Thiên Sơn Thành, tửu quán Kế Thị.
Thanh Long Sứ vỗ mở một vò rượu mới, bát cũng không cần, trực tiếp ôm lấy vò rượu, hào phóng mở ra uống luôn.
Mặt nạ của gã để bên cạnh, lộ ra diện mạo hào khí sáng sủa, tóc đuôi ngựa sau gáy buộc thật cao, trường thương để cạnh người.
"Phong đại ca, men rượu ủ từ năm ngoái này, bây giờ mở ra uống, mùi vị rất khá."
Phong Vân Tranh chậm rãi nói: "Tiểu Thanh Long, hôm nay cứ uống tự nhiên, ta mời."
Động tác uống rượu của Thanh Long Sứ dừng lại trong nháy mắt: "Mỗi lần ta uống của ngươi bốn năm vò rượu đều tính không thiếu một giọt, sao hôm nay lại hào phóng như vậy? Vô sự hiến ân cần, ngươi muốn cái gì?"
Phong Vân Tranh ngồi bên cạnh, dùng một miếng da hươu lau rìu lớn của mình: "Ta sống ở đây chả mấy mà đã được ba mươi năm, bây giờ... Cuối cùng đã có thể ra ngoài xem xem."
Ngữ khí khi nói chuyện của hắn vô cùng bình tĩnh, trên mặt tựa như cũng có chút thoải mái.
Thanh Long Sứ cuối cùng cũng nhận ra điểm bất thường, cau mày hỏi: "Ngươi muốn rời khỏi đây sao, Phong đại ca?"
"Đúng vậy", ngữ điệu Phong Vân Tranh thoải mái nói: "Phong Vân sơn trang chúng ta đời đời ở nơi này, đời nào cũng phải có người canh giữ ở Thiên Sơn Thành, là để hoàn thành một chuyện. Bây giờ cuối cùng cũng đã trần ai lạc định, ta cũng được tự do rồi, không cần tiếp tục ở đây nghe theo quy tắc tổ tông nữa."
Hắn xuất thần nói tiếp: "Cả đời này nơi ta đi xa nhất cũng chỉ tới Nhạn Thành, ngay cả đệ nhất thành ở bắc cảnh này —— Nguyên Cảng Thành mà ta cũng chưa từng được tới. Lần này ta muốn đi xuống nam cảnh, đi xem mỗi nơi một chút, lại ra ngoài quan ngoại, đi mở mang kiến thức một chút, nhìn ngắm non sông tươi đẹp mà ta chưa từng được thấy."
"Cũng không tệ, ngươi nên ra ngoài một chuyến." Thanh Long Sứ trầm mặc hồi lâu, cảm khái nói: "Nhưng tổ tông nhà ngươi cũng thật là, chỉ vì một lời ước định không thể nói với ai, đời đời đều phải canh giữ ở đây, đến ngươi đã là đời thứ tư rồi... Đến tận bây giờ ngươi cũng chưa chịu nói cho ta biết, cuối cùng thì thứ ngươi trông coi là cái gì?"
"Ngươi bây giờ dùng võ dương danh thiên hạ, giáo chủ mỗi ngày đều thúc giục ta phải lôi kéo người vào giáo, lấp chỗ trống của Bạch Hổ... Nhưng mà ngươi làm bằng hữu của ta đã lâu như thế rồi, ta sẽ không lôi kéo ngươi nữa, coi như cảm tạ ngươi hôm nay mời ta uống rượu."
Phong Vân Tranh: "A, cũng phải đa tạ ngươi, đừng nói nữa, chúng ta uống tiếp đi."
Thanh Long Sứ lắc đầu cười nói: "Hôm nay có gì muốn nói ta sẽ nói hết, e là sau này chúng ta cũng không dễ dàng gặp được nhau như thế này nữa... Phong đại ca, ta tin tưởng là cho dù ngươi có đi đến đâu, cũng có thể làm nên đại nghiệp, ngươi có thể ra ngoài nhìn ngắm thế gian một chút, ta cũng thấy mừng thay cho ngươi. Chẳng qua ta thấy ngươi quá ngốc, sao lại chỉ vì một lời ước định của tổ tiên mà phải tử thủ tại bắc cảnh lâu như vậy?"
Phong Vân Tranh cười cười: "Giữ chữ tín, không tính là ngốc. Tổ tông Phong gia có lời dạy, đã nói là phải làm được, mới là cái gốc để làm người."
"Đúng, tuy rằng ta luôn miệng mắng ngươi ngốc, nhưng trong lòng ta thực ra rất kính nể ngươi. Ngươi tâm tư tinh tế, công chính cương trực, bởi vì có tâm tính như vậy mới có thể luyện võ đến trình độ này đi? Ngươi là thiên tài luyện võ, ra ngoài rèn luyện một chút, cũng rất tốt."
Phong Vân Trang lặng lẽ uống một vò rượu lớn, rồi mới nói tiếp: "Tiểu Thanh Long, ta phải đi rồi, ngươi tự bảo trọng."
Thanh Long Sứ "Ừ" một tiếng, lại hỏi: "Phong đại ca, nếu ngươi tới hoàng đô, có thể giúp ta một chuyện không?"
"Ngươi cứ nói."
"Ta có thư tín, giao cho ai cũng không yên tâm." Thanh Long Sứ uống thêm nửa vò rượu nữa, tiếp tục nói: "Khi nào ngươi tới được hoàng đô, thỉnh tự tay giao cho một người giúp ta."
Phong Vân Tranh: "Được."
"Trên cả vùng núi Thiên Sơn này, ta chỉ tin tưởng cách làm người của ngươi, vậy thì xin cảm tạ Phong đại ca."
Tửu lượng của Thanh Long Sứ cực kỳ tốt, sau khi uống hai vò rượu, mặt cũng không đỏ chút nào.
Con ngươi gã hơi động, đột nhiên nói thêm một chuyện: "Chuyến này đại ca đi nam cảnh, trên đường nếu có gặp phải một người... Ừm, ngươi đánh tên nhãi con đó một trận giúp ta đi."
Phong Vân Tranh hơi ngạc nhiên: "Ai mà cách xa vạn dặm cũng chọc được tới ngươi thế?"
Thanh Long Sứ nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Một tên hùng hài tử, đi đâu cũng quỳ gối nhận cha, còn có mặt mũi chọc đến người có quan hệ với ta... Tiếc là ta không đi được, nếu không chắc chắn tự ta sẽ ra tay, đánh cho đến khi mẹ nhãi con đó cũng không nhận ra."
Thanh Long Sứ gằn từng chữ một: "Kẻ đó tên là Lưu Lưu, mới mười lăm, mười sáu tuổi, chính là Lưu công tử xếp hạng thứ chín kia, là một tiểu tử thối vô liêm sỉ. Nếu ngươi gặp được nó, thì không cần khách khí, thay ta đánh nó một trận, sau này nếu ta có cơ hội gặp được nó, ta cũng sẽ tự tay cho nó một trận."
Phong Vân Tranh: "Được, không thành vấn đề."
Hai người lại tiếp tục uống rượu, chưa được bao lâu thì có người gõ cửa phòng riêng.
Phong Vân Tranh quay đầu nhìn Thanh Long Sứ đeo mặt nạ, che giấu khuôn mặt gã, rồi mới quay ra ngoài nói: "Vào đi."
Đó là một giáo chúng Thiên Sơn Giáo, vừa vào phòng liền quỳ xuống đất bẩm báo: "Thanh Long Sứ, việc lớn không xong rồi! Trong giáo xảy ra chuyện lớn, giáo chủ truyền tin, lệnh ngài trở về ngay lập tức!"
Thanh Long Sứ nhíu mày: "Sao vậy? Hoang mang hoảng loạn, Phong trang chủ không phải người ngoài, có chuyện gì thì ngươi cứ nói đi."
Giáo chúng Thiên Sơn Giáo kinh hoảng nói: "Hai vị Huyền Vũ, Chu trước trong giáo đột nhiên bị thương nặng, bây giờ trong giáo đại loạn, giáo chủ lệnh cho ngài lập tức trở về chủ trì đại cục."
Thanh Long Sứ bật dậy: "Phong đại ca, thư tín ta sẽ sai người đưa tới tận tay ngươi sau, nếu ngươi lên đường trong mấy ngày này thì e là ta không thể tự mình tiễn chân, vậy thì cứ chúc ngươi thuận buồn xuôi gió trước đi."
Phong Vân Tranh đáp một tiếng: "Ừ, ngươi đi đi."
Thanh Long Sứ hất tóc đuôi ngựa, vẽ ra một đường cong giữa không trung, tiêu sái cầm lấy trường thương, trong chốc lát đã đi mất dạng.
Phong Vân Tranh một mình uống cạn vò rượu, nhẹ giọng nói: "Huyền Vũ, Chu Tước, nhị sứ cùng lúc bị thương nặng... Tại bắc cảnh này ngoài ta ra thì còn có thể là ai? Bên ngoài đúng là ngọa hổ tàng long."
Trời đã tối đen.
Trên sườn núi Thiên Sơn, Trì Võng ngồi trên tuyết, lặng lẽ tĩnh tọa dưới màn đêm tăm tối. Vò rượu và hòm thuốc đều đặt ở bên cạnh, Sa Thạch thấy y cực kỳ tập trung điều tức nội lực, nhịn lại không quấy rầy y.
Đúng như Sa Thạch đã nhắc tới rất nhiều lần, Trì Võng cũng đã cảm nhận rõ ràng được nội lực của mình đã bị rút đi, kém hơn trước đây không chỉ một hai cấp, y đã bắt đầu có ý thức phân chia thời gian, tiến hành tu luyện, bổ sung cho nội lực yếu ớt của mình.
Chỉ là bây giờ, đôi mắt đang nhắm của Trì Võng đã mở ra, y quay sang bên phải, nhìn người đang nấp trong tối.
Sau đó y nghe được mùi máu tanh ấm nồng.
Người kia chắp tay trước ngực: "Thí chủ, làm phiền rồi."
Ngữ khí Tử An đều đều, thiếu đi một phần trung khí không dễ phát hiện: "Bần tăng không dám chắc ngươi còn ở đây, may mắn thử một lần, không ngờ thật sự có thể tìm được ngươi, cũng coi như là có duyên với nhau."
Trì Võng lãnh đạm nói: "Ai thèm có duyên với con lừa ngốc nhà ngươi? Còn không phải tại vì thứ ngươi nhét vào người ta à?"
Trì Võng đang ngồi xếp bằng trên tuyết, đứng bật dậy.
Đêm nay không trăng không sao, cũng không có ai đốt lửa trại, y chỉ có thể mơ hồ thấy được đường nét trên người hòa thượng, đến cái đầu bóng loáng phản quang của hắn cũng không thấy rõ, đừng nói tới cử chỉ và thần sắc của hắn lúc này.
Tử An im lặng trong một khắc, thành khẩn lại áy náy nói: "Đột nhiên xảy ra chuyện, bần tăng bị Thiên Sơn Giáo truy sát liên tục, không chắc rằng liệu có thể toàn thân trở ra hay không, đành phải đem vật kia giấu tạm trên người thí chủ, khiến thí chủ gặp phải phiền phức, ta cực kỳ áy náy."
Trên núi yên tĩnh, Trì Võng nghe thấy tiếng máu tươi chảy xuống từ y phục của hắn, từng giọt từng giọt, nhỏ xuống nền tuyết.
Trì Võng cười một cái nói: "Nhiều máu như vậy, ngươi đi giết người à?"
"Sát sinh là đại nghiệt, bần tăng không thể giúp họ thấy rõ chánh tâm, phân rõ thiện ác, đã phạm vào tội tu hành kém cỏi, sao còn thể còn phạm vào ác nghiệp?"
Thanh âm của Tử An vẫn bình thản như cũ: "Lúc đó tình thế cấp bách, vạn bất đắc dĩ, chỉ có thể ra tay tổn thương bọn họ."
"Cái tên hòa thượng nhà ngươi, đánh nhau lại còn phải phải ăn thêm cả mớ thiệt thòi như thế?" Trì Võng vô tình cười nhạo: "Cả đám người muốn giết ngươi, ngươi lại còn lo cái này, bận tâm cái nọ. Không được giết, cũng không được ra tay quá nặng, vốn đã là cả đám người đánh một mình ngươi, ngươi lại còn tự bó tay bó chân mình, thế mà còn có thể sống sót chạy được tới đây, coi như ngươi có bản lĩnh."
Mùi máu tanh trên người Tử An càng lúc càng nồng, thanh âm của hắn dường như còn nhẹ hơn lúc nãy một phần: "Có một số việc, nếu bần tăng đã gặp phải thì không thể không quản... Nếu như vậy mà có thể cứu được thêm nhiều người hơn, thì cũng đáng giá."
Thanh âm Trì Võng càng lạnh hơn một bậc: "Ta đã nhìn tờ giấy mà ngươi lén lút nhét vào người ta, trong phối phương đó có hơn hai trăm loại vật liệu, có nhiều thứ khó lòng tin nổi —— tử thai bị xảy ra ngoài vì cơ thể mẹ trúng phải hàn độc, rồi độc trùng độc được nuôi trong bình gốm, chôn xuống đất một năm rồi đào lên lấy ra làm vật dẫn, ngươi có biết thứ độc vật như vậy để làm gì không?"
"Đại khái cũng đoán được." Thanh âm Tử An lại càng nhẹ hơn, "Loại độc thi này kết hợp với hơn hai trăm loại dược liệu, sẽ thay đổi toàn bộ độc tính, còn có thể truyền nhiễm. Mưu đồ của Thiên Sơn Giáo rất lớn, việc này sẽ gây nguy hại đến trăm ngàn chúng sinh, bần tăng tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn được."
Trì Võng nhớ tới đầu tháng ba, khi cứu mạng Phòng Lưu và Bộ Nhiễm, đó là lần đầu tiên y gặp phải Thiên Sơn Giáo, trong đám người của Thiên Sơn Giáo, cũng đã có người ám chỉ rằng việc ôn dịch bạo phát ở bắc cảnh có liên quan đến chúng.
Trời giáng tai họa, triều đình không giải quyết được, hoàng uy xuống đốc không phanh. Bách tính tuyệt vọng, vào lúc quần chúng phẫn nộ, Thiên Sơn Giáo lại đứng ra đưa thuốc giải. Thuốc đến bệnh tan, chẳng mấy chốc mà Thiên Sơn Giáo có thể thay thế được triều đình.
Trận ôn dịch này đã kéo dài rất lâu, nếu không có Trì Võng ra tay, sao có thể bị ngăn lại dễ dàng như vậy?
Mà y đã làm rối loạn kế hoạch của Thiên Sơn Giáo.
Thiên Sơn Giáo thấy thời cơ không thích hợp, liền lùi một bước, vừa nghiên cứu loại độc dược mãnh liệt hơn, vừa chờ đợi thời cơ mới.
... Chờ khi bọn chúng chuẩn bị xong cơ hội, trở mình thêm lần nữa, không biết bắc cảnh này sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa?
Bây giờ khi nghe hòa thượng thản nhiên trả lời, không hiểu sao trong lòng Trì Võng lại nảy ra mấy phần hung hăng: "Người lén trộm phối phương này để làm gì? Trên này ghi hơn hai trăm loại dược liệu, bọn chúng biết được ngươi trộm phối phương, bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi phương thức điều chế, hơn nữa, trên tờ giấy này cũng chỉ ghi chép các loại dược liệu, không ghi phương pháp phối chế, chỉ có như thế này thì làm sao chế được thuốc giải?"
Tử An ôn hòa nhã nhặn nói: "Bần tăng lén trộm được một bình sứ chứa độc, chỉ cần hít độc khí, dùng cơ thể người thí nghiệm, lại tiếp tục thăm dò mạch tượng, là có thể thử ra thuốc giải."
Trì Võng nghe rõ rồi, cau mày nói: "Hòa thượng, ngươi tên là gì?"
"Bần tăng... pháp hiệu Tử An."
Trì Võng hít một hơi thật sâu, y đi tới, sờ sạng bắt lấy tay Tử An. Trên cổ tay lạnh lẽo còn có mùi máu tươi, Trì Võng bắt mạch hắn.
Trời tối đen như vậy, rõ ràng hòa thượng không nhìn thấy gì, vẫn cứ cúi đầu nhìn vị trí Trì Võng nắm tay mình.
Đó là một chuỗi con số màu vàng, chỉ là lần này hắn thấy được ——???
Lông mày Tử An nhẹ nhàng cau lại, nhớ lại con số chợt lóe lên trước mặt hắn.
Đây là có ý gì?
Trì Võng không cảm thấy gì, sờ tay bắt mạch trong chốc lát thì quăng tay hòa thượng đi luôn.
Cho dù là người đang thương tích bệnh tật, Trì Võng cũng không thèm khách khí, y móc một cái bình nhỏ từ trong hòm thuốc ra, đứng cách thật xa ném sang cho hắn: "Thuốc này trong uống ngoài xoa đều được, ngươi đừng để chưa thử ra thuốc giải đã chết vì mất máu."
Y nhấc hòm thuốc lên vai, đứng dậy khỏi mặt đất: "Cái tên lừa ngốc nhà ngươi sao mà lại ngốc như thế? Ta không thích. Nhưng trên đời này lại luôn có vài tên ngốc có thể làm nên đại sự."
"Ta không can ngăn ngươi, cũng không chữa trị cho ngươi, tự cầu phúc đi. Ngược lại, ta còn muốn xem trong nửa năm nữa ngươi còn sống hay chết luôn rồi, xem phật tổ bồ tát của ngươi có nguyện ý phù hộ cho ngươi không."
Chế nhạo xong, Trì Võng nói đi là đi luôn, y dùng khinh công rời đi, tựa như không muốn ở cùng con lừa ngốc kia thêm dù chỉ một khắc.
Tử An đứng im tại chỗ, nhận lấy bình thuốc, nhẹ nhàng mở nắp bình ra, đặt dưới mũi ngửi nhẹ.
Không khỏi cười mỉm một cái: "Tiểu thí chủ, nói một đằng làm một nẻo."
Nhưng đúng là hắn cũng không đứng nổi nữa, đành phải dựa vào núi đá bên cạnh mà ngồi xuống, nhẹ nhàng nói: "Đây rõ ràng là loại thuốc tốt nhất, một đêm tĩnh tọa điều tức, ngày mai là có thể khởi hành đi nam cảnh được rồi... Đa tạ ngươi."
Trì Võng xuống tới Thiên Sơn Thành, chậm rãi đi về hướng tửu quán Kế thị.
Phong Vân Tranh đang ngồi trong quán chờ y. Thấy Trì Võng đi vào, ánh mắt hắn đầu tiên dừng lại trên tay Trì Võng một chút.
Y từng nắm tay hòa thượng, trong tay còn dính máu tươi.
Phong Vân Tranh cực kỳ vững vàng, tỏ ra như thể chưa nhìn thấy gì, chỉ nói: "Sân sau có giếng nước."
Vùng núi bắc cảnh bị tuyết bao quanh, nước múc từ trong giếng ra cũng lạnh lẽo tới tận xương.
Nhưng Phong Vân Tranh là một người lỗ m ãng, sau khi thấy Trì Võng lấy nước giếng rửa tay, mới đột nhiên nhớ ra: "Aizzz, nước này có lạnh quá không? Có cần ta gọi người đun chút nước nóng cho ngươi rửa thêm lần nữa không?"
Trì Võng bật người đứng dậy, nhìn nam nhân cao to trước mặt, trong lòng lại nghĩ —— Để người thô lậu như vậy kinh doanh tửu quán của lão Kế, không lỗ thì đúng là gặp phải quỷ rồi.
Có thể mở quán hơn trăm năm vẫn không đổ, thật đúng là kỳ tích, trừ khi Phong Vân sơn trang còn có nguồn thu khác.
Y thương hại móc ra một tấm ngân phiếu: "Sau này ngươi đừng tự làm nữa, thuê ngươi khác đến quản lý tửu quán đi, ngươi thấy được không?"
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Trì Võng: Lừa ngốc thì đừng có nghĩ nhiều, cho ngươi thuốc tốt là vì thuốc ta mang theo bên người —— không có loại kém, Hừ!