trường. Theo thời gian cả thân thiết cho đến tận bây giờ.
---------- Hiện tại ----------
Sau khi ăn bánh sinh nhật và vui đùa xong Mặc Thảo và Huyền Thang ngủ quên mất. Thế là đồng chí Tề Lam đành phải hy sinh thân mình và thực hiện nhiệm vụ cao cả- đưa hai mỹ nhân về giường. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, vì quá mệt mỏi nên cô ngủ luôn ở sofa
---------- tháng sau ----------
Hiện tại Tề Lam đang đứng trước mặt Mặc Thảo, lấy hết dũng khí:
"Mặc Thảo, tôi yêu em. Làm bạn gái của tôi nhé?"
"Cậu... Tề Lam cậu đang nói gì vậy? "
"Tôi nói rằng tôi yêu em. Xin hãy làm bạn gái tôi."
" Không... Làm ơn nói với tớ là cậu đang nói giỡn... Oẹ oẹ... "
Đang nói bỗng dưng Mặc Thảo chạy vào nhà vệ sinh nôn mửa liên tục. Tề Lam nhìn, cười khổ, nuốt nước mắt vào trong, nhin người mình thầm thương mười năm trời vì lời bày tỏ của mình mà kinh tởm. Tề Lam đi vào nhà vệ sinh, vỗ vỗ lưng nàng:
"Xin lỗi, lúc nãy tôi đùa có hơi quá, em đừng để ý, tôi xin lỗi "
Mặc Thảo không nói gì, cô chỉ mải nghĩ tới lời tỏ tình lúc nãy của Tề Lam, sau đó tiếp tục nôn mửa. Ruột gan như không còn là của chính mình, Tề Lam cười thật tươi:
"Em hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, tôi xin lỗi."
Ra đến bãi đỗ xe, Tề Lam ngồi vào vị trí lái, phóng xe nhanh đi, chạy trên đường cao tốc, những giọt nước mắt nóng hổi cứ thế chảy ra, xuống gò má, đến cằm và cuối cùng là rớt xuống và tan biến mất. Cô nhớ lại từng nụ cười của Mặc Thảo. A, thì ra tình yêu cũng sẽ kinh tởm như vậy. Cô muốn quên đi, cô sẽ quên đi, cô sẽ chôn chặt cái cảm giác này xuống đáy lòng. Cô phóng xe nhanh lên biệt thự trên núi. Đứng trước mỏm núi cô hét thật to, tiếng hét này nói có bao nhiêu thê lương thì có bấy nhiêu thê lương:
"AAA! LÃO THIÊN! ÔNG CÓ MẮT HAY KHÔNG!!!? TÔI ĐÃ ĐẮC TỘI GÌ VỚI ÔNG??! HẢ? NẾU ĐÃ GHÊ TỞM NHƯ THẾ... NẾU ĐÃ VÔ VỌNG NHƯ THẾ... NẾU ĐÃ ĐAU KHỔ NHƯ THẾ... THÌ TẠI SAO LẠI ĐỂ TÔI ẢO TƯỞNG QUÁ NHIỀU NĂM NHƯ THẾ??! TAI SAO LẠI ĐỂ TÔI CÓ HY VỌNG!!? TẠI SAO LẠI ĐỂ CÔ ẤY XUẤT HIỆN!!!? "
Tề Lam vừa hét xong, một trận mưa đổ ập xuống, nó như tâm trạng bây giờ của cô. Cơn mưa này nặng, nặng, nặng lắm. Tề Lam nằm bịch xuống đất. Co ro như một đứa bé bị bỏ rơi. Mặt cô đầy nước, chẳng hiểu là nước mắt hay nước mưa. Cô nằm co lại, ôm lấy trái tim đau nhói, tự nhẩm:
"Nếu đã là như thế, thì tại sao lại để tôi yêu em ấy, hức... tôi không... không muốn kết quả như thế này. Tôi không muốn phải đau khổ như thế này. Tôi không muốn... không muốn. Tôi muốn được bắt đầu lại. Tôi muốn quên hết đau thương này. Tôi rốt cuộc không có tư cách nói tiếng yêu... "
Bầu trời rung động, một tia sét đánh thẳng xuống Tề Lam. Cô cảm giác người mình lâng lâng. Cô đã chết rồi sao ... ?