Bị Trang Diễn trách mắng đã khiến cho Lương quản sự lần đầu tiên nhận ra một chuyện ——hóa ra thiếu gia rất bất mãn với việc lão vừa sắp xếp.
Lão vội vàng cam đoan sau này sẽ không tự ý quyết định nữa, Trang Diễn mới gật đầu, đi thẳng về phòng.
Tiểu Trì mặc y phục quá rộng, đứng ở cửa ngách bên ngoài sân viện của Trang Diễn, nghe tiếng Trang Diễn từ trong viện truyền ra.
Vào lúc này, tất cả những sợ hãi luống cuống, ngốc ngếch, ngây thơ đã biến sạch khỏi gương mặt y, trong mắt y không có một tẹo ấm áp nào, thần sắc khác hẳn với thiếu niên mười lăm tuổi hãy còn ngượng ngùng vừa rồi.
Y bước ra từ trong bóng tối, lạnh lùng quan sát viện của Trang Diễn.
Trong viện, đèn đuốc chưa từng tắt, y biết người bên trong đang châm đèn đọc sách.
Đó chính là con trai độc nhất của Trang Hầu - Trang Diễn.
Trang Hầu có vô số mỹ thiếp, nhưng dòng dõi mỏng manh, lại chỉ có duy nhất một vị nhi tử này cùng chung huyết thống với ông ta, cũng vì vậy mà chưa có ai từng nghi ngờ địa vị thừa kế của Trang Diễn.
Sau khi Trang Hầu tiêu diệt La Ngạc quốc, không ai còn nghi ngờ địa vị độc tôn của ông ta ở bắc cảnh, đây đều là chuyện đã rõ như ban ngày.
Cách đó không xa, nô bộc tuần đêm đang đi tuần, Tiểu Trì thần sắc thẫn thờ, nhìn chăm chú vào quyển sách đang ôm trong ngực, nghiêng người trốn về chỗ ở của mình.
Viện tử này ở sát bên cạnh viện của Trang Diễn, đồ đạc trong phòng vừa mới mẻ lại vừa xa lạ, nhưng so khi với y bị bắt tới đây, cả đường bôn ba ăn gió nằm sương đã là một trời một vực.
Tiểu Trì kinh ngạc đứng im trong căn phòng tối tăm một lúc mới lấy lại tinh thần.
Mặt trời mỗi ngày vẫn mọc ở phương đông, lặn ở phương tây, bất kể dưới mặt đất đã xảy ra chuyện gì thì mặt trời cũng chỉ có thể cần mẫn đi theo lộ trình không đổi mỗi ngày.
Cuộc sống có ngày vui có ngày buồn, nhưng dù thế nào cũng phải sống sót qua một ngày, cuộc sống sẽ không dừng lại vì bất cứ ai.
Tiểu Trì hít một hơi thật sâu, bình ổn lại cảm xúc.
Thời gian không chời đợi ai, mà y thì lại không có thời gian để lãng phí.
Y thắp nến lên, mở quyển sách trong lồ ng ngực ra, xem thật kỹ từng chữ từng chữ một, lại cầm một bộ giấy bút, xiêu xiêu vẹo vẹo viết ra từng hàng chữ mà chính y cũng thấy xa lạ.
Sáng sớm hôm sau.
Vừa qua giờ mão, trời còn chưa sáng hẳn, Trang Diễn đã tỉnh dậy.
Không giống những công tử thế gia khác, Trang Diễn thường xuyên ở tại quân doanh, rất nhiều việc đều do hắn tự làm, lâu dần thì không quen để người khác hầu hạ mặc y phục nữa, tự hắn sửa soạn tử tế xong sẽ gọi Lương quản sự đưa điểm tâm lên.
Trong lúc chờ điểm tâm, Lương quản sự bẩm báo: "Thiếu gia, đêm qua đã phái người đi suốt đêm để điều tra thân thế của Tiểu Trì, đã thẩm vấn kẻ đưa người La Ngạc về Hầu Phủ, cũng đã tìm số tù binh La Ngạc để kiểm chứng."
"Hóa ra việc học chữ Hán, đọc sách tiếng Hán là phong trào do hoàng thất La Ngạc khởi sướng. Hai năm trước, quốc vương La Ngạc quyết định cho chính nhi tử của mình, cùng với con cháu danh môn quý tộc ở La Ngạc nếu đến tuổi, thì đều có thể theo một vị phu tử học chữ Hán."
Trang Diễn vừa nghe lão Lương bẩm báo, vừa xử lý tin báo của Trang phủ, thuận miệng nói: "Mới học được một, hai năm, thảo nào việc đọc viết mới chỉ ở mức vỡ lòng."
Đột nhiên trực giác của hắn phát hiện ra có chỗ không đúng, đặt tin báo trong tay xuống, nâng mắt lên hỏi: "Gượm đã, ngươi vừa nói vương tử của La Ngạc quốc năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Có lẽ là bằng tuổi với Tiểu Trì." Chỉ trong thời gian một đêm ngắn ngủi, ai có thể phái đi điều tra thì lão Lương đều đã phái đi bằng hết. "Tiểu Trì mà thiếu gia đưa về đến tám phần mười là con trưởng của nguyên thống lĩnh thủy binh của La Ngạc quốc. Đúng là hơn hai mươi năm trước, nhà vợ của vị thống lĩnh này từng có duyên gặp mặt với phu nhân. Lúc phu nhân chưa thành thân với Hầu gia, từng chu du tới La Ngạc quốc để hành nghề y, đã chữa trị cho một vị phu nhân bị sốt."
"Nhi tử của thống lĩnh thủy binh từng được vào hoàng cung học chữ Hán với vương tử của La Ngạc quốc, dựa theo các manh mối hiện giờ, thì Tiểu Trì từng làm thư đồng cho vị vương tử này, do vậy mới có cơ duyên học chữ Hán, đọc sách tiếng Hán."
Vẻ mặt Trang Diễn trở nên nghiêm túc: "La Ngạc là đảo quốc giữa sông, thủy binh thiện chiến. Chúng ta không giỏi thủy chiến, tướng sĩ bắc cảnh lấy kỵ binh làm nòng cốt. Rõ ràng là trong vòng mười mấy năm không động được đến La Ngạc..."
"Không ngờ trận động đất năm ngoái khiến cho các đảo bị nước sông nhấn chìm, đất đai La Ngạc còn lại chưa tới một phần mười, buộc phải đưa quân vào bắc cảnh, không thể xưng vương một phương nữa."
Trang Diễn phân tích khách quan, nói: "Trong tình huống như vậy thì thua cuộc dưới tay phụ thân ta là việc tất yếu, đây là trời muốn diệt họ."
Nhưng Trang Diễn vẫn nhíu mày: "Chỉ là sau khi phụ thân đánh hạ La Ngạc quốc, quốc vương La Ngạc thà chết không hàng, cùng với vương hậu và nhi, nữ của mình tự thiêu ở hành cung, lửa lớn cháy suốt một ngày, sau khi lửa tắt người của chúng ta mới có thể vào kiểm tra hài cốt... Xác nhận dòng dõi vương thất La Ngạc quốc đã tuyệt."
Hắn muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài: "Thắng làm vua, thua làm giặc, từ xưa đến nay đều như vậy... Aizzz, thôi."
Mặc dù phụ thân của mình giành được thắng lợi, nhưng gương mặt Trang Diễn vẫn không lộ ra vẻ vui mừng, mặt mày nghiêm túc mà xử lý tin báo, rất nhanh đã xử lý hết sự vụ trong tay.
Lương quản sự thấy tâm tình thiếu gia không tốt, cố tình tìm chút chuyện lý thú để giải sầu, cười nói: "Hôm qua khi ta đi điều tra thân thế của Tiểu Trì, lại phát hiện ra một chuyện, thống lĩnh thủy quân nổi danh nhờ tài bơi lội, như cá gặp nước, nhi tử của hắn dù sinh ra trên miền sông nước, nhưng từ nhỏ đã không biết bơi, khiến cho cha y còn ngại, không muốn dắt y ra ngoài cùng"
"Vị thống lĩnh thủy binh ấy vì muốn nhi tử biết bơi, có lần từng vứt y ra giữa sông để y phải tự cứu mà bơi vào. Cuối cùng nương của y chạy tới, một cước đá bay trượng phu nàng xuống sông, rồi đích thân nhảy xuống cứu nhi tử, mang y chạy thẳng về nhà mẹ đẻ, náo loạn một trận lớn, nhờ uy thế của vị phu nhân này, cuối cùng thì nhi tử của thống lĩnh vẫn không biết bơi, nổi danh là vịt cạn khắp cả đảo La Ngạc từ năm đó."
Trang Diễn ngơ luôn, đặt Tiểu Trì vào trong chuyện cũ, trong lòng bèn dâng lên ấm áp, khẽ cười: "Không ngờ y sinh ra ở miền sông nước mà lại không biết bơi."
Vừa nhắc đến Tiểu Trì thì thấy y từ xa đang tiến vào sân, Trang Diễn liền đứng lên ra đón y.
Đêm qua vì chuyện của Tiểu Trì mà bị Trang Diễn khiển trách một trận, Lương quản sự đã cho người chuẩn bị lại y phục cho y suốt cả đêm, lão dựa theo ý của thiếu gia, sử dụng toàn là vải vóc thượng hạng. Y mặc trang phục vừa vặn, trông cũng giống một vị công tử xuất chúng.
Lương quản sự cũng phải khen thầm một tiếng, trông thật xinh đẹp, thảo nào thiếu gia thương yêu y.
Thần sắc vừa nãy của Trang Diễn biến mất trong nháy mắt, hắn thoải mái hỏi một tiếng: "Đã dùng điểm tâm chưa?"
Tiểu Trì cúi đầu đáp: "Thưa, dùng rồi."
Nhìn y cẩn cẩn dực dực, một chữ cũng không dám nói thêm, Trang Diễn nảy ra ý trêu chọc y, lại hỏi tiếp: "Ăn cái gì? Có quen không?"
"Cháo loãng, bánh bao với dưa muối... tuy rằng không giống thức ăn trên đảo La Ngạc, nhưng đây đã là điểm tâm ngon nhất ta được ăn trong cả tháng nay."
Trang Diễn yên lặng trong chốc lát, lại gọi y đến gần: "Có sao không? Suốt cả đoạn đường này... ngươi đi thế nào?"
Thấy Tiểu Trì cúi đầu không đáp, Trang Diễn càng thêm thương tiếc, liền chuyển đề tài: "Tối qua có ngủ được không?"
Tiểu Trì thông minh trả lời: "Rất tốt."
Trang Diễn bật cười nói: "Cái tên nhóc lừa đảo nhà ngươi, giờ dần ta đi tiểu đêm còn thấy phòng ngươi sáng đèn, đêm khuya không chịu ngủ còn thức làm gì?"
Do dự một chút, Tiểu Trì thành thực bẩm báo: "Đêm qua, ta đã đọc xong hết cả ba quyển sách thiếu gia đưa ta rồi."
Trang Diễn hơi ngạc nhiên hỏi: "Cả đêm qua ngươi không ngủ, mà đọc xong hết cả ba quyển rồi à?"
Nhà bếp bưng điểm tâm lên, gã sai vặt bày thức ăn ra bàn, Trang Diễn lại dậy lên hứng thú, "Cố gắng đến như thế à, để ta kiểm tra ngươi một chút."
Tiều Trì ngượng ngùng nói: "Thiếu, thiếu gia, có mấy chữ... ta xem không hiểu."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của y thẹn đến đỏ cả lên, quá mức đáng yêu, Trang Diễn không nhịn được mà xoa tóc y.
Hắn nghĩ có lẽ thiếu niên này còn chưa nhận được hết mặt chữ Hán, dịu dàng cười nói: "Chữ nào không biết? Lát nữa còn phải lên lớp của tiên sinh trong phủ, để ta tranh thủ lúc dùng điểm tâm giảng cho ngươi một chút."
Tiểu Trì nghe xong liền chạy về viện của mình, đem tờ giấy đêm qua vẽ những chữ không hiểu tới.
Thấy Tiểu Trì lại chạy tới, Trang Diễn ăn nốt điểm tâm trong miệng, cũng gọi người dọn luôn điểm tâm chưa dùng xong xuống.
Nhìn thiếu gia đang dạy Tiểu Trì tập viết, Lương quản sự một bộ muốn nói lại thôi.
Vì thấy thái độ thiếu gia khác hẳn bình thường, nên đêm qua lão cũng đã tiện tay tra xem Tiểu Trì dùng thân phận nào vào phủ.
Lần này thiếu gia quả thực quá hấp tấp, từ trước đến nay hắn đều giữ mình trong sạch, tránh xa hậu viện Trang phủ, lần này lại quá khinh suất, thế mà dám ngang nhiên đoạt người của Hầu gia.
Việc này đã bị chúng hạ nhân trong phủ bàn luận, bây giờ Hầu gia còn đang xuất binh bên ngoài chưa về, phải mấy ngày nữa mới hồi phủ, chờ tới lúc mọi chuyện bị Hầu gia phát hiện, không biết có giận chó đánh mèo với thiếu gia hay không.
Mặt khác, nhìn qua thái độ bây giờ của thiếu gia, hắn thật sự có chút quan tâm hơi quá đối với đứa con côi của vị tướng quân vong quốc kia.
Lão Lương luôn trung thành tuyệt đối với Trang Diễn, sau khi điểm lại mọi chuyện trong lòng thì trên mặt cũng lộ ra vẻ ưu sầu, lo lắng, nhưng lão vẫn tin tưởng quyết định của thiếu gia, không nói gì thêm.
Trang Diễn cực kỳ bận rộn, hắn thân là thiếu chủ của Hầu phủ, lúc Trang Hầu xuất binh thì phụ trách trấn thủ hậu phương, giải quyết tất cả sự vụ quan trọng trong Hầu phủ.
Hôm nay, hắn còn dậy từ sớm, tìm vị nho sĩ nổi danh tại bắc cảnh giảng bài cho hắn suốt hai canh giờ, mà vị đại nho này vừa nổi tiếng lại vừa kiêu ngạo, không phải ai cũng có thể mời được, lão không đứng lớp, lần nào cũng chỉ giảng bài cho một mình Trang Diễn.
Tiểu Trì đứng ngoài cửa nghiêng đầu lắng nghe rất nghiêm túc, lại phát hiện mỗi khi vị đại nho dẫn chứng điển tích, điển cố thì y.... nghe như vịt nghe sấm.
Hết giờ học, Trang Diễn lại vội vàng chạy tới quân doanh, mãi cho đến khi ánh chiều tà le lói, mới cho người hồi phủ truyền tin rằng đêm nay hắn sẽ nghỉ lại quân doanh.
Xem ra, nguyên một ngày mà Tiểu Trì chỉ có hai canh giờ phải ở cùng Trang Diễn, sau đó được hắn cho người đưa về Trang phủ. Đúng là việc nhẹ lương cao, không cần nghĩ cũng biết là Trang Diễn đặc biệt chiếu cố y.
Trang Diễn là một chủ nhân rất tốt.
Nhưng giữa chân mày Tiểu Trì vẫn luôn bị mây mù che phủ, che lấp hết mọi vui mừng trên mặt.
Sau khi trở về viện của Trang Diễn, y tới trước cửa thư phòng, lại bị thủ vệ mang gươm canh trước cửa thư phòng đuổi đi.
Y bị thủ vệ ngăn cản, Lương quản sự nghe động mà tới: "Tiểu Trì, ngươi muốn làm gì?"
Trên mặt Tiểu Trì tràn đầy khiếp sợ nói: "Ta chỉ muốn trả sách đã mượn của thiếu gia... Thiếu gia cho ta về, còn bảo ta đọc "Dung trai tùy bút" trước đi."
Lão lương không dấu vết mà liếc mắt quan sát y một cái, thái độ vẫn ôn hòa như cũ: "Lúc thiếu gia không có ở đây, thì ai cũng không được phép vào thư phòng của người. Nhưng nếu thiếu gia đã dặn ngươi đọc sách, thì ta sẽ cho người ra ngoài phủ mua một bộ "Dung trai tùy bút" cho ngươi."
Tiểu Trì dịu ngoan nói đa tạ rồi trở về viện của mình.
Nhưng y lại đứng ở cửa ngách thông với viện của thiếu gia, rồi quay đầu nhìn thư phòng ở chếch chếch trong viện của Trang Diễn, nheo mắt lại.
Tử An cảm thấy như đang bay lượn trên không trung, thu hết vào trong mắt hình ảnh không rõ là thực hay mơ này.
Nhìn Tiểu Trì lúc này, hắn bật cười: "Ánh mắt ngươi vừa bình tĩnh lại còn dám chắc là ngươi nghĩ sẽ có một ngày ngươi có thể một mình vào trong thư phòng của hắn ta sao?"
Bật ra câu hỏi này, khiến cho hắn đột nhiên từ góc độ bên ngoài trở về nhân giới.
Tưởng như hắn còn thanh tỉnh, tia sáng rạng đông đầu tiên chiếu xuống, khiến cho tất cả mộng cảnh lung linh bên ngoài biến mất.
Tử An nghi hoặc mở mắt ra.
Còn chưa kịp thoát khỏi mộng cảnh chân thực như thật, hắn lại nghe thấy tiếng bước chân gần trong gang tấc.
Click, click.
Từng âm thanh như truy hồn đoạt mệnh.
Tiếng bước chân kia rất nhanh đã dừng lại.
Tử An nhận ra nguy hiểm, lập tức bay sang phải, động tác của hắn quá mạnh, khiến cho vết thương lại vỡ ra, rịn ra máu tươi.
Cùng lúc đó, một thanh trường thương đâm vào bên trái tảng đá, phát ra tiếng ma sát chói tai, chỗ đầu thương đâm vào chính là chỗ hắn vừa mới rồi còn nấp ở đó.
Tử An từ trong khe hở thoát ra, Thanh Long Sứ nắm chặt trường thương trong tay, truy đuổi gắt gao, tóc đuôi ngựa vẽ ra một đường vòng cung giữa trời.
Trường thương của Thanh Long Sứ chĩa thẳng vào mặt hòa thượng, thanh âm khí phách lại có phần phỉ nhổ: "Dâm tăng! Chạy đi đâu?"
Tử An: "...?"
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Trì: Học dốt mấy cũng không phải xoắn, có thiếu gia mở lớp bồi dưỡng riêng cao cấp nhất cho ta ╭(╯^╰)╮