Theo gió đêm lạnh lẽo thổi tới, Trì Võng nhảy từ trên tường thành xuống, rời khỏi hoàng đô.
Y nhân lúc được bóng đêm che giấu, nhanh như chớp đi qua một vùng bình nguyên.
Sa Thạch lo lắng hỏi: "Trì Võng, ngươi có sao không?"
Đôi mắt Trì Võng vẫn còn đỏ như cũ, tốc độ phản ứng cũng chậm hơn ngày thường một chút: "Ngươi vừa nói thăng cấp... Vậy có biến hóa gì không?"
Sa Thạch run run trả lời: "Ta muốn thăng cấp trước đã, bây giờ năng lượng đã đầy, ta có thể vận hành toàn bộ công suất. Sau đó sẽ tiến hành giải mã cấu thành của Bách Hiểu Sinh."
"Vậy ngươi đi đi."
Không ngờ Sa Thạch lại nói: "Tình hình ngươi bây giờ.... không tốt lắm, ta muốn chắc chắn ngươi đã khôi phục lại bình thường rồi mới có thể yên tâm thăng cấp."
Trì Võng cười nhạo một tiếng, không nói thêm nữa.
Sa Thạch hết sức cẩn trọng quan sát Trì Võng, từ sau khi y giết Bách Hiểu Sinh đến giờ vẫn luôn có chỗ nào đó không đúng lắm, ngay cả tâm tình lên xuống hàng ngày cũng trở nên mẫn cảm hơn.
Dựa theo đường đi của Trì Võng, Sa Thạch phát hiện ra y đang hướng tới lăng mộ Mộc Bắc Hy.
Khi sắp tới hừng đông, Trì Võng mới tới được lăng mộ của Mộc Bắc Hy, mở cửa mộ rồi đi thẳng vào trong.
Hơn một canh giờ sau, cuối cùng Trì Võng cũng tìm được thứ cần tìm trong mộ thất lạnh băng băng của mình.
Từ khi tiến vào mộ thất cực kỳ lạnh lẽo này, trạng thái của Trì Võng có vẻ đã bình thường hơn một chút, y ngồi xếp bằng trên đống tài bảo, mắt đỏ quạch mở một cái túi được thêu tinh xảo ra, móc thứ bên trong ra rồi nhét vào miệng.
Cắn một cái, răng rắc răng rắc, cái túi đang phình to nhanh chóng xẹp xuống đến mức mắt thường cũng thấy được.
Sắc đỏ trong mắt Trì Võng chậm rãi tan dần, y than một tiếng: "Đúng là ta vẫn thích mấy chỗ lạnh lẽo một chút hơn."
Sa Thạch thấy y có vẻ đã khôi phục lại bình thường, cuối cùng cũng yên tâm: "Ngươi đang ăn cái gì thế?"
"Hạt hoa tuyết liên" Trì Võng ăn hết hơn nửa túi, bình thản nói: "Đã để ở đây mấy trăm năm rồi, mùi vị cũng không còn tươi mới như lúc vừa hái xuống, nhưng cố ăn tạm cũng được."
Sa Thạch chần chờ hỏi: "Để lâu thế rồi, ăn vào có đau bụng không?"
Trì Võng: "... Dưới đất này lạnh như thế, tuy là mùi vị không còn tươi mới nhưng chắc ăn vào chắc cũng không đến nỗi sẽ đau bụng đâu nhỉ?"
Câu hỏi này thì Sa Thạch cũng chịu chết, xem ra chỉ đành chờ thời trả lời vậy.
Trì Võng lặng lẽ thả túi hạt hoa tuyết liên xuống, trong nhất thời, cả y và Sa Thạch đều trầm mặc nhìn nhau.
Sa Thạch nghi ngờ hỏi: "Ta còn tưởng ngươi ăn được linh đan diệu dược gì cơ, trông ngươi vừa rồi rõ ràng là bị sao đó, vậy ăn hạt tuyết liên có được không?"
"Chủ yếu vì chỗ này mát mẻ, ăn chút gì đó tĩnh tâm thì sẽ thấy dễ chịu hơn thôi."
Thoạt nhìn Trì Võng có vẻ đã bình thường trở lại, sau khi ăn hết nửa túi hạt hoa tuyết liên thì nằm vào quan tài của mình.
"Ngươi bị làm sao thế, Trì Võng? Ngươi nói đi, không thì ta sẽ lo lắng lắm."
Trì Võng lẳng lặng nằm trong quan tài nói: "Đây là do nội công tâm pháp mà ta tu luyện, lúc nhỏ nóng lòng muốn đạt thành tựu mà chọn cách nguy hiểm nhất. Sau đó ta đổi sang luyện loại võ công bây giờ, tránh cho hậu nhân khi tu luyện lại lập lại sai lầm của ta... Nhưng ngươi cũng đừng lo, cũng bao nhiêu năm rồi, ta có rất nhiều cách giải quyết."
"Tìm nơi nào đó lạnh một chút, ăn vài cái hạt hoa tuyết liên à?" Sa Thạch ngờ vực nói, "Nhưng nếu đúng lúc đó ngươi lại ở bên ngoài, không kịp trở về mộ thất, hoặc hết hạt tuyết liên, thì ngươi có bị sao không?"
Trì Võng thoạt nhìn không lo lắng tẹo nào nói: "Ta còn có vài cách khác cực kỳ hữu hiệu, chỉ là ta không thích thôi... Nói thật thì, hạt tuyết liên ăn ngon lắm, nhất là lúc vừa hái từ trên núi Thiên Sơn xuống, ăn luôn trong tuyết, nhiệt độ thấp giúp giảm vị đắng, như vậy thì hạt tuyết liên ăn vừa giòn vừa ngọt, ăn vào rất nhẹ nhàng khoan khoái."
Bây giờ Sa Thạch không hề hứng thú với mùi vị của hạt tuyết liên một tí nào, kỳ thực nó rất muốn hỏi Trì Võng xem trước khi chết Bách Hiểu Sinh đã nói gì.
Nhưng nó không dám hỏi, nó còn chưa rõ tại sao Trì Võng lại rơi vào trạng thái kia.
Tại sao Trang Diễn lại không cho y giết người nữa? Sa Thạch nghĩ mãi vẫn không hiểu, từ khi nó quen biết Trì Võng đến nay, chỉ thấy y cứu người, chưa từng thấy y xuống tay giết một ai... Tất nhiên là không tính Bách Hiểu Sinh.
Trước đây Trì Võng đã từng giết người sao? Y đã gặp phải chuyện gì mới được chứ?
Sa Thạch đè lại nghi ngờ, kiểm tra lại mình trước khi thăng cấp, nói với Trì Võng: "Bây giờ ta sẽ tạm thời rời đi để thăng cấp."
"Đi đi." mắt Trì Võng khép lại. "Buồn ngủ quá, ta ngủ một lát, người muốn làm gì thì làm đi."
Một tiếng ngọc thanh thúy vang lên, Sa Thạch biến mất khỏi đầu Trì Võng.
Trì Võng nhắm mắt lại, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện, chợt mở mắt ra.
Y lại thấy được.... cánh đồng tuyết bằng phẳng kia.
Cánh đồng tuyết rộng vô biên vô hạn, y không hiểu tại sao mình lại xuất hiện ở đây. Nếu đây là trong mộng, liên tục mơ thấy cùng một giấc mộng thì rõ ràng là không bình thường.
Lần y ngất xỉu trước ngôi mộ kia là lần đầu tiên y thấy cánh đồng tuyết trắng này, mà ranh giới của cánh đồng tuyết thoạt nhìn tưởng như không có này thật ra là có.
Phần ranh giới ấy nối với một vườn hoa băng giá.
Dây leo băng bị y dọa sợ chạy mất mật kia đến giờ vẫn chưa thấy đâu. Dù không có ngoại lực giúp y tìm ra ranh giới của cánh đồng tuyết, nhưng Trì Võng tựa như lại cảm nhận được ranh giới này một cách khó hiểu.
Y nhắm mắt lại, dường như đã biết được ranh giới ở đâu.
Dựa theo cảm giác của mình, y đã đi rất lâu vậy mà thực sự có thể quay trở lại hoa viên băng tuyết kia.
Khi tiến vào, y nhìn thấy dây leo băng đang nghẹo cổ nhìn mình, đột nhiên thấy y xuất hiện, trong nháy mắt nó liền nhớ ra nỗi sợ hãi với Trì Võng lần trước, nhất thời hãi quá quay mông chạy mất.
Trì Võng đứng yên nhìn mảnh hoa viên này.
Hoa viên bây giờ lại có chút khác biệt.
Lần trước đến đây, nơi này ngập tràn băng tuyết, bị giá lạnh dày đặc niêm phong lại, không có một chút sinh khí nào.
Mà lần này tiến vào, Trì Võng nhìn về phía dòng suối lúc đó còn đóng băng cứng ngắc, giờ đã tan một nửa, tuy rằng trên mặt nước vẫn còn mấy tảng băng trôi nổi cùng với tuyết trắng, nhưng dòng suối đã chảy trở lại, không còn đóng băng cứng đơ như trước đây.
Dự theo đường đi trong ký ức trước đây, trên đất vẫn còn đóa hoa băng lần trước, dây leo băng như khăn quàng cho hoa cũng đang run lẩy bẩy.
Chỉ có pho tượng từng ở đây lúc đó đã không còn thấy đâu nữa.
Trì Võng dừng bước, tại đây có ảo cảnh liên tiếp nhau, pho tượng tuyết kia thoạt nhìn trông như còn sống, bây giờ băng tan rồi thì chân dài chạy mất luôn à?
Đúng lúc đó, Trì Võng nghe thấy một thanh âm rất nhỏ.
Trì Võng đuổi theo.
Thấy Trì Võng đuổi theo, thứ phát ra âm thanh đó lại cong mông chạy mất, không hiểu sao mà Trì Võng có thể đuổi sát không buông, cuối cùng vây nó lại trong góc chỗ hòn non bộ.
Thanh âm của Trì Võng tạo ra một loại áp lực vô hình: "Ra đây, ngươi chạy cái gì mà chạy?"
Vật kia nghe thấy, càng muốn tránh xa y hơn, tỏ ra vô cùng oan ức.
Trì Võng chỉ cần vòng một cái, tới mặt kia của hòn non bộ là có thể bắt được vật này. Giờ thấy nó không chịu ra, Trì Võng nhấc chân, chuẩn bị đi sang.
Y vòng qua hòn non bộ, thấy sắp bắt được cái vật đang chạy loạn này lên xem là cái gì, đột nhiên y lại bị ảo cảnh đá ra ngoài.
Trì Võng đột nhiên bật dậy từ trong quan tài, nhìn xung quanh, biểu tình nghiêm túc hơn.
Y đã hai lần liên tiếp đi vào cùng một cái ảo cảnh trong lúc ngủ mê man, có là mơ đi nữa thì cũng không thể trùng hợp thế được.
"Đó là cái gì nhỉ?" Trì Võng nhíu mày.
Tiếng của Sa Thạch từ xa vang lên: "Ngươi cái tên này, không chịu nói lý gì cả, chỉ toàn đùa giỡn lưu manh với ta."
Trì Võng hơi ngạc nhiên: "Ta... đùa giỡn lưu manh? Sao lại nói ta thế?"
Sa Thạch nghẹn một chút, oan ức bằng trời bằng bể nói không hết được, buồn bã yếu ớt nói: "Trì Võng, ngươi quá giảo hoạt, sau khi thăng cấp xong, ta đã giải mã thông tin mà hệ thống trước kia còn lưu lại, người thừa dịp ta không được thông minh lắm mà lừa ta."
Trì Võng lãnh khốc nói: "Bây giờ ngươi thông minh chỗ nào? Sao lại có ảo giác như thế? Tỉnh lại đi nha."
Sa Thạch suýt thì khóc ầm lên.
Trì Võng lại an ủi nó: "Việc động não để cho ta là được rồi, ít nhất thì so với cái hệ thống nói giọng nữ kia thì ngươi đáng yêu hơn nhiều."
Nói đến chính sự, Trì Võng cũng trở nên nghiêm túc hơn hẳn: "Lần này ngươi thăng cấp có thu được gì không? Trước khi ngươi xuất hiện, cái hệ thống nói giọng nữ luôn đè ép ta và Bách Hiểu Sinh là cái quỷ gì? Ta vẫn rất để ý đến "chúng ta" mà Bách Hiểu Sinh đã nhắc đến."
Sa Thạch trả lời: "Hệ thống nói giọng nữ kia à, thực ra nàng cũng không tính là một cái hệ thống, nàng cũng giống như Bách Hiểu Sinh, mà có lẽ càng giống với một loại... ý thức hơn. Theo ta thì "Chúng ta" mà Bách Hiểu Sinh nhắc tới có lẽ cũng không phải là con người."
"Trì Võng, vẫn còn nhiều thứ ta không hiểu được, nhưng có vẻ như... ta có thể vừa thăng cấp vừa từ từ hiểu thấu mọi thứ."
"Một loại... ý thức?" Trì Võng híp mắt lại nói: "Một bông hoa một thế giới, một cái lá cả Như Lai? Có phải ý này không? "
( link dành cho người chăm học )
"Cũng tương tự nhưng không hẳn là như thế." Thanh âm của Sa Thạch bây giờ cũng đã có nhiều âm điệu hơn: "Chúng ta còn nhiều thời gian, Trì Võng, hai ta hợp lại đã gây ra nhiễu loạn, nên tạm thời sẽ không kinh động đến cái ý thức kia, đây là ưu thế trong tối của chúng ta, cứ từ từ giải quyết."
"Ngoài ra thì còn có một chuyện nữa mà ta phải nói với ngươi." Thanh âm của Sa Thạch trở nên cực kỳ nghiêm túc, "Trì Võng, ngươi có nhớ chuyện ta và ngươi đã từng nói với nhau không... trên người ngươi có một thanh tiến trình ấy? Sau khi ngươi giết Bách Hiểu Sinh, nó đã có biến đổi cực kỳ lớn, việc này khiến ta không thể hiểu nổi, hơn nữa, tình trạng của ngươi..."
Trì Võng nhảy ra khỏi quan tài, ngắt lời Sa Thạch: "Nhắc đến việc này, ta nghĩ tới một chuyện cực kỳ quan trọng."
Sa Thạch sốt sắng hẳn lên hỏi: "Có chuyện gì?"
Trì Võng nghiêm túc nói: "Từ lúc ta ăn hạt tuyết liên bị vứt ở đây mấy trăm năm đến bây giờ vẫn chưa bị đau bụng."
Sa Thạch: "..."
Trì Võng ăn sạch nửa non túi hạt tuyết liên còn lại, thản nhiên nói: "Đi, chúng ta lên Thiên Sơn hái thêm một ít hạt tươi ăn."
Sa Thạch thấy rõ Trì Võng không muốn bàn thêm về chuyện này, đành ấm ức ngậm miệng lại.
Trì Võng cũng phát hiện, sau khi Sa Thạch thăng cấp, quả thực đã thông minh hơn một chút —— đã biết xem sắc mặt y, cũng không suốt ngày chạy đến làm phiền y, đúng là đáng mừng mà.
Nói đi là đi luôn, Trì Võng đã ngủ trong mộ thất suốt năm sáu ngày, sau khi y qua sông, y chỉ đi gặp Dư Dư ở Nguyên Cảng Thành bắc cảnh, nhét cho hắn chục tấm ngân phiếu.
Dư Dư cầm lên nhìn, trợn tròn cả mắt, đây là tiền trang đã mở từ hơn bảy trăm năm trước, mấy tấm ngân phiếu này có dấu của tiền trang, đến giờ vẫn còn hiệu lực.
Hắn suýt thì ngất xỉu mất, đời này hắn chưa bao giờ dám nghĩ mình có thể cầm được số tiền lớn như vậy trong tay.
Trì Võng cực kỳ phóng khoáng nói: "Đi đi, mua hết mấy nhà in ngươi đã gặp được cho ta. Đến lúc tìm được Đào Hoa công tử thì đem hắn đến cho ta chơi một chút... Ta thích tên nhóc đó."
Dư Dư nhớ tới mấy quyển long dương [email protected] tình của Đào Hoa Công tử, lại nhìn Trì Võng đang nở nụ cười trước mặt, trong mắt giấu một tia quỷ dị nhỏ bé khó mà nhận ra được.
Tự cho là đã nắm được chân tướng, Dư Dư nhất thời lộ ra vẻ sợ hãi, trong nháy mắt đã tự tưởng tượng ra chi chít cảnh tượng không được miêu tả, trong lòng run sợ mà đáp vâng.
Ôn dịch ở bắc cảnh đã được khống chế. Phòng Lưu mới ở trong Vô Chính Môn có năm ngày đã có hành động kinh người, sau khi Trì Võng phi cho cậu mấy tấm ngân phiếu, đã có thể thấy được hiệu quả rõ ràng.
Tài lực, vật lực mà Lan Thiện Đường chuyển tới bắc cảnh tăng mạnh tới mức mắt thường cũng có thể thấy được, từng sọt dược liệu tươi mới từ nam cảnh được chuyển tới bắc cảnh cuồn cuộn không dứt, dùng danh nghĩa của Lan Thiện Đường giải quyết được vấn đề khan hiếm dược liệu ở khắp mọi nơi.
Trì Võng thấy thế thì rất hài lòng, không nhọc lòng chuyện Lan Thiện Đường nữa, một mình chạy tiếp về phía bắc bắc cảnh.
Chạy hết đường núi ở bắc cảnh, thì chính là núi Thiên Sơn. Đây là tổng bộ của Thiên Sơn Giáo, nhưng Trì Võng cũng không mấy quan tâm đ ến chuyện này.
Hạ thủ với Trì Võng, không phải là việc cứ muốn là được. Trì Võng một đường thẳng tiến, không thèm che giấu hành tung của mình.
Trên đường lên phía bắc, tại mấy trấn nhỏ khan hiếm vật lực, tài lực mà đại phu còn chưa kịp tới, Trì Võng liền tiện tay cứu chữa cho vài người mắc ôn dịch.
Mà mục tiêu chính trong chuyến này của Trì Võng là hạt hoa tuyết liên. Y túc tắc đi hơn một tháng mới tới được chân núi Thiên Sơn.
Dọc theo đường lên phía bắc, Trì Võng phát hiện ra có chuyện kỳ quái —— càng tiến đến gần trung tâm của Thiên Sơn Giáo, số lượng bệnh nhân ôn dịch y thấy được càng giảm xuống.
Đến khi y đến chân núi, dường như không có ai ở đây mắc phải ôn dịch. Ngươi ở đây thần sắc khỏe mạnh, dù sống dưới chân núi tuyết nhưng sắc mặt vẫn hồng hào, tựa như chưa từng bị bệnh tật quấy nhiễu.
Sa Thạch chủ động chia sẻ suy nghĩ của nó với Trì Võng: "Giáo chúng Thiên Sơn Giáo chúng ta gặp lần trước cũng đã từng nói qua, hình như giáo chủ của bọn chúng có biện pháp khống chế ôn dịch. Nhưng loại tai họa như ôn dịch mà có thể bị con người khống chế... thì cực kỳ đáng sợ luôn."
Trì Võng thần sắc bình tĩnh đáp: "Cũng không phải là không có biện pháp, nếu như Thiên Sơn Giáo có người giống như ta, tinh thông cả y và độc... Ừm, cứ từ từ quan sát thêm xem thế nào."
Lúc này Sa Thạch còn chưa hiểu hết ý nghĩa trong lời nói của Trì Võng, mãi đến tận hai năm sau, nó mới có thể hiểu được rằng kể từ thời khắc này, Trì Võng đã sớm nhìn rõ được mưu đồ của Thiên Sơn Giáo sau này.
Y không phải không hiểu, nhưng mà y cứ lười quản thế đấy.
Phòng ốc trong thành trấn dưới chân núi Thiên Sơn trùng trùng điệp điệp, không thiếu thứ gì, tuy rằng không phồn vinh được như đại thành số một Nguyên Cảng Thành, nhưng cũng được coi như những đại thành hàng đầu ở phương bắc.
Trì Võng vừa đi vừa trò chuyện với Sa Thạch: "Trăm năm trước, vùng đất này còn là thảo nguyên, xung quanh đều là lều trại của người Hồ, ngươi xem, trăm năm sau, cảnh vật nơi đây đã phát triển đến mức giật cả mình."
Không ngờ Sa Thạch lại mở miệng tiếp lời: "Đúng vậy, người Hồ cũng chỉ vừa mới quy thuận triều đình từ mười năm trước, bắc cảnh này vốn cũng không yên bình, đặc biệt là sau khi hoàng đế khai quốc của Trọng triều - Phòng Ổ lâm bệnh nặng, ở đây liên tiếp xảy ra bạo loạn. Sau đó, hoàng đế thứ hai của Trọng triều - Phòng Nhị kế nhiệm, năm ấy đã đích thân ra trận cùng chúng tướng quân, đánh liền một lèo ba năm mới thu được lãnh thổ của người Hồ."
"Hoàng đế ban sư hồi triều, Kế thừa tướng ở lại vùng Thiên Sơn hơn mười năm, hắn xây dựng thành trì, mở đường, quản lý nơi này trật tự rõ ràng, đường phố dưới chân ngươi đều được mở dựa theo bản vẽ của hắn đấy."
"Lần này ngươi thăng cấp cũng biết thêm được không ít thứ đấy. Trước đây ta hỏi ngươi những chuyện xảy ra trong quá khứ, ngươi đều là hỏi một không biết ba, giờ thì khác hẳn nha." Trì Võng bình thản nói, lại ít nhiều lộ ra một chút hoài niệm cũng vui mừng. "Nói ngươi nghe, vị Kế thừa tướng này từng là bằng hữu của ta, ngươi kể ta nghe chuyện sau đó của hắn đi."
"Khi Kế thừa tướng còn ở sống, nơi này đã phát triển đến mức phồn hoa nhất trong suốt mấy trăm năm qua. Người Hồ không còn tạo phản nữa mà đã học chữ Hán, tranh nhau đưa con cái hoàng tộc tới hoàng đô học tập, bách tính các tộc đều an cư lạc nghiệp ở đây. Lúc hắn còn ở đây thì mấy cái giáo phái giày dép kia làm gì có cửa."
giáo phái giày dép, raw là 鞋教, trong đấy, 鞋 là giầy, pinyin là xie giống với chữ tà 邪, tác giả cố tình đặt chệch đi vì vấn đề ngôn ngữ (special thank to em gái Boo). Giống như thời chúng mình ko gọi vl là vãi l mà gọi là vãi lúa ấy.
Sa Thạch nhẹ nhàng nói: "Cho dù là loại giáo phái giày dép như Thiên Sơn Giáo đã dành mấy chục năm để làm suy yếu ảnh hưởng của hoàng thất Trọng triều tại vùng bắc cảnh này, nhưng chúng cũng buộc phải thừa nhận công đức của Kế thừa tướng đối với sự trù phú, bình yên của vùng núi bắc cảnh này, không gì có thể xóa nhòa cống hiến của hắn."
"Trăm nay sau, bách tính ở vùng này vẫn luôn tưởng niệm ân đức của Kế thừa tướng, mộ của hắn vẫn còn ở trong thành. Mà cách khu mộ đó không xa, có một tửu quán do Kế thừa tướng tự mở."
Trì Võng nhẹ giọng nhắc lại: "Hắn mở... tửu quán?"
"Cũng mở hơn một trăm năm rồi, ở góc một con phố, ba trăm bước về phía nam." Thanh âm của Sa Thạch cực kỳ trong trẻo, "Ta nghĩ ngươi nên đến đó một chuyến đi, Trì Võng."
Tửu quán đó cực kỳ bắt mắt, cách rất xa cũng có thể nhìn thấy một khối mộc bài cắm bên đường, bên trên viết một chữ "Kế" thật lớn, ai đi qua cũng không thể nhầm được.
Trì Võng đi vào, trong quán đốt lửa ấm áp, sắc trời vẫn còn sớm, tửu quán cũng chỉ vừa mới mở cửa làm ăn.
Tửu quán không lớn, cũng chưa có nhiều khách nhân, tiểu nhị thấy Trì Võng ăn mặc như đại phu, đầu tiên hỏi một câu: "Quý tính của khách quan là gì?"
Cũng chỉ là đi uống rượu thôi, sao còn phải hỏi họ của mình? Trì Võng chần chừ trong nháy mắt, lại đáp: "Không dám, họ Trì."
Vừa nghe thấy, khách nhân ngồi ở cạnh cửa lập tức quay đầu nhìn Trì Võng, tỏ vẻ coi thường. "Chà chà, lại thêm một kẻ đến tống tiền, ăn không uống không."
Trì Võng nghe thấy, trong lòng nghi hoặc không biết gã mắc bệnh gì.
Mà thái độ của tiểu nhị vẫn không thay đổi chút nào, "Khách quan, mời ngài vào trong."
Sau khi ngồi xuống, y nhận mộc bài ghi tên các loại rượu, Trì Võng vừa mới lật xem đã thấy tiểu nhị nói: "Đây là quy tắc do Kế thừa tướng đặt ra, phàm là đại phu họ Trì đến bản quán, đều được miễn tiền rượu."
Cuối cùng Trì Võng cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Đột nhiên, tiểu nhị lại nói tiếp: "Ta có một vị biểu thúc họ hàng xa... hàng xóm của cháu của cô mẫu của đại bá của hắn bị trúng gió, liệt nửa người, đã thỉnh đại phu cấp cho một thang bát trân thang nhưng lại chẳng có hiệu quả gì, thấy tiểu công tử mặc y phục của đại phu, chắc hẳn cũng là đại phu, xin hỏi tại sao lại như thế?"
Trong nháy mắt, Trì Võng đương nhiên đã hiểu tâm ý của cố nhân, y đè nén tâm tư phức tạp đáp: "....Vì gió độc áp chế ngũ tạng, đầu tiên phải xem gió độc áp chế chỗ nào, mới có thể đúng bệnh hốt thuốc."
Tiểu nhị biến sắc, chạy bạch bạch bạch ra ngoài, không bao lâu sau thì một nam nhân cao lớn đi vào trong tửu quán.
Sau khi nam nhân này vào trong, trong nháy mắt đám khách nhân đang túm năm tụm ba liền im phăng phắc, chăm chú nhìn từng cử động của nam nhân đó.
Nam nhân đi thẳng tới trước mặt Trì Võng, mở miệng hỏi: "Vậy nên kê thuốc gì? Nên trị ngọn trước hay trị gốc trước?"
Câu chuyện nói với lão Kế trăm năm trước như lại hiện ra trước mắt. Trì Võng khép nửa mắt, chậm rãi nói: "Có thể dùng thuốc tán phong làm quân, dùng thuốc bổ dưỡng thân làm thần; cũng thể dùng thuốc bổ dưỡng làm quân, mà dùng thuốc tán phong làm thần, lượng dùng vừa phải. Nếu nguy cấp thì trị ngọn trước, nếu còn thời gian thì trị gốc trước."
Nam nhân "A" một tiếng, trầm mặc trong chốc lát, hắn đột nhiên hoàn hồn, nhanh chân chạy ra nhà bếp ở phía sau.
Một lát sau hắn ôm một vò rượu vào trong quán, đặt trên bàn Trì Võng.
Trên vò rượu còn dính bùn, rõ ràng là mới được đào từ dưới đất lên, trên thân vò vẫn còn lưu hơi ẩm ướt lạnh lẽo, mùi hương rượu mơ hồ từ trong vò truyền ra, trong nháy mắt đã tràn đầy cả quán.
Khách nhân trong tửu quán đều kinh động, bọn họ nhìn nam nhân đang đứng đối diện bàn Trì Võng, không ai dám to tiếng, chỉ nhỏ giọng trò chuyện với nhau: "Đây là rượu gì thế, sao lại thơm như vậy?"
Nam nhân ôm quyền nói với Trì Võng: "Vò rượu này chôn dưới tàng cây trong viện đã trăm năm, cuối cùng cũng tới được tay người cần tới."
"Phong Vân sơn trang đã đóng giữ ở đây cả trăm năm, cuối cùng không làm nhục di nguyện của Kế thừa tướng với Trì đại phu, hoàn thành lời dặn dò của tổ tiên... Trì công tử, mời dùng."
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Sa Thạch: Đuổi theo ta loạn lên, ngươi đùa giỡn lưu manh nha ~!
Dư Dư: Ách... Chưởng môn muốn đùa giỡn lưu manh sao?
Trì Võng:??? Ta thành lưu manh từ bao giờ thế?
cùng với chi chít trích dẫn nhưng làm biếng không làm.