Trì Võng đã dùng lớp da giả này rất lâu rồi, nhưng lớp da này một khi bị dính nước thì không thể dùng tiếp được nữa, y đành phải gỡ xuống trước, lúc nào khô thì xử lý thêm một chút nữa mới có thể dùng tiếp được.
Nhưng cũng không sao.
Lần này tới bắc cảnh, y muốn đi gặp một cố nhân.
Đi gặp người ấy... cũng không cần thiết phải ngụy trang.
Sóng vỗ rì rầm trên sông, gió lạnh thổi từ phía bắc tới, bốn phía vô cùng tĩnh lặng.
Đúng lúc này, âm thanh băng lãnh của hệ thống đột nhiên vang lên trong đầu Trì Võng: "Ngươi cứu một nhân loại, người này không đáp ứng được quy tắc sắp chết, xét duyệt bị loại, không đưa vào tổng số."
Trì Võng cũng không để ý đến phán định này, y vừa xử lý da mặt mình, vừa hỏi Dư Dư: "Được rồi, ngươi bơi xuống đáy sông tìm cái gì?"
Nói chuyện này khiến Dư Dư hơi hơi xấu hổ: "Lúc ta nhảy xuống nước không thấy ngươi đâu, ta cứ tưởng tiểu huynh đệ ngươi... không biết bơi, bị cuốn xuống đáy sông."
"Làm gì có chuyện đó". Trì Võng bình thản: "Lúc đó ta đã lên bờ rồi, ai biết người lại chậm rì rì như thế? Ngươi xem, ta lên bờ rồi, còn đặt hòm thuốc ở bên kia, đứng trên bờ đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy ngươi ngoi lên, mới đành phải xuống nước tìm ngươi."
Dư Dư: "..."
Sao hắn lại mơ hồ thấy mình hơi bị người ta ghét bỏ nhỉ? Ảo giác à?
Việc này không thể nghĩ thêm nữa, càng nghĩ càng xấu hổ, Dư Dư đỏ mặt nói: "Tiểu huynh đệ đừng nói nữa, là ta không biết tự lượng sức mình, không ngờ ngươi bơi lội giỏi như vậy, còn giỏi hơn cả người sống ven sông năm, sáu năm như ta."
Trì Võng bình tĩnh nói: "Ta sinh ở ven sông, chưa biết đi đã biết bơi, ngươi còn nghĩ ta không biết bơi à?"
Dư Dư tuyệt vọng luôn.
Dù sao thì người trước mặt cũng đã vớt lại mạng nhỏ cho mình, Dư Dư với trái tim kiên cường vượt qua khoảng thời gian nghẹt thở này, trong lòng lại tràn đầy cảm kích: "Tiểu huynh đệ, đại ân này không biết lấy gì để cảm tạ, ngươi cứu ca ca một mạng, sau này có việc gì cứ đến tìm ta."
Trì Võng chẳng mảy may xúc động, quay lưng về phía Dư Dư, sắc mặt bình tĩnh: "Ta chỉ muốn ngươi thẳng thắn nói chuyện thôi, hiện tại, Vô Chính Môn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Dư Dư vừa thề lên thề xuống xong liền im luôn.
Hắn đang suy nghĩ, lựa chọn, Trì Võng cũng cho hắn cơ hội và thời gian.
Trì Võng lấy miếng da giả cuối cùng trên mặt xuống, khôi phục lại gương mặt ban đầu, quay lại.
Ánh nắng nơi chân trời rải trên mặt sông.
Lúc Trì Võng quay lại... Dư Dư thấy hình như bầu trời sáng hơn một chút.
Y trông hơi hơi giống lúc nãy, nhưng lại hoàn toàn khác hẳn.
Y đã chỉnh sửa cho ngũ quan trên mặt hết sức bình thường, Hốc mắt vốn thâm thúy bị đắp thêm da giả, khiến xương lông mày không còn nổi bật nữa, y mở rộng cánh mũi, khiến khuôn mặt của mình không còn nét dị tộc quá rõ ràng.
Còn có chút biến đổi rất nhỏ trên mặt y nhưng lại khiến khuôn mặt thay đổi đến nghiêng trời lệch đất... Dư Dư cũng chỉ mới tiếp xúc với y trong thời gian ngắn, đột nhiên không phân biệt được.
Sau khi lớp hóa trang bị rửa trôi hết, tất cả đều không thể che giấu nữa.
Y chính là người mà Dư Dư nếu chỉ gặp một lần trên đời cũng không bao giờ quên được.
Cho dù có ném y vào trong đám đông, Dư Dư chắc chắn y cũng là người bắt mắt nhất.
Không chỉ khí chất xuất trần, mà từ xương cốt y cũng toát ra khí chất "mỹ nhân", tạo nên thân thể cân xứng của y, tạc nên ngũ quan của y.
Mỹ nhân ở cốt không ở da, ngoại trừ vẻ ngoài gần như hoàn mỹ khiến người ta không thể rời mắt, trên người y còn mang theo một loại quý khí. Loại quý khí này hẳn là được bồi dưỡng từ khi còn nhỏ, mới có thể nuôi ra loại khí chất thản nhiên thong dong, không tranh đoạt, không vội vàng.
Y xa hoa nhưng không kiêu căng, lại thận trọng đạm mạc, khiến người khác cảm thấy xa cách.
Mấy năm nay, Dư Dư đã gặp qua không ít người, nhưng lại chưa từng gặp ai giống như Trì Võng.
Mặc dù lúc này y vẫn còn ướt đẫm, lại chật vật như vậy, dáng dấp của y thoạt nhìn vẫn tựa như tiên nhân hạ phàm, không dính chút khói lửa nhân gian nào, khiến người ta tự nhiên muốn quỳ bái y.
Dư Dư sửng sốt rất lâu, mới ngơ ngác hỏi: "Đây mới là khuôn mặt thật của ngươi..."
Trì Võng gật đầu.
Dư Dư nhìn y mê muội, lộ ra vẻ hâm mộ: ".... Nếu mà ta lớn lên được như vậy, là ta.... chẳng trách "Túy Tụ Đào" nổi như vậy đúng là có lý do."
(cái này là tên sách á, dịch ra nghe ngu nên để hán việt, tại sao tên thế thì các bạn tự đoán nhé, trong đấy, túy: say, tụ: tay áo, đào: trong mối tình phân đào á.)
Trì Võng hơi nghi hoặc hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
Dư Dư đột nhiên rời mắt khỏi Trì Võng, nhìn sóng vỗ trên sông, trong lòng chết lặng, toàn là máu và nước mắt: "Ta yêu thích nữ nhân, ta yêu thích nữ nhân, ta yêu thích nữ nhân..."
Trì Võng nhìn bóng lưng nức nở của hắn, hiếm thấy an ủi một câu: "Ta muốn biết tình thế hiện giờ ở Vô Chính Môn, ta biết ngươi có điều lo lắng, ngươi không cần sợ sẽ bị người khác trả thù vì những lời ngươi nói với ta hôm nay-- bởi vì ta có thể bảo vệ ngươi."
Trì Võng đeo hòm thuốc lên lưng, nói với hắn: "Ta cần phải nhanh chóng lên đường, vừa đi vừa nói."
Dư Dư ôm lấy trái tim còn đang run rẩy thổn thức, chạy theo y.
Hai người rời đi, đột nhiên lâm vào trầm mặc.
Tinh thần Dư Dư vẫn còn hoảng hốt không thôi. Trì Võng lại đang nghe giọng nữ thẳng băng chỉ cho y hướng đi tới "Nhiệm vụ đặc biệt".
Trầm mặc quá lâu khiến Dư Dư càng thêm căng thẳng, hắn suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng quyết định trả lời câu hỏi trước đó của Trì Võng: "Tiểu huynh đệ, câu vừa nãy ngươi hỏi ta, trong phái đã xảy ra chuyện gì ấy, lúc mới đầu ta không muốn trả lời, là vì lo...."
Trì Võng kịp lúc trả lời: "Ta hiểu, ngươi sợ bị liên lụy."
Dư Dư vuốt mặt một cái: "Được, tiểu huynh đệ. Ngươi cứu ca ca một mạng, nếu chịu nhận một người đại ca như ta, gọi một tiếng ca ca, hôm nay đến cái mạng nhỏ này ta cũng không cần nữa, sẽ nói hết mọi chuyện cho ngươi."
Trì Võng từ từ lộ ra nụ cười thân thiện: "Được thôi, ca ca."
"Từ hôm nay, ngươi chính là đệ đệ của Dư Dư ta! Nếu có người dám bắt nạt ngươi, nói với ca ca một tiếng, ca ca nhất định giúp ngươi hả giận."
Trì Võng mỉm cười.
Dư Dư sắp xếp lại câu chữ một chút, sau đó nói như mở máy: "Kỳ thực, ta cũng luôn nghĩ tại sao môn phái không còn được như trước đây? Chưởng môn lệnh đã không xuất hiện suốt hai trăm năm nay, không biết đã thất truyền từ lúc nào... Trong suốt hơn hai trăm năm nay, phó chưởng môn dù chỉ có một nửa tấm phù lệnh, nhưng lại hành sự như trưởng môn, ai có thể chống lại mê hoặc như vậy chứ?"
"Các trưởng lão đã tranh cãi rất nhiều về việc ai có thể trở thành chưởng môn... Ai, đệ a, mấy năm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, ca ca thấy mà đau lòng, mà ta thân phận thấp bé, lời nói không có trọng lượng, cũng không còn cách nào khác."
Nói thật, mấy chuyện hắn nói chẳng hề khiến Trì Võng bất ngờ.
Nội bộ tranh giành quyền lực, khiến cho môn phái chướng khí mờ mịt.
Sản nghiệp của môn phái, bao gồm cả Lan Thiện Đường đều rơi vào hỗn loạn, không ai quản lý, khiến cho những những kẻ cùng nghề trục lợi, đối thủ cạnh tranh như nấm mọc sau mưa.
Trì Võng quyết định can thiệp, cũng là vì không muốn nhìn thấy Lan Thiện Đường - danh dự truyền thừa suốt tám trăm năm của Thiện nương tử lại bị hủy trong tay thế hệ này.
Dư Dư chậm rì rì nói: "Vốn dĩ là hai vị trưởng lão Chu - Vương tranh đoạt không ngừng, Chu trưởng lão chấp chưởng sản nghiệp đã nhiều năm, có căn cơ vững chắc, mà Vương trưởng lão cũng không phải người bình thường, tự có thế lực riêng, hai bên giằng co không dứt."
"Nhưng năm ngoái, Vương trưởng lão bất ngờ rơi núi, bỏ mạng."
Trì Võng: "Vậy là thắng bại đã rõ rồi? Sao còn nháo đến tận bây giờ?"
"Đúng ra là đã phân thắng bại, nhưng giữa đường lại xuất hiện một con ngựa ô, nuốt chửng toàn bộ thế lực của Vương trưởng lão - chỉ là con ngựa ô này có chút đặc biệt, ai trong chúng ta cũng không ngờ tới cậu ta."
Trì Võng thấy hứng thú: "Nói nghe xem."
Dư Dư lời ít ý nhiều mà nói: "Nghe đồn con ngựa ô này mới chỉ mười lăm tuổi."
"Chu trưởng lão kia thì sao?"
"Năm mươi tuổi."
Trì Võng lấy ra một nửa con hồ điệp bằng lưu ly xinh đẹp, vui vẻ quyết định: "Ta thích tên nhóc mười lăm tuổi đó."
Đôi cánh hồ điệp trông rất sống động, phiêu phiêu như bay lên được, hồ điệp được đúc từ lưu ly màu sắc hoa lệ, dưới nắng sớm mai phản chiếu ra màu sắc mỹ lệ.
Thứ này chỉ dài bằng ngón tay út, lại là báu vật vạn kim khó cầu, không hiểu sao hồ điệp này.... lại chỉ có nửa đôi cánh.
Ánh sáng mặt trời cuối cùng cũng xuyên qua nửa đôi cánh hồ điệp, trên đất hiện ra một chữ "Mộc", hoa văn trên chữ như nước chảy mây bay, loại thủ công độc đáo này có thể xưng là tài tình bậc nhất thiên hạ.
Khi Dư Dư nhìn rõ vật này thì đầu gối mềm nhũn, quỳ mọp xuống đất, thanh âm cũng thay đổi: "Này này này này này này này, ngươi, ngươi, ngươi là chưởng... Chưởng môn?"
Bán điệp lưu ly chính là tín vật quan trọng nhất của Vô Chính Môn.
Đó là vật do Thủy hoàng đế Mộc Bắc Hy truyền xuống, chưởng môn lệnh trong truyền thuyết đã thất truyền hơn hai trăm năm, cuối cùng lại được xuất hiện dưới ánh mặt trời.
Trì Võng mỉm cười nói: "Đã nói ta có thể bảo vệ ngươi. Ngươi cũng không cần về làm lái đò nữa, đi xử lý vài chuyện cho ta đi... Ca ca?"
Hai mắt Dư Dư trợn một vòng, sợ đến mức ngất luôn tại chỗ.
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Trì đại ca tiếp tục mỉm cười: Còn có đầu đất nào muốn ta gọi là ca ca không?